Thất Giới Hậu Truyện

Chương 601: Tề tụ nhất thể (Tập họp tất cả) – phần 2




Liếc qua tình hình chung quanh, Lục Vân ánh mắt dừng lại ở Thiên Thạch, không để ý lắm hỏi:

- Lúc này đây, các thế lực trong Song Cực Thiên đã tụ tập lại ở đây, ngươi còn muốn tiếp tục chờ đợi không?

Người khổng lồ Thiên Thạch vẻ mặt quái dị, nhìn Lục Vân một lúc lâu, trầm giọng nói:

- Nếu như ta muốn ngươi giết sạch bọn họ mới bằng lòng nói ra phương pháp khai mở Cửu Long Khốn Nhật đại trận, ngươi sẽ chọn lựa như thế nào?

Lục Vân hỏi lại:

- Lý do vì sao?

Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:

- Không có lý do, ngươi có tình nguyện hay không?

Lục Vân hơi trầm tư một lúc, lắc đầu đáp:

- Ta làm việc trước giờ không thích bị người uy hiếp.

Người khổng lồ Thiên Thạch nói:

- Đây không phải là uy hiếp, chỉ là giao dịch, hơn nữa còn có lợi cho các ngươi.

Lục Vân nói:

- Giao dịch có thể được, nhưng ta cần phải biết được nguyên nhân trước đã.

Người khổng lồ Thiên Thạch không nói, cau chặt mày ẩn chứa tâm sự, rõ ràng yêu cầu của Lục Vân khiến y chìm vào trong trầm tư.

Giữa không trung, Liệt Sơn thần thú và Hồn Ma Quân tụ lại với nhau, cả hai quan sát động tĩnh bên dưới chân. Thấy người khổng lồ Thiên Thạch chìm vào trong trầm tư, Hồn Ma Quân phá vỡ trầm lặng.

- Định mệnh sắp sẵn ngươi không thể nào ngăn cản được. Ngươi tại sao lại phải chống lại ý trời vậy?

Người khổng lồ Thiên Thạch nghe vậy, ngửng đầu nhìn Hồn Ma Quân, có phần thất vọng đáp lại:

- Ngươi trước đây cũng không phải tệ như thế.

Hồn Ma Quân khổ sở đáp:

- Thời gian vạn năm có thể biến đổi rất nhiều thứ.

Người khổng lồ Thiên Thạch không cho là vậy, đáp:

- Nhưng có một số thứ sẽ không trôi qua cùng với thời gian.

Liệt Sơn thần thú nói:

- Những thay đổi rất nhỏ cũng thường sẽ ảnh hưởng đến thế hệ sau. Những dĩ vãng trong lòng của ngươi đã sớm bị che phủ không thời gian vô tình.

Người khổng lồ Thiên Thạch nói:

- Cho dù là như vậy, ta cũng phải giữ vững nguyên tắc của mình.

Hồn Ma Quân thở dài nói:

- Khi bóng đêm ập xuống, mọi truyền thuyết đều sẽ xoay chuyển vào luân hồi, lẽ nào ngươi quên mất rồi sao?

Người khổng lồ Thiên Thạch nghe vậy chấn động, chìm vào trong trầm tư. Mấy người Lục Vân không hề xen vào, vì thế ngầm truyền âm thảo luận tình thế.

Trước tiên, Bách Linh nói:

- Xem qua tình hình trước mắt, bọn họ rõ ràng che giấu chuyện quan trọng nhất, không muốn nói rõ cho chúng ta. Nhưng bí mật ẩn giấu sau lưng chuyện này thật ra ngầm dấu diếm huyền cơ nào đây?

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Về điểm này, chúng ta không dễ gì suy đoán. Kết hợp với những chuyện đã gặp trước đây, ta thấy những người này đang lợi dụng chúng ta, thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không sở dĩ cuốn chúng ta vào trong vòng thị phi cũng là muốn nhờ vào sức mạnh của chúng ta để hoàn thành những bí mật của bọn họ mà không muốn nói cho người khác biết.

Thương Nguyệt nói:

- Nếu như chúng ta còn có giá trị lợi dụng, bọn họ chắc sẽ không tiết lộ quá nhiều tin tức, vì thế chúng ta không thể nóng nảy được.

Diệp Tâm Nghi lên tiếng:

- Bốn thần khí đều trong tay chúng ta, bọn họ cho dù có âm mưu thế nào đi nữa chắc cũng không thoát khỏi quan hệ đến chúng ta.

Lục Vân nghe xong lý giải của bốn nàng, cười khẽ nói:

- Bọn họ đến nơi này cũng không phải động thủ, điều này cho thấy bọn họ có điều gì đó e ngại, còn phải chờ đợi thời cơ. Hiện giờ, mọi người tập trung, chúng ta có thể hỏi một số chuyện không quan trọng lắm để chứng thực những suy đoán trong lòng.

Ba nàng Trương Ngạo Tuyết nghe vậy im lặng, Diệp Tâm Nghi lại hỏi:

- Hỏi chuyện gì đây?

