Thất Giới Hậu Truyện

Chương 383: Suy bại chi thủy (Bắt đầu suy bại) – Phần 1




Từ trung thổ tiến vào Băng Nguyên, ở giữa ngăn cách trăm sông vạn núi, cự ly xa vời. Nếu như người thường đi bộ tiến vào phải tốn năm này tháng nọ mới có hy vọng đi đến. Nhưng con người cuối cùng cũng mỏi mệt, cho dù là người tu đạo thân thể mạnh mẽ, có tu vi cao thâm cũng không thể giữ được trạng thái ổn định trong thời gian dài. Đương nhiên, khi tu vi tiến đến một lĩnh vực đặc thù, hệt như Dao Quang vậy, đừng nói đi liên tục hai ngày, cho dù là liên tục mười ngày hắn cũng có thể làm được. Nhưng Lâm Y Tuyết và Từ Tĩnh lại không có được thực lực như vậy, bọn họ không chịu nỗi dặm đường xa vời. Tuy nhiên, Lâm Y Tuyết lại ngồi trên Bát Bảo đi trước, còn Từ Tĩnh thì phải tiêu hao chân nguyên.

Liếc về phía trước, Khiếu Thiên nói:

- Đã đến Tu Di sơn rồi, đêm nay chắc không đến kịp Băng Nguyên, hay là mọi người dừng lại nghỉ ngơi, Từ Tĩnh đã mệt đến không chịu nổi rồi.

Dao Quang không có ý kiến gì, ra lệnh Bát Bảo dừng lại, một đoàn sáu người một thú tìm vách núi rộng rãi dừng chân nghỉ ngơi.

Đứng bên bờ, Dao Quang điềm nhiên cười nói:

- Tu Di sơn có rất nhiều truyền thuyết, nghe nói thời kỳ thượng cổ đây chính là nơi thần tiên, hôm nay chúng ta cũng đến cảm nhận đi.

Khiếu Thiên tiếp lời nói:

- Không biết có thần tiên hay không, nhưng có linh dị tu luyện ở đây, điều này tuyệt đối là sự thực.

Lâm Y Tuyết nghe vậy, lập tức hứng thú hỏi lại:

- Linh dị thế gian vô số, nơi này có linh dị nào đặc biệt hay không vậy?

Khiếu Thiên cười hỏi ngược lại:

- Hỏi chuyện đó làm gì?

Lâm Y Tuyết đảo tròn tròng mắt, cười duyên trả lời:

- Tự nhiên là muốn hiểu biết thêm, tăng thêm kiến thức.

Khiếu Thiên cười hỏi lại:

- Phải vậy không? Sao ta thấy trong lòng của con không phải suy nghĩ như vậy.

Lâm Y Tuyết nũng nịu nói:

- Khiếu Thiên thúc thúc, người giảng giải cho Y Tuyết đi mà.

Từ Tĩnh cũng vô cùng hứng thú, nhịn không được phụ họa theo:

- Đúng thế, tiền bối giải giải thêm đi.

Khiếu Thiên cười nói:

- Được, ta sẽ giảng giải cho các con. Thực ra khi trước ta cũng từng tu luyện tại nơi này, đối với tình hình của Tu Di sơn cũng hiểu biết ít nhiều. Theo ta biết được, Tu Di sơn rất kỳ dị đặc biệt, có lúc con thấy rõ ràng trước mặt là một khe núi hẹp, hoàn toàn không có ngăn trở nào cả, nhưng khi con phát xuất sóng thăm dò muốn hiểu rõ tình hình khe núi đối diện, sóng thăm dò của con thông thường sẽ không phản hồi lại.

Lâm Y Tuyết nói:

- Nhất định là trong khe núi có kết giới tồn tại, ngăn cách hoàn toàn sóng thăm dò.

Khiếu Thiên lắc đầu đáp:

- Không phải vậy.

Lâm Y Tuyết bán tín bán nghi nói:

- Không đúng? Thế thì như thế nào?

