Thất Giới Hậu Truyện

Chương 453: Ảo Bích U Ảnh – phần 3




Hải Nữ cũng không để ý đến, tự tin vô cùng đáp:

- Sư thúc mới bỏ không được đâu.

Nói rồi còn làm mặt quỷ, thoáng cái đã nhảy đến bên Bách Linh, đòi phần thưởng trong người nàng. Trương Ngạo Tuyết thấy vậy cất tiếng nói:

- Được rồi, Mộng Dao, sư phụ con đã đồng ý rồi, thế thì chuẩn bị đi, chút nữa chúng ta cùng đi.

Hải Nữ (Mộng Dao) thấy Trương Ngạo Tuyết cất tiếng, lập tức thôi cười, cung kính đáp:

- Sư nương, Mộng Dao hiểu rồi.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Đi nói với sư bà của con một tiếng, sau đó chúng ta xuất phát.

Hải Nữ vâng một tiếng, xuống lầu nhanh như chớp. Bách Linh cười nói:

- Chỉ có Ngạo Tuyết là có khí phách, Hải Nữ tinh nghịch của chúng ta đều chỉ nghe lời muội.

Trương Ngạo Tuyết cười mắng yêu:

- Các tỷ chỉ thích làm người tốt, muội chỉ làm người ác không thôi.

Lục Vân cười nói:

- Đạo văn võ là một căng một thả, chỉ có như vậy mới có thể bồi dưỡng ra nhân tài được.

Thương Nguyệt cười yếu ớt nói:

- Thực ra Mộng Dao rất biết chuyện, trong những năm này nó đã giảm bớt rất nhiều. Tin tưởng thêm vài năm nữa, nó sẽ biết.

Ánh nhạt lóe lên, Hải Nữ đột nhiên xuất hiện, cười khanh khách nói:

- Sư nương, lại khoa trương con trước mặt sư phụ à?

Thương Nguyệt cười mắng:

- Con bướng bỉnh, lại cho ta không nói đúng à.

Hải Nữ nhảy phóc vào trong lòng Thương Nguyệt, dịu dàng nói:

- Mộng Dao thương nhất là sư nương.

Thương Nguyệt thấy vậy mắng:

- Con nói sư nương không nhất định là ta.

Hải Nữ cười duyên đáp lại:

- Con đối với mỗi sư nương đều kính yêu như vậy.

Thấy hai người chơi đùa, Lục Vân nói:

- Được rồi, khó mới được đi ra ngoài cốc chơi đùa, chúng ta hãy động thân sớm một chút.

Hải Nữ nhìn Lục Vân, tươi cười nói:

- Sư phụ, con có thể mang tiểu bảo bảo (Tứ Linh thần thú) đi cùng không?

Lục Vân đáp:

- Chúng ta ra khỏi cốc, Đại Linh nhi và Tam Đầu linh xà phải ở lại bảo vệ cốc.

Hải Nữ hơi thất vọng, nhỏ giọng thầm thì hai tiếng, kéo tay Thương Nguyệt bay thẳng ra ngoài cửa cốc. Lục Vân lắc đầu bật cười, dẫn Ngạo Tuyết, Bách Linh và Diệp Tâm Nghi đi theo sau.

Ngũ Phượng Triêu Dương cốc là một nơi rất kỳ lạ, ngoại trừ địa hình độc đáo đặc biệt bên trong ra, hoàn cảnh bên ngoài cũng kỳ diệu như vậy. Cốc này ở giữa dãy núi, nhưng đối diện với lối vào lại là một thảo nguyên rộng rãi, bãi cỏ là một cùng rộng rãi, hoa cỏ xanh mướt thì Hải Nữ đã vô số lần du ngoạn thật vui. Buổi sáng, sương mù bao trùm cả mặt thảo nguyên, vô số giọt nước nhỏ bé bao trùm lên lá cỏ xanh mướt, đang theo gió lay động lấp lánh ánh sáng.

Đứng ở cửa ra, Hải Nữ nhìn ngắm cảnh này, khuôn mặt non nớt đầy vẻ tươi cười. Lục Vân và bốn cô mỉm cười đứng nhìn vào thảo nguyên trong sương mù, mơ hồ có một cơn gió sớm thân thiết từ thảo nguyên thổi lại, hình thành một chỗ gió xoáy ở cửa vào, tiếng gió có phần kỳ diệu, lại mang theo mùi vị ướt đẫm.

