Thất Giới Hậu Truyện

Chương 567: Băng Thiên ứng kiếp – phần 4




Thời khắc này, Băng Thiên dường như đã nhìn thấu được kết cục của bản thân, trong lòng tuy có phần bất đắc dĩ nhưng lại hoàn toàn không sợ hãi, chỉ có một loại sầu tư không nói ra được, hệt như sương xanh khói trắng bao trùm trong lòng của ông.

Thu lại ánh mắt, Băng Thiên liếc Phương Mộng Như và Triệu Ngọc Thanh, thấy bọn họ đang kịch chiến, tình hình có thể coi là ổn định.

Khóe miệng nhếch lên, Băng Thiên nở nụ cười mỉm, từ từ bước đến Thất Nhãn Quỷ Ảnh, chỉ trong chốc lát cất bước, cả thân thể của ông run lên, dường như thu được sức mạnh to lớn, toàn thân toát ra khí tức mạnh mẽ.

Thời khắc đó, Triệu Ngọc Thanh đang kịch chiến thân thể nhoáng cái, đột nhiên quay đầu lại nhìn Băng Thiên, lớn giọng nói:

- Sư thúc, không nên làm chuyện khờ dại!

Băng Thiên quay đầu bật cười, lắc đầu không nói gì cả, chỉ nhìn Triệu Ngọc Thanh thật sâu sắc, sau đó cất bước tiến lên.

Mặt đất, chỗ nào Băng Thiên đi qua thì băng lạnh ngưng tụ, dấu chân rõ ràng dường như đang ẩn chứa một loại huyền cơ nào đó, khiến người ta khó có thể lý giải được.

Lúc này, Thất Nhãn Quỷ Anh đột nhiên ngừng xoay, ánh đen quanh mình tự động tan đi, để lộ một thân thể hoàn toàn mới. Nhìn thật cẩn thận, đó là một quái nhân ba đầu, thân hình cao lớn, thể hình và tứ chi đều không khác gì người thường, chỉ có một điểm khiến người ta kinh hãi chính là đầu của hắn, có hình lăng trụ tam giác, mặt chính giữa chính là đầu hài nhi, hai bên trái phải thì xấu xí không chịu nổi, có phần hơi giống chim ưng. Uốn vặn thân thể một cái, quái nhân ba đầu quét mắt qua chung quanh, sau đó đưa mắt nhìn thẳng vào Băng Thiên, trong mắt toát ra hận thù kinh người.

Cất bước tiến lên, ánh sáng trên người Băng Thiên mạnh hẳn lên, mỗi một bước tiến lên, khí thế của ông lại tăng lên một phần, chỉ một lúc thì khí thế trên người của ông đã làm tất cả phải kinh hoảng, rất có khí thế độc tôn thiên hạ.

Quái nhân ba đầu ánh mắt kinh ngạc, quát to lên:

- Đây là pháp quyết gì đây?

Băng Thiên ánh mắt sắc như đao, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Đây chính là pháp quyết cấm kị của Đằng Long cốc, có tên là Lưu Quang Tuế Nguyệt.

Quái nhân ba đầu hận thù nói:

- Ngươi muốn dùng nó để thu thắng lợi? Ta sẽ không cho ngươi được như ý.

Băng Thiên trên đường tiến lên, lãnh đạm đáp:

- Không chỉ thu thắng lợi, ta còn muốn ngươi phải bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác!

Quái nhân ba đầu giận dữ nói:

- Thúi lắm, ta có sinh mạng bất tử, ngươi làm sao có thể hủy diệt được.

Băng Thiên lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Nếu như vậy, ngươi hà tất phải để ý đến?

Trong tiếng chất vấn, Băng Thiên bay vút tới, hệt như mũi tên rời khỏi dây cung, chỉ chớp mắt đã bắn đúng vào vị trí tim của quái nhân ba đầu.

Gầm thét khàn khàn, quái nhân ba đầu không chút khiếp sợ, không ngờ lại chọn lựa phương thức giống vậy, thân thể vút lên không trung, trong lúc tiến lên thì xoay tròn, chỉ chớp mắt đã hóa thành một mũi tên đen ngòm đón lấy một chiêu của Băng Thiên.

