Thất Giới Hậu Truyện

Chương 722: Phi lai hoành họa - Tai họa bất ngờ - phần 2




Do bởi có Văn Vũ song thánh, chế độ mẫu hệ trong Thiên Hồ cốc nhiều năm qua đã có được chuyển biến, những trẻ em trong thung lũng đều theo Văn Vũ nhị thánh để rèn văn tập võ, hiểu rõ được ý thức tự cường bản thân, rèn cho thân thể mạnh mẽ cường kiện. Thanh niên đàn ông trong thung lũng đều theo Vũ Thánh Phương Vân học tập võ nghệ, nắm vững được thuật khinh thần và Xích Thủ Bác Hổ. Còn đối với phụ nữ, những khi rảnh rỗi lại nghe Văn Thánh Tát Khắc Mục Cáp giảng giải kinh sách, dưới sự khai hóa khỏi sự man di, ít nhiều đã hiểu được đạo khiêm nhường, phần lớn cải thiện được quan hệ nam nữ, tiến tới sự phồn vinh hòa thuận.

Sáng sớm, mặt trời mọc ở phương Đông, ánh sang chiếu khắp mặt đất.

Trong Thiên Hồ cốc khói bếp bốc lên, người trong tộc sáng sớm đã rời khỏi giường, bắt đầu một ngày mới bận rộn vô cùng.

Trên căn lầu trúc ở phía Bắc, Văn Vũ nhị thánh đang ngồi đối diện với nhau, cách giữa là một cái bàn gỗ, hai ống trúc được chế thành chén trà phát ra mùi hương thơm ngát, vẽ nên một khung cảnh nhàn nhã như đang giải trí vui chơi.

Văn thánh Tát Khắc Mục Cáp năm nay đã hơn bảy mươi sáu tuổi, đầu tóc bạc trắng, vẻ mặt từ thiện, hai mắt khép hờ toát ra cẻ mặt như đã sắp hết đời, bộ đồ sô gai trên người đã sớm vô cùng cũ kỹ rồi.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Tát Khắc Mục Cáp khẽ cau mày, hỏi lại:

- Lão hữu, ngươi dường như trong lòng có tâm sự rất nặng nề, có phải bởi vì Cáp Y Oa chăng?

Phương Vân ánh mắt khẽ động, lắc đầu nhẹ nhàng, sắc mặt lại có phần không được an tâm nói:

- Ta có tâm tình bất an, sợ là có chuyện phát sinh.

Tát Khắc Mục Cáp vẻ mặt thất kinh, cẩn thận quan sát Phương Vân, trong lòng ngầm suy đoán lại không có chút thu hoạch nào cả.

Điều này đối với Tát Khắc Mục Cáp là chưa từng trải qua, trong lòng ông ta không khỏi dâng lên một cảm giác bất an.

Thu lại ý nghĩ hỗn tạp, Tát Khắc Mục Cáp an ủi:

- Lão hữu, đừng nghĩ quá nhiều nữa. Ở trong Thiên Hồ cốc, có thể nói với hai người chúng ta cơ hồ đều có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề, không có chuyện nào phát sinh cả đâu.

Phương Vân khóe miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt uy nghiêm lộ ra một chút khổ sở, khẽ than thở:

- Lão hữu à, ta có một cảm giác không an tâm, có lẽ ta và ngươi hôm nay phải chia tay.

Tát Khắc Mục Cáp vẻ mặt biến sắc hẳn, cất tiếng hỏi:

- Chia tay, ngươi vì sao lại muốn rời đi?

Phương Vân từ từ lắc đầu, có phần cảm xúc đáp lại:

- Đây là một loại trực giác, chính là bản năng của người tu đạo.

Tát Khắc Mục Cáp nhìn Phương Vân, từ trong mắt ông ta nhìn ra sự không nỡ, trong lòng có phần khó chịu.

- Lão hữu, chớ có nghĩ quá nhiều, mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi thôi.

Phương Vân cười cười, bỏ đi sự thất vọng, nâng chén nói:

- Tới đây đi, dùng trà thay rượu chạm chén vì tình hữu nghị của hai chúng ta.

