Thất Giới Hậu Truyện

Chương 391: Túc mệnh tương phùng (Cuộc gặp định mệnh) phần 1




Đợi chờ là một chuyện rất dài dòng, mà chờ đợi trong lo lắng lại càng khiến người ta tâm thần bất an.

Trong Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Vũ Điệp, Linh Hoa, Sở Văn Tân, Đông Quan Thành, Cơ Tuyết Ny, Tiết Phong, Tuyết Hồ mười người cảm nhận sâu sắc cảm giác này. Thân là cốc chủ, Triệu Ngọc Thanh tương đối tỉnh táo.

Phương Mộng Như tu vi thâm hậu cũng tỏ ra khá bình tĩnh. Còn lại tám người, Linh Hoa và Sở Văn Tân là bất an nhất, sáu người kia lại tương đối trầm ổn. Từ khi tám người Thiên lân rời đi đến nay, mười người trong Đằng Long phủ rõ ràng trầm mặc dị thường, ai cũng không nói gì, chỉ yên yên lặng lặng chăm chú nhìn lối vào, yên lặng chờ đợi tin tức. Thời gian chầm chậm trôi qua, người chờ đợi dần dần trở nên lo âu, hy vọng vốn có đang từ từ mất mát theo thời gian trôi qua, không ít người mặt lộ vẻ đau thương. Đột nhiên, Triệu Ngọc Thanh vốn bình tĩnh lạnh lùng lắc lư thân mình. Hành động này không phải rõ ràng, nhưng Phương Mộng Như lại có dự cảm không giống, khẽ hỏi:

- Sư huynh, huynh có phải cảm ứng được gì rồi phải không?

Triệu Ngọc Thanh liếc sư muội, trong mắt toát ra một vẻ đau buồn, khẽ than:

- Mấy đứa Vân Nham đã rời khỏi chúng ta mà đi rồi.

Phương Mộng Như không nói, bà đến Đằng Long cốc không lâu, đối với thế hệ đệ tử Đinh Vân Nham cũng không phải thâm tình lắm. Linh Hoa nghe vậy thân thể chấn động, vội vàng nói:

- Sư tổ, người nói sư phụ đã …

Thở dài một tiếng, Triệu Ngọc Thanh gật đầu trả lời, không nói câu nào. Linh Hoa lập tức khóc lóc lớn tiếng, đau lòng nói:

- Không, sư phụ không chết được, người sẽ không bỏ con và sư huynh để ra đi một mình được.

Mọi người không nói, vẻ mặt đầu đau thương, ai cũng không hề khuyên bảo Linh Hoa, cứ để cho nàng phát tiết tình cảm trong lòng.

Lúc này, Triệu Ngọc Thanh thân thể lại chấn động, vẻ mặt thương tang nói:

- Lý Phong cũng đi rồi, khí tức Phi Hiệp cũng đã tan biến.

Linh Hoa kêu to:

- Không, không phải vậy, bọn họ sẽ không chết được.

Mọi người chấn động tinh thần, chỉ trong một lúc ngắn ngủi, Đinh Vân Nham, Lý Phong, Phi Hiệp lại kế tiếp chết đi, ba người còn lại sao không khỏi dữ nhiều lành ít?

Nghĩ đến đây, Sở Văn Tân cũng không sao bình tĩnh được, bắt đầu đi tới đi lui trong Đằng Long phủ, vẻ mặt nóng nảy, miệng lẩm bẩm tự nói. Thấy vậy, những người còn lại càng thêm lo lắng, ta thán và hối tiếc tràn ngập trong Đằng Long phủ. Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, Tuyết Hồ đột nhiên nói:

- Công tử trở về rồi.

Mọi người nghe vậy tinh thần chấn động, nhưng nghĩ đến người Phỉ Vân và Lâm Phàm đi tìm là Phi Hiệp, kết quả không cần nói cũng biết rồi. Linh Hoa lúc này thôi không khóc nữa, nghe Tuyết Hồ nói Phỉ Vân đã về, lập tức nghĩ đến Lâm Phàm, liền xông thẳng đến lối vào.