Lúc này, Triệu Ngọc Thanh từ xa xa kêu lên một tiếng dài đau khổ rồi rống to:

- Sư thúc, không nên!

Thanh âm điếc tai chấn động lòng người lập tức đánh thức Phương Mộng Như, khi bà phát hiện được cảnh này thì cũng vọt miệng nói:

- Đại sư huynh, sư thúc thế nào rồi?

Triệu Ngọc Thanh bật cười đau thương tang tóc, sau đó kêu to một tiếng giận dữ vang vọng tận trời cao, trong người bộc phát khí thế mạnh mẽ to lớn, lập tức đánh bay địch nhân.

Phương Mộng Như tâm thần chấn động, ý thức được tình hình không ổn, vừa đối phó với tiến công của địch nhân, vừa quan sát tình hình của Băng Thiên và quái nhân ba đầu.

Khoảng cách vài chục trượng thoáng cái đã hết, Băng Thiên và quái nhân ba đầu gặp nhau giữa không trung, hai cột sáng một đen một trắng tụ lại một điểm, lập tức xuất hiện dấu hiệu ngừng lại. Thời khắc đó, Băng Thiên và quái nhân ba đầu đều giữa nguyên tư thế xoay tròn tốc độ cao, giữa hai bên sức mạnh khác nhau, thuộc tính đối nghịch, vào thời điểm tụ lại một chỗ, hai luồng sức mạnh bài xích lần nhau, tiếp đó tích lũy tăng thêm, hình thành một điểm giới hạn kích hóa, không ngừng nén lại, cuối cùng phá vỡ thế quân bình.

Ánh nhạt lóe lên, bóng tên kinh hồn.

Vụ nổ sau đó vang lên, liên tục trải dài dọc theo phương hướng bắn ra của bóng tên, khuếch tán theo hai hướng tản ra.

Giữa chiến trường, mảnh băng văng tung tóe, cuồng phong giận dữ, hoa lửa thành từng vùng tung tóe lay chuyển, hệt như hai con rồng đen đỏ tiến lên theo hai hướng ngược nhau.

Thân thể run rẩy, Băng Thiên rơi xuống mặt đất, hai chân chìm sâu vào trong băng tuyết, người lại đứng thẳng tắp như bút.

Cách đó trăm trượng, quái nhân ba đầu đồng thời rơi xuống, thân thể ngồi xổm trên mặt đất, run rẩy kịch liệt, miệng phun máu tươi không ngừng.

Giây lát sau, vụ nổ tan đi, quái nhân ba đầu cố gắng đứng dậy, cứ quay lưng lại với Băng Thiên, dùng thanh âm yếu ớt hỏi lại:

- Vì sao lại Lưu Quang Tuế Nguyệt?

Băng Thiên ho nhẹ một tiếng, phun ra máu tươi, nhỏ giọng nói:

- Lưu Quang Tuế Nguyệt có ý hệt như tên vậy, tập hợp hàng ngàn năm tháng thành một chớp mắt, dùng bộc phát sức phá hủy siêu cường. Đây chính là pháp quyết cấm kỵ của Đằng Long cốc, uy lực mạnh yếu thế nào thì chiếu theo tu vi của người làm phép mà xác định.

Quái nhân ba đầu thân thể run lên, khẽ hỏi lại:

- Giá phải trả là gì?

Băng Thiên đáp:

- Chính là sinh mạng của người làm phép.

Quái nhân ba đầu nói:

- Giá như vậy, nếu như thất bại thì chẳng phải sẽ hối hận sao?

Băng Thiên điềm đạm đáp:

- Lưu Quang Tuế Nguyệt có thể kích phát tiềm lực của con người, cho dù ta có thân thể bị trọng thương, vẫn có thể trong chốc lát khôi phục như thường, lại thêm tu vi tăng lên hàng chục hàng trăm lần, từ đó có thể phát ra một chiêu quyết giết chết địch nhân.

Quái nhân ba đầu cười giận nói:

- Hận thù thật sâu sắc, nhưng ta hoàn toàn không có chết.