Khiếu Thiên giải thích:

- Đối với người tu đạo các con, khi phòng ngự bố trí một số cấm chế, các con gọi là kết giới. Nhưng đối với linh dị, bọn chúng không giống như con người, cấm chỉ của bọn họ có rất nhiều loại, không thể dùng tư duy của các con để giải thích được.

Lâm Y Tuyết không phục nói:

- Thế thì cũng là tương tự, đổi sang nói cách khác mà thôi.

Từ Tĩnh hỏi lại:

- Còn gì nữa không?

Khiếu Thiên liếc xuống dưới chân, đó là một cánh rừng rậm rạp xanh ngắt, bừng bừng sinh cơ.

- Theo ta biết được, trong Tu Di sơn số lượng linh dị to nhỏ tu luyện ít ra vượt quá một ngàn, bọn họ tồn tại dưới nhiều loại hình thức, có Thủy Sinh linh dị và Lục Sinh linh dị. Còn có Động Linh và Kính Linh. Như con hổ khổng lồ Y Tuyết gặp trước đây chính là linh dị thuộc loại Động Linh Lục Sinh, người thường gọi là yêu.

Từ Tĩnh hiếu kỳ nói:

- Nếu có nhiều loại như vậy, làm sao đoán định được thuộc tính và điểm mạnh yếu của một con linh dị nhất định đây?

Khiếu Thiên cười đáp:

- Linh dị thực ra là một cá thể tu luyện không thuộc về con người, bọn họ cũng tương tự con người chỉ có ngoại hình không giống mà thôi. Còn đối với thuộc tính và điểm mạnh yếu của bọn họ, cũng giống như thực lực mạnh yếu, pháp quyết thuộc tính của người tu đạo. Duy có một điểm không giống, con người có thể chọn lựa pháp quyết để tu luyện. Nhưng linh dị thì thuộc tính trời sanh, bình thường không thể thay đổi được.

Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:

- Khiếu Thiên thúc thúc, năm xưa người ở đây tu luyện lâu mau, có biết được linh dị mạnh mẽ nhất ở đây là gì không?

Khiếu Thiên cau mày hỏi lại:

- Con hỏi vấn đề này làm gì?

Lâm Y Tuyết đáp;

- Con đang muốn hiểu thêm, Khiếu Thiên thúc thúc, người nói cho con biết đi.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, Khiếu Thiên bất đắc dĩ nói:

- Được, cho con biết để sau này con gặp phải cũng không đến nỗi không biết.

Lâm Y Tuyết cười duyên nói:

- Con biết rồi, Khiếu Thiên thúc thúc là tốt nhất.

Bên cạnh, Đồ Thiên cười trêu:

- Nói như vậy chúng ta đều không tốt phải không?

Lâm Y Tuyết cười đáp:

- Đồ Thiên thúc thúc cũng tốt, nhưng bây giờ Khiếu Thiên thúc thúc có phần tốt hơn một chút.

Đồ Thiên cười mắng:

- Thật là quỷ tinh linh, con cũng hệt như cha con năm xưa.

Lâm Y Tuyết cười cười, không trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn Khiếu Thiên, chờ đợi. Tiếp tục trầm tư một lúc, Khiếu Thiên nói:

- Ta năm xưa tu luyện ở nơi này được ba trăm năm, thực ra cũng không thể tính là hiểu rất rõ về Tu Di sơn. Theo tình hình ta biết được lúc đó, trong Tu Di sơn này nghe nói có chín đại linh dị, ta miễn cưỡng được tính là một trong số đó. Còn lại tám đại linh dị, ta chỉ biết được ba vị, thứ nhất chính là Nhất Trụ Kình Thiên, thuộc về Tĩnh Linh Lục Sinh linh dị, hiện giờ còn ở đây hay không thì ta cũng không biết nữa. Thứ hai chính là Hồ Sinh Cửu Diệp Liên, nó vốn là một gốc hoa sen, trải qua ngàn năm không chết, hấp thu được khí lạnh địa âm tu luyện mà thành, ở trong Lạc Hồn hồ. Nó thuộc về Tĩnh Linh Thủy Sinh linh dị, ta năm xưa thiếu chút nữa đã bị nó nuốt mất, vì thế mới biết nó. Thứ ba là Tiếu Di Lặc, vốn là một bức tượng đá bồ tát, cũng không biết nó tu luyện thế nào không ngờ có thể chạy khắp Tu Di sơn khiến người ta phải đi tìm điểm dừng chân của nó. Về thuộc tính, hẳn phải tính là Động Linh Lục Sinh linh dị rồi.