Tát Khắc Mục Cáp không nói gì cả, nâng chén trà chế từ ống trúc uống cạn một hơi.

Đặt chén trà xuống, Tát Khắc Mục Cáp quay đầu liếc nhìn mặt hồ nước, khẽ giọng nói:

- Lại đến lúc phải đi giảng bài rồi, ta đi xem thử Cáp Y Oa thế nào.

Nói rồi ông đứng lên, đi thẳng xuống lầu.

Phương Vân không hề nói gì cả, ông chỉ từ từ thưởng thức mùi vị trà trong chén, dường như đang nhớ lại quá khứ.

Đột nhiên, Phương Vân thân hình loáng cái, nhanh như quỷ mị xuất hiển ở bên cạnh thang lầu, nắm lấy tay của Tát Khắc Mục Cáp, hỏi lại:

- Thế nào rồi, không sao chứ?

Tát Khắc Mục Cáp vẻ mặt lo lắng, quay đầu lại liếc Phương Vân, khổ sở nói:

- Lão hữu, chỉ sợ hôm nay quả thật là có tai nạn ập xuống đầu chúng ta.

Phương Vân không nói gì cả, chỉ bật cười thương tang, đối với một bước chân đạp vào khoảng không khi đi xuống lầu của Tát Khắc Mục Cáp thì ông ta đã hiểu được ý nghĩa tự nhiên nó là thế nào rồi. Năm xưa, Tát Khắc Mục Cáp đã từng tập được Ngũ Hành Thuật Số ở Trung Thổ, tinh thông mệnh lý huyền học, đối với chuyện vừa rồi tự như có quan tâm đặc biệt.

Buông tay ra, Phương Vân điềm nhiên đáp:

- Đi đi, thời gian giảng bài của ngươi cũng sắp đến rồi.

Tát Khắc Mục Cáp than thở:

- Chỉ sợ hôm nay không cách nào giảng bài được rồi, ta đi thông báo cho mọi người biết một tiếng, một chút nữa sẽ quay lại.

Vội vàng đi xuống, Tát Khắc Mục Cáp đi thẳng đến một căn nhà cỏ cách đó không xa lắm.

Rất lâu sau, Tát Khắc Mục Cáp mang theo một đứa bé gái khoảng chừng bảy tám tuổi quay lại. Đứa bé đó tuổi không lớn nhưng lại vô cùng xinh đẹp, toàn thân mặc quần áo màu xanh lục phối hợp với da thịt trắng tươi, ánh mắt như nước hồ, phải nói vừa xinh đẹp vừa thông minh.

Nhìn đứa bé gái đó, Phương Vân vẻ mặt nở nụ cười cười, êm ái nói:

- Cáp Y Oa, con đến rồi.

Đứa bé gái mỉm cười, chạy thẳng đến bên cạnh Phương Vân, ôm lấy cánh tay của ông, dịu dàng nói:

- Vũ Thánh gia gia, Cáp Y Oa đến thăm người đây.

Phương Vân từ ái vuốt ve mái tóc của đứa bé, ánh mắt lơ đãng nhìn qua cái nơ con bướm trên đầu của nó. Đó là một con bướm ngọc trong suốt, nhìn qua có phần rất khác biệt, không giống với những vật tầm thường kia.

Phương Vân ôm lấy Cáp Y Oa vào trong lòng, cười hỏi:

- Những ngày này có dụng tâm tu luyện những khẩu quyết mà ta truyền thụ cho con không?

Cáp Y Oa cười dịu dàng đáp:

- Có ạ, con cả ngày đi theo Tát Khắc gia gia học tập đạo lý làm người, đêm đến tu luyện khẩu quyết mà Vũ Thánh gia gia đã truyền lại cho con, một khắc cũng không hề buông thả.

Tát Khắc Mục Cáp quay lại trước bàn gỗ ngồi, vẻ mặt đầy lo lắng nói:

- Ta vừa rồi mới bói ra một quẻ, chính là quái tượng Khốn Thú Do Đấu, chủ về hung sát, không thể né tránh.

