Thất Giới Hậu Truyện

Chương 497: Xảo diệu ứng phó địch nhân – phần 2




Thời khắc đó, vụ nổ kịch liệt từ vị trí khuyết lõm kéo dài ra đến chân trời, khiến cho kết giới Địa Huyền liệt diễm sụp đổ, hình thành một trận cuồng phong hủy diệt, khiến cho Ứng Thiên Cừu ở trong đó bị trọng thương đẩy tung ra xa, mấy người Đằng Long cốc cũng bị đả kích cực lớn. Trên bầu trời, hoa lửa tung tóe, ánh sáng chiếu khắp nơi, sương khói đen đặc hệt như một cây nấm mãi vẫn chưa tan. Ở trung tâm vụ nổ, mấy người Đằng Long cốc nhờ có Phi Long đỉnh bảo hộ, không hề bị liên lụy quá lớn nhưng chấn động vẫn kịch liệt khiến mọi người trước đây bị thương cảm thấy hết sức khó chịu.

Phía chân trời, Thái Huyền Hỏa Quy có phần tức giận, bực bội với Hồng Vân Ngũ Thải Lan của Ngũ Sắc Thiên Vực, không ngờ rằng món đồ chơi màu sắc sặc sỡ này lại có thể chịu được một chiêu của mình, còn thuận lợi chạy thoát được. Đây là chuyện mà từ lúc chào đời đến nay Thái Huyền Hỏa Quy rất ít khi gặp phải. Hừ khẽ một tiếng, Thái Huyền Hỏa Quy ánh mắt chuyển dời, phát xuất một luồng sức mạnh vô hình lập tức thổi bay sương khói trước mắt, để lộ hình ảnh mọi người.

Trên mặt đất, mấy người Triệu Ngọc Thanh tập trung với nhau, tất cả đứng thành một vòng tròn, đang khẩn trương nhìn Thái Huyền Hỏa Quy. Ngoài trăm trượng, Ứng Thiên Cừu nằm dài trên mặt tuyết, khuôn mặt vốn anh tuấn lúc này chảy máu tai mắt mũi miệng, thân thể hơi run rẩy, xem ra trọng thương nặng nề. Giữa không trung, hai bóng người trước đây bay đến đã tới gần, đang lơ lửng trên không, ánh mắt kinh hãi nhìn Thái Huyền Hỏa Quy. Hai người này cách nhau một cự ly nhất định, chính là Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà trước đây vội vàng chạy đến. Bọn họ vốn muốn quay lại Đằng Long cốc xem tình hình thế nào, ai ngờ trước mắt lại xảy ra cảnh tượng như vậy?

Một tiếng hừ lạnh hệt như sấm sét. Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà đồng thanh la lên thất kinh, cùng bị âm thanh không hài lòng của Thái Huyền Hỏa Quy đánh cho dựng đứng tóc gáy, ai nấy kinh hoàng lùi lại giữ nguyên khoảng cách. Trên mặt đất, Triệu Ngọc Thanh ánh mắt kỳ dị chăm chú nhìn Thái Huyền Hỏa Quy, không hề đối kháng nói:

- Thế sự nhiều thay đổi, khó nói hết ý nghĩ, ngươi có thấy vậy không?

Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng đáp:

- Vận may chỉ có một lần, không phải lúc nào cũng phát sinh. Bọn chúng vừa rồi chỉ mới có may mắn, bây giờ để lại vận rủi cho các ngươi.

Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên trả lời:

- Phúc họa kết liền, sinh tử ảo diệt. Vận xấu không chỉ nhằm vào một phía, thế gian rất công bằng.

Thái Huyền Hỏa Quy khép hờ mắt, kinh ngạc nói:

- Nghe qua giọng điệu của ngươi thì dường như ngươi đã có kế sách ứng phó.

Triệu Ngọc Thanh bật cười thần bí, không khẳng định đáp:

- Người dùng binh cũng như quỷ thần vậy. Nói trước mất linh.

Thái Huyền Hỏa Quy khinh bỉ nói:

- Giả quỷ giả thần, ngươi cho là ta sẽ để ý đến sao?

