Thất Giới Hậu Truyện

Chương 794: Quần tụ tranh đoạt - Tụ tập để tranh đoạt - phần 2




Thời khắc đó, bốn người có mặt ở đó đồng thời bắn mình lên không trung tản ra, triển khai lại phản kích. Trong bốn người, Nam Cung Húc Nhật xuất kiếm kinh hồn, thân kiếm đỏ hồng mô tả bản thân trường kiếm có lai lịch phi thường, cũng từ bên cạnh cho thấy rõ ràng một kiếm như cầu vồng giữa trời của Nam Cung Húc Nhật. Điên Si Đạo thân pháp cực nhanh, người như con quay xoay tròn giữa không trung, né tránh cái hôn của con vật khổng lồ. Văn Thanh Đoạn Tràng và người áo xám tay không đánh quyền ra, múa chưởng phản kích, hai người chưởng pháp một âm một dương uy lực vô cùng kinh khiếp. Nhưng con rắn khổng lồ hình dạng to lớn, da thịt cứng rắn, công kích bình thường đối với bọn chúng căn bản không tạo nên tác dụng gì, chỉ lãng phí tinh lực mà thôi. Phát hiện được điểm này, bốn người bắt đầu triển khai tấn công tập trung vào điểm, đặc biệt công kích vào mắt của con rắn khổng lồ, chỗ yếu hại bảy tấc, nhanh chóng vãn hồi được thế yếu.

Gầm giận một tiếng, một con rắn khổng lồ bắn mình lên cao, còn ba con kia nhanh chóng nối liền đầu đuôi thành một vòng tròn, bắt đầu xoay tròn rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt, một cột gió màu xanh đột ngột nổi lên, lập tức vây chặt cả bốn người Nam Cung Húc Nhật vào trong đó. Trên trời, con rắn khổng lồ kia thân thể co lại, mở to cái miệng khổng lồ nhắm thẳng vào trong cột gió để phát ra những tiếng rống ầm ầm đinh tai nhức óc. Như vậy, trong không gian đóng kín sức mạnh lũy kế, các loại sức mạnh khác nhau ma sát, va chạm vào nhau, chỉ trong chớp mắt đã phát nổ, hình thành một khu vực bị nuốt chửng đáng sợ tác dụng lên bốn người bên trong. Một âm thanh khổng lồ vang lên, sét đánh liên hồi, vô số ánh sáng chuyển động giữa không trung như lá vàng rơi trong gió, cùng với sương khói mù mịt tản ra khắp chung quanh. Trên trời, ánh mặt trời mờ mịt, cả vạn dặm không một bóng mây. Bốn con rắn khổng lồ tự mình bay ra, lập tức hóa thành bốn bóng màu xanh.

Nhìn thật cẩn thận, đó chính là bốn nàng thiếu nữ tuổi nhỏ xinh đẹp, không những hình vóc thon thả mà nụ cười càng thêm quyến rũ, khiến người ta cảm thấy kinh ngạc vì sắc đẹp. Trên mặt đất, Nam Cung Húc Nhật bốn người đứng cách nhau vài chục trượng, ai nấy lấp lánh ánh sáng, khí tức vô cùng bất ổn định, rõ ràng trận chiến này bọn họ ngậm đắng nuốt cay không ít.

Cười duyên một tiếng, một thiếu nữ áo xanh nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, đứng ở vị trí trung tâm của bốn người, ánh mắt hấp dẫn liếc cả bốn rồi cười thu hút nói:

- Nơi này non xanh nước biếc chính là chỗ chôn cất vô cùng tốt, bốn vị hà tất phải khổ sở chống đỡ làm gì.

Nam Cung Húc Nhật nhìn thiếu nữ áo xanh, cất tiếng hỏi:

- Các ngươi từ nơi nào đến đây, có mục đích gì?

Thiếu nữ áo xanh cười quyến rũ đáp lại:

- Chúng ta đến từ thế giới xa xôi lắm, mục đích rất đơn giản, chỉ muốn tìm thức ăn, các ngươi chính là món ăn lý tưởng của chúng ta.

Văn Thanh Đoạn Tràng cười giận trả lời:

- Thức ăn ngon? Ha ha ha… Không ngờ lại cho chúng ta là thức ăn ngon, ngươi quả thật là có mắt mà như mù.

Điên Si Đạo hừ giọng nói:

- Ban đầu ta còn chưa dự tính ăn các ngươi, không ngờ được bây giờ lại trở thành các ngươi muốn ăn chúng ta, quả thật là buồn cười quá.

Người áo xám lạnh lẽo lên tiếng:

- Muốn ăn chúng ta, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Thiếu nữ áo xanh cười tà dị đáp:

- Tuy không dễ dàng nhưng cũng hoàn toàn không phải chuyện quá khó.

