Thất Giới Hậu Truyện

Chương 329: Tầm hoa ma địch (Tìm kiếm ma địch)




Linh Hoa cười nói:

- Nỗ lực lên, muội hỗ trợ huynh.

Lâm Phàm nói:

- Yên tâm đi, huynh nhất định sẽ tận hết sức lực không phụ lòng của muội.

Linh Hoa cười cười, nhìn thật xinh đẹp, có cảm giác hạnh phúc.

Trên đường tiến lên, tốc độ hai người rất kinh khủng, chỉ sau ba canh giờ đã đến lân cận Băng Hà cốc. Do chưa từng đến nơi này, Lâm Phàm và Linh Hoa đều không biết rõ vị trí cụ thể của Băng Hà cốc, hai người chỉ có thể suy đoán đại khái, sau đó mới từ từ tìm kiếm. Núi non mặt đất Băng Nguyên không giống như trung thổ, khe núi băng tiếp nối nhau nhìn không thấy khác biệt rõ ràng lắm, vì thế tìm kiếm vô cùng mất sức.

Lâm Phàm và Linh Hoa bay ở tầm thấp, quan sát cẩn thận địa hình địa mạo dưới chân, nhưng nhìn cả nửa ngày cũng không thấy được Băng Hà cốc ở nơi nào. Ngừng lại, Linh Hoa hơi tức tối nói:

- Quỷ tha ma bắt đi, khe băng tiếp nối khe băng, kêu người ta làm thế nào tìm được đây?

Lâm Phàm đến bên nàng, an ủi:

- Đừng nóng, Băng Hà cốc nếu như là nơi cư ngụ của Tuyết Nhân, thế thì phải có khác biệt với những sông băng khác. Vừa rồi, chúng ta chỉ tìm kiếm từ bên ngoài, kết quả rất khó mà phân biệt được. Bây giờ chúng ta đổi sang phương thức khác xem thử quanh đây nơi nào sương ma khí lạnh dày đặc thích hợp cho tu luyện nhất thì có thể chính là Băng Hà cốc.

Linh Hoa nghe thấy có lý, cười nói:

- Sư huynh thông minh thật, chúng ta bắt đầu thôi.

Lâm Phàm cười cười, cùng với Linh Hoa chia nhau tìm kiếm. Khoảng chừng cháy hết một nén hương, Linh Hoa và Lâm Phàm ai nấy tìm được một nơi thích hợp, điều này khiến hai người không khỏi nghi hoặc, sao lại xuất hiện loại tình hình như vậy? Đây là do người tính sai lầm, hay là Tuyết Nhân có hai nơi tu luyện? Sau một phen thương nghị, Lâm Phàm quyết định đưa cả hai nơi vào đối tượng kiểm tra, sắp xếp theo thứ tự.

Trước hết, Lâm Phàm đến bên Linh Hoa, tra xét cẩn thận hẻm núi băng ở đó, phát hiện nơi đây khí lạnh tràn ngập, đúng thật là một nơi rất tốt để tu luyện. Nhưng chỉ bằng một điểm này dường như còn chưa đủ để chứng minh đây chính là Băng Hà cốc.

- Sư huynh, nếu đây là Băng Hà cốc, thế thì Tuyết Nhân bình thường ở nơi đâu?

Có phần nghi hoặc, Linh Hoa hỏi lại.

Lâm Phàm nghe vậy, trong lóng thoáng động, ánh mắt nhìn chung quanh, trầm ngâm nói:

- Với phong cách hành sự của Tuyết Nhân, y phần lớn không tốn tinh lực để xây dựng phòng ốc, rất có khả năng ở trong động băng.

Linh Hoa nói:

- Nhưng nơi này không có động băng?

Lâm Phàm cười nói:

- Nhìn thì thấy không có thật, nhưng nhìn không thấy cũng khó mà nói lắm.

Linh Hoa kinh ngạc nói:

- Huynh nói là Tuyết Nhân ở bên dưới băng tuyết?

Lâm Phàm nói:

- Tìm kiếm chung quanh một vòng, nói không chừng sẽ có phát hiện.

Linh Hoa vâng một tiếng, cùng Lâm Phàm chia nhau hành động, triển khai Địa Thảm thức truy xét bên dưới mặt hẻm núi băng không lớn lắm. Rất nhanh, Lâm Phàm phát hiện bên dưới một miếng băng mỏng một cửa động, hắn gọi Linh Hoa lại, hai người phá vỡ lớp băng mỏng tiến vào trong động.

Quan sát cẩn thận, động băng uốn lượn quanh co, hoàn toàn không sâu quá. Lâm Phàm và Linh Hoa tiến lên vài chục trượng liền đến đầu cuối rồi. Quan sát tình cảnh trong động, Lâm Phàm phát hiện tầng băng vô cùng kiến cố, rõ ràng đã phí một phen công phu mới tạo hình được. Điều này chứng tỏ đây chính là nơi Tuyết Nhân cư ngụ.

