Thất Giới Hậu Truyện

Chương 677: Tứ Bí tụ thủ - Tứ Bí tụ tập – phần 5




Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Phải vậy không, có rảnh rỗi thì mang ta đi xem thử, coi xem thế giới của các người và nhân gian có gì không giống nhau?

Hoa Hồng đáp:

- Khác biệt rất lớn, cung điện Ngũ Sắc Thiên Vực rất là xa hoa.

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Nhân gian cũng có cảnh tượng phồn hoa, nhưng không có ở Băng Nguyên mà thôi. Nói thực lòng, luận về điều kiện gian khổ, Băng Nguyên phải chắc được coi là nơi khổ sở lạnh lẽo nhất nhân gian, tự nhiên không cách nào so sánh với nơi phồn hoa nhất của Ngũ Sắc Thiên Vực.

Hoa Ảnh lên tiếng:

- Khu vực khác nhau sẽ có văn hóa khác nhau, nhân gian có điểm tốt của nhân gian, Ngũ Sắc Thiên Vực có đặc điểm của Ngũ Sắc Thiên Vực, nếu không Thần Vương sao lại muốn xâm lấn nhân gian.

Thiên Lân tán đồng đáp:

- Hoa Ảnh nói câu này có lý.

Mẫu Đơn cười cười, cũng không tranh cãi nữa, khẽ lẩm bẩm:

- Thiên Lân, chàng tối nay quay về hay lưu lại?

Thiên Lân điềm nhiên đáp:

- Ta muốn yên tĩnh một mình, bình tĩnh sắp xếp lại các suy nghĩ tạp loạn, vì thế dự tính ở lại.

Hoa Hồng nói:

- Ngươi mới trải qua sống chết, một đêm trưởng thành cũng đúng là phải phản tỉnh lại một chút cho tốt. Đi thôi, chúng ta quay vào trong động.

Thiên Lân cười mỉm điềm nhiên, khẽ bảo:

- Các nàng hãy quay về trước đi, ta có vài câu muốn nói với Vân Nghê thánh nữ.

Hoa Hồng nghe vậy cũng không nói nhiều, dẫn Mẫu Đơn và Hoa Ảnh quay vào trong động liền.

Nhìn Vân Nghê thánh nữ, Thiên Lân bỏ đi nụ cười mỉm, vẻ mặt hơi thương cảm nói:

- Ta muốn đi tìm Ngọc Tâm, làm như vậy có đúng chăng?

Vân Nghê thánh nữ nhìn hắn, điềm nhiên đáp:

- Đúng và sai có hai cách nói, ngươi thấy đúng, người khác có khả năng thấy ngươi sai. Ngươi thấy sai, người khác lại cho là như vậy là đúng.

Thiên Lân suy nghĩ qua những lời của Vân Nghê thánh nữ, cau mày nói:

- Nói như vậy, ta dường như không cần quan tâm đến những suy nghĩ của người khác, chỉ cần ta cho là đúng, liền có thể phóng tay mà làm?

Vân Nghê thánh nữ lắc đầu trả lời:

- Chuyện trên thế gian hoàn toàn không đúng hay sai, thị và phi cũng chỉ có thể khái quát mà thôi. Rất nhiều khi, chuyện mà ngươi đang đối mặt đều là đan xen sai đúng, thị phi giằng co, mâu thuẫn lẫn nhau. Đối với ta, ngoại trừ tình cảm ra, bất kỳ một chuyện nào khác ta đều bỏ qua được. Tình cảm đó chính là thứ duy nhất của ta, vì tình cảm ta có thể không tiếc mọi thứ. Đối với ngươi, ngươi có nhiều chuyện có thể bỏ qua được, trong lòng ngươi còn có ít nhiều chuyện chưa buông bỏ được, điều này ảnh hưởng quyết định quan trọng của ngươi.

Thiên Lân nghe xong có phần lĩnh ngộ, cả người lập tức chìm vào trong trầm ngâm.

Rất lâu sau, Thiên Lân tỉnh táo trở lại, vẻ mặt bình tình nói:

- Đa tạ bà, ta đã biết phải làm thế nào rồi.

Vân Nghê thánh nữ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, khẽ lẩm bẩm:

- Một cá nhân nếu không vướng bận, cuộc sống của hắn liền không còn ý nghĩa. Nhưng một người nếu quá nhiều vướng bận, cuộc sống của hắn sẽ mệt đến chết đi được.

Thiên Lân thưởng thức lời nói của Vân Nghê thánh nữ, trong lòng cảm thấy đau thương, đối với Vân Nghê thánh nữ và bản thân, chẳng phải là hai cá nhân điển hình cho lời nói đó hay sao?

Đêm từ từ tối thẫm lại, Thiên Lân âm thầm rời đi quay về Chức Mộng động, ngồi xếp băng trên giường của mình, bắt đầu yên lặng suy tính. Thời gian theo màn đêm trôi qua.

Đêm này, Thiên Lân đang yên lặng nhớ lại, không biết đã tự mình để suy nghĩ tiến vào một thế giới kỳ diệu, ở đó trước sau đều gặp được Băng Mị và Tầm Duyên.