Lâm Y Tuyết vẻ mặt kinh ngạc, hỏi lại:

- Vị thứ nhất Nhất Trụ Kình Thiên sao không thấy thúc thúc giới thiệu tường tận vậy?

Khiếu Thiên nghe vậy vẻ mặt kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:

- Liên quan đến Nhất Trụ Kình Thiên, trong Tu Di sơn có một lưu truyền là ai nói ra lai lịch của nó sẽ bị trừng phạt liền.

Lâm Y Tuyết thất vọng nói:

- Té ra là như vậy. Được thôi, con cũng không làm khó người, hay là người nói qua về năm đại linh dị còn lại đi, xem như một điều kiện trao đổi.

Khiếu Thiên cười mắng:

- Còn nhỏ mà đã quỷ quái, con thật là không thể truy đến cùng được.

Lâm Y Tuyết nói:

- Thánh nhân nói, mê hoặc hay không hiểu thì hỏi. Nếu như con đã không biết, đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng.

Khiếu Thiên cười khổ đáp:

- Xem ra bị con rịt chặt lấy rồi, đúng là không phải tốt lành gì cả. Được, ta cũng chỉ nói những chuyện mà ta nghe được mà thôi, thực hay không tự con phán đoán lấy.

Lâm Y Tuyết cười cười, làm bộ mặt ra vẻ muốn học hỏi, không nhanh không chậm nói:

- Thúc cứ tạm thời nói đi, con cũng tạm thời nghe vậy.

Bộ dáng này chọc cho thiên hạ cười một lúc. Khiếu Thiên thôi cười, nghiêm mặt nói:

- Theo ta nghe biết được, trong năm đại linh dị còn lại, người khiến người ta chú ý nhất chính là Toàn Ảnh. Nghe nói nó thuộc về Động Linh Lục Sinh linh dị, lai lịch thần bí khó lường, có thể thao túng sức gió, đối lập hoàn toàn với Nhất Trụ Kình Thiên, được liệt vào hàng thứ hai trong chín đại linh dị của Tu Di sơn, đứng ngay sau Nhất Trụ Kình Thiên.

Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:

- Toàn Ảnh ? Nghe như một vật thể xoay tròn, không biết bộ dạng như thế nào.

Khiếu Thiên nói:

- Ta cũng không biết nữa.

Lâm Y Tuyết nói:

- Tiếp theo thì thế nào ?

Khiếu Thiên đáp:

- Không còn gì.

Lâm Y Tuyết nói:

- Sao lại không còn gì, không phải còn bốn đại linh dị chưa kể sao?

Khiếu Thiên cười khổ nói:

- Ta đến tu luyện ở Tu Di sơn, không phải đến thám hiểm. Ta mỗi lần tu luyện từ vài năm đến chục năm, thật sự thời gian đi lại thực ra rất ít, thế thì làm sao cái gì cũng biết được?

Lâm Y Tuyết hơi thất vọng, bỉu môi nói:

- Không dễ chơi, hay là con đi chơi với Bát Bảo, không thèm để ý đến các người nữa.

Nói rồi lúc lắc hệt như một đứa trẻ con chạy thẳng đến Bát Bảo.

Khiếu Thiên cười khổ nói:

- Thật là bản tính trẻ con.

Đồ Thiên nói ;

- Ta thực ra lại hâm mộ nó, cả ngày vô ưu vô lo không biết đến phiền não là gì cả.

Dao Quang nói:

- Không phải là không biết, chưa tới lúc mà thôi.

Thiên Ảnh Trương cười nói:

- Thiên chân vô tà, thế gian khó gặp, các vị phải cảm thấy cao hứng với cô ta mới đúng.