Dứt lời, thiếu nữ áo xanh ảo hóa thân mình, chỉ trong chốc lát đã tạo thành vài trăm bóng ảo ảnh từ bốn phương tám hướng ập đến bốn người có mặt ở đó.

Ánh mắt lạnh lại, Nam Cung Húc Nhật quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên rung lên, một cầu vồng rực rỡ từ trong bóng xanh bắn ra rạch nát bầu trời. Thời khắc đó, một tiếng kêu thảm thê lương vang lên, một thiếu nữ áo xanh từ giữa không trung rơi xuống, thân thể lập tức vỡ nát hóa thành mưa máu. Cũng đúng lúc này, Văn Thanh Đoạn Tràng, người áo xám, Điên Si Đạo ai nấy cũng rên lên một tiếng, bị công kích của địch nhân hất lùi lại vài trượng, thương thế không nhẹ. Mọi thứ nhanh như sét đánh, chỉ trong chớp mắt đã qua rồi.

Khi mọi thứ bình thường trở lại, Nam Cung Húc Nhật đã sớm thu kiếm vào trong vỏ rồi, đứng giữa chiến trường, có cảm giác hệt như hạc giữa bầy gà vậy. Ba thiếu nữ áo xanh đứng cùng nhau cách vài thước, ánh mắt cùng tức giận trừng Nam Cung Húc nhật, trong ánh mắt đầy cừu hận và kinh khiếp, dường như cảm thấy lạnh lòng trước một kiếm thần kỳ đoạt quyền tạo hóa của Nam Cung Húc Nhật. Bên ngoài, Văn Thanh Đoạn Tràng, Điên Si Đạo, người áo xám đều kinh ngạc nhìn Nam Cung Húc Nhật và ba nàng thiếu nữ áo xanh, dường như còn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa mới phát sinh. Té ra, trận chiến vừa rồi xem như một thiếu nữ áo xanh đang tiến công, trên thực tế thì cả bốn nàng thiếu nữ áo xanh đồng thời phát động tiến công, điều này khiến cho Văn Thanh Đoạn Tràng, Điên Si Đạo, người áo xám có phần cảm thấy kinh ngạc, khi phát hiện được thì đã không kịp phản ứng, vì thế bị thương không nhẹ. Còn đối với Nam Cung Húc Nhật, một kiếm đó của y có phần kỳ quái, người có mặt ở đó ai cũng không hề nhìn rõ được, vì thế không cách nào phân tích ra.

Nhìn Nam Cung Húc Nhật, thiếu nữ áo xanh hận thù nói:

- Ngươi là ai?

Nam Cung Húc Nhật lạnh lẽo đáp lại:

- Nam Cung nhất kiếm, đây chính là tên mà người khác đặt cho ta.

Thiếu nữ áo xanh giận dữ nói:

- Nam Cung nhất kiếm, ngươi nhớ cho kỹ, thù này bộ lạc Thanh Xà của ta tuyệt đối sẽ theo đến chết cũng chưa thôi.

Dứt lời, thiếu nữ áo xanh phất tay dẫn hai nàng kia cùng rời đi.

Đến vội vàng, đi vội vã. Những thiếu nữ áo xanh xuất hiện như một cơn gió, khiến cho người ta không sao dò ra được. Ít ra, Văn Thanh Đoạn Tràng, Điên Si Đạo cũng không hề biết rõ được.

Đưa mắt nhìn theo mấy thiếu nữ áo xanh, Nam Cung Húc Nhật nhanh chóng quay lại, chăm chú nhìn người áo xám, điềm nhiên lên tiếng:

- Thương thế của ngươi đang nặng lên.

Người áo xám lạnh lẽo trả lời:

- Không cần ngươi nhắc nhở, ta tự biết tính toán trong lòng.

Nam Cung Húc Nhật lại nói:

- Cứ tiếp tục kéo dài như vậy, thương thế của ngươi sẽ càng nặng hơn.

Người áo xám hừ giọng đáp:

- Đến lúc quan trọng nhất, ta cũng không ngại dùng mạng mình đánh cuộc.

Nam Cung Húc Nhật lắc đầu nói:

- Không thể như vậy, phí mất của trời.

Người áo xám hừ giọng đáp:

- So với hai tay dâng cho người còn tốt hơn rất nhiều.

Nam Cung Húc Nhật cau mày nói:

- Ngươi thật sự ngoan cố như vậy, chết cũng không chịu giao ra phải không?

Người áo xám đáp:

- Ngàn đời khó khăn nhất là chết, người muốn giết ta cũng rất nhiều.

Nam Cung Húc Nhật trả lời:

- Trong Tu Chân giới của trung thổ, ngoại trừ Dịch viên và Trừ Ma liên minh ra, hai mươi năm gần đây nhân vật có danh có tiếng ta đều biết rất rõ, chỉ có một mình ngươi là người có phần thần bí, vẫn khiến cho ta nghi hoặc, đây cũng là nguyên nhân ta vẫn tiếp tục nhẫn nhịn.