Linh Hoa đứng ở đầu của động băng, đó là một căn phòng băng, nhìn ra có phần thô sơ, nhưng lại có một cái giường băng, bên trên còn khắc một số chữ viết mơ hồ.

Xem xét một lúc, Linh Hoa kêu lên:

- Sư huynh xem đi, đây là Tuyết Nhân khắc lên, nơi này chắc là nơi y cư ngụ.

Lâm Phàm đến gần, gật đầu nói:

- Không sai, chính là nơi này, chúng ta tìm cẩn thận một lượt xem có thể tìm được Ma Âm địch hay không.

Linh Hoa vâng một tiếng, hơi hưng phấn chia ra với Lâm Phàm tìm kiếm, nhưng kết quả không thu được gì cả.

- Kỳ quái, nơi này không một vật gì, lẽ nào Tuyết Nhân không có vật gì đáng giá để lưu lại chăng?

Nhìn quanh một vòng, Linh Hoa thất vọng lên tiếng.

Lâm Phàm cau chặt mày, trầm ngâm nói:

- Theo suy nghĩ của huynh, Tuyết Nhân có khả năng không chỉ ở một nơi này.

Linh Hoa kinh ngạc nói:

- Huynh nói là thỏ khôn ba lối phải không?

Lâm Phàm đáp:

- Huynh không dám khẳng định, nhưng có thể đi thử một vòng, chúng ta tìm đến hẻm núi băng kia coi thế nào.

Dứt lời xoay mình mang Linh Hoa rời khỏi đó.

Giây lát, hai người đến hẻm núi băng Lâm Phàm phát hiện trước đó, sau một phen tìm kiếm, Linh Hoa phát hiện được tiếng âm dội lại của một hang động trống rỗng tại một nơi tầng băng dày đến vài trượng.

- Sư huynh, huynh đến xem coi, có phải là nơi này không?

Lâm Phàm đi quanh quan sát một vòng, cau mày nói:

- Bên dưới đúng là có một huyệt động, nhưng vì sao tầng băng bên trên lại dày như vậy, điều này không được hợp lý.

Linh Hoa không hiểu nói:

- Huynh nói như vậy là sao?

Lâm Phàm đáp:

- Với độ dày của tầng băng nơi này mà xét, ít ra cũng cần vài chục thậm chí vài trăm năm mới có thể hình thành, mà trong quá trình đó lại không hề bị người phá hủy.

Linh Hoa phản bác lại:

- Cũng không nhất định là như vậy, biết đâu trước khi rời đi, Tuyết Nhân có ý thi triển Hàn Băng quyết, phong ấn lại huyệt động này.

Lâm Phàm lắc đầu nói:

- Tình trạng muội nói huynh cũng biết, nhưng tình hình trước mắt lại rõ ràng không giống vậy. Nếu Tuyết Nhân trước khi rời đi dùng Hàn Băng quyết phong ấn cửa động này lại, thế thì khối băng mới xuất hiện và tầng băng ở huyệt động quanh đó sẽ có sự khác biệt rõ ràng. Điểm này người ngoài có thể không biết nhưng người sống trên Băng Nguyên chỉ liếc mắt cũng có thể thấy được.

Linh Hoa nói:

- Điều này cũng đúng, huynh nói tiếp đi.

Lâm Phàm tiếp:

- Theo suy đoán của huynh, có hai khả năng xảy ra. Thứ nhất, đây chính là nơi Tuyết Nhân sống nhiều năm trước đây, hiện nay lão đã không còn sử dụng nữa rồi. Khả năng thứ hai chính là nơi đây chính là nơi sư phụ của Tuyết Nhân ở năm xưa, chia ra với Tuyết Nhân khoảng cách không xa để “Hỗ Vi Chiếu Ứng” (Hỗ trợ lẫn nhau). Hiện nay, sư phụ của Tuyết Nhân đã qua đời, vì thế nơi này đã vài trăm năm không có người động đến.

Linh Hoa khen:

- Sư huynh giỏi thiệt, suy đoán này hợp tình hợp lý.

Lâm Phàm cười nói:

- Đừng khoa trương huynh, nói không chừng đều sai lầm hết. Được rồi, chúng ta đi xuống dưới đó xem sao, có thể giải mở nghi hoặc trong lòng.

Dứt lời, Lâm Phàm đánh ra một chưởng, phá vỡ khối băng ở cửa động, sau đó hai tay phát xuất một sức hút mạnh mẽ, cất cả khối băng tuyết dày che phủ cửa động đi. Tiến vào trong động rồi, Lâm Phàm và Linh Hoa cảm giác rõ ràng khác với trước kia. Huyệt động này bất kể chiều rộng, độ sâu hay là quy mô đều lớn hơn cái trước rất nhiều, rõ ràng nơi này phải tốn nhiều tâm huyết hơn.