Lục Vân bật cười kỳ dị, trả lời:

- Thế thì hãy bắt đầu từ Dục hoa trong cơ thể của muội.

Diệp Tâm Nghi sửng mình, hơi có chần chừ, trước mắt mọi người thì nàng không tình nguyện nhắc đến chuyện này.

Trước đây, khi bóng đêm ập đến, tu vi nàng khôi phục lại mười phần, sức mạnh của Dục hoa trong cơ thể cũng tăng lên, vô hình chung kết hợp với nàng tiến thêm một bước nữa, so với trước đã là một tổng thể hoàn chỉnh.

Bách Linh thấy nàng không nói, mỉm cười hỏi:

- Sao rồi? Có phải lo lắng nghe thấy những tin tức không tốt phải không?

Diệp Tâm Nghi đột nhiên tỉnh lại, lắc đầu đáp:

- Muội đang suy xét hỏi ai mới là thích hợp nhất.

Bách Linh kiến nghị:

- Ta thấy hay là bắt đầu từ vua Hắc Vực đi, thử thăm dò phản ứng của những người khác, nói không chừng có điều vui mừng bất ngờ.

Diệp Tâm Nghi thấy cũng đúng, gật đầu khe khẽ, đưa mắt nhìn giữa không trung lên tiếng:

- Vua Hắc Vực, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo trước mặt ngươi.

Liếc qua Diệp Tâm Nghi, vua Hắc Vực hai mắt khép hờ, trầm giọng nói:

- Ngươi muốn hỏi đến chuyện Dục hoa phải không?

Diệp Tâm Nghi kinh ngạc trong lòng, vẻ mặt lại bình thản đáp:

- Không sai, ta chính là muốn hỏi cho rõ, ngươi trước đây vì sao lại nhìn trúng tinh linh Dục hoa trong cơ thể của ta?

Vua Hắc Vực chần chừ đáp:

- Ta không muốn trả lời câu hỏi của ngươi.

Diệp Tâm Nghi cười lạnh nói:

- Không phải không muốn hay là không dám trả lời?

Vua Hắc Vực hừ giọng nói:

- Tự nhiên là không muốn trả lời.

Diệp Tâm Nghi hỏi ngược lại:

- Phải vậy chăng? Ngươi thấy những người có mặt ở đây có bao nhiêu người tin tưởng đến bí mật của Dục hoa, nghĩ chắc hẳn trong Song Cực Thiên, hoàn toàn không phải chỉ có một mình người hiểu biết.

Câu này vừa nói ra, Dạ Ma Quỷ Nhãn giữa không trung lập tức bật cười quái dị, giọng hăng hắc lên tiếng:

- Dục hoa giả, tình hoa túng dục. Vô tà chi nhân đắc chi, hóa vi tình tỏa, hữu nhân duyến thiên định chi vận. Phóng đãng chi nhân đắc chi, hóa vi tình kiếp, chú định nhất sinh phong tao vô bỉ. (Người có Dục hoa, tìm tình miệt mài. Người chân thành ngây thơ có được, sẽ hóa thành khóa tình, có được vận mạng nhân duyên trời định. Người phóng đãng có được, hóa thành kiếp tình, một đời định sẵn gặp gió bão tình trường vô cùng.)

Diệp Tâm Nghi sắc mặt hơi đỏ, hỏi lại:

- Ngoài những chuyện này ra, còn có ẩn ý nào khác?

Dạ Ma Quỷ Nhãn cười âm hiểm đáp:

- Thế thì phải coi ngươi hỏi nhân duyên hay hỏi về kiếp tình?

Diệp Tâm Nghi không đáp, trước mặt tất cả mọi người, bảo nàng làm sao trả lời vấn đề này được.

Bách Linh kịp thời giải vây, dùng thân phận người ngoài hỏi:

- Tự nhiên là hỏi nhân duyên.

Dạ Ma Quỷ Nhãn cười ha hả, giọng quái dị đáp:

- Nhân duyến giả, nguyên nhân dã. Dục hoa chi chú, thị vi tình kiếp (Người có nhân duyên, nguyên nhân cũng vậy. Dục hoa là lời nguyền rủa, chính vì kiếp tình). Kiếp tình ở đây bao gồm ba tầng ý tứ, thứ nhất chính là khóa tình, thứ nhì chính là kiếp tình, thứ ba chính khốn khổ của tình. Nếu như là tầng ý nghĩa thứ hai, thì người không có nhân duyên nhưng cứ hỏi đến. Còn hai loại kia cũng đáng để nhắc tới.

Bách Linh bán tín bán nghi hỏi tiếp:

- Nói rõ hơn một chút xem.

Dạ Ma Quỷ Nhãn cười cười đáp:

- Không gấp, trước tiên ta hỏi hai vấn đề. Thứ nhất, khi cô ta lấy được Dục hoa có phải là một thân một mình, thứ hai, vua Hắc Vực vì sao nhìn thấy được Dục hoa trong cơ thể của cô ta, trong điểm này có huyền bí gì đây?

