Thất Giới Hậu Truyện

Chương 555: Dạ Mộng hiện thế - phần 4




Khi Tân Nguyệt bay ra, Dao Quang cũng đã quay ngược lại, nhanh chóng chuyển mình cản trước mặt U Ảo Vũ Tiên, ánh mắt sắc bén giận dữ trừng lão, gào lên:

- Cảnh cáo ngươi lần nữa, bây giờ rời đi còn chưa quá trễ, nếu không ngươi sẽ hối hận.

U Ảo Vũ Tiên đánh bay Tân Nguyệt rồi, tranh thủ thời gian nên không hề để ý đến cảnh cáo của Dao Quang chút nào, tay trái thuận thế múa ra, chưởng lực mạnh mẽ hệt như sóng Trường Giang đánh thẳng đến Dao Quang.

Bật cười khổ, Dao Quang không hề né tránh, tuy biết rõ chống đỡ không nỗi nhưng hắn lại phải ngăn cản bằng mọi giá. Múa chưởng đánh lại, Dao Quang thi triển Phật môn Kim Cương đại pháp, dùng sức mạnh cực dương cực cương phát động tiến công, ý đồ hóa giải một chưởng này của U Ảo Vũ Tiên. Nhưng khoảng cách thực lực đã định sẵn kết cục giao chiến, Dao Quang tuy gắng hết sức nhưng so với U Ảo Vũ Tiên thương thế không nặng nề, khoảng cách rõ ràng cách biệt.

Chưởng lực đụng nhau, tiếng sấm nổ vang.

Dao Quang thân thể run rẩy, nỗ lực muốn ổn định thân thể nhưng có lòng mà bất lực, chỉ kiên trì được một lúc đã bị hất bay đi cả chục trượng. Theo gió rơi xuống, Dao Quang mặt đầu đau thương, cả đời hắn đầy vinh quang, chinh chiến nhiều trận, từ đó đến giờ còn chưa chật vật như vậy. Trước đây, hắn hăng hái mạnh mẽ, kiêu ngạo thành cuồng vọng, được người xưng tụng là một truyền kỳ nối tiếp theo Lục Vân. Nhưng hiện nay, một U Ảo Vũ Tiên của Vực ngoại cũng hóa giải được hào quang trên người của Dao Quang, chuyện này sao không khiến người ta phải cảm khái được đây?

Dao Quang thất bại đối với Lâm Y Tuyết chắc chắn là một điềm báo trước không an lành. Hiện nay, chỉ còn lại một mình nàng bảo vệ cho an toàn của Thiên Lân, trách nhiệm này nặng nề vô cùng, hệt như ngọn núi Thái Sơn đè nặng trong lòng của nàng. Để ứng phó với loại tình hình như vậy, Lâm Y Tuyết có phần nóng nảy, trong lòng không ngừng hô hoán kêu gọi ý đồ tìm người hỗ trợ.

- Phong Động Tùy Tâm, ông nói nhanh cho ta biết phải làm thế nào đây?

Thở dài u oán, Phong Động Tùy Tâm cất tiếng nói trong lòng Lâm Y Tuyết:

- Có một số chuyện ngươi cần tự mình trải qua, ta chỉ có thể cổ vũ ngươi mà thôi, không thể chuyện gì cũng đều hỗ trợ ngươi giải quyết được.

Lâm Y Tuyết nóng nảy nói trong lòng:

- Ta hiểu rõ ông chỉ muốn tốt cho ta, nhưng hiện nay quan hệ đến sinh tử của Thiên Lân sư huynh, ông thế nào cũng phải giúp cho được.

Phong Động Tùy Tâm đáp:

- Địch nhân trước mắt rất mạnh mẽ, hắn đã trải qua một lần mắc mưu, lần này ta cũng không thể nào giúp cho ngươi được, mọi thứ phải trông vào vận may rủi mà thôi.

Lâm Y Tuyết hỏi lại:

- Sao lại như vậy, vừa rồi ông không phải dễ dàng đánh lùi được lão ta mà?

Phong Động Tùy Tâm giải thích:

- Vừa rồi ta chỉ xảo diệu vận dụng sức mạnh của gió, dùng sức mạnh của hắn để đánh lui được chính hắn. Hiện nay, hắn chỉ cần công kích tầm gần, khi xuất chiêu ẩn chứa sức mạnh không phát ra, đợi đánh trúng mới phát lực thì ta cũng không cách nào ra sức được. Kiên cường lên, muốn bảo vệ Thiên Lân sư huynh của ngươi cho tốt, ngươi phải trả giá lớn.