Băng Thiên đáp:

- Ngươi không chết bởi vì ngươi có hận trong lòng. Một khi hận thù trong lòng ngươi đã bay đi rồi, ngươi sẽ lập tức bị diệt cả hồn lẫn xác.

Quái nhân ba đầu gằn giọng trả lời:

- Nói bậy, ta có nguyên thần bất tử, tuyệt đối sẽ không thể chết đi.

Băng Thiên hừ giọng nói:

- Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng ngươi không thể không đối mặt. Cũng như ta phải đối diện với định mệnh thuộc về ta, ai cũng không cách nào ngăn trở…

Thanh âm chợt dừng lại, khí tức của Băng Thiên lập tức giảm sút mạnh mẽ, cả người mất đi tinh thần chống đỡ, tức thì hấp hối.

Quái nhân ba đầu nghe vậy chấn động, miệng gào thét to lớn, đột nhiên quay đầu lại nhìn Băng Thiên, cật lực cất bước đi thẳng về phía ông. Nhưng mạng là do trời định, quái nhân ba đầu tuy cực lực phủ nhận, cũng không thể thay đổi được sự thực, thân thể mới bước đi hai bước, cả người đột nhiên nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời, nguyên thần cũng biến mất như vậy. Từ xa xăm, Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như kinh hãi giận dữ vô cùng, hai người vì lo cho Băng Thiên, trong cơn nóng giận vô cùng, toàn lực tiến công, không hề né tránh, chỉ trong một chiêu đã giết được địch.

Lúc này, Phương Mộng Như đã sớm bị trọng thương. Tuy liều mạng một chiêu đánh địch nhân trọng thương, nhưng bản thân cũng phải trả giá nặng nề, ôm lấy Băng Tuyết lão nhân rơi từ trên không trung xuống mặt đất. Triệu Ngọc Thanh tình hình có phần tốt đẹp hơn, ông đã thúc đẩy phát ra Đằng Long Cửu Biến đến cực hạn, dùng phương thức đối đầu thẳng thắn, lập tức tiêu diệt quái thú ba đầu, bản thân cũng bị thương không nhẹ.

Triệu Ngọc Thanh không để ý chút nào, ông lập tức chạy đến bên cạnh Băng Thiên, tay phải áp lên đầu của Băng Thiên, truyền một lượng lớn chân nguyên vào trong cơ thể ông, ý đồ muốn cứu vãn sinh mạng của Băng Thiên. Nhưng mọi thứ đã quá trễ rồi, từ khi Băng Thiên thi triển Lưu Quang Tuế Nguyệt, sinh mạng của ông đã đi theo hướng bị hủy diệt. Cố gắng của Triệu Ngọc Thanh bất quá chỉ ngăn lại sự trôi qua của sinh mạng Băng Thiên trong chốc lát mà thôi.

- Sư thúc, hãy nâng cao tinh thần, không được buông bỏ.

Vẻ mặt đau thương tang tóc, Triệu Ngọc Thanh giọng nói bi lụy.

Băng Thiên từ từ mở to hai mắt, khẽ nói:

- Ngọc Thanh, không cần phải đau lòng, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tan, đây chính là tai ách khủng khiếp của Đằng Long cốc, con phải đối mặt với nó.

Triệu Ngọc Thanh trầm buồn đáp:

- Con là cốc chủ của Đằng Long cốc, điều này phải do con đưa lưng gánh đỡ chứ không phải sư thúc.

Băng Thiên cố gắng lắc đầu, yếu ớt nói:

- Ngọc Thanh, Đằng Long cốc cần phải phục hưng, còn cần có con. Bây giờ, ta sắp sửa không ổn được nữa rồi, con hãy nhanh chóng mang ta đi gặp Mộng Như, ta có một câu vẫn dấu mãi trong lòng.

Triệu Ngọc Thanh nước mắt đầy mặt, dùng sức cố gắng gật đầu, sau đó rút thân thể của Băng Thiên chìm sâu trong tuyết lên, mang ông đến bên cạnh Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân.

Lúc này, những con thú lạ giao chiến với Phương Mộng Như phát hiện Thất Nhãn Quỷ Anh đã chết rồi, lập tức chọn lựa bỏ chạy thoát thân, giúp cho Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân có cơ hội lấy lại hơi thở.

