Thất Giới Hậu Truyện

Chương 629: Xích Thủy thân vong (Xích Thủy bỏ mình) – phần 2




Trước đây, Phá Băng Lang và Hắc Huyền Báo đã từng lĩnh giáo qua thực lực mạnh mẽ của người khổng lồ Bác Phụ, tuy nhiên cuối cùng bọn họ chạy thoát được nên kết thúc chiến đấu. Nhưng đối với phương thức tác chiến của tộc Bác Phụ, tình hình cơ bản còn có hiểu biết nhất định, trên phương diện ứng phó cũng tính là có mấy phần tâm đắc. Lần này, hai phe lại gặp nhau, tình hình không cách nào tránh thoát được, Phá Băng Lang và Hắc Huyền Báo lập tức tỏ rỏ bản tính hung tàn, lợi dụng ưu thế tộc loại dung hợp thể của bản thân để triển khai trận đấu liều mạng với Xích Viêm.

Xích Viêm tỏ ra rất lạnh nhạt, búa đá trong tay bay lượn liên tục, lưỡi đao sáng đỏ rực tung hoành vùn vụt tạo thành một loạt thế công nghiêm cẩn, hết lần này đến lần khác đánh tan tiến công của địch nhân. Đồng thời, Xích Viêm vẫn liên tục quan sát tình hình chung quanh, có phần nghi hoặc đối với hành động khác thường của Thải Điệp tiên tử, không biết vì sao cô ta lại không thừa cơ để bỏ chạy. Còn đối với Hắc Vân Điêu, Xích Viêm tuy có phần hiếu kỳ đối với nó nhưng lại hoàn toàn không nghĩ quá nhiều.

Đối với sự nhẹ nhàng của Xích Viêm, Xích Kim tỏ ra có phần rất cật lực, đối thủ của y là Khiếu Thiên Lang và chim hai đầu, một ở trên trời một dưới đất phối hợp ăn ý với nhau, có thể nói là rất hoàn mỹ. Đối mặt với tình hình như vậy, Xích Kim toàn lực phòng ngự, chọn lựa chiến thuật trì hoãn. Như vậy, hai bên nhất thời khó mà phân thắng bại được, cục diện chìm vào tình trạng giằng co.

Giữa không trung, Xích Hà nghênh chiến với Ám Mị Ưng Điêu, tình trạng có phần không ổn.

Xích Hà vốn bay vút lên không trung ứng chiến, nhưng về phương diện tốc độ và sự linh xảo thì không bằng được Ám Mị Ưng Điêu, vì thế tỏ ra có phần luống cuống chân tay. May mà Ám Mị Ưng Điêu vẫn luôn quan sát Thải Điệp tiên tử và Hắc Vân Điêu, không có lòng liều mạng tử chiến với Xích Hà, vì thế tình trạng tranh đấu cứ mãi giằng co tới lui.

Bên này, Xích Thủy và Phong Ngâm Hạc là đôi ra tay đầu tiên, tình trạng giao chiến từ nông đến sâu, từng bước sôi trào.

Ban đầu, Phong Ngâm Hạc vẫn luôn chiếm được thế thượng phong, vững vàng áp chế được Xích Thủy. Nhưng không lâu sau đó, Xích Thủy sau khi hiểu rõ được tình trạng đại khái của Phong Ngâm Hạc, bắt đầu toàn lực phản công, binh khí trong tay gào thét thay đổi liên tục, lưỡi đao sáng đỏ rực tung hoành đan xen hệt như một lưới sáng trùm cả bầu trời, dần dần từng bước phong kín đường lui của Phong Ngâm Hạc, ép cho nó phải chính diện giao tranh.

Đối với tộc Bác Phụ, bọn họ trời sinh mạnh mẽ vô cùng, trên phương diện đấu thẳng chiếm được ưu thế tuyệt đối, đây chính là điểm mà các tộc loại khác không cách gì so được.

Lúc này, Phong Ngâm Hạc do coi thường Xích Thủy mà chìm vào tình cảnh liều mạng, hết lần này đến lần khác va chạm và giao tranh khiến nó đầu óc choáng váng, trong lòng vừa tức vừa giận.

Vốn dĩ, Xích Thủy đúng là người thực lực yếu nhất trong tộc Bác Phụ, nhưng do cái chết trước đây của Xích Địa tạo thành một đả kích rất to lớn cho nàng ta, khiến tính cách nàng ta vốn dĩ nhu nhược trở thành kiên cường, khi xuất chiêu trong lòng quyết tâm cao độ, thực lực không hay không biết tăng lên rất nhiều.

Gầm giận một tiếng, Phong Ngâm Hạc tâm tính bình tĩnh trở thành kích động, nó vốn là tộc loại dung hợp thể, sau khi mất đi lý trí lập tức thể hiện thực lực kinh người, triển khai giao tranh thề chết mới thôi cùng Xích Thủy.

Đến Băng Nguyên đã được vài ngày rồi, đối với tộc loại dung hợp thể, Xích Thủy trong lòng có để ý đến, khi xuất chiêu không hề lưu tình, mỗi chiêu mỗi thức đều toàn lực ứng phó. Như vậy, liên tục vài chục lần giao tranh thẳng thắn đã có kết quả.

Phong Ngâm Hạc sau khi kéo dài giao chiến không ngừng, ba lần bị trọng thương khiến nó tổn hại đi mất ba nguyên thần, khí thế và thực lực đã giảm đi rất nhiều.

