Thất Giới Hậu Truyện

Chương 390: Hạo kiếp lai tập (Tai kiếp ập đến) phần 4




Đợi cho Trần Phong đi xa rồi, Điền Lỗi thu mình lùi lại, thân thể di động lơ lửng giữa không trung, khí thế toàn thân bức người, ánh mắt sắc bén nhìn Lam Phát Ngân Tôn lạnh lùng nói:

- Đến đây, ta sẽ cho ngươi được biết tuyệt kỹ của Đằng Long cốc.

Hai tay giang ra, khí thế ngưng tụ, lửa đỏ cuồn cuộn từ trong người của Điền Lỗi bay ra, khuếch tánh thành một khu vực quanh người, chỉ chớp mắt đã đạt đến phạm vi vài trăm trượng.

Lam Phát Ngân Tôn bật cười lạnh, khinh bỉ nói:

- Tốt mã xấu lỏi, uổng phí cho ngươi khổ luyện nhiều năm lại không có chút tiến bộ nào.

Câu này có phần cuồng vọng, bất quá lại cũng không phải hoàn toàn vô lý.

Trong năm người đời trước của Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh tu vi sâu không thể dò được, tu vi Phương Mộng Như siêu quần bạt tụy. Còn lại Băng Tuyết lão nhân tu luyện Phi Long quyết, Hàn Hạc tu luyện Huyền Hàn Âm Sát, Điền Lỗi tu luyện Liệt Diễm Chân Hỏa, trong năm người thì Điền Lỗi có thành tựu thấp nhất. Đến hiện nay, Điền Lỗi khổ luyện vài trăm năm rồi, tu vi của ông cũng bất quá ở hậu kỳ Quy Tiên mà thôi, ngay cả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ mười một cũng chưa từng đạt đến.

Thấy Lam Phát Ngân Tôn khinh thường mình, Điền Lỗi giận dữ rống lên:

- Câm miệng, có bản lĩnh trước hết hãy tiếp được một chiêu của ta rồi nói.

Hai tay bắt chéo, lòng bàn tay tụ sức lực lại, ánh sáng đỏ rực từ trong tay Điền Lỗi bay ra, chớp mắt đã hóa thành hai con rồng ánh sáng màu xanh mang theo sức mạnh thiêu đốt vạn vật bắn thẳng đến Lam Phát Ngân Tôn.

Hai mắt khép hờ, Lam Phát Ngân Tôn miệng nói dễ dàng nhưng trong lòng lại không hề dám coi thường, Phong Vương thích trong tay hội tụ ánh xanh lam, chốc lát bắn ra một chùm ngọn lửa ánh sáng màu xanh lam, va chạm vào con rồng ánh sáng sắc xanh do Điền Lỗi phát ra. Lập tức, hào quang lóe lên, ánh sáng vỡ nát, sức mạnh hai bên lập tức tản ra liền hất cả hai người lùi lại.

Điền Lỗi vọt người chuyển mình, hai tay giơ cao, đem toàn bộ tu vi tăng cao đến mức cực hạn, khiến cho bốn phương mây gió chuyển động, hội tụ về, vô số cuồng phong xoay tròn bay lên, hình thành một lồng khí thu nhỏ lại, hơn nữa còn dung nhập thêm ngọn lửa nhiệt độ cao bức gần đến Lam Phát Ngân Tôn. Hừ lạnh một tiếng, Lam Phát Ngân Tôn giơ cao tay phải, Phong Vương thích trong tay ánh sáng tỏa ra bốn phía, ánh lên làn sáng màu xanh lam lục, tỏ ra vô cùng tà dị. Tay trái của Lam Phát Ngân Tôn đẩy ra, bàn tay biến thành màu xanh lam, lòng bàn tay tự động thoát ra một quả cầu ánh sáng màu xanh lam lấp lánh ánh chớp màu lam, theo sự khống chế của y từ từ bay đến đỉnh của Phong Vương thích, bắt đầu hấp thu lấy năng lượng ánh sáng trên Phong Vương thích.

Cảnh tượng này kéo dài giây lát, quả cầu màu xanh lam đó liền bành trướng lên vài lần, hình thành một quả cầu năng lượng to chừng nắm tay ẩn chứa ánh xanh lam thần bí, theo sự khống chế của Lam Phát Ngân Tôn bay thẳng đến Điền Lỗi. Lúc này, Điền Lỗi toàn thân lửa đỏ bừng cháy, sóng nhiệt cuồn cuồn thu lại tầng tầng lớp lớp, hình thành quanh người ông một kết giới ánh sáng trong suốt, hình thành phòng ngự kiên cố vô cùng. Điền Lỗi hai tay áp lòng bàn tay vào nhau, hai quả cầu ánh máu đỏ rực từ trong lòng bàn tay bay ra, đó chính là Liệt Hỏa Chân Nguyên châu mà Điền Lỗi khổ luyện vài trăm năm nay, lúc này đang từ từ dung hợp thành một.

