Thất Giới Hậu Truyện

Chương 628: Xích Thủy thân vong (Xích Thủy bỏ mình) – phần 1




Băng Nguyên rộng lớn không nhìn thấy biên giới, những khe sâu tung hoành cắt nhau như rồng rắn quấn lấy, quanh co lẩn quẩn.

Ở phía Bắc của Đằng Long cốc ngoài vài trăm dặm, trong một khe núi hẹp tương đối rộng lớn, lúc này cao thủ tập trung như mây, không khí vô cùng khẩn trương. Ở giữa khe núi hẹp, chim hai đầu Hồng Lăng, Hắc Sắc Quỷ Trảo, Thải Điệp tiên tử đến từ Hắc Ngục sâm lâm đang đứng thành một vòng, ánh mắt chăm chú nhìn một con thú nhỏ ở trong vòng vây, ánh mắt vô cùng tham lam. Bao quanh chim hai đầu, Thải Điệp tiên tử mấy con thú hung hăng là những con thú lạ thượng cổ như Phá Băng Lang, Hắc Huyền Báo, Khiếu Thiên Lang chia làm ba góc giương mắt hổ trừng trừng. Trên không trung, Phong Ngâm Hạc, Ám Mị Ưng Điêu bay lượn vòng vòng phong tỏa bầu trời, hình thành một vòng bao vây thứ hai.

Khe sâu người đông, tộc Bác Phụ lúc này xuất hiện, sáu người khổng lồ nhanh chóng tản ra, ánh mắt chăm chú nhìn con thú lạ trong khe núi, tạo thành phòng tuyến thứ ba, khiến cho không khí trong khe núi quỷ dị, tình hình khẩn trương hẳn lên. Trầm mặc không một tiếng động khiến người ta bất an, con thú nhỏ bị vây ở giữa bắt đầu nóng nảy xao động.

Nhìn thật cẩn thận, con thú nhỏ đó hình dáng gầy yếu hệt như mèo hoang, bộ lông hoa râm không đẹp đẽ lắm, đôi tròng mắt màu xanh lục toát ra mấy phần thần thái. Trên đầu của con thú nhỏ có một cái sừng duy nhất màu trắng bạc dài chừng ba tấc, trên đó nở ra một nụ hoa nhỏ bé đen ngòm, xem ra vô cùng bắt mắt. Ngoài ra, trên lưng con thú nhỏ còn có một đôi cánh ngắn nhỏ, lúc này đang cụp xuống, nhìn qua rất khó mà phát hiện được. Gầm nhẹ một tiếng, con thú nhỏ vẻ mặt bất an, ánh mắt màu xanh lục bảo đang chăm chú nhìn tầng tầng lớp lớp địch nhân bao vây, thân thể khẽ run lên. Rõ ràng, con thú nhỏ chưa biết tên này ý thức được nguy hiểm, lại không dám bỏ chạy, vì thế sợ hãi bất an.

Quan sát thần thái của con thú nhỏ, Thải Điệp tiên tử sắc mặt lo lắng, lại quét mắt qua người khổng lồ Bác Phụ, cất tiếng nói đầy ẩn ý:

- Chọn lựa luôn khiến người ta khó khăn, sinh mạng quan trọng hay là lý tưởng quan trọng đây?

Hồng Lăng nghe vậy có phần không vui, hừ giọng nói:

- Không cần phải quanh co lòng vòng, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, chỉ cần có mặt những con quỷ khổng lồ Bác Phụ, chúng ta chớ có mong được thoải mái.

Hắc Sắc Quỷ Trảo âm hiểm đáp:

- Nếu như không cách nào né tránh, thay vì phải ẩn núp loanh quanh, chi bằng tính hết nợ cũ nhiều năm qua với bọn họ cho rồi.

Chim hai đầu cười khẩy nói:

- Nói nghe hay quá, nhưng ngươi có dám chăng?

Hắc Sắc Quỷ Trảo đáp:

- Có gì mà không dám, ngươi cho là ngươi co mình rút cổ bên cạnh thì bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi chăng?

Chim hai đầu hừ giọng nói:

- Ngươi mới là co đầu rút cổ không ra?

Hồng Lăng nói:

- Được rồi, mọi người hay là thống nhất ý kiến lại, chiến đấu hay bỏ chạy?

Thải Điệp tiên tử liếc qua năm con thú lạ thượng cổ, khẽ bảo:

- Chỉ bằng chúng ta sợ là không thể làm chủ được.