Từ Tĩnh nói:

- Trời không còn sớm nữa, hay là chúng ta ăn gì đi cho no bụng đã.

Đứng bên đây buồn bực, Lâm Y Tuyết nghe Từ Tĩnh nói đột nhiên cất tiếng:

- Tìm đồ ăn thì ta sở trường nhất. Trước kia ở trong rừng mỗi lần bắt gà rừng, ta đều là người số một.

Khiếu Thiên cười trêu:

- Không phải để mình con tham gia thôi sao…

Mọi người ai nấy cười nghiêng ngả, Lâm Y Tuyết hậm hực nói:

- Thúc đi đi, không thèm để ý mọi người nữa, con dẫn Bát Bảo đi chơi đây.

Nói rồi nhảy phốc lên lưng Bát Bảo, chỉ huy nó bay thẳng xuống rừng rậm dưới vách núi.

Thấy vậy, năm người trên vách núi ai nấy bật cười, tuy không yên lòng để Lâm Y Tuyết một mình đi nhưng rừng rậm dưới vách núi ngay trước mắt, không cách xa lắm, có chuyện gì mọi người cũng có thể phản ứng nhanh chóng, vì thế không ai ngăn nàng cưỡi Bát Bảo đi cả. Lâm Y Tuyết bay lượn phía trên rừng rậm, sau khi đã hiểu được tình hình đại khái rồi liền nói với Bát Bảo:

- Đi, chúng ta đi xuống đi. Ngươi mang ta đi chơi tìm linh dị nơi này, chúng ta chơi đùa với chúng một chuyến rồi mới quay về.

Bát Bảo ngâm lên khe khẽ trả lời vài tiếng, sau đó mang Lâm Y Tuyết lóe lên xoay đi, chốc lát đã xuất hiện trước một thung lũng hoang vắng cách đó vài chục dặm. Lâm Y Tuyết hơi hưng phấn, cẩn thận nhìn cảnh tượng chung quanh, phát hiện thung lũng hoang vắng này có đá lạ dựng đứng thành rừng, cỏ dại lan tràn, nhìn không thấy cảnh tượng xinh đẹp gì cả, ngược lại là một vùng hoang vắng mà thôi.

- Bát Bảo, ngươi làm gì mà dẫn ta đến địa phương quỷ quái này, không có chỗ nào chơi vui cả.

Bát Bảo khẽ kêu lên, toàn thân phát ra ánh sáng rồi phát ra luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy thân thể Lâm Y Tuyết xông thẳng đến một khối đá lạ cách đó chục trượng. Do chuyện lạ bất ngờ, Lâm Y Tuyết không kịp chuẩn bị, khi đến gần khối đá lạ đó mới nghĩ đến vận sức tránh né.

Nhưng đúng lúc này, khối đá lạ đó đột nhiên dời ngang ba trượng né tránh được. Lâm Y Tuyết thấy vậy kinh ngạc nói:

- Tảng đá di động, khanh khách, thật là có ý tứ, rất vui.

Thế đi sắp hết, Lâm Y Tuyết quay ngược trở lại phóng thẳng đến khối đá lạ đó, khuôn mặt không chút sợ hãi. Phát hiện được cử động của Lâm Y Tuyết, tảng đá lạ vội vàng né tránh, thân thể to lớn nâng cao khỏi mặt đất ba thước bay đi nhanh chóng, động tác thật là nhẹ nhàng vô cùng. Lâm Y Tuyết truy đuổi một lúc, thấy tảng đá lạ vô cùng xảo trá, lập tức đảo tròn mắt, thi triển thân pháp kỳ diệu một phân thành sáu, từ trên dưới trước sau, trái phải sáu hướng đồng thời phóng thẳng đến khối đá lạ. Lần này, khối đá lạ thấy không thể né tránh, toàn thân lóe lên ánh sáng biến thành một pho tượng phật Di Lặc bằng đá, toàn thân phát ra ánh sáng hất lùi Lâm Y Tuyết đang xông đến.