Đột nhiên, thân thể Điền Lỗi chấn động, Liệt Hỏa Chân Nguyên châu trên đỉnh đầu sau khi dung hợp hoàn toàn rồi, lập tức bành trướng gấp ba lần, hơn nữa còn điên cuồng hấp thu linh khí liệt hỏa bốn bề để tăng mạnh uy thế của bản thân.

Khi quả cầu ánh sáng xanh lam do Lam Phát Ngân Tôn phát xuất hiện ra trước ngực của Điền Lỗi, lập tức Điền Lỗi rống to một tiếng, hai tay với sức mạnh vạn quân thúc động Chân Nguyên châu trong suốt đỏ rực như máu trên đỉnh đầu bay thẳng đến quả cầu ánh sáng màu xanh lam do Lam Phát Ngân Tôn phát xuất. Trong chớp mắt thì Chân Nguyên châu đỏ rực như máu và quả cầu ánh sáng màu xanh lam đã gặp nhau.

Lúc này, Lam Phát Ngân Tôn đột nhiên ném Phong Vương thích trong tay ra, dùng tốc độ nhanh như chớp điện đâm xuyên qua cả hai quả cầu ánh sáng khi hai quả cầu này vừa chạm vào nhau.

Như vậy, giữa hai quả cầu ánh sáng lập tức phát nổ, lại dung hợp với sức mạnh vụ nổ giữa quả cầu ánh sáng và Phong Vương thích, từ đó tạo nên một vụ nổ không tiền khoáng hậu hủy diệt trời đất, cơn gió lốc sắc bén như đao chớp mắt đã bao trùm khu vực phương viên ba dặm. Một chiêu này trời đất khiếp hãi, quỷ thần kêu khóc, dung hợp tu vi cả đời của hai đại cao thủ tuyệt thế là Điền Lỗi và Lam Phát Ngân Tôn, uy lực mạnh mẽ của nó khó mà miêu tả được.

Trên bầu trời, chớp điện loằng ngoằng, lóe điện ầm ầm ập đến, trong khu vực vụ nổ, thời gian không gian như vặn xoắn, trời xoay đất lệch, vô số hoa lửa chiếu đỏ cả bầu trời, vô số làn sáng xoắn vào nhau hình thành đám mây trong gió tuyết đầy trời đất, để lại một cảnh tượng kỳ lạ khó mà thấy được.

Ùng oàng oàng. Một chuỗi tiếng nổ liên tục không ngừng, mãi đến rất lâu sau mới bớt, đám mây đen ngòm lúc đó mới dần dần bị cuồng phong thổi tan đi, để lộ tình hình sau khi giao chiến. Trên mặt đất, một khe sâu to đến vài trăm trượng mô tả uy lực đáng sợ của một chiêu vừa rồi. Điền Lỗi đang nằm trong khe sâu, thân thể bất động, toàn thân đầy máu tươi. Lam Phát Ngân Tôn thì đang ngồi ở bên cạnh khe sâu, toàn thân y phục rách nát, khuôn mặt xám ngoét như tro tàn, khóe miệng tươm vết máu, xem ra thương tích cũng không hề nhẹ. Cảnh tượng như vậy tiếp diễn một lúc, sau đó Lam Phát Ngân Tôn từ từ đứng lên, toàn thân bộc phát một luồng sáng màu xanh lam, cả ngươi khí tức lập tức khôi phục lại vài phần. Ở đáy của khe sâu, Điền Lỗi khuôn mặt trắng như tử thi, ngón tay khẽ nhúc nhích một chút sau đó mở to hai mắt, ánh mắt ảm đạm nhìn lên bầu trời, dường như đang nhớ lại mọi thứ.

Một chiêu vừa rồi, Điền Lỗi tận hết sức lực, tuy khiến cho Lam Phát Ngân Tôn bị thương không nhẹ, nhưng ông cũng phải trả giá đáng sợ, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, xương cốt vỡ vụn, ngay cả nguyên thần tu luyện vài trăm năm cũng đã bị tàn phá không toàn vẹn, chỉ còn lại một tia sống sót.

Kết cục như vậy, Điền Lỗi có phần đau thương, ông yên lặng nhìn lên bầu trời, suy nghĩ thoáng cái đã quay về sáu trăm năm trước, lúc đó ông còn trẻ tuổi, còn có mộng tượng tốt đẹp, nhưng hiện nay mọi thứ đều đã đi xa rồi.

Gầm lên một tiếng giận dữ, Lam Phát Ngân Tôn cúi đầu nhìn xuống Điền Lỗi còn chút hơi tàn, hận thù nói:

- Không nhìn ra ngươi có chút khả năng, bây giờ để ta tiễn ngươi đi một đoạn đường.