Khi Triệu Ngọc Thanh mang Băng Thiên đến gần, Phương Mộng Như cố gắng đứng thẳng lên, kêu gọi:

- Sư thúc, không được rời khỏi chúng con.

Băng Thiên miễn cưỡng bật cười, nhỏ giọng nói:

- Vì Đằng Long cốc, sư thúc chết cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng trước khi chết, ta có một chuyện phải nói cho các con biết.

Phương Mộng Như đau lòng nói:

- Sư thúc xin cứ nói, con nhất định ghi nhớ kỹ trong lòng.

Băng Thiên ánh mắt mơ hồ, khẽ lẩm bẩm:

- Năm xưa khi sư phụ các con chết, đã từng để lại di ngôn, nếu như con quay về Đằng Long cốc, hơn nữa còn gặp lại Vũ Hiên, thì khiến ta truyền lại di nguyện của huynh ấy. Nếu như con không hề quay lại nơi này, thế thì di ngôn bỏ đi không dùng đến. Bây giờ, ta sẽ đem lời di ngôn của sư huynh nói cho các con biết.

Phương Mộng Như nghe vậy kinh hãi, ngửng đầu liếc Triệu Ngọc Thanh, rồi lại cúi đầu nhìn Băng Tuyết lão nhân, vẻ mặt có phần khẩn trương, khẽ giọng nói:

- Xin mời sư thúc nói.

Băng Thiên vẻ mặt kỳ lạ, u oán thở dài nói:

- Sư huynh trước khi chết để lại mệnh lệnh, nếu như Đằng Long cốc bị hủy diệt, thì phải trục xuất con và Vũ Hiên ra khỏi sư môn.

Phương Mộng Như nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:

- Không. Không thể nào, sư phụ sẽ không vô tình như vậy được.

Nằm trên mặt đất, Băng Tuyết lão nhân kích động nói:

- Con sinh ra là người Đằng Long cốc, chết đi làm quỷ Đằng Long cốc, tuyệt đối không rời đi, xin sư thúc thu lại mệnh lệnh.

Băng Thiên khổ sở đáp:

- Những đứa nhỏ ngu si à, sư phụ các con làm vậy chính là vì các con đó, sao các con lại không hiểu rõ? Hủy diệt của Đằng Long cốc là định mệnh đã sắp sẵn, ai cũng không cách nào ngăn cản được. Sự phục hưng của Đằng Long cốc thuộc về đệ tử đời sau, các con nếu như tồn tại, chỉ khiến cho tự mình đi vào con đường tuyệt vọng.

Phương Mộng Như phản bác lại:

- Thế Đại sư huynh thì sao?

Băng Thiên ánh mắt khẽ nhúc nhích, than nhỏ:

- Hắn có định mệnh thuộc về hắn. Nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành, sống hay chết đều nhờ vào quyết định của bản thân các con, chớ có phụ đi ý tốt của sư phụ các con…

Thanh âm chợt dừng lại ở đó, Băng Thiên khí tức đã mất hết.

Đây là Đại trưởng lão có bối phận cao nhất Đằng Long cốc, tu vi thâm hậu nhất, vì bảo vệ an toàn và vinh dự của Đằng Long cốc mà không tiếc hy sinh tính mạng, tiêu diệt địch nhân cực mạnh, để lại hy vọng cho những người còn lại.

Triệu Ngọc Thanh thân thể chấn động, khẽ la lên:

- Sư thúc …

Phương Mộng Như lắc lư lùi lại, loạng choạng ngã nhào trên mặt đất, miệng lẩm bẩm mấy từ, vẻ mặt vô cùng đau thương.

Băng Tuyết lão nhân sắc mặt tiều tụy, đau khổ la lên:

- Sư thúc, người sao lại nhẫn tâm bỏ lại chúng con …

Không khí đau thương bao trùm ba người, hệt như một thanh kiếm bén đâm sâu vào trong đáy lòng của ba người.