Hồng Lăng tròng mắt đảo tròn, liếc những con thú lạ ở bên ngoài, ngẩng đầu hô to:

- Những người đang bay bên trên, các ngươi muốn thế nào. Dự tính ai nấy hỗn chiến một trận hay là hy vọng liên thủ với nhau, cùng đối chọi với những con quỷ to xác kia?

Phong Ngâm Hạc liếc Ám Mị Ưng Điêu, trầm ngâm nói:

- Chúng ta có thể tin bọn chúng được không?

Hồng Lăng trả lời:

- Mọi người đều không ai tin tưởng ai, chỉ có thể cùng nhau đánh cuộc với vận may rủi thôi.

Phong Ngâm Hạc nghe vậy, ngầm thương lượng với Phá Băng Lang, Hắc Huyền Báo, nhanh chóng thống nhất được ý kiến.

Phong Ngâm Hạc quay sang Ám Mị Ưng Điêu hỏi:

- Còn ngươi?

Ánh Mị Ưng Điêu lạnh giọng đáp:

- Ta đồng ý trước hết cùng nhau đối phó với người khổng lồ Bác Phụ, sau đó mới bằng vào bản lãnh từng người.

Phong Ngâm Hạc khẽ gật đầu, ánh mắt quay lại nhìn Hồng Lăng, trầm giọng nói:

- Chúng ta đồng ý liên tay cùng nhau đối phó bên ngoài, đợi giải quyết xong cường địch rồi, chúng ta mới thanh toán ân oán lẫn nhau.

Hồng Lăng đáp:

- Một lời đã định.

Thải Điệp tiên tử trầm ngâm lên tiếng:

- Ai đánh trận đầu đây? Nếu như bọn họ cứ mãi không tiến công, chúng ta có phải cũng tiếp tục chờ đợi dài dòng như vậy không?

Hắc Sắc Quỷ Trảo nói:

- Đợi thì đợi, ai sợ ai đây?

Chim hai đầu hừ giọng nói:

- Nhìn cho rõ, mọi người có thức ăn, chúng ta có thể nói là bụng trống trơn.

Phong Ngâm Hạc đáp:

- Nếu như không thể tha, chúng ta hãy tốc chiến tốc quyết, từ hai mặt dưới đất và trên không trung triển khai giáp công bọn họ.

Thải Điệp tiên tử cười nói:

- Nghe qua cũng không tồi, nhưng ai là người bắt đầu trước tiên đây?

Phong Ngâm Hạc trầm ngâm một lúc, cắn răng nói:

- Ai trước ai sau cũng như vậy, ta dẫn đầu đây.

Vọt mình chuyển đến, Phong Ngâm Hạc gào thét bay ra, hệt như một cơn gió lốc xông thẳng đến Xích Thủy.

Dẫn đầu tiến công, Phong Ngâm Hạc xem ra kích động nhưng trên thực tế lại tâm tư kín đáo, chọn lựa Xích Thủy có thực lực yếu nhất, để mấy địch nhân khó đối phó khác lại cho những người kia.

Nhìn thấy Phong Ngâm Hạc ra tay, Xích Quang quát lên:

- Tộc trưởng, hạ lệnh đi.

Xích Viêm cau chặt mày lại, từ khi bắt đầu bước chân vào khe núi hẹp này, y đã thấy chỗ này không ổn để đối đầu, nhưng sau khi thăm dò cẩn thận, lại không hề phát hiện được có gì khác lạ. Điều này khiến cho Xích Viêm hơi bất an, trong lòng có một nỗi lo mơ hồ. Do bởi nguyên nhân này, Xích Viêm mãi vẫn không hề lựa chọn chủ động tiến công, mãi đến khi Phong Ngâm Hạc ra tay, Xích Viêm mới bất đắc dĩ chọn lựa.

Ngầm thở dài, Xích Viêm trầm giọng nói:

- Cẩn thận đối phó địch nhân, chú ý đến an toàn.

Xích Kim đỉnh đạc đáp:

- Tộc trưởng yên tâm, nơi này không ít nhân vật đã từng biết lâu rồi, lai lịch bọn chúng thì chúng ta đều đã biết rõ ràng.

Xích Vân nói:

- Lần này chúng ta tuyệt đối không để sơ ý nữa.

Lời còn vang bên tai, người khổng lồ Bác Phụ liền chủ động ra tay, triển khai một trận giao tranh kịch liệt trong khe núi hẹp ở vùng sâu trên Băng Nguyên.