Lúc này, Phỉ Vân xuất hiện, mọi người giật mình, Linh Hoa cũng la lên thất thanh một tiếng, đoạt lấy Lâm Phàm đang hôn mê, miệng nóng nảy kêu lên:

- Sư huynh, sư huynh, huynh mau tỉnh lại đi.

Phỉ Vân thấy vậy an ủi:

- Không cần nóng nảy, huynh ấy chỉ hôn mê, không bị gì đâu.

Linh Hoa hơi an tâm mới mang Lâm Phàm đi đến trước mặt mấy người Triệu Ngọc Thanh, trông mong nói;

- Sư tổ, người hãy nhanh cứu tỉnh sư huynh đi.

Triệu Ngọc Thanh đỡ lấy thân thể Lâm Phàm, khám xét qua đại khái mới cau mày hỏi:

- Phỉ Vân, chuyện này là như thế nào.

Phỉ Vân vâng một tiếng liền kể lại một lượt hoàn chỉnh chuyện từ khi hai người xuất phát đã trải qua, cuối cùng nói:

- Lâm Phàm như thế nào, ta cũng không rõ lắm.

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm đáp:

- Lâm Phàm phỏng chừng cảm ứng được cái chết của sư phụ hắn, do qua kích động mà kích thích Phi Long quyết trong người hắn, khiến cho hắn phát sinh dị biến, cuối cùng trở thành hôn mê. Hiện nay, trạng thái Lâm Phàm đã ổn định hơn, tạm thời không cần thức tỉnh hắn, cứ để hắn hôn mê như vậy để tránh việc hắn khi tỉnh lại thì càng thêm đau lòng.

Linh Hoa nghe vậy liền yên tâm, ôm thân thể Lâm Phàm ngồi vào một góc, ánh mắt chằm chằm nhìn người thanh niên trong lòng. Phỉ Vân hỏi qua tình hình ở nơi này, Tuyết Hồ kể lại đơn giản một lượt. Điều này khiến Phỉ Vân hơi cảm xúc, hết sức đau lòng cho những biến cố mà Đằng Long cốc gặp phải.

Lúc này, Triệu Ngọc Thanh đột nhiên la thất thanh một tiếng, khiến mọi người chú ý. Phương Mộng Như hỏi:

- Sư huynh, huynh sao vậy?

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt đầy bi thương, quay đầu nhìn Phương Mộng Như một lúc, rồi lắc đầu không nói. Ai nấy đều mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, trong lòng đầy bất an và lo lắng.

Thời gian, âm thầm trôi qua, khi Hàn Hạc quay về, Đàm Thanh Ngưu an toàn không bị gì cả, cũng khiến mọi người thấy vậy mừng vui đôi chút.

Sở Văn Tân kích động vô cùng, tiến lên nắm tay Đàm Thanh Ngưu nhìn cẩn thận một lúc, rồi mới an tâm lên tiếng:

- Được, không bị gì là tốt rồi.

Đàm Thanh Ngưu bật cười khổ nói:

- Ông trời phù hộ, thiếu chút nữa đã bị Bạch Đầu Thiên Ông ngăn cản mất rồi.

Phương Mộng Như cũng nói:

- Quay về là tốt rồi, mọi chuyện đã qua cũng chớ nhắc lại làm gì.

Hàn Hạc liếc nhìn thi thể của Phi Hiệp dưới mặt đất, khổ sở nói:

- Sư huynh, cái này …

Triệu Ngọc Thanh dừng lại, ánh mắt ẩn chứa đau thương vô cùng, đau đớn nói:

- Không chỉ Phi Hiệp, Vân Nham và Lý Phong cũng đã không trở về nữa rồi.

Hàn Hạc thân thể chấn động, vẻ mặt lạnh lùng toát ra chút kích động, có thể thấy được lòng ông nổi sóng đến thế nào.

Lúc này, Vũ Điệp đột nhiên nói:

- Thiên Lân và Tân Nguyệt cũng về rồi.

Mọi người thất kinh, tập trung ánh mắt ở lối vào chờ đợi thêm tin tức.