Hải Nữ hưng phấn cười to, thân hình nhỏ bé tung mình lên cao, dùng thân pháp huyền diệu vô cùng lưu lại vài trăm ngàn ảo ảnh giữa không trung, tạo thành một tấm lưới sáng màu đỏ nhạt, chiếu lên những giọt sương trên cỏ xanh, phát ra ánh sáng hoa mỹ. Bách Linh khẽ lẩm bẩm:

- Mộng Dao cũng buồn bực quá lâu, lần trước đi ra ngoài cũng đã hơn một tháng rồi.

Thương Nguyệt cười nói:

- Lần trước, nó chơi đến không muốn về luôn.

Bách Linh cười nói:

- May mà nó còn nghe lời của Ngạo Tuyết.

Diệp Tâm Nghi lên tiếng:

- Thực ra Hải Nữ cố ý như vậy, các vị mà nghiêm túc thì nó không dám phản bác.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Chuyện quá khứ cũng đừng nói đến nữa, chi bằng tận dụng thời gian lần này cùng nó đi chơi cho vui.

Bách Linh cùng các cô kia nghe vậy bật cười, sau đó cùng với Trương Ngạo Tuyết thi triển thân pháp hệt như bốn con phượng hoàng bay lượn trên thảo nguyên.

Lục Vân mỉm cười quan sát, chậm bước tới phía trước, lối vào phía sau lóe lên ánh sáng, đường vào liền bị núi non xanh biếc che mất. Chậm bước trên bãi cỏ, Lục Vân khuôn mặt đầy mồ hôi hơi mỉm cười. Sinh sống ẩn cư tuy bình đạm, nhưng có mấy người Ngạo Tuyết làm bạn cũng đúng là không mong làm thần tiên, chỉ mong làm uyên ương. Nhưng trong lòng Lục Vân có một chuyện u ám, đáng tiếc chút u ám này chàng chỉ biết đào sâu chôn chặt tận đáy lòng.

Trong gió sớm, Hải Nữ tung hoành bay lượn trên thảo nguyên mênh mông, khi thì du ngoạn với mấy người Trương Ngạo Tuyết, Diệp Tâm Nghi, khi thì đột nhiên phát chiêu so tài với bốn cô kia. Đối với chuyện này, cả bốn người Trương Ngạo Tuyết, Diệp Tâm Nghi đều đã sớm tập thành thói quen, cũng vui vẻ bồi tiếp, năm người hệt như năm đứa trẻ vậy, hưởng thụ thời gian vui vẻ khoái lạc.

Lục Vân cũng không tham chiến, chàng chỉ mỉm cười quan sát để dạy dỗ Hải Nữ, bốn năm nay thực ra chàng đã ra sức không nhiều, toàn bộ đều do Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh phụ trách, thỉnh thoảng Diệp Tâm Nghi cũng truyền thụ cho Hải Nữ một số diệu pháp. Như vậy, Hải Nữ một mình tập trung sở trường của nhiều nhà. Thời gian khoái lạc luôn trôi qua rất nhanh, Hải Nữ và bốn người Trương Ngạo Tuyết chơi đùa không biết mây trời, chớp mắt đã đến giờ Tỵ. Lục Vân vẻ mặt bình thản, vui vẻ nhìn năm người hòa thuận với nhau. Nụ cười mỉm khóe miệng đột nhiên mất đi, Lục Vân hơi biến sắc, đưa mắt nhìn lên không trung, khuôn mặt anh tuấn toát ra một chút kinh ngạc. Trên bầu trời, một rặng mây đỏ đang di động trong sương mù, nhanh chóng tan ra theo cơn cuồng phong ập đến, sương mù vốn quanh năm không tan đã dần dần có dấu hiệu tan đi. Lục Vân rất bất ngờ, cảnh tượng này chàng đã bốn năm nay mới gặp lần đầu, thật ra là hiện tượng tự nhiên hay dự báo chuyện thế nào đây?

Trong lúc suy nghĩ, sương mù trên đầu không bao lâu đã bị cuồng phong thổi tan đi, để lộ mặt trời chói mắt, phát xuất ánh sáng rực rỡ rọi chiếu trên thảo nguyên một cùng đến vài chục trượng, năm người phụ nữ đang chơi đùa cảm thấy rất kinh ngạc, cùng nhau ngửng đầu nhìn lên.

- Ồ, vầng thái dương đã xuất hiện, thật là tốt.

Hải Nữ hưng phấn kêu to, thân thể xoay lượn nhanh chóng giữa không trung để biểu đạt sự vui mừng trong lòng.