Xích Thủy thương thế cũng không nhẹ, địch nhân đấu thẳng mặc kệ sống chết ép cho nàng ta phải dùng toàn lực ứng phó, không những tiêu hao một lượng lớn thể năng, còn bị sức xung kích rất lớn và phản lực tác dụng gây thương tổn sâu sắc vào nội phủ.

Gầm nhẹ một tiếng, Xích Thủy vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt toát ra ánh sáng lạnh lùng căm căm, giận dữ trừng mắt Phong Ngâm Hạc.

Cảm nhận được cảnh này, Phong Ngâm Hạc cũng mắt đỏ rực hẳn, sát khí bắn ra chung quanh, gằn giọng nói:

- Đến đây, hôm nay không phải ngươi thì ta, phải có một người lưu lại ở nơi này.

Chụp thẳng xuống xoay tròn như một cột trụ, Phong Ngâm Hạc liều mạng được ăn cả ngã về không, giao tranh một cú cuối cùng.

Xích Thủy xoay tròn tại chỗ, cả giận đấu thẳng, thân thể to lớn trong quá trình bay lên mờ hiện ánh sáng đỏ rực, binh khí trong tay gào thét chấn động, bộc phát sóng âm thanh có lực mạnh mẽ, cùng với lưỡi đao sáng đỏ rực như máu, chỉ trong chốc lát đã va chạm vào Phong Ngâm Hạc đang chụp thẳng xuống.

Một chiêu được hai phe toàn lực sử dụng tập trung một chỗ, sức mạnh có thể nói lập tức phát nổ, bao trùm khắp cả khe núi hẹp. Giữa không trung, ánh sáng tứ tán, mây tím bay lượn. Khói bụi cuồn cuộn cùng với hoa lửa, trong lúc khuếch tán cũng truyền lại tiếng kêu thảm thê lương và tiếng gào thét không cam lòng. Giây lát sau, cuồng phong thổi tới cuốn đi sương khói, để lộ ra thân thể Xích Thủy, nàng đang quỳ một chân trên mặt tuyết, toàn thân máu đỏ đến chói mắt. Giữa chiến trường, lúc này đã không còn nhìn thấy được Phong Ngâm Hạc, bởi vì nó đã bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác.

Nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể, Xích Thủy cố gắng đứng lên, toàn thân máu tươi hóa thành lửa đỏ bắt đầu thiêu đốt hừng hực.

Lúc này đây, Xích Thủy hai môi run động, khẽ nói:

- Xích Địa, huynh đã không còn thấy được nữa rồi, ta đã trở thành kiên cường rồi, ồ …

Giọng nói bình tĩnh lập tức chuyển thành tiếng rống giận dữ thê lương khiến cho cả khe núi hẹp đều hơi chấn động.

Thời khắc đó, ngọn lửa trên người của Xích Thủy lập tức tắt ngóm, thân hình cao lớn của nàng ta run rẩy mãnh liệt, giống như gặp phải điều gì đó.

Xích Viêm nghe vậy gầm giận một tiếng, một búa đánh bay Phá Băng Lang và Hắc Huyền Báo, tung mình phốc thẳng đến cạnh Xích Thủy. Cũng đúng lúc đó, bốn người khổng lồ tộc Bác Phụ khác đồng thanh rống to, thanh âm truyền đạt sự lo lắng và nóng nảy, cùng với sự phẫn nộ trong lòng. Do bởi phẫn nộ, người khổng lồ Bác Phụ trong lúc chiến đấu bộc phát thực lực kinh người. Trong đó, Hắc Sắc Quỷ Trảo giao chiến với Xích Quang, Hồng Lăng giao tranh với Xích Vân, hai người do bởi địch nhân rất quen thuộc chi tiết, từ khi bắt đầu đã chiếm được ưu thế thượng phong, hiện nay trong càng thêm tức giận tấn công như điên, liền lập tức tiêu diệt địch nhân trước mắt.

Đến bên cạnh Xích Thủy, Xích Viêm ánh mắt đỏ rực như máu, quay đầu chăm chú nhìn chung quanh, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!

Câu nói này có phần kỳ quái, ai cũng không biết Xích Viêm chính là đang nói với ai.

Xích Thủy thân thể run rẩy, vẻ mặt đau khổ, da thịt vốn dĩ màu như đồng cổ lúc này đã đen ngòm như mực, phảng phất trúng phải kịch độc. Xích Quang và Xích Vân sau đó đến bên Xích Thủy, hai người thấy Xích Thủy đau khổ như vậy, nhịn không được đưa tay muốn đỡ lấy nàng ta, hy vọng có thể giảm bớt đau khổ cho nàng ta.

Xích Viêm vẻ mặt đầy giận dữ, gầm nhẹ nói:

- Không được đụng đến cô ấy, đây chính là Hắc Mộc Trấp, là chất kịch độc.

Xích Quang và Xích Vân nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:

- Chính là Hắc Mộc Trấp đáng sợ nhất của Hắc Ngục sâm lâm.

Xích Viêm khẽ gật đầu, trầm giọng nói:

- Ở đây giao lại cho ta, các ngươi đi giết sạch tất cả địch nhân ở nơi này, không để cho một tên nào chạy thoát.

Xích Quang và Xích Vân vẻ mặt đau buồn, cùng gầm giận một tiếng, sau đó tung mình quay lại nhằm thẳng vào Phá Băng Lang, Hắc Huyền Báo.

Từ xa xa, Xích Hà và Xích Kim nghe vậy nổi cơn thịnh nộ, lửa giận trong lòng khiến bọn họ bắt đầu triển khai tiến công như điên cuồng.