Rất nhanh, Tân Nguyệt đỡ Thiên Lân, ôm Giang Thanh Tuyết đang hôn mê xuất hiện. Điều này khiến vẻ mặt những người có mặt nặng nề, trong lòng người nào cũng dâng lên cảm giác bất an. Sở Văn Tân vô cùng nóng nảy, bước lên đến bên Tân Nguyệt, nóng nảy nói:

- Giang cô nương …

Tân Nguyệt tiếp lời:

- Tuyết tỷ tỷ bị thương rất nặng nề, trước mắt đang bị hôn mê, tình hình vô cùng nguy ngập.

Sở Văn Tân thở hắt ra, nhẹ nhõm nói:

- Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.

Thiên Lân đang muốn trả lời liền phát hiện thi thể của Phi Hiệp, liền dừng bước chân cất tiếng hỏi:

- Phi Hiệp …

Mọi người biến sắc, cả Đằng Long phủ đều im phăng phắc. Cuối cùng Linh Hoa dùng tiếng khóc lóc để trả lời Thiên Lân.

- Phi Hiệp chết rồi, sư phụ chết rồi, Tứ sư bá cũng đã chết rồi.

Thiên Lân ánh mắt biến hẳn, thân thể lắc lư, sau đó ánh mắt ảm đảm đi. Tân Nguyệt thân thể hơi chấn động, sau khi biết được tin tức không hay này rồi, nàng không hề nói thêm một câu, nhưng đau đớn trong lòng cũng không hề thua người nào có mặt ở đó. Phỉ Vân tiến lên, đỡ lấy cánh tay của Thiên Lân, an ủi:

- Nén bi thương lại, chuyện phát sinh ai cũng không cách nào vãn hồi, hay là huynh hãy kể lại tình hình các vị đã gặp phải.

Thiên Lân cười đau đớn, vẻ thất vọng đáp:

- Sau khi phát hiện được Tuyết tỷ tỷ, tỷ ấy đã hấp hối rồi, Phong U của Cửu U nhất mạch đang chuẩn bị kết thúc mọi việc. Còn về thương thế của ta cũng chính do Phong U gây ra, bất quá ta cũng không cho hắn chiếm được chút tiện nghi nào.

Sở Văn Tân tức tối nói:

- Cửu U nhất mạch đáng ghét, sớm muộn chúng ta cũng phải tiêu diệt hắn.

Thiên Lân ánh mắt lạnh lại tiếp lời:

- Yên tâm đi, ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một địch nhân nào.

Thời khắc này, cái chết của Phi Hiệp, Đinh Vân Nham, Lý Phong có ánh hưởng rất lớn đến Thiên Lân. Nhưng người quen thuộc ngày trước của hắn, hiện nay chỉ chớp mắt đã không còn trên nhân thế. Điều này khiến Thiên Lân đột nhiên hiểu rõ những điều đáng quý là như thế nào.

Phỉ Vân vỗ vỗ vai của hắn, khích lệ:

- Lấy lại tinh thần đi, đây chỉ là một phần trong cuộc đời của huynh phải trải qua, huynh phải rút kinh nghiệm từ đó, để cố gắng tiếp tục bước tới cho tốt.

Thiên Lân cười cười, chút khổ sở. Rất nhiều thứ quen thuộc đột nhiên biến mất khiến hắn nhất thời còn chưa thích ứng được. Lúc này, bên ngoài Đằng Long phủ lại xuất hiện hình bóng của Công Dương Thiên Tung, ông lảo đảo bước vào như muốn ngã, dọa cho Cơ Tuyết Ny và Tiết Phong giật mình bay đến bên cạnh Công Dương Thiên Tung. Tiết Phong đỡ lấy thi thể của Lý Phong, Cơ Tuyết Ny lại đỡ lấy cánh tay của Công Dương Thiên Tung. Mọi người có mặt đều kinh hãi, chờ cho Công Dương Thiên Tung ngồi nghỉ ngơi ổn định mới hỏi đến nguyên nhân. Công Dương Thiên Tung bật cười khổ, trả lời:

- Đây là do Ứng Thiên Cừu gây ra…

Nghe ông kể lại xong, mọi người an ủi mấy câu, sau đó kể lại tình hình nơi này cho ông được rõ.