Phương Vân cau mày đáp:

- Khốn Thú Do Đấu, chữ khốn ở phía trước, chữ đấu ở phía sau cho thấy tai kiếp khó có thể né tránh, nhưng lại có một chút hy vọng.

Tát Khắc Mục Cáp bi thương nói:

- Ta cũng đã lý giải như vậy, nhưng lại không biết hy vọng đến từ chỗ nào đây.

Cáp Y Oa nghe vậy, cười dịu dàng nói:

- Vũ Thánh gia gia, người nói thế nào vậy?

Phương Vân vẻ mặt cố nặn ra một nụ cười mỉm, khẽ bảo:

- Chúng ta đang thảo luận về một quẻ bói, tuổi con hãy còn nhỏ, chờ sau này lớn lên sẽ có cơ hội hiểu được.

Cáp Y Oa cười cười, ánh mắt như hồ nước đảo tròn con ngươi, dịu dàng nói:

- Vũ Thánh gia gia, hôm nay Tát Khắc gia gia không giảng bài nữa, chi bằng người dạy cho con thêm những chuyện khác đi.

Phương Vân vuốt vẻ mái tóc của đứa bé gái, êm ái nói:

- Hôm nay ta và Tát Khắc gia gia của con có chuyện, con trước tiên không nên …

Còn đang nói, Phương Vân đột nhiên chấn động thân thể, quay đầu nhìn vượt qua khỏi hồ nước, chỉ thấy bốn bóng người từ trên trời hạ xuống phía Nam của hồ nước, chính ở chỗ nhà cửa dày đặc nhất.

Đứng phắt dậy, Phương Vân nói với Tát Khắc Mục Cáp:

- Đến rồi, ông mau chóng đưa Cáp Y Oa rời đi, phải chắc chắn bảo vệ an toàn cho nó.

Tát Khắc Mục Cáp vẻ mặt biến sắc, nhanh chóng đứng lên kéo Cáp Y Oa dậy, lo lắng nói:

- Lão hữu, ngươi có biện pháp ngăn cản nào sao?

Phương Vân bật cười phức tạp khẽ lẩm nhẩm:

- Ba mươi năm chớp mắt đã như mây khói, vài chục năm tu luyện khó thoát khỏi kiếp nạn.

Tát Khắc Mục Cáp lắc lư thân thể, kích động nói:

- Không, nhất định phải ngăn cản cho được trận tai nạn này, nghĩ cách thay đổi cục diện trước mắt.

Phương Vân nhìn ông, có phần đau thương tang tóc nói:

- Lão hữu à, nếu như ngươi có thể rời đi, có lẽ còn có một chút hy vọng.

Tát Khắc Mục Cáp kinh ngạc nói:

- Rời đi?

Phương Vân còn đang muốn nói, phía bên kia hồ nước đã truyền lại tiếng quát giận dữ, sau đó tiếng kêu thảm nổi lên vang vọng trên không trung thung lũng.

- Không hay rồi, ta đi trước xem thế nào.

Gầm giận một tiếng, Phương Vân bắn mình lên bay thẳng sang bờ hồ bên kia.

Tát Khắc Mục Cáp giật mình tỉnh lại, kéo Cáp Y Oa nhanh chóng xuống lầu, hơn nữa còn dặn dò:

- Ta đi thông báo cho mọi người. Con nhanh chóng quay về báo cho mẹ con biết, mà còn phải chú ý đến an toàn đó.

Cáp Y Oa kinh hoàng, vâng một tiếng rồi liền chạy thẳng đến căn nhà ở xa xa. Tát Khắc Mục Cáp xoay mình chạy thẳng về phía Đông, theo hướng nơi ở mà Cáp Y Oa đang chạy đến.

Quay lại thời điểm mà khi Tát Khắc Mục Cáp mang Cáp Y Oa quay lại lầu trúc gặp gỡ Phương Vân, bốn vị hộ pháp từ trên không trung đang bay thẳng xuống mặt hồ. Đợi đến khi gần tới, thân pháp của bốn người biến đổi, dời về phía Nam vài trăm trượng, xuất hiện trên không trung mà phần lớn người dân ở, khiến cho không ít người trong tộc phải chú ý đến. Đối với những phàm phu tục tử ở dưới chân, bốn vị hộ pháp không chút để ý đến, có ý thể hiện mình xoay tròn vài vòng trên không trung rồi mới hạ xuống mặt đất.