Trong tiếng chất vấn, Thái Huyền Hỏa Quy hai mắt đột ngột mở to, hai luồng sức mạnh không hề vô hình phá không xông đến cùng với sức mạnh đủ diệt cả trời đất chớp mắt đã tới trên đỉnh đầu của mấy người Triệu Ngọc Thanh.

- Né nhanh, không được phản kích!

Trong tiếng nhắc nhở, Triệu Ngọc Thanh hai tay nâng lên phát ra một luồng hấp lực, lập tức ngưng tụ thân thể chín người chung quanh, mang bọn họ dời ngang trăm trượng né tránh được nguy cơ này. Lúc đó, bùng nổ kịch liệt khiến trời sụp đất nứt, vô số mảnh băng bay lên rợp trời đất, để lại chỗ đó một cái hố to thăm thẳm, mô tả rõ ràng một chiêu bực bội của Thái Huyền Hỏa Quy thế nào.

Giây lát sau, sức mạnh còn dư lại của vụ nổ dần dần tan đi, băng tuyết bay tung tóe đầy trời như vẽ nên một cảnh sắc mê ly. Triệu Ngọc Thanh buông mọi người ra, giận dữ nhìn Thái Huyền Hỏa Quy, lạnh lẽo nói:

- Thủ đoạn như vậy ngươi thấy có đắc ý lắm không?

Thái Huyền Hỏa Quy hờ hững đáp:

- Ta chỉ cảnh cáo mà thôi, nếu ta có lòng đánh lén, có thể trong chốc lát giữ nguyên các ngươi tại chỗ, sau đó mới từ từ thu thập các ngươi.

Triệu Ngọc Thanh hừ giọng đáp:

- Như vậy, ngươi hà tất phải lãng phí tinh lực mất thời gian ở nơi này?

Thái Huyền Hỏa Quy nhướng cao mày, hừ giọng đáp:

- Ngươi không tin phải chăng?

Chỉ mấy chữ đơn giản lại có một loại áp lực, lập tức tác dụng lên người bọn Triệu Ngọc Thanh, đánh cho toàn bộ những người bị thương trước đây ngã rạp xuống, trói buộc Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Phỉ Vân, Sở Văn Tân ở nguyên tại chỗ.

Thời khắc này, Thái Huyền Hỏa Quy thể hiện thực lực kinh người, dùng tư thế mạnh mẽ cười ngạo mọi thứ, điều này khiến cho Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà kinh hãi vô cùng. Đối mặt với dạng địch nhân như vậy, hệt như đối mặt với cả tòa núi cao, chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì đã là chuyện khó khăn cỡ nào rồi. Hiện nay, mấy người Đằng Long cốc phải đối mặt với vấn đề này. Bọn họ cuối cùng có thể ứng phó được hay là phải ứng phó thế nào, đó là một vấn đề rất quan trọng.

Tân Nguyệt bình tĩnh lại thêm một phần sầu lo, khẽ nói:

- Chiến đấu thực sự sẽ khởi đầu từ bây giờ, mọi người có kiến nghị thế nào?

Giang Thanh Tuyết nghiêm mặt đáp:

- Cho dù địch nhân mạnh mẽ như thế nào, chúng ta đều không thể lùi lại. Hiện nay, chúng ta phải nghĩ chính là ứng phó thế nào, còn những vấn đề khác thì không cần phải bàn đến.

Vũ Điệp lên tiếng:

- Chúng ta không còn đường lùi, chỉ có tiến lên mà thôi, hay là thương nghị qua xem phải phân phó người như thế nào để ứng đối với cường địch trước mắt.

Lâm Y Tuyết liếc tình hình chung quanh, trầm giọng đáp:

- Chúng ta trước mắt có bảy người, địch nhân có năm, về số lượng có phần chiếm ưu thế. Chỉ cần chúng ta phân phối hợp lý, chắc có thể đối phó với bọn họ trong một khoảng thời gian nhất định.

Dao Quang không lạc quan lắm nói:

- Chúng ta cần phải phái ra một người chiếu cố cho Thiên Lân, số lượng như vậy căn bản không chiếm được chút tiện nghi nào. Lại thêm Thiên Tàm lão tổ cao thâm khó lường, không thể đánh bại được lão ta, cho dù chúng ta giết hết những người còn lại cũng uổng công mà thôi.