Đi dọc theo đường hầm, Lâm Phàm phát hiện không ít chữ khắc lên trên vách động, tất cả đều là một số phép tu luyện, thâm ảo mà khó hiểu. Linh Hoa đưa mắt nhìn quanh, phát hiện khí lạnh nơi này dày đặc, nhưng so với nơi Tuyết Nhân ở trước kia thì nồng độ lại có phần hơi khác. Ngoài ra, đường hầm băng không chỉ một cái, tại khúc quanh đầu tiên được phân thành hai. Sau đó, tại khúc quanh thứ hai, đường hầm băng lại phân thành hai nữa, tất cả tạo thành một mạng lưới phức tạp bên dưới mặt đất, khiến người ta không đoán ra được huyền ảo ẩn chứa bên trong thế nào.

Lâm Phàm và Linh Hoa đi tùy ý, cũng không cố ý chọn lựa đường, sau khi trải qua ba khúc quanh, đến một căn phòng băng. Nơi này, to nhỏ ước chừng vài trượng, đó là một căn phòng cất đồ, bên trong bày một số binh khí bằng đá, điều này khiến Lâm Phàm và Linh Hoa đều vô cùng hiếu kỳ, không hiểu chủ nhân của huyệt động này vì sao lại thu thập một số những vật mà bá tánh tầm thường mới sử dụng.

Quan sát một lúc, Linh Hoa thuận tay cầm lấy một cái mâu bằng đá, trêu ghẹo:

- Sư huynh, huynh xem món đồ này, dường như còn được chế tạo tỉ mỉ ra, thật là rất có ý tứ đó.

Lâm Phàm nói:

- Binh khí đá nơi này hơi đặc biệt, hẳn không phải xuất thân từ Băng Nguyên.

Linh Hoa nói:

- Không biết sư phụ của Tuyết Nhân năm xưa có phải xây dựng huyệt động dưới đất này để chuyên môn tìm kiếm một số công cụ không đây?

Lâm Phàm sửng người, bỗng nhiên nói:

- Không sai, suy nghĩ này của muội rất có lý.

Linh Hoa thấy Lâm Phàm tán thưởng bản thân, trong lòng rất cao hứng, thưởng thức cây mâu đá trong tay một lúc, rồi lập tức đặt xuống, kéo tay Lâm Phàm:

- Sư huynh, chúng ta đi đến nơi khác coi đi, xem có phát hiện gì mới không, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Lâm Phàm mỉm cười gật đầu, kéo tay Linh Hoa, thuận theo lối cũ quay về, đến ngã rẻ đầu tiên lại chuyển hướng, tiến vào một đường hầm băng khác. Tiến được vài chục trượng, hai người liền đến một căn phòng băng. Nơi này có giường đá, ghế đá, xem ra là một nơi ở. Lâm Phàm đánh giá chung quanh, phát hiện nơi này vô cùng đơn sơ, vách băng bốn phía khắc một số chữ tượng hình, khiến hắn chú ý đến.

Phân biệt cẩn thận, Lâm Phàm đại khái hiểu được một số nội dung, biết nơi này quả thật chính là động phủ của Tuyết Vực Điên Quái, sư phụ của Tuyết Nhân, chữ trên tường mô tả một số sự tích có liên quan đến cuộc đời của Tuyết Vực Điên Quái, cùng với một số tính cách và thân thế của Tuyết Nhân. Do một số câu chữ thâm ảo khó hiểu, Lâm Phàm cũng chỉ có thể suy đoán đại khái ra một số kết quả. Linh Hoa phát hiện được hành động của Lâm Phàm, vội vàng tiến lên hỏi han.

- Sư huynh, phát hiện thế nào? Có liên quan đến Tuyết Nhân hay không?

Lâm Phàm cau chặt mày, trầm ngâm nói:

- Những câu trên tường là do Tuyết Vực Điên Quái năm xưa lưu lại, kể một số sự tích trong đời của lão, còn có cả tính cách tính tình của Tuyết Nhân, cùng một số đặc điểm khác. Theo như đoạn văn tự này kể lại, Tuyết Vực Điên Quái vốn đến từ trung thổ, xuất thân từ Phật môn, không biết vì duyên cớ gì mà đến Băng Nguyên, ở đây để lại danh hiệu Tuyết Vực Điên Quái. Năm xưa mẹ của Tuyết Nhân sinh khó chết đi lưu lại Tuyết Nhân, trước khi chết gặp được Tuyết Vực Điên Quái liền mang Tuyết Nhân phó thác cho lão ấy. Sau đó, Tuyết Vực Điên Quái cẩn thận dạy dỗ Tuyết Nhân, truyền thụ cho y pháp quyết bản thân. Bất lực với dã tính khó dạy của Tuyết Nhân, Tuyết Vực Điên Quái tuy nghĩ hết các biện pháp, cũng không thể làm gì, cuối cùng chỉ đành quản giáo nghiêm khắc, để lại một loại pháp khí khắc chế Tuyết Nhân.

Linh Hoa kinh ngạc nói:

- Điều này đúng với những lời của sư tổ.

Lâm Phàm nói:

- Đoạn văn tự này hoàn toàn không miêu tả pháp khí đó thế nào, cất nơi nào. Xem ra chúng ta phải tự mình tìm kiếm lấy.