Bách Linh liếc Diệp Tâm Nghi, thấy mặt nàng kỳ quái, trong lòng nàng liền hiểu ra một chút, liền nói với Dạ Ma Quỷ Nhãn:

- Ta trả lời vấn đề thứ hai của ngươi trước, khi chúng ta đi Hắc Vực để lấy Tụ Linh Kỳ, vua Hắc Vực đề xuất điều kiện là muốn dùng Dục hoa trong người của Tâm Nghi để trao đổi, nhưng hắn lại không hề muốn nói rõ nguyên nhân.

Dạ Ma Quỷ Nhãn ánh mắt hơi thất kinh, không khỏi tự động liếc vua Hắc Vực, khóe miệng lại nổi lên một nụ cười cười.

Quay lại bình thường, Dạ Ma Quỷ Nhãn hỏi tiếp:

- Còn vấn đề thứ nhất?

Diệp Tâm Nghi không đáp, Lục Vân lại trả lời:

- Khi thu được Dục hoa thì ta đang ở cùng với muội ấy.

Chuyện này mấy người Trương Ngạo Tuyết đã sớm nghe rồi, hoàn toàn không có gì kinh ngạc, nhưng mấy người ở giữa không trung lại có phần ngạc nhiên, cùng đưa mắt nhìn Lục Vân, vẻ mặt rất là kỳ quái.

Cười khan mấy tiếng, Dạ Ma Quỷ Nhãn phá vỡ yên lặng hỏi tiếp:

- Lục Vân, khi cô ta thu được Dục hoa, trên người của ngươi có xuất hiện chuyện gì khác thường hay không?

Lục Vân trầm ngâm đáp:

- Khác thường theo như ngươi nói không biết là ám chỉ chuyện gì?

Câu này vừa nói ra, Diệp Tâm Nghi, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh đều đưa mắt nhìn Lục Vân, trong ánh mắt hiện ra vẻ phức tạp vô cùng.

Dạ Ma Quỷ Nhãn cười quái dị hai tiếng, có ý ám chỉ đáp:

- Ví dụ như trên người xuất hiện một số đặc tính, giống như trên mu bàn tay xuất hiện hình vẽ hoa, hoặc trong lòng bàn tay, ở cổ tay cũng đều tính là có chuyện khác thường.

Lục Vân nghe vậy cau mày, liếc mấy nàng trầm ngâm đáp:

- Khi đó tình hình đặc biệt, ta vẫn đang nắm lấy tay phải của muội ấy, khi thoát ra khỏi Dục Hoa Ly Hồn giới, vô tình phát hiện trên mu bàn tay xuất hiện hình vẽ một đóa Dục hoa, chớp mắt liền biến mất.

Diệp Tâm Nghi mặt đỏ hồng lên, có chút thẹn thùng, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh đưa mắt cho nhau, mơ hồ có chút thở dài.

Dạ Ma Quỷ Nhãn cười to vài tiếng, vô tình cố ý liếc vua Hắc Vực mấy lần, phát hiện ánh mắt của y lấp lánh bất định, lập tức có vài phần suy đoán.

- Vua Hắc Vực, tiếp theo thì để ngươi tự mình nói đi, hay để ta thay thế ngươi nói?

Trừng Dạ Ma Quỷ Nhãn một cái, vua Hắc Vực tức giận đáp:

- Nếu như ngươi thích ảo diệu, thế thì hãy tiếp tục múa may những chuyện ngươi không biết đi.

Dạ Ma Quỷ Nhãn phản bác lại:

- Sao lại nói chuyện chua cay vậy, có phải sợ ta vạch trần gốc gác của ngươi không?

Vua Hắc Vực hừ lạnh không vui đáp:

- Chuyện quá khứ, ngươi cho là ta còn có thể để ý được sao?

Dạ Ma Quỷ Nhãn bật cười âm lạnh đáp:

- Phải vậy không? Nói không chừng lời nói của ta có thể thay đổi vận mệnh của ngươi.

Vua Hắc Vực không thèm để ý đến, lạnh lùng đáp lại.

Thấy vậy, Dạ Ma Quỷ Nhãn thôi nhìn y, chăm chú nhìn Diệp Tâm Nghi một lúc, cười nói:

- Cung hỉ ngươi, tiểu nha đầu, Dục hoa đối với ngươi chính là khóa tình chứ không phải kiếp tình. Sự tồn tại của nó chính là một loại khóa tâm hồn, cột chặt ngươi và Lục Vân vĩnh viễn ở cùng nhau. Còn chuyện vua Hắc Vực muốn ngươi dùng Dục hoa đổi lấy Tụ Linh Kỳ không phải là nhìn trúng bản thân Dục hoa, mà nhìn ra tính trọng yếu của Dục hoa đối với ngươi, muốn đoạt lấy Dục hoa, dùng nhân duyên cả đời của ngươi để uy hiếp ngươi, thỏa mãn ham muốn riêng tư của hắn.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, thẹn thùng liếc Lục Vân một cái, sau đó vẻ mặt xấu hổ nhìn ba người Trương Ngạo Tuyết, tâm tình có phần xấu hổ.