Thất Giới Hậu Truyện

Chương 558: Dạ Mộng công chủ (Công chúa Dạ Mộng) - phần 3




U Ảo Vũ Tiên vẻ mặt kinh hãi, vừa dùng sức lắc đầu phủ nhận, vừa lắc lư thối lui, miệng lảm nhảm không mạch lạc gì cả:

- Nói bậy, ngươi không thể nào biết được, ngươi chỉ lừa người thôi, đây đều là hư ảo, đều là do ngươi cố ý tạo ra.

Cô gái áo đen bật cười lạnh lẽo, không thèm phủ nhận nói:

- Lời cũ nhắc lại, bây giờ để ngươi rời đi, ngươi có tình nguyện không?

U Ảo Vũ Tiên vẻ mặt run rẩy, đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhanh chóng áp chế kích động trong lòng, hừ lạnh nói:

- Chiến thuật tâm lý thật cao minh, đáng tiếc chỉ bằng vào hai câu đó, ngươi cho là có thể dọa cho bản tiên bỏ đi hay sao?

Cô gái áo đen lắc đầu thở dài, tiếc nuối nói:

- Ta cho ngươi hai cơ hội rồi, đáng tiếc ngươi đều bỏ qua, có lẽ đây chính là ý trời.

Từ từ tiến lên, cô gái áo đen tay trái ở trước ngực vẽ ra một vòng tròn, chung quanh người lập tức cuồng phong tán loạn, dòng khí gào thét thổi khắp bốn phương trời, chớp mắt đã kéo mấy người bị thương như Vũ Điệp, Hoa Hồng về bên cạnh, vừa hay vây quanh lấy Thiên Lân. Tân Nguyệt và Dao Quang đứng sang hai bên trái phải, cẩn thận quan sát khắp chung quanh, hơn nữa còn chăm chú nhìn cô gái áo đen và U Ảo Vũ Tiên. Khiếu Thiên ở nguyên tại chỗ bất động, ánh mắt kỳ quái nhìn cô gái áo đen, trong lòng có quá nhiều thứ không sao hiểu được.

Lùi lại vài trượng nhanh như chớp điện, U Ảo Vũ Tiên vô cùng cảnh giác, ánh mắt nhìn cô gái áo đen chằm chằm, trầm giọng nói:

- Cuộc chiến giữa chúng ta không thể tránh khỏi, nhưng trước khi động thủ, ta muốn biết ngươi là ai? Từ nơi nào đến đây?

Cô gái áo đen dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo có mấy phần hờ hững, giọng lạnh lẽo đáp:

- Ta từ Dạ giới đến đây, tên của ta là Dạ Mạc Bạch.

U Ảo Vũ Tiên cau mày nói:

- Cái tên Dạ giới từ trước đến nay chưa từng nghe qua, câu này của ngươi thì ta cũng khó mà phân biệt được.

Cô gái áo đen hừ lạnh đáp:

- Nói một cách khác, ngươi có thể hiểu được. Tộc Dạ Mộng, ngủ cả ngàn năm, ẩn mình bên ngoài các giới, xuất hiện ở nhân gian.

Câu này vừa nói ra, Dao Quang, Tân Nguyệt, Khiếu Thiên mấy người vẫn không hiểu gì cả, nhưng U Ảo Vũ Tiên thân thể chấn động, vẻ mặt lập tức thay đổi, vọt miệng nói:

- Ngươi là người đời sau của tộc Dạ Mộng?

Dạ Mạc Bạch cười lạnh đáp:

- Ta chính là Dạ Mộng công chúa Dạ Mạc Bạch.

U Ảo Vũ Tiên vẻ mặt lo lắng hừ giọng nói:

- Theo truyền thuyết, người Dạ Mộng không thể thấy ánh sáng, chỉ sinh hoạt trong bóng tối u ám, người tộc này cũng sớm bị tuyệt diệt. Ngươi không thể nào là người Dạ Mộng được.

Dạ Mạc Bạch đáp:

- Truyền ngôn không nhất định phải đúng, cũng giống như nhận thức của người đời về ngươi vậy. Ai lại biết được ngươi ngày trước chỉ là một con thiên nga trắng đây?

U Ảo Vũ Tiên nghe vậy biến sắc, lạnh lẽo nói:

- Tộc Dạ Mộng tuy thần bí nhưng thần bí hoàn toàn không đại biểu cho thực lực mạnh mẽ, bản tiên khuyên ngươi tốt nhất hãy rời đi, tránh gặp phải họa sát thân.

Dạ Mạc Bạch bật cười ha hả, giọng điềm đạm đáp:

- Tin vào những lời truyền ngôn sẽ khiến ngươi rơi vào chỗ lầm lẫn, đưa ra những phán đoán sai lầm.

U Ảo Vũ Tiên hơi giận nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ta hôm nay phải coi thế nào, coi người Dạ Mộng trong truyền thuyết lợi hại đến cỡ nào?