Bay thẳng xuống đáy khe sâu, Lam Phát Ngân Tôn múa chưởng đánh ra với cơn giận đầy lòng, rõ ràng là muốn cho Điền Lỗi hình thần câu diệt. Tròng mắt hơi lay động, Điền Lỗi tự có phát hiện, nhưng lúc này ông đã không còn sức lực phản kích, chỉ yên yên lặng lặng nhìn lên bầu trời, trong não hiện lên một số hình ảnh. Thời khắc trước khi chết, Điền Lỗi phảng phất quay lại một vùng đầy tuyết trong quá khứ, đại sư huynh hòa ái dễ gần đang đứng mỉm cười bên cạnh, sư muội xinh đẹp chơi đùa trong tuyết, Nhị sư huynh và Tứ sư đệ ở bên giao chiến, bản thân lại truy đuổi theo mãi hình bóng của sư muội, mọi thứ thật là xinh đẹp.

Hình ảnh như vậy cứ dừng mại trong ký ức của Điền Lỗi, cho dù đã sáu trăm năm trôi qua, ông cũng chưa hề quên đi một chút nào cả. Tình yêu năm xưa được ông dấu mãi tận trong lòng, tuy chỉ là tương tư một mình nhưng tình yêu đó kéo dài đến sáu trăm năm không hề thay đổi, cũng là điều quý giá vô cùng. Hiện nay, khi cái chết đến gần, ông đã không còn có cơ hội mô tả tâm tình, chỉ có thể biến luồng ý niệm thành ý niệm cố chấp, ngay trước khi ký ức sắp sửa biến mất truyền lên bầu trời một màu xanh thẳm mà thôi.

Bay xuống thấp, Lam Phát Ngân Tôn nhanh chóng tiến gần đến Điền Lỗi, mắt thấy một chưởng sắp sửa đánh trúng. Đúng lúc đó, một bóng người trắng như tuyết dùng tốc độ nhanh kinh hồn từ trên bắn xuống, phảng phất như muốn truy tìm lại chút thời gian trôi qua. Trong chớp mắt, ánh trắng lóe lên, một chưởng Lam Phát Ngân Tôn đánh ra bị ngăn chặn giữa đường, cả người bị hất ngược lên, thân thể bị chấn động không nhỏ, miệng phát xuất tiếng rống tức giận.

Dưới khe sâu, bóng trắng lóe lên, sau khi mạnh mẽ ngăn được một chưởng tức giận của Lam Phát Ngân Tôn, bóng trắng không khỏi bị ấn xuống đáy khe sâu, xông thẳng đến chạm vào Điền Lỗi. Bóng trắng cố gắng uốn mình đi, cuối cùng né được Điền Lỗi trong gang tấc, va chạm vào vách đá cứng rắn. Rên lên một tiếng, bóng trắng tung mình bay lên, thân thể hệt như tên rời khỏi dây cung xông thẳng đến Lam Phát Ngân Tôn ở trên không. Phát hiện địch nhân đến gần, Lam Phát Ngân Tôn không kịp né tránh, lập tức đánh ra một chưởng thẳng về phía bóng trắng. Lúc này, bóng trắng đánh ra một quyền, lập tức quyền chưởng chạm nhau, sức mạnh to lớn chớp mắt đã khuếch tán, lập tức hất bay Lam Phát Ngân Tôn trước đó đã bị thương không nhẹ.

Sau đó, bóng trắng đuổi theo như hình với bóng, phảng phất có oán hận bất tận, hai tay múa lên nhanh chóng triển khai một loạt công kích điên cuồng.

Lam Phát Ngân Tôn trong lòng tức giận vô cùng, sau liên tục ba lần bị hất lùi lại, thi triển thuật Không Gian Di Động quỷ dị, chớp mắt đã xuất hiện trên không trung cách chục trượng, giận dữ nhìn bóng trắng dưới chân, chất vấn:

- Ngươi thật ra là người nào, sao lại đánh lén như vậy.

Trên mặt đất, thân thể bóng trắng dừng lại, ngửng đầu nhìn Lam Phát Ngân Tôn trên không trung, để lộ một khuôn mặt già nua, không ngờ chính là Băng Tuyết lão nhân.

Té ra, ngay khi Điền Lỗi phát động một chiêu cực mạnh, luồng khí tức mạnh mẽ của ông đã khiến cho Băng Tuyết lão nhân cách đó vài chục dặm chú ý.

Cảm ứng có chuyện, Băng Tuyết lão nhân liền nhanh chóng chạy đến, đáng tiếc mọi thứ đã quá trễ rồi.