Mẫu Đơn nghe xong kiến nghị của mọi người, hai mắt xinh đẹp khẽ nhíu lại, trầm ngâm đáp:

- Chúng ta thực ra có thể dùng một chút sách lược, không nhất định phải đánh liều mạng.

Hoa Hồng hỏi lại:

- Sách lược thế nào?

Mẫu Đơn quét mắt quanh mọi người một vòng, sau đó bố trí một kết giới phòng ngự để tránh thanh âm vang ra bên ngoài. Hoàn thành xong bước này, Mẫu Đơn ổn lại tinh thần, nhỏ giọng nói:

- Chúng ta có thể tiêu diệt từng tên một, dùng chuyện này để đả kích sĩ khí của địch nhân. Thời gian ba ngày hoàn toàn không yên tĩnh, chúng ta phải chuẩn bị khổ chiến ba ngày, vì thế có một số chuyện không cần phải gấp.

Hoa Hồng hỏi tới:

- Nói rõ hơn một chút, đừng ở đó đánh đố nữa.

Mẫu Đơn đáp:

- Nếu như suy nghĩ như bình thường, chúng ta sẽ phân bố người thế nào?

Giang Thanh Tuyết đáp:

- Theo suy nghĩ của cá nhân ta, để Dao Quang ra mặt đối phó với Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt đối phó Thiên Tàm, những người còn lại để chúng ta ứng phó, sư muội tiếp tục chăm sóc Thiên Lân.

Mẫu Đơn gật đầu nói:

- Suy nghĩ như vậy rất bình thường, mọi người cảm thấy thế nào?

Vũ Điệp gật đầu không bàn thêm, Hoa Hồng cũng trầm ngâm không nói, rõ ràng mọi người đều không có phản đối gì lớn cả.

Tân Nguyệt nhìn Mẫu Đơn, khẽ hỏi:

- Tỷ có phương thức nào tốt hơn không?

Mẫu Đơn gật đầu đáp:

- Trước mắt, địch nhân chúng ta lo lắng nhất chính là Thiên Tàm lão tổ, lão ta như một khối đá lớn đè trong lòng chúng ta, khiến chúng ta khó mà thở được. Nếu như chúng ta có biện pháp kiềm chế người này, thế thì trận chiến này sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Giang Thanh Tuyết nghe vậy hơi mừng, hỏi lại:

- Làm thế nào để kiềm chế người này?

Mẫu Đơn trầm ngâm một chốc rồi than nhẹ:

- Suy nghĩ của ta rất đơn giản, để ta và Hoa Hồng liên kết, lợi dụng sự thiện nghệ thuật chuyển dời không gian, dùng phương pháp kết hợp thực hư để vây chặt lấy Thiên Tàm lão tổ. Trong thời gian này, Dao Quang phụ trách tiêu diệt Phi Viên Đằng Phi, Tân Nguyệt đối phó Thiên Tàm, Vũ Điệp nghênh chiến Thải Điệp tiên tử, Y Tuyết đối phó Tỏa Hồn, Thanh Tuyết chiếu cố Thiên Lân. Để bảo tồn thực lực, ta và Hoa Hồng sẽ né nặng tìm nhẹ, chỉ giữ lấy đối phương. Còn mọi người lại phải dùng toàn lực ứng phó, dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt địch nhân, không cho Thiên Tàm lão tổ cơ hội chụp lại. Đợi khi tiêu diệt xong những người kia, chúng ta mới liên tay đối phó Thiên Tàm lão tổ, đến lúc đó cơ hội thắng lợi lại càng lớn thêm.

Nghe xong những điều Mẫu Đơn đề nghị, mọi người ai cũng thấy làm được, chỉ duy nhất Giang Thanh Tuyết có ý kiến, nàng không được hài lòng với việc sắp xếp cho mình.

- Ta thấy hay để sư muội phụ trách chăm sóc Thiên Lân, ta đi đối phó với Tỏa Hồn.

Lâm Y Tuyết trả lời:

- Sư tỷ, ý tốt của sư tỷ thì muội xin ghi nhận, nhưng chuyện này không đùa được, tỷ hãy cho muội một cơ hội rèn luyện, đừng tranh với muội.