Bách Linh hơi cau mày, kinh ngạc nói:

- Kỳ quái, hiện tượng này mấy năm không gặp, vì sao lại xuất hiện vào lúc này đây?

Thương Nguyệt trầm ngâm trả lời:

- Có lẽ đây là hiện tượng tự nhiên, không có ẩn ý gì đặc biệt.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Như vậy thì tốt đó.

Diệp Tâm Nghi lên tiếng:

- Có lẽ cũng không phải tình cờ, có khả năng là dấu hiệu dự báo điều gì chăng?

Trương Ngạo Tuyết thu lại ánh mắt, liếc Lục Vân xa xa, điềm nhiên nói:

- Cho dù là nguyên nhân thế nào, chúng ta hãy quay về bên Lục Vân trước đã, sau đó mọi người cùng nhau thương lượng.

Nói rồi lóe lên đi liền, chốc lát sau đã quay về bên cạnh Lục Vân.

Thấy năm người quay lại, Lục Vân cười nói:

- Hôm nay xem ra là một ngày đặc thù rồi, có lẽ sẽ để lại một số ký ức khó quên.

Bách Linh vẻ mặt hơi khác thường, trầm ngâm nói:

- Nơi này địa thế kỳ dị đặc biệt, khí hậu khác thường, quanh năm bốn mùa không thấy mặt trời, sao hôm nay lại …

Thương Nguyệt nói:

- Không cần phải nghĩ nhiều, khó mà thấy được ánh mặt trời, sao không bỏ hết mọi thứ trong lòng để hưởng thụ cho tốt một lần?

Bách Linh cười đáp:

- Tỷ sao lại không muốn, nhưng tỷ thấy có chuyện kỳ quặc thôi.

Diệp Tâm nghi cũng nói:

- Chuyện này đúng là khác thường nhưng chúng ta có thể quan sát thêm một lúc, đợi có thêm phát hiện rồi mới tính toán.

Lục Vân đồng ý nói:

- Tâm Nghi nói rất đúng, chúng ta không vội ra kết luận, hãy quan sát tình hình trước đã.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy liếc chàng, khóe miệng mơ hồ xuất hiện một nụ cười. Nhìn quanh một vòng, Trương Ngạo Tuyết quan sát tình hình quanh đó, rồi ngửng đầu nhìn mặt trời trên đầu có chút đặc biệt độc đáo, gần như chỉ khai mở một khu vực nhỏ bé, ánh sáng vừa hay chiếu xuống Triêu Dương cốc và vùng thảo nguyên mình đang ở đó. Hải Nữ sau khi xoay tròn giữa không trung một lúc, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, thấy sư phụ, sư thúc và ba vị sư nương trầm tư không nói, khuôn mặt nhỏ bé với tròng mắt đảo tròn, thân thể bay lượn tới lui quanh năm người, miệng phát ra những tiếng cười duyên dáng. Cảm nhận được sự vui vẻ trong lòng của Hải Nữ, Diệp Tâm Nghi hơi thương cảm, không khỏi nhớ lại tuổi thơ của bản thân, lúc đó mình không phải cũng giống như Hải Nữ, vui chơi thỏa thích trước mặt sư phụ sao?

Lắc đầu nhè nhẹ, Diệp Tâm Nghi đè nén những ý nghĩ lung tung, ánh mắt trong lúc di chuyển thì một tia sáng nhẹ khiến nàng chú ý đến.

- Mọi người nhìn nhanh, đó là gì vậy?

Năm người Lục Vân nghe vậy liền rối rít nhìn theo phương hướng của Diệp Tâm Nghi chỉ, thì thấy một cảnh tượng kỳ diệu xuất hiện trên thảo nguyên.

- Ồ, thật là đẹp!

Tiếng la kinh ngạc của Hải Nữ vang lên, nó thật sự hưng phấn vô cùng với cảnh tượng trước mắt. Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết hơi bất ngờ, hai người bản tính lạnh lùng bình tĩnh cũng không khỏi cảm thấy chấn động trước cảnh tượng đang thấy vọt miệng nói:

- Đây là …

Lục Vân vẻ mặt phức tạp, chăm chú nhìn về phía trước không nói gì. Bách Linh hơi nhếch mày lên, nhỏ nhẹ lẩm bẩm:

- Đây chính là Ảo Bích U Ảnh vô cùng hiếm thấy, bình thường chỉ tại đại sa mạc mới có cơ hội nhìn thấy được.