Dưới tầng băng, Tuyết Sơn thánh tăng, Linh Hoa, Tuyết Hồ, gấu Bắc Cực vẻ mặt đầy đau thương, dường như chưa từng nghĩ đến, ngay cả Băng Thiên cũng chết trong tay của địch nhân.

Thời gian, trôi qua cùng với gió tuyết.

Khi Triệu Ngọc Thanh giựt mình tỉnh lại từ trong đau thương, Tuyết Sơn thánh tăng đã mang Linh Hoa, gấu Bắc Cực đến gần đó, đang yên yên lặng lặng đứng một bên, nhìn thi thể của Băng Thiên. Phương Mộng Như nắm lấy cánh tay của Băng Tuyết lão nhân, hai người nằm nghiêng trên mặt đất, ánh mắt yên lặng bất động nhìn Băng Thiên, dường như chưa hề tỉnh lại từ những chuyện vừa rồi.

Thở dài u oán, Triệu Ngọc Thanh phá vỡ yên lặng, khẽ lên tiếng nói:

- Sư muội, tỉnh lại đi, sư thúc ở nơi chín suối có biết cũng không hy vọng chúng ta chán chường như vậy.

Phương Mộng Như vẻ mặt chấn động, từ từ ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc Thanh, u oán thở dài hỏi:

- Đại sư huynh, huynh cũng muốn trục xuất muội và Tứ sư huynh ra khỏi sư môn chăng?

Triệu Ngọc Thanh bật cười cay đắng, né tránh ánh mắt của Phương Mộng Như, khẽ đáp:

- Đó là di nguyện của sư phụ, ta không thể nào chống lại được. Đồng thời, ta cũng không hy vọng hai người chết ở nơi này.

Phương Mộng Như vẻ mặt tái nhợt như tuyết trắng, mất cả hồn vía nói:

- Đại sư huynh, huynh cho là chúng ta có thể đi nơi nào đây?

Triệu Ngọc Thanh trong lòng đau khổ vô cùng, nhưng lại không tiện thể hiện ra ngoài, cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ nói:

- Đi tìm trời đất thuộc về hai người.

Phương Mộng Như bật cười thê lương, nức nở đáp:

- Nhưng cội rễ của muội ở nơi này.

Triệu Ngọc Thanh thân hình lắc lư, trầm giọng nói:

- Muội có cánh sau lưng, có thể bay đi.

Băng Tuyết lão nhân lớn giọng nói:

- Đệ không đi, đệ phải lưu lại ở nơi này.

Lúc này, Tuyết Sơn thánh tăng từ trong tầng bay đi ra, thấy tình hình như vậy liền an ủi:

- Mọi người không nên tranh nhau vì chuyện nhỏ, trước mắt chúng ta phải an bài hậu sự cho tốt để tránh phát sinh những chuyện tương tự.

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy thở dài, nhìn qua tình hình chung quanh, cảm xúc đáp:

- Chuyện đến thế này, chúng ta chỉ có thể tạm thời né tránh. Còn về phía Thiên Lân, phải trông vào vận khí của mấy người Tân Nguyệt rồi.

Phương Mộng Như hỏi:

- Thế còn hậu sự của sư thúc?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Vào thời kỳ phi thường, chúng ta chỉ có thể an táng sư thúc ở nơi này, đợi chờ khi Đằng Long cốc phục hưng trở lại rồi, mới đem hài cốt của sư thúc trở về.

Phương Mộng Như bật cười cay đắng, không hề bàn thêm, đồng ý với quyết định của Triệu Ngọc Thanh.

Đến lúc này, Triệu Ngọc Thanh tự mình chọn lựa một chỗ tương đối yên lặng để an táng thi hài của Băng Thiên.

Bầu trời, cuồng phong gào thét, tuyết lớn phiêu linh. Hoa tuyết trắng tinh khiết che phủ không hết quá nhiều máu tanh, lại che giấu không được tội nghiệt phát sinh ở nơi này.

Khi chuyện xưa đã theo gió đi, ký ức có nhạt nhòa, còn có bao nhiêu người nhớ được, nơi này đã từng diễn ra một màn truyền kỳ, lưu lại vô số sự tích anh hùng đáng ca đáng khóc.