Đối mặt với tiến công của người khổng lồ tộc Bác Phụ, chín con thú lạ bắt đầu phản công. Trong đó, Xích Viêm và Xích Kim đều lấy một địch hai, Xích Thủy, Xích Hà, Xích Quang, Xích Vân thì một đấu với một, chỉ còn lại Thải Điệp tiên tử vẫn đứng yên bất động, ánh mắt kỳ lạ nhìn con thú nhỏ chưa biết tên kia.

Đứng nguyên tại chỗ, con thú lạ cảnh giác nhìn Thải Điệp tiên tử, lại còn để mắt quan sát tình hình chung quanh, không hề hành động thiếu suy xét. Theo lý thuyết, đây chính là cơ hội bỏ chạy tốt nhất, con thú nhỏ chỉ cần thoát khỏi bàn tay Thải Điệp tiên tử là có thể cao bay xa chạy, nhưng nó lại bỏ qua, điều này là thế nào đây?

Có phần hiếu kỳ, Thải Điệp tiên tử cười khẽ nói:

- Sao không muốn chạy trốn?

Con thú nhỏ chần chừ một lúc, thanh âm có phần ngọng nghịu đáp:

- Còn chưa đến lúc.

Thải Điệp tiên tử hiểu rõ nói:

- Nếu như ta không có ở nơi này, đó có phải là thời cơ tốt nhất không?

Con thú nhỏ nghe vậy lắc khe khẽ, không nói gì cả.

Thải Điệp tiên tử cau khẽ mày, nghi hoặc nói:

- Không phải, vậy thì vì sao?

Con thú nhỏ lại lắc đầu, không nói thêm chút nào cả.

Thải Điệp tiên tử trong lòng hơi giận, liếc qua tình hình chung quanh, trong lòng suy nghĩ lúc này có nên ra tay hay không. Nói thực lòng, đối với lai lịch của con thú nhỏ, Thải Điệp tiên tử hiểu rõ vô cùng. Con thú nhỏ nhìn qua không bắt mắt này, thực tế chính là linh thú thế gian hiếm thấy – Hắc Vân Điêu, thiện nghệ thuật ẩn núp, nhưng lại không giỏi trong tiến công. Hôm nay, ở trong khe núi hẹp này, Hắc Sắc Quỷ Trảo phát hiện Hắc Vân Điêu đầu tiên, chim hai đầu Hồng Lăng và Thải Điệp tiên tử trước sau đến kịp, trong lúc vô tình bị Phong Ngâm Hạc phát hiện, kế đó dẫn đến Phá Băng Lang, Hắc Huyền Báo, Khiếu Thiên Lang, Ám Mị Ưng Điêu. Còn đối với người khổng lồ Bác Phụ, bọn họ bất quá là vô tình gặp được, trước đó hoàn toàn không biết được tình hình ở nơi này.

Về Hắc Vân Điêu, trong chín con thú lạ có mặt ở đây, ngoại trừ Thải Điệp tiên tử ra, Khiếu Thiên Lang và Ám Mị Ưng Điêu biết được lai lịch của nó. Còn những con thú khác bất quá chỉ vì muốn ăn no, hoặc vì có lòng hiếu kỳ nên mới vây Hắc Vân Điêu lại. Còn những con hiểu rõ lai lịch như Thải Điệp tiên tử, Khiếu Thiên Lang, Ám Mị Ưng Điêu, mục đích của bọn chúng lại là đóa hoa trên đầu của Hắc Vân Điêu kia thôi.

Lúc này, đối với Thải Điệp tiên tử chính là thời cơ ra tay tốt nhất, nhưng Thải Điệp tiên tử lại không hề ra tay, nguyên nhân bên trong chính là Ám Mị Ưng Điêu vẫn đang ngầm lưu ý động thái của nó, lại thêm biểu hiện của Hắc Vân Điêu trấn tĩnh, khiến Thải Điệp tiên tử không nhìn ra được. Để an toàn, Thải Điệp tiên tử quyết định trước hết án binh bất động, chờ cho những con thú lạ kia giao tranh với người khổng lồ Bác Phụ đến giai đoạn gay cấn, bản thân mới ra tay. Lúc đó, Thải Điệp tiên tử không còn phải lo lắng đến việc Ám Mị Ưng Điêu đột nhiên chạy đến thay đổi cục diện.

Giữa chiến trường, Xích Viêm giao tranh với Hắc Huyền Báo và Phá Băng Lang, tình trạng chiến đấu đến kinh tâm động phách.