Thấy vậy, Băng Tuyết lão nhân hận thù đầy đầu, Điền Lỗi dù sao cũng là Tam sư huynh mà ông rất kính yêu, hiện nay lại rơi vào kết quả như vậy, ông làm sao có thể bỏ qua cho Lam Phát Ngân Tôn được?

Xông thẳng lên trời, Băng Tuyết lão nhân giận dữ trừng Lam Phát Ngân Tôn, gằn giọng nói:

- Người nằm bên dưới chính là Tam sư huynh của ta, ta muốn ngươi phải thường mạng.

Hai tay đẩy ra sau, khí thế khiếp người, toàn thân Băng Tuyết lão nhân tỏa ra ánh sáng, một luồng khí long linh chớp mắt đã bộc phát, hất cho Lam Phát Ngân Tôn phải lùi lại, vẻ mặt toát ra sự nặng nề.

Phát hiện Băng Tuyết lão nhân tu vi kinh người, Lam Phát Ngân Tôn suy xét đến trạng thái bản thân hiện nay, lập tức không dám ứng chiến, chốc lát đã biến mất trong không gian. Băng Tuyết lão nhân giận dữ vô cùng, rống to lên:

- Đừng chạy, ta phải giết chết ngươi!

Thanh âm giận dữ ẩn chứa cừu hận đầy lòng, đối với địch nhân đã hại Điền Lỗi như vậy, Băng Tuyết lão nhân có một sự hận thù không thể nào bỏ qua được. Nhưng hiện nay địch nhân đã chạy, Băng Tuyết lão nhân tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ đành nén lửa giận trong lòng, bay vào trong khe sâu, ánh mắt đau khổ nhìn Điền Lỗi đang thở hơi cuối cùng.

- Sư huynh, đệ là Vũ Hiên đây, huynh có nghe được chăng?

Thanh âm phiền muộn thật nhẹ nhàng như sợ tạo ra bất kỳ sự bất lợi nào cho Điền Lỗi. Trên mặt đất, Điền Lỗi tròng mắt hơi động, hai chữ Vũ Hiên dường như đã dẫn động hồi ức của ông, khiến cho ông ánh mắt đã tán loạn lại từ từ ngưng tụ lại, một hình bóng mơ hồ đập vào mắt của ông, Điền Lỗi yếu ớt nói:

- Tứ sư đệ, phải đệ chăng?

Băng Tuyết lão nhân mặt đầy nước mắt, run rẩy nói:

- Sư huynh, chính là đệ, chính là đệ đây.

Điền Lỗi khóe miệng hơi động, muốn nở ra nụ cười nhưng đáng tiếc lại không thể làm được.

- Sư đệ, không cần phải khóc, cuối cùng có thể gặp mặt đệ thì trong lòng sư huynh rất cao hứng rồi.

Băng Tuyết lão nhân trong lòng đau khổ vô cùng, khóc lóc nói:

- Sư huynh, đệ có lỗi với huynh. Nếu như đệ đến sớm một bước, huynh đã không bị như vậy rồi. Bây giờ đệ mang huynh trở về, Đại sư huynh nhất định có biện pháp cứu sống được huynh.

Điền Lỗi giọng đứt quãng nói:

- Sư đệ … không … không cần phải đau lòng, ta không được … ta … ta có lời muốn nói …với đệ … đệ phải …đáp … ứng … ta …

Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt đau khổ, run giọng nói:

- Sư huynh, huynh nói đi, bất luận là chuyện gì thì đệ đều đáp ứng huynh.

Điền Lỗi nghe vậy, khóe miệng hơi động, dường như vui mừng lẩm bẩm:

- Sư đệ, sư muội luôn chờ đợi đệ, đệ phải đáp ứng huynh, không được khiến sư muội đau lòng, đầy là điều ta muốn làm nhất trong đời … lại … làm không … được … nữa.

Chữ nữa dừng lại ở khóe miệng, giọng Điền Lỗi dừng lại ở đó, Băng Tuyết lão nhân thân thể chấn động, khóe miệng tuôn máu, đau khổ la lên:

- Sư huynh … đệ đáp ứng huynh. Đệ sẽ không khiến sư muội đau lòng nữa, còn phải báo thù cho huynh.

Tiếng kêu thê lương vang vọng trong gió, có mấy phần đau thương và khổ sở, chầm chậm bay đi xa, chầm chậm tan biến. Băng Tuyết lão nhân sau khi đau khổ, cuối cùng ôm thân thể đã cứng lại của Điền Lỗi bay khỏi khe sâu, thẳng về phía Đằng Long cốc. Trước đây, Băng Tuyết lão nhân vì đoạn tình cảm mà cố ý né tránh. Hiện nay, ông lại vì cái chết của Điền Lỗi mà quay lại cố hương. Trước sau đã cách nhau đến vài trăm năm, có lẽ có một số chuyện xưa cũng đến lúc phải kết thúc.