Lâm Y Tuyết có phần thất vọng, đang muốn nói gì đó nhưng U Ảo Vũ Tiên đã phát động công kích, người hệt như bóng ma chớp mắt đã xuất hiện, múa chưởng đánh ra rồi. Lâm Y Tuyết tâm thần chấn động, phản ứng đầu tiên là né tránh, nhưng sau đó nàng liền áp chế ý niệm này, múa tay thi triển Kim Cương Hàng Ma ấn, tập trung sức mạnh tàn dư đỡ thẳng một chưởng này của U Ảo Vũ Tiên.

Lập tức, giữa hai chưởng tiếp nhau có hào quang lóe lên, dòng khí mạnh mẽ mà đáng sợ lập tức khuếch tán, hóa thành một cơn cuồng phong hủy diệt tác dụng lên người của U Ảo Vũ Tiên và Lâm Y Tuyết, lập tức đánh bay Lâm Y Tuyết tại chỗ, miệng nàng vọt ra một mũi tên máu, khí tức toàn thân yếu hẳn đi. Giang Thanh Tuyết thấy vậy thất kinh hồn vía, lớn giọng kêu:

- Sư muội …

Khiếu Thiên thở dài nói:

- Không cần lo lắng, Y Tuyết không chết được đâu, Thiên Lân lại có kiếp nạn nặng nề.

Vũ Điệp nhìn U Ảo Vũ Tiên, rồi quét mắt qua những người khác, phát hiện Tân Nguyệt thương thế rất nặng nề, sau khi rơi xuống đất rồi đứng lên không vững, vài lần cố gắng mới từ từ đứng lên được. Mẫu Đơn và Hoa Hồng thương thế có thể nói như lạnh còn thêm băng giá, hai người nằm dài trên mặt băng tuyết, thân thể run rẩy nhè nhẹ, ngay cả đứng lên cũng không còn khí lực. Dao Quang tình hình có tốt hơn, có được Nại Hà châu bảo vệ cơ thể, ngoại thương hoàn toàn không nghiêm trọng nhưng nội thương lại vô cùng đáng lo, lúc này đang cố gắng đứng lên, ánh mắt chăm chú nhìn theo phương hướng của Thiên Lân.

Quét sạch các chướng ngại rồi, U Ảo Vũ Tiên hoàn toàn không kiêu ngạo, nhanh chóng triển khai bước kế tiếp, tiến gần đến Thiên Lân. Thân là người sáng lập ra Phong Thần phái, U Ảo Vũ Tiên không những có thực lực khiến người ta nghe thấy phải khiếp sợ, còn có đầu óc bình tĩnh lạnh lùng. Để tránh đêm dài lắm mộng, lão không thèm để ý đến mấy người Tân Nguyệt đã trọng thương mà đặt mục tiêu lên người Thiên Lân.

Giang Thanh Tuyết giận dữ trừng U Ảo Vũ Tiên, gằn giọng nói:

- Cút ngay, nếu không ngươi hối hận cũng không kịp đó!

U Ảo Vũ Tiên hừ giọng nói:

- Chỉ bằng các ngươi?

Giang Thanh Tuyết quát lên:

- Chúng ta tuy không làm gì được ngươi, nhưng ngươi chớ có quên, chúng ta đến từ Dịch viên trung thổ, ở đó đã từng có một người dương danh thiên hạ, chọc giận người ấy thì sau này ngươi sẽ hối hận.

U Ảo Vũ Tiên cau mày nói:

- Ngươi ám chỉ thần Thất giới Lục Vân? Đáng tiếc ta chưa từng gặp hắn, tuy có nghe qua vài người, nhưng bản tiên hoàn toàn không sợ hắn. Thêm nữa, chỉ cần ta giết sạch các ngươi, ai có thể biết được chuyện này?

Giang Thanh Tuyết hận thù đáp:

- Chớ có cuồng vọng, chuyện đã phát sinh rồi thì diệt cũng không xong, ngươi sẽ phải trả giá rất đắt cho chuyện này.

U Ảo Vũ Tiên không nhịn được đáp trả:

- Đủ rồi, bản tiên không có thời gian nói nhảm với các ngươi, các ngươi hãy cút sang một bên.

Còn đang nói, U Ảo Vũ Tiên tay phải múa lên, dòng khí gào thét phá không ập đến, lập tức cuốn bay Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết đi cả trăm trượng, chỉ duy có Khiếu Thiên không bị ảnh hưởng.

Ồ khẽ một tiếng, U Ảo Vũ Tiên nhìn Khiếu Thiên, cười tà dị nói:

- Té ra là một vị linh dị, đáng tiếc ngươi đã sớm bị trọng thương rồi, ngăn cản ta chỉ khiến ngươi đi vào con đường hủy diệt mà thôi.

Khiếu Thiên nghiêm mặt nói:

- Ngươi cứ làm theo ý thích của mình như vậy cũng sẽ khiến ngươi đi xuống âm tào địa phủ mà thôi.

U Ảo Vũ Tiên bật cười tà dị đáp:

- Vậy thì hãy chờ xem, coi thử chúng ta ai là người chết trước.