Giang Thanh Tuyết chần chừ nói:

- Nhưng muội ...

Lâm Y Tuyết cắt ngang:

- Sự quan tâm của sư tỷ thì muội hiểu rõ, nhưng Mẫu Đơn tỷ tỷ an bài muội đi đối phó với Tỏa Hồn chính là vì muội có Kim Cương Hàng Ma ấn trong người, có thể trừ tà đuổi ma, không bị tà khí của Tỏa Hồn gây chuyện gì được.

Giang Thanh Tuyết hơi kinh ngạc, đưa mắt nhìn Mẫu Đơn, trong ánh mắt có vài phần hỏi dò. Mẫu Đơn gật khẽ, cũng như là khẳng định đúng vậy, điều này khiến Giang Thanh Tuyết hơi thất vọng, khẽ than:

- Sau khi đến Băng Nguyên rồi, ta mới phát hiện bản thân lại bất lực như vậy.

Lâm Y Tuyết có phần thương tâm, khẽ nói:

- Sư tỷ...

Dao Quang vỗ vai Giang Thanh Tuyết, êm ái nói:

- Tỷ tỷ chớ có nản chí, tu vi hoàn toàn không đại biểu cho mọi thứ. Đợi chuyện lần này qua rồi, đệ sẽ cùng tỷ tu luyện thật tốt để tăng tiến tu vi cho tỷ.

Giang Thanh Tuyết nhìn Dao Quang, cảm nhận được sự chân thành trong đó, vẻ mặt liền tươi cười gật đầu trả lời:

- Đa tạ đệ, ta chỉ nhất thời cảm xúc mà thôi, tuyệt đối không phải xem nhẹ bản thân. Bây giờ thời gian một nén hương cũng qua nhanh rồi, hay là mọi người hãy làm chuyện quan trọng đi thôi.

Tân Nguyệt liếc qua địch nhân ở xa xa, bảo Mẫu Đơn thu lại kết giới, sau đó nói với Lâm Y Tuyết:

- Tỏa Hồn thương thế không nhẹ, nhưng lại xảo trá vô cùng, muội phải vô cùng cẩn thận.

Lâm Y Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, đàng hoàng đáp:

- Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ cẩn thận để ý đến.

Tân Nguyệt gật khẽ, đưa mắt nhìn Vũ Điệp khẽ nói:

- Bướm thì sợ lạnh, muội phải đánh úp chỗ bất ngờ.

Vũ Điệp đáp:

- Muội hiểu rõ, tỷ cũng phải cẩn thận.

Ánh mắt liếc nhìn quanh mọi người, Tân Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Hành động!

Chỉ hai chữ đơn giản lại vang lên như sấm động, thời khắc đó điều này dự báo một hàm nghĩa đặc biệt nào đó. Xoay mình, Tân Nguyệt nhẹ nhàng bay lên, phía sau có Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vũ Điệp, Dao Quang một đoàn năm người bay thẳng đến Thiên Tàm lão tổ. Ở tại chỗ, Lâm Y giao lại Thiên Lân cho Giang Thanh Tuyết, sau đó một mình bay ra thẳng đến Tỏa Hồn. Giang Thanh Tuyết đỡ thân thể Thiên Lân lơ lửng giữa không trung, ở trong vòng bảo vệ của Bát Bảo, cẩn thận quan sát động tĩnh toàn bộ.

Nhìn năm người bay đến, Thiên Tàm lão tổ hai mắt khép hờ, cười âm hiểm nói:

- Xem ra bọn chúng chính là muốn phản kháng đến cùng.

Thiên Tàm vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, không để ý lắm đáp:

- Với quan hệ giữa Thiên Lân với những người phụ nữ này, đây cũng là chuyện đã đoán trước được.

Dứt lời, mấy người Tân Nguyệt đã tiến đến phía trước, hai bên giữ một cự ly khoảng chừng ba trượng. Lơ lửng giữa không trung, Tân Nguyệt nhìn địch nhân trước mắt, lạnh lùng bình tĩnh nói:

- Thiên Tàm lão tổ, ta khuyên ngươi tốt nhất hãy sớm rời khỏi nơi này, nếu không ngươi sẽ hối hận.