Vừa gặp Băng Mị, Thiên Lân rất bất ngờ, cất tiếng hỏi:

- Đây là đâu? Chúng ta sao lại gặp nhau ở đây?

Băng Mị cười đáp:

- Đây chính là một không gian đặc thù giống như Băng Hồn nguyên giới, tồn tại trong não của chủ nhân, thuộc loại không gian tinh thần, nguyên thần căn bản không đến đây.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Không gian tinh thần có đặc điểm thế nào?

Băng Mị giải thích:

- Cái gọi là không gian tinh thần là ám chỉ một loại tồn tại đặc biệt cấu tạo thành từ những sóng tinh thần có trong não của người và thú vật, bình thường tồn tại trong vùng sâu thẳm của đại não, có được tần suất thiên biến vạn hóa, nguyên thần xa lạ căn bản không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của không gian tinh thần, càng đừng mong tiến vào nơi này.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Nói như vậy, hễ là người tu luyện đều có thể tạo nên một không gian tinh thần trong não?

Băng Mị cười đáp:

- Trên mặt lý luận là như vậy, nhưng trên thực tế người có thể làm đến bước như vậy thiên hạ không tìm ra được bao nhiêu. Bởi vì sức mạnh tinh thần của mỗi cá nhân mạnh yếu khác nhau, sức mạnh chịu đựng cũng khác hẳn nhau.

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Chuyện này đối với ta có chỗ nào tốt đẹp?

Băng Mị đáp:

- Chỗ tốt tự nhiên có, đáng tiếc chỉ trong vài ba câu nói không rõ ràng được. Nói cách đơn giản, sự xuất hiện của không gian tinh thần, thứ nhất biểu hiện rõ tu vi của chủ nhân đã tiến bộ rất lớn. Thứ hai, chủ nhân có thể trao đổi với ta ở nơi này. Thứ ba, chủ nhân có thể vận dụng không gian đặc thù này để hoàn thành một số chuyện mà người thường không sao làm được.

Thiên Lân sau khi hiểu được rồi vẫn bình thản, nhẹ giọng nói:

- Sau khi chết rồi sống lại, tu vi của ta ít ra đã tăng hơn trước gấp đôi, trước mắt thật ra đạt đến cảnh giới thế nào, bản thân ta cũng không nói rõ ràng được.

Băng Mị cười đáp:

- Chủ nhân không cần phải lo lắng, tu vi của chủ nhân thì ta tương đối hiểu rõ, lần này gặp chủ nhân cũng là có chuyện muốn nói.

Thiên Lân trả lời:

- Nói đi, ta cũng đang muốn hiểu qua một lượt tình trạng chân thực của bản thân mình.

Băng Mị nói:

- Băng Thần quyết của chủ nhân hiện nay đã bước vào ngũ tầng ngũ giới, hướng về phía Băng Hồn giới. Chỉ cần chủ nhân tranh thủ thời gian, lợi dụng thật tốt thời kỳ tu vi tăng mạnh để tăng cường tu luyện, chỉ trong thời gian ngắn sẽ đạt đến điểm tối cao của Băng Hồn giới, hướng thẳng về phía Băng Thần giới mà tiến.

Thiên Lân hỏi:

- Ngoại trừ chuyện này, trên những phương diện khác của ta thì sao?

Băng Mị đáp:

- Chủ nhân bản thân tu luyện pháp quyết hơi tạp nham, nhưng đều còn chưa thể tu luyện đạt đến cảnh giới cực cao, còn cần phải tăng cường tu luyện. Hiện nay, thân thể của chủ nhân đã có biến đổi rất lớn, so với dĩ vãng đã dễ dàng hấp thu linh khí trời đất hơn rồi, cũng dễ dàng dung hợp những sức mạnh khác nữa, điều này tăng tốc tiến triển của chủ nhân. Đồng thời, chủ nhân lần này chết đi sống lại, nắm vững được Thần Tàm Cửu Biến, chính là sức mạnh bất tử, thuộc về hệ động thái dị biến, nắm vững được sự thần kỳ của biến ảo khó lường, có thể giúp chủ nhân thoát được cái chết.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Sức mạnh bất tử? Thế ta trước mắt chẳng phải có được bốn loại sức mạnh trong Ngũ đại thần quyết, gần như chỉ còn sức mạnh của gió còn chưa từng tiếp xúc thôi?

Băng Mị đáp:

- Nói tuy là vậy, nhưng chủ nhân hiện nay chỉ mới vẻn vẹn là mở ra con đường, sức mạnh thủy hỏa tu vi bất phàm. Uy lực lôi điện còn tương đối dễ đạt, sức mạnh bất tử chỉ tính là mới tiểu thành, sức mạnh thiên phong còn chưa hiểu được. Đương nhiên, những chuyện này đều cần có cơ duyên. Một khi thời cơ đến, mọi thứ sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông.

Thiên Lân trầm ngâm lên tiếng:

- Đối với tình hình hiện nay của ta, ngươi thấy ta phải làm như thế nào mới tốt?