Nhẹ nhàng nhích đến gần, U Ảo Vũ Tiên rõ ràng rất nhẹ nhàng nhưng lòng bàn tay phải lại lấp lánh ánh trắng rực rỡ, hơn nữa còn dần dần mạnh lên.

Khiếu Thiên khuôn mặt ưu tư đau thương, ánh mắt chăm chú nhìn U Ảo Vũ Tiên, trong lòng lại suy nghĩ rất nhanh, vẫn không tìm được biện pháp ứng phó nào cả. Đối với tình hình trước mắt, Khiếu Thiên tự biết bản thân không chịu nổi một chiêu, nhưng ông lại phải nỗ lực đến cuối cùng, có chết cũng phải trì một chút để cho Tân Nguyệt và Dao Quang có thể kịp thời đến đó. U Ảo Vũ Tiên nhìn Khiếu Thiên, đối với tâm tư của ông thì lão chỉ liếc mắt cũng hiểu rõ, tự nhiên không cho Khiếu Thiên được như ý, tay phải nhanh như chớp điện xuất hiện trước mặt Khiếu Thiên.

Nhìn thấy một chưởng khí thế hoành tráng đó, Khiếu Thiên kinh hãi giận dữ vô cùng, bất quản bản thân có tiếp đỡ nổi hay không cũng đều tạo nên thương tổn đến Thiên Lân, điều này chính là việc ông không hề muốn chút nào. Trước đây, Tân Nguyệt từng nhắc qua, bất kỳ người nào cũng đều không thể đụng chạm đến thi thể của Thiên Lân, cho dù là Khiếu Thiên cũng không được. Hiện nay, một chưởng này của U Ảo Vũ Tiên, cho dù Khiếu Thiên có tiếp được hay không đều sẽ phá vỡ lời dặn dò của Tân Nguyệt, có thể nói đây là một chiêu quyết tiêu diệt. Đối mặt với tình hình như vậy, Khiếu Thiên vừa nóng vừa giận, mắt thấy một chưởng của U Ảo Vũ Tiên đã ép gần đến trước mắt, nhưng ông còn chưa nghĩ ra được biện pháp ứng phó. Trước mắt, với thương thế của Khiếu Thiên, nếu như ông đỡ thẳng một chưởng này, bản thân cho dù không chết, thân thể cũng chắc chắn bị đánh bay va chạm vào Thiên Lân ở phía sau. Nếu như không tiếp lấy một chưởng này, chưởng lực của U Ảo Vũ Tiên sẽ đánh trúng vào Thiên Lân, kết cục chắc chắn cũng giống hệt.

Ở trong tình trạng hai đầu thọ địch, Khiếu Thiên tức giận muốn điên lên, nhưng lúc này trong đầu của ông đột nhiên lóe sáng, nghĩ đến một phương pháp ứng phó nhưng không dám khẳng định. Thời gian khẩn trương, Khiếu Thiên không kịp ngẫm nghĩ thêm nhiều, lập tức thúc động chân nguyên còn tàn dư, hai tay nhanh chóng múa lên ngưng tụ trước ngực thành một tấm vách sáng, to nhỏ chừng một thước, khó khăn ngăn cản một chưởng đó của U Ảo Vũ Tiên. Ứng phó của Khiếu Thiên rất kỳ quái, ông thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, không những không tác dụng lên bản thân mà dùng để ngưng tụ tấm vách sáng trước người, để cho một chưởng của U Ảo Vũ Tiên trực tiếp đánh đến một khu vực thế giới khác, từ đó hóa giải nguy hiểm trước mặt. Đương nhiên, biện pháp ứng phó của Khiếu Thiên chỉ là tạm thời, U Ảo Vũ Tiên chỉ cần vượt qua lần này, tuyệt đối sẽ không lầm mưu thêm lần nữa. Ngoài ra, Khiếu Thiên cũng đã tận hết sức lực, không còn thể lực để thi triển lần thứ hai. Nhưng cho dù là như vậy, Khiếu Thiên vẫn không hề do dự, ngang nhiên chọn lựa phản kháng.

Ở xa xa, Tân Nguyệt và Dao Quang phát hiện được tình hình như vậy, không hiểu được những suy nghĩ của Khiếu Thiên, cả hai cũng thất kinh la lớn, vội vàng bay thẳng đến Thiên Lân, đáng tiếc mọi thứ đã cơ hồ quá trễ rồi. Những người còn lại như Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Giang Thanh Tuyết, Vũ Điệp, Lâm Y Tuyết, ai cũng bị trọng thương nằm lăn ra không ngồi dậy nổi, tuy nỗ lực quay đầu nhìn về phía Thiên Lân nhưng chỉ có bi phẫn trong lòng, dùng những tiếng kêu yếu ớt để biểu đạt sự không cam lòng và đau thương mà thôi.