Người áo xám phản bác lại:

- Ngươi không phải cũng thần bí vậy sao, từ trước đến giờ không ai biết được lai lịch sư môn của ngươi đúng không?

Nam Cung Húc Nhật đáp:

- So với những điều ngươi làm, ta cũng chỉ là hạng nhỏ bé gặp sư phụ mà thôi.

Người áo xám hừ giọng nói:

- Quá khen rồi, nếu như không bất đắc dĩ, ta làm sao lại đi Bách Thảo lư, đánh cắp Lục Dương Tam Âm Cửu Huyền quả của Hiệp Y Thánh Tâm khiến cho các ngươi truy đuổi tới cùng đây?

Văn Thanh Đoạn Tràng cười lạnh nói:

- Nếu như ngươi đã biết lợi hại thế nào rồi, còn không nhanh chóng giao Lục Dương Tam Âm Cửu Huyền quả ra.

Người áo xám hừ giọng trả lời:

- Vật đó ở trong người của ta, muốn có thì đừng ngại đến đây mà lấy là được.

Văn Thanh Đoạn Tràng quát lên:

- Lấy thì lấy, ta lẽ nào còn sợ ngươi sao?

Lóe lên ập đến, Văn Thanh Đoạn Tràng múa chưởng tiến công, miệng phát xuất những thanh âm kỳ quái hệt như tiếng kêu của dã thú.

Người áo xám biến sắc mặt, vừa lắc mình né tránh vừa giận dữ la lên:

- Liệt Tâm Sát, thủ đoạn của ngươi thật tàn độc.

Văn Thanh Đoạn Tràng cười lạnh đáp:

- Ta trước đây đã cảnh cáo ngươi rồi, muốn còn sống thì hãy để vật đó lại, nếu không thì để mạng lại nơi này.

Dứt lời, Văn Thanh Đoạn Tràng tiếp tục thi triển tuyệt kỹ Liệt Tâm Sát, dùng thanh âm kỳ dị hệt như vũ khí trực tiếp phá hủy đi tâm mạch nội phủ của người áo xám.

Liệt Tâm Sát chính là một loại pháp quyết tà ác vô cùng, uy lực có phần tương tự như Ma tông Tâm Dục Vô Ngân, có thể giết người một cách vô hình, khiến người ta rất khó mà phòng ngự. Công kích tinh thần của Ma tông nhắm thẳng vào đại loại như đại não thần kinh, còn Liệt Tâm Sát lại chuyên môn nhắm vào tâm mạch yếu ớt nhất của con người, dùng thanh âm làm vật trung gian để đạt đến mức đánh nát mạch máu, đánh nát tim mạch, có được hiệu quả đưa người ta vào chỗ chết. Đây là một loại pháp quyết rất lạ lùng, sớm đã thất truyền nhiều năm, không ngờ được Văn Thanh Đoạn Tràng tu luyện thành công, vì thế mới dương danh trên thiên hạ, hơn mười năm trước ông ta sáng lập ra Thiên Phong lâu.

Lúc này, người áo xám đối mặt với công kích sắc bén của Văn Thanh Đoạn Tràng, tình cảnh vô cùng bất ổn, vẻ mặt càng lúc càng tái nhợt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt, người như lá vàng theo gió rơi rụng, cảm giác có thể ngã lăn bất cứ lúc nào. Điên Si Đạo thấy vậy, con mắt nhỏ khép hờ lóe lên một chút nghi hoặc, sau khi chần chừ một lúc, thân thể bay vút giữa không trung, đầu dưới chân trên triển khai tấn công Văn Thanh Đoạn Tràng. Gầm giận một tiếng, Văn Thanh Đoạn Tràng nghiêng mình né tránh, sau khi thoát khỏi đợt công kích đầu tiên của Điên Si Đạo, liền nhanh chóng triển khai phản kích, bóng chưởng dày đặc đan xen lẫn nhau ập đến, thanh âm trên miệng lại không hề ngừng lại chút nào, vẫn tiếp tục triển khai tiến công liên tục đối với người áo xám.

Bên ngoài, Nam Cung Húc Nhật hoàn toàn không gia nhập, ngược lại còn chăm chú quan sát tình hình ba người đang giao chiến, trong lòng có phần nghi hoặc. Theo phân tích của Nam Cung Húc Nhật, người áo xám có thể lén lấy được Lục Dương Tam Âm Cửu Huyền quả từ trong tay của Hiệp Y Thánh Tâm chắc chắn có bản lĩnh nhất định, nếu không thì không cách nào đánh cắp được vật này. Nhưng vào lúc này đây, thực lực của người áo xám thể hiện lại bình thường không có gì lạ, điều này rõ ràng là khác thực tế, làm sao không khiến cho người ta phải nghi hoặc?