- Các ngươi là ai?

Tiếng quát hỏi lớn khiến không ít người trong tộc ở quanh đó phải chú ý đến, không ít người ào ào ra khỏi cửa xem xét, ánh mắt cứ nhìn trừng trừng bốn hộ pháp, ai cũng cảm thấy áo quần của bọn họ mang rất là mới lạ.

Quét mắt qua người thanh niên mới quát lớn, Tứ hộ pháp cười ha hả đáp:

- Thân phận của chúng ta tốt nhất các ngươi chớ có hỏi đến, các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi, chớ có chọc ta nổi giận.

- Đây là chỗ ở của chúng ta, căn cứ vào đâu mà chúng ta phải nghe theo lời của ngươi?

Thấy Tứ hộ pháp vẻ mặt đầy tà khí, khẩu khí lại ngang ngược, thanh niên vừa cất tiếng hỏi lúc trước có phần không vui, lập tức phản bác đầy mỉa mai.

Tam hộ pháp thấy vậy, cười tà dị đáp:

- Quả thật là thời thế dễ thay đổi, đổi lại năm xưa, ai dám vô lễ như vậy với chúng ta?

Tứ hộ pháp cười âm hiểm nói:

- Chớ gấp, bọn chúng sẽ lập tức trở nên cung kính với chúng ta.

Tay phải múa lên chụp thẳng vào không trung trước mặt, Tứ hộ pháp cứ như vậy hút lấy người thanh niên vừa lên tiếng kia đến bên mình, thẳng tay vặn cổ của người thanh niên đó, khiến người thanh niên phát xuất ra tiếng kêu thê thảm.

- Dừng tay! Mau thả người ra.

Người trong tộc ở gần đó thấy vậy, lập tức có hơn mười thanh niên trai tráng bay thẳng đến, động tác nhanh chóng vô cùng hệt như báo đang vồ mồi tấn công thẳng Tứ hộ pháp.

Đối mặt với công kích của nhiều người trong tộc, Tứ hộ pháp không thèm để ý đến, ngược lại còn cười âm hiểm:

- Té ra cũng có chút bản lĩnh, đáng tiếc còn chưa đáng nhập môn.

Lời còn vang bên tai, Tứ hộ pháp thân hình đột nhiên phân ra hệt như quỷ mị bắn thẳng ra chung quanh, chớp mắt đã bình tĩnh trở lại.

Lúc này, thân thể của hơn mười người trong tộc tấn công theo thứ tự vỡ nát ra, máu huyết văng tung tóe khắp nơi, lại không hề có bất kỳ âm thanh nào vang lên. Bốn phía, những người trong tộc chưa từng ra tay kia kinh hãi giận dữ vô cùng, hệt như đang thấy ác ma, niệng phát ra những tiếng kêu thét chói tai thê lương, không ít người tức giận đùng đùng xông thẳng đến Tứ hộ pháp, căn bản chưa từng nghĩ đến sinh tử của bản thân.

- Cái thứ như ác ma các ngươi, ta phải giết sạch các ngươi.

Tiếng kêu rống tức giận nhanh chóng vang vọng khắp cả thung lũng, khiến cho tất cả mọi người trong tộc đều phải chú ý, vô số bóng người từ bốn phương tám hướng ào ra tập trung về nơi này.

Đại hộ pháp thấy tình hình như vậy, vẻ mặt nở nụ cười tàn khốc, khinh thường lên tiếng:

- Quả thật là một đám phàm phu tục tử ngu xuẩn, không ngờ lại cho là có thể dùng nhiều người để chiến thắng.

Nhị hộ pháp nói:

- Con người bản tính chính là như vậy, khi bất lực và sợ hãi xâm chiếm tâm linh, sẽ liều lĩnh không sợ gì cả.

Tứ hộ pháp cười ha hả nói:

- Tình cảnh như vậy lại khiến cho nhớ lại những chuyện trong quá khứ, trong lòng cảm thấy hưng phấn hẳn, phải phát tiết cho thoải mái.