Băng Mị cười đáp:

- Bỏ hết ý niệm tục lụy, chuyên tâm tu luyện.

Thiên Lân nói:

- Đáng tiếc ta còn chưa có thời gian.

Băng Mị cười đáp:

- Sát na cũng vĩnh hằng, chỉ cách một đường tơ. Gặp được huyền cơ, không phải ở thời gian. Trong Băng Hồn giới, tất cả mọi pháp quyết đều quy về một gốc, một pháp đã thông rồi thì vạn pháp đều viên mãn.

Thiên Lân không đáp, suy nghĩ những lời nói của Băng Mị, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Lúc này, Thiên Lân tỉnh táo trở lại, đang muốn nói điểm gì thì phát hiện Băng Mị trước mắt đã không còn thấy, thay vào đó chính là một đóa hoa sen, Tầm Duyên đang đứng thẳng mình ở nhụy hoa sen.

Có phần kinh ngạc, Thiên Lân hỏi:

- Ngươi sao lại ở nơi này?

Tầm Duyên nhìn Thiên Lân, mái tóc dài đen nhánh che phủ bờ vai trắng như tuyết, khẽ lẩm bẩm:

- Đây là không gian đặc thù trong não của ngươi, tần suất vừa hay gần với nguyên thần của ta, vì thế ta liền phát xuất một chùm sóng thăm dò tinh thần tiến vào tra xét.

Hiểu rõ tình hình này rồi, Thiên Lân bình tĩnh trở lại, khẽ nói:

- Đa tạ ngươi đã nói rõ tình trạng của ta cho Tân Nguyệt, khiến ta có cơ hội phục sinh trở lại.

Tầm Duyên đáp:

- Không cần phải đa tạ ta, đây chính kiếp nạn ngươi phải trải qua.

Thiên Lân nói:

- Ta muốn đi tìm Ngọc Tâm, ngươi có biết nàng ở nơi nào chăng?

Tầm Duyên trầm mặc một lúc rất lâu, u oán thở dài nói:

- Nàng ấy ở trong định mệnh của ngươi, định sẵn phải dây dưa với ngươi cả đời này. Ngươi muốn tìm nàng ấy thật ra không phải khó, nhưng ngươi tìm được nàng ấy rồi thì có thể làm gì đây?

Thiên Lân nghiêm mặt nói:

- Ta muốn cứu sống nàng, khiến nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta.

Tầm Duyên than thở:

- Điều đó là nghịch ý trời, ngươi không sợ ông trời khiển trách sao?

Thiên Lân kiên định trả lời:

- Không sợ! Cho dù ông trời muốn cản ta, ta cũng muốn thay đổi chuyện đó.

Tầm Duyên nghe vậy, khổ sở nói:

- Biết dễ làm khó, ngươi phải nhớ những lời thề hôm nay của ngươi, tương lai nếu như hối hận, cũng không được oán trách ta đã từng nói rõ ràng cho ngươi biết.

Thiên Lân trầm giọng đáp:

- Ngươi yên tâm, vì Ngọc Tâm ta có thể không tiếc gì cả, tuyệt đối không hối hận.

Tầm Duyên thở dài thườn thượt, khẽ lẩm bẩm:

- Nếu như là vậy, ta sẽ cho ngươi biết. Xứ Mộng Tỉnh, đường Lai Thì, lấy Tàn Tình làm dẫn đường, nhân duyên bị nguyền rủa.

Thiên Lân hơi nghi hoặc hỏi lại:

- Sao gọi là nhân duyên bị nguyền rủa?

Tầm Duyên đáp:

- Điều này thì ngươi phải tự mình mà tìm hiểu. Hãy nỗ lực lên cho tốt, phải nghịch thiên đoạt mệnh để tìm lại hạnh phúc. Ngươi cũng phải nắm vững thực lực vốn có của mình, nếu không tuyệt đối khó mà thành công được…

Thanh âm mất dần, hình bóng không còn, Tầm Duyên cứ vậy mà đi mất.

Thiên Lân không hề lưu lại, hắn chỉ yên lặng suy nghĩ, yên lặng lĩnh ngộ.

Đêm hôm nay, trạng thái tinh thần của Thiên Lân vô cùng kỳ dị đặc biệt, vừa suy nghĩ những lời nói của Băng Mị và Tầm Duyên, vừa diễn luyện lại rất nhiều pháp quyết sở học của bản thân trong não. Cứ như vậy đồng thời áp dụng, đường đi rõ ràng, quả thật khó có được. Kết quả này hoàn toàn không phải Thiên Lân cố ý làm ra, đây là một cử động vô tình, vừa hay phù hợp với vô vi của Đạo gia, vô ngã của Phật gia.

Đêm hôm nay đối với người thường cũng không có gì khác với xưa kia. Nhưng đối với Thiên Lân, lại là một bước chân quan trọng trực tiếp ảnh hưởng đến thành tựu trong tương lai của hắn.

Đêm từ từ không báo trước nhưng cũng có giới hạn. Khi bóng đêm đi xa rồi, ánh sáng quay lại, một ngày mới lại bắt đầu mở ra một truyền thuyết mới…