Lóe lên xông đến, múa chưởng xuất quyền. U Ảo Vũ Tiên chọn phương án tiến công chủ động, nắm vững quyền chủ động.

Dạ Mạc Bạch vẻ mặt điềm nhiên, nhìn một chưởng của U Ảo Vũ Tiên đánh tới, lại coi như chẳng thấy ánh sáng trắng như ngọc ở lòng bàn tay của lão ta, tùy ý phất tay nghênh đón, cánh tay như ngọc thon thả hiện lên màu đen nhánh, chớp mắt đã va chạm với chưởng lực của U Ảo Vũ Tiên. Lập tức, chưởng lực giữa hai màu trắng đen liền kích hóa, sinh ra khói dày đặc cuồn cuộn, trong lúc khuếch tán đã hất bắn U Ảo Vũ Tiên bay đi.

Khẽ ồ một tiếng, U Ảo Vũ Tiên hoàn toàn không bị thương, nghi hoặc nói:

- Đây là sức mạnh hắc ám?

Dạ Mạc Bạch lạnh lẽo đáp lại:

- Hỏi để có ý gì vậy?

U Ảo Vũ Tiên gật đầu nói:

- Nói không sai, thắng bại mới là trọng yếu nhất, tiếp chiêu.

Hình bóng loáng lên, ảo hóa ngàn vạn. Bóng sáng dày đặc đan xen trùng điệp lẫn nhau, hiện lên ánh sáng trắng bạc vây phủ quanh Dạ Mạc Bạch, đang không ngừng ép thẳng vào trong, ý đồ nuốt lấy nàng ấy. Đứng nguyên tại chỗ, Dạ Mạc Bạch toàn thân lấp lánh ánh đen, ánh sáng đen nhánh xinh đẹp nhấp nhô không ngừng đang dùng tần suất cực cao để vận hành chế ngự tiến công của U Ảo Vũ Tiên.

Nhìn hai người giao chiến, Giang Thanh Tuyết trong lòng đầy lo lắng, yếu ớt nói:

- Mọi người nói xem Dạ Mạc Bạch đó có thể đánh bại được U Ảo Vũ Tiên không?

Mẫu Đơn sắc mặt như tro tàn, khẽ bảo:

- Lúc này rất khó nói, chúng ta ai cũng không hiểu được chi tiết của tộc Dạ Mộng, căn bản không cách nào phán đoán.

Lâm Y Tuyết nói:

- Theo ta thấy, Dạ Mạc Bạch nếu có thể nói ra được chi tiết của U Ảo Vũ Tiên, lại có ước định với Khiếu Thiên thúc thúc, cô ấy chắc chắn nắm vững vài phần, nếu không cũng đã không làm như vậy.

Vũ Điệp khổ sở nói:

- Hy vọng được như lời muội nói.

Hoa Hồng lên tiếng:

- Không cần phải suy đoán, kết quả sẽ nhanh chóng biết được thôi.

Các cô không nói, cố gắng tập trung tinh thần để quan sát cẩn thận, khuôn mặt yếu ớt tràn đầy lo lắng.

Giữa chiến trường, U Ảo Vũ Tiên dùng phương thức công kích mau lẹ gặp phải phòng ngự của Dạ Mạc Bạch liền tỏ ra không quá lý tưởng, hiệu quả thu được rất thấp.

Đối với loại tình hình này, U Ảo Vũ Tiên nhanh chóng chuyển biến chiến lược, thân thể xuất hiện giữa không trung, toàn thân lấp lánh ánh trắng, chính là đang thu thế chờ đợi phát động.

Dạ Mạc Bạch vẻ mặt kỳ quái, nhìn U Ảo Vũ Tiên trên không trung, hỏi lại:

- Thật sự muốn liều mạng sao?

U Ảo Vũ Tiên lạnh lẽo đáp:

- Chuyện này đã kéo dài quá lâu, cũng phải đến lúc kết thúc rồi. Đến đây, sinh tử thắng bại ở hành động lần này, thể hiện bản lĩnh của ngươi đi, cho bản tiên được thấy rõ.

Dạ Mạc Bạch bật cười kỳ quái, ánh mắt thâm thúy toát ra ánh sáng rét lạnh, trầm giọng nói:

- Nếu như tu hành vài ngàn năm hủy trong một chốc, ngươi sẽ đối mặt với tình hình như thế nào?

U Ảo Vũ Tiên giận dữ nói:

- Nói chuyện giật gân, ngươi cho là bản tiên sẽ lầm mưu của ngươi, tâm tình bị ảnh hưởng sao?

Dạ Mạc Bạch âm lạnh nói:

- Như vậy, ngươi cũng đừng có hối hận.

Nhẹ nhàng bay lên, Dạ Mạc Bạch lên đến cao độ ngang với U Ảo Vũ Tiên, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Bắt đầu đi, ta cho ngươi xuất chiêu trước để tránh khiến ngươi không phục.