Diệp Tâm Nghi cũng lên tiếng;

- Ảo Bích U Ảnh? Điều này muội đã từng nghe sư phụ nhắc qua, nghe nói thần bí khó lường, không người nào có thể giải thích được hiện tượng này.

Trên thảo nguyên, những giọt sương nhỏ bé phản chiếu ánh mặt trời hệt như những đám sao trong màn đêm, phát ra vô vàn tia sáng nhỏ bé. Cảnh tượng này khó mà thấy được, nhưng điều khiến người ta kinh hãi thán phục hơn chính là ở vùng biên ngoài cùng của thảo nguyên, giữa không trung hiện lên một hình vẽ kỳ dị, trên bề mặt xuất hiện cảnh tượng ngọn núi băng cao tận mây trời, khe núi tuyết phủ phân bố. Cảnh tượng này sinh động như thật không chút giả tạo, hệt như cảnh tượng kỳ lạ từ vùng tuyết phủ ngoài ngàn dặm được thể hiện trước mặt cả sáu người, khiến bọn họ nhìn thấy rõ ràng. Hải Nữ từ nhỏ chưa từng qua Băng Nguyên, đối với núi băng khe tuyết phủ rất xa lạ, vì thế khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cả người hưng phấn đến mức rống to lên.

Lục Vân và bốn người Ngạo Tuyết tương đối bình tĩnh lạnh lùng, đều biết đây là một sự chiếu lại hình ảnh hư ảo, nhưng vì sao lại xuất hiện ở đây?

Diệp Tâm Nghi từ nhỏ trưởng thành ở Trường Bạch Thiên Trì, hiểu rất rõ băng tuyết, nhịn không được mở miệng nói:

- Nơi này khí hậu nóng bức, bốn mùa đều là mùa xuân, băng tuyết trăm năm khó mà thấy được. Cảnh tượng trước mắt chắc chắn chỉ là cảnh tượng nhìn thấy từ ngoài ngàn dặm.

Bách Linh nhìn kỳ quan “Ảo Bích U Ảnh” đó, khẽ lẩm bẩm:

- Theo ghi chép của Thiên Chi Đô năm xưa, cảnh tượng kỳ quan loại này khó mà thấy được, mỗi lần đều không giống nhau, tình hình chung là không dấu vết để tìm được. Bất quá bọn chúng có một điểm giống nhau, chính là có thể đem cảnh tượng ngoài ngàn dặm đến trước mặt, còn về xác định phương hướng vị trí thì rất khó mà định đoạt được.

Thương Nguyệt nói:

- Nói như vậy, đây hẳn phải thuộc về một loại hiện tượng tự nhiên, chỉ có điều là hiếm thấy thôi, vì thế mới trở thành thần bí.

Bách Linh gật đầu đáp:

- Suy nghĩ của muội cũng chưa hẳn là không đúng.

Trương Ngạo Tuyết quay đầu nhìn Lục Vân, khẽ giọng hỏi lại:

- Vân, huynh đang suy nghĩ gì vậy?

Lục Vân trầm ngâm một lúc, từ từ nói:

- Chuyện này kỳ thực đã thay đổi rồi.

Trương Ngạo Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy núi băng khe tuyết chớp mắt đã biến thành biển lớn mênh mông, sóng biển nhấp nhô không ngừng khiến cho người ta cảm thấy đại dương rộng lớn vô cùng. Hải Nữ vừa thấy cảnh này lập tức cười ha hả, nhớ nhung biển cả của nó không che dấu được.

Thương Nguyệt, Bách Linh, Diệp Tâm Nghi biến sắc, rõ ràng chưa từng ngờ được lại có sự biến hóa như vậy.

- Cảnh này không giống như Ảo Bích U Ảnh trong truyền thuyết, dường như … dường như …

Diệp Tâm Nghi lại không nói rõ ràng điều gì.

Bách Linh cau đôi mày đẹp, tự nói:

- Kỳ quái, sao lại cảm thấy có gì đó giống như Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi hồi đó của Thiên Chi Đô vậy?

Trương Ngạo Tuyết trầm giọng đáp:

- Không cần phải nóng nảy, từ từ xem, có lẽ còn có những cảnh tượng khiến chúng ta bất ngờ.

Câu này thực ra cũng chỉ là suy đoán của Trương Ngạo Tuyết mà thôi. Nhưng sự thực có đúng như nàng dự đoán hay không, biển sóng rợp trời bàng bạc đó chỉ duy trì trong giây lát liền bị một cảnh tượng núi non thanh tú như cõi phúc thay thế.