Dứt lời, Tứ hộ pháp bóng người kéo dài ra, lập tức chụp lấy một thanh niên đàn ông đang xông đến, dễ dàng dứt đứt cổ của hắn, khiến hắn phát ra tiếng kêu thê thảm.

Bốn bề, một lượng lớn người trong tộc đang ào ào chạy đến, ai nấy trợn mắt tròn xoe tức giận tiến gần đến bốn vị hộ pháp.

Lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu dừng tay vang đến, khiến cho cả hai phe phải chú ý.

Bốn vị hộ pháp ngửng đầu nhìn lại, vừa hay thấy được Phương Vân bay đến, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Tam hộ pháp khuôn mặt cười tà dị, khẽ cười bảo:

- Có chút thú vị, nơi này không ngờ còn có một người tu đạo.

Nhị hộ pháp cũng nói:

- Người này tu vi cũng không kém, đáng tiếc lại gặp phải người không nên gặp.

Người trong tộc thấy Phương Vân xuất hiện, ai nấy lớn tiếng kêu bi ai, mô tả tất cả mọi chuyện vừa rồi.

Phương Vân nhìn thấy máu tươi dưới mặt đất, trong mắt sát khí nổi lên nhưng lại cố nén đi cơn tức giận, nói với tất cả mọi người:

- Ai nấy không cần phải kích động, lúc này để ta xử lý cho.

Xoay mình, Phương Vân nhìn ra trước mắt, ngầm để ý đến đặc tính của bọn họ. Trong đó, Đại hộ pháp thân hình khôi ngô đầu tóc bạc trắng, Nhị hộ pháp thân thể mập mạp chính là một hòa thượng, Tam hộ pháp hình dáng gầy nhỏ, nắm một cây trúc xanh, Tứ hộ pháp là một vị bà già tay cầm một cây trượng đầu rồng, toàn thân lộ ra tà khí.

- Các vị tu vi tinh thâm, không biết đến từ nơi nào, vì sao lại đánh những người trong tộc của ta bị thương?

Giọng nói nghiêm túc, vẻ mặt của Phương Vân ẩn chứa mấy phần tức giận.

Đại hộ pháp khinh miệt nhìn Phương Vân, cười khẩy đáp:

- Chúng ta là ai thì ngươi tốt nhất chớ hỏi đến, còn việc đánh người bị thương thì chính là do các ngươi tự mình chuốc lấy khổ cực.

Phương Vân tức giận trả lời:

- Người tu đạo lấy từ bi làm căn bản, các người cứ coi thường nhân mạng như vậy, không sợ ông trời khiển trách sao?

Tam hộ pháp cười đáp:

- Từ bi đều là trò đùa lừa người mà thôi, chúng ta chẳng qua chỉ lấy tính thẳng thắn mà làm, từ trước đến giờ chưa từng phải che giấu hành vi của bản thân.

Phương Vân tức giận vô cùng nhưng lại không nhìn thấu suốt được bốn người, vì vậy không dám ngang nhiên hành sự, cố nén cơn tức giận hỏi lại:

- Nếu như các vị không muốn nói ra lai lịch, thế thì các vị đến nơi này với mục đích gì?

Lúc này, Tát Khắc Mục Cáp đang thống lĩnh một đám đông người chạy lại, bên cạnh còn có Cáp Y Oa và hai người phụ nữ trông cũng tương đối đi theo, một chính người chính là Mục Hòa Lạp Oa tóc đã bạc trắng tuổi hơn bảy mươi, người kia chính là nữ Vu sư Tát Lan Đát trong tộc, tuổi ước chừng ba mươi sáu ba mươi bảy, có vẻ thùy mị.

Liếc nhìn những người đang chạy đến, Tứ hộ pháp cười thật chói tai, không thèm che giấu gì cả nói thẳng:

- Chúng ta đến đây chính là muốn tìm một thứ đồ vật. Các ngươi nếu như muốn còn sống, thế thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể cho các ngươi một con đường sống. Nếu như ai dám chống lại, trong lòng mưu đồ gì khác, ta sẽ diệt toàn bộ người trong tộc của ngươi.