U Ảo Vũ Tiên cũng không chịu nhượng bộ, quát to:

- Xem cho cẩn thận, chiêu này có tên là Vũ Hóa Thiên Quang.

Thân thể tiến lên, ánh trắng lấp lánh, ánh sáng rực rỡ toàn thân nhanh chóng tập trung lại, chớp mắt thì U Ảo Vũ Tiên đã hóa thành một tấm lông vũ trắng bạch tinh khiết, hệt như mưa tên sắc trắng toát ra ánh sáng hoa mỹ vô cùng chụp thẳng xuống đầu của Dạ Mạc Bạch.

Chăm chú nhìn U Ảo Vũ Tiên, Dạ Mạc Bạch vẻ mặt nặng nề, tự nói:

- Tu vi cả đời hội tụ thành một chiêu, xem ra ngươi thật có ý chí muốn đạt cho được.

Còn đang nói, trước ngực Dạ Mạc Bạch lóe lên ánh trắng, sau đó ánh sáng u ám ngập trời, một tấm tròn to chừng ba trượng xuất hiện dưới chân của Dạ Mạc Bạch, ở giữa dựng đứng một cây thiết bổng cong cong, đường kính chừng một thước, cao chừng sáu thước trông quái dị. Nhìn cẩn thận, cây thiết bổng đó giống như một cây địa côn tử (cây gậy chống đi lại) uốn khúc nhất định, lại giống như một cây cung không có dây vừa hay ở trước mặt, độ cao thấp thích hợp. Ngoài ra, tấm tròn dưới chân Dạ Mạc Bạch cũng vô cùng kỳ quái, gần đến vị trí trung tâm có một hình Bát Quái màu đen, sát với vùng ven bên ngoài lại có chín hình vẽ ly kỳ cổ quái, trông như những hình vẽ thiên thể tinh tú cổ xưa. Theo sự xuất hiện của tấm tròn kỳ quái, bầu trời lập tức trở nên đen tối, không còn thấy được mặt trời mặt trăng ngôi sao nào cả, chỉ là vùng đêm tối vô cùng vô tận.

Thời khắc này, Dạ Mạc Bạch tỏ ra rực rỡ chói mắt, ở ngay phía trên tấm tròn, y phục tung bay, ngạo nghễ nhìn lên chín tầng trời, toàn thân bao trùm một tầng ánh sáng yếu ớt như có như không, chiếu rọi rõ ràng thần thái của nàng. Thông qua tầng ánh sáng đó có thể phát hiện được, dây chuyền trên cổ của Dạ Mạc Bạch còn ở đó nhưng mặt dây chuyền đã không còn thấy nữa.

Cả mặt đất lúc này là một vùng đen ngòm.

Giữa không trung, lông vũ trắng tinh kia ánh sáng rực rỡ, đang dùng tốc độ kinh người ép gần đến Dạ Mạc Bạch, cùng lúc có cột sáng sắc trắng rực rỡ phá vỡ tầng tầng đêm đen xuất hiện trước mặt của Dạ Mạc Bạch. Bật cười quỷ bí, Dạ Mạc Bạch vẻ mặt tươi cười rực rỡ, tay trái nắm chắc thiết bổng trước mặt, thân thể quay nghiêng về phía lông vũ đang bay đến, tay phải bắt quyết giữa không trung, một chùm ánh sáng đen ngòm từ dưới chân dâng ngược lên trên, chớp mắt đã hội tụ thành một mũi tên ánh sáng màu đen. Nhìn cẩn thận, vào thời khắc khi Dạ Mạc Bạch bắt quyết giữa hư không, tấm tròn dưới chân của nàng lóe lên ánh sáng, Bát Quái màu đen ở bên trong đồng thời lấp lánh, hơn nữa còn truyền năng lượng ánh sáng màu đen ra, tự động hội tụ vào năm ngón tay phải của Dạ Mạc Bạch, tạo thành một mũi tên ánh sáng đen ngòm. Hoàn thành bước này rồi, Dạ Mạc Bạch vẻ mặt chăm chú nhìn về lông vũ màu trắng phía trước, tập trung tinh thần ý niệm, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Dạ hồn chi tiến, phá trời diệt thần.

Lời còn vang bên tai, tay phải Dạ Mạc Bạch buông ra, mũi tên đen ngòm rời dây bắn ra mang theo sự chấn động âm thầm, lập tức hấp thu hết sức mạnh bóng tối giữa trời đất, chớp mắt đã bắn trúng vào lông vũ sắc trắng. Thời khắc đó, công kích của U Ảo Vũ Tiên đã như lửa cháy sát mày, lông vũ trắng toát đóa lóe lên xông đến, mắt thấy rõ ràng đang chém xuống thân thể của Dạ Mạc Bạch, một tia ánh sáng đen ngòm lập tức lóe qua, ngưng đọng thời gian và không gian, dừng tất cả mọi thứ vào sát na đó.