Hiểu rõ mọi thứ rồi, Công Dương Thiên Tung than nhẹ:

- Cốc chủ, xem ra lần này chúng ta bị tổn hại nguyên khí rất lớn, cốc chủ cần phải nhìn rộng ra một chút.

Triệu Ngọc Thanh khẽ gật đầu, cả người tỏ ra tinh thần thất thường, điều này khiến mọi người đều lo lắng. Theo thời gian trôi qua, mọi người giữ lại được trầm tĩnh, người bị thương thì lợi dụng thời gian trị thương, còn những người khác lại chìm trong không khí đau thương.

Khi Mã Vũ Đào trở về, thấy tình hình như vậy, trong lòng cũng cảm khái không thôi. Lúc này, tâm tình của Triệu Ngọc Thanh đã khôi phục bình thường, liếc mọi người có mặt ở đó khẽ nói:

- Hôm nay phát sinh những chuyện như vậy, chúng ta ai cũng không muốn gặp cả. Nhưng chuyện đã phát sinh rồi, chỉ đau thương thôi cũng không làm được gì. Bây giờ, mọi người cũng đã mệt rồi, trước hết hãy quay về nghỉ ngơi đã. Môn hạ Đằng Long cốc thì theo ta đi ra cửa chờ sư đệ.

Câu này vừa nói ra, ngoài trừ Thiên Lân không hề đi ra, những người khác ai nấy đều rời đi. Liếc Thiên Lân, Tân Nguyệt nói:

- Thương thế chàng rất nặng nề, cứ ở đây trị thương đi.

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Cái gì phải đến đều đến rồi, chỉ còn lại một chút cuối cùng …

Tân Nguyệt cắt ngang lời của hắn:

- Thương thế của chàng …

Triệu Ngọc Thanh nói liền:

- Tân Nguyệt, Thiên lân muốn đi thì hãy để hắn đi đi.

Thấy sư tổ đã lên tiếng, Tân Nguyệt không phản đối nữa, tiến lên đỡ lấy cánh tay của hắn, cùng với Vũ Điệp, Linh Hoa đi theo Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Hàn Hạc rời khỏi Đằng Long phủ.

Đến cửa Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh quay mặt về phía Tây Nam, ánh mắt ẩn chứa đau đớn vô cùng. Phương Mộng Như và Hàn Hạc đứng phía sau sư huynh, hai người đều tỏ ra rất lặng lẽ, mơ hồ có chút bất an dâng lên trong lòng. Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Linh Hoa ba người đứng bên Thiên Lân, bốn người nhìn về phía xa xa, gió tuyết ngập trời thổi lên mình, thậm chí có cảm giác trái tim hóa đá mà trước nay chưa từng có.

Thiên Lân thương thế nghiêm trọng, điều này khiến cảm giác càng thêm nặng nề. Hắn vừa hấp thu sức mạnh băng tuyết, vừa phân tích nguồn gốc của cảm giác kia. Do Băng Nguyên rộng lớn, ẩn chứa sức mạnh băng tuyết vô cùng vô tận, Thiên Lân tận dụng Băng Thần quyết giúp chân nguyên hao tổn rất nhanh chóng được bổ sung một phần nhất định. Nhưng cuộc chiến với Phong U, Thiên Lân không chỉ hao tổn chân nguyên, kinh mạch còn bị tổn thương nghiêm trọng hơn, tổn thương đến cơ sở, chỉ bằng một số sức mạnh băng tuyết thì tạm thời kiềm chế thương thế của hắn mà thôi. May nhờ vào thể chất đặc thù của Thiên Lân, trong kinh mạch ẩn chứa một lượng lớn huyết sâm vạn năm và linh khí của Long Tiên Ngọc Dịch, hai vị này một nóng một lạnh, có thể nói là âm dương điều hòa, có hiệu quả bảo hộ thân thể của Thiên Lân cực tốt. Hấp thu một lượng lớn sức mạnh băng tuyết rồi, tinh thần của Thiên Lân đã tốt hơn không ít.