Thất Giới Hậu Truyện

Chương 325: Phong ủng nhi chí (lũ lượt kéo đến)




Nhìn người mới đến, Tây Bắc Cuồng Đao hơi cau mày, khẽ hừ giọng nói:

- Ngốc Thiên Ông, ngươi không nhanh chạy về Ma Ưng môn, lại chạy đến nơi này, ngươi quả thật là gan không nhỏ.

Liếc xéo Tây Bắc Cuồng Đao, Ngốc Thiên Ông khinh bỉ nói:

- Chuyện của lão phu còn chưa cần ngươi quản đến. Ngươi tốt hơn hãy lo cho chính bản thân.

Tây Bắc Cuồng Đao nói:

- Khẩu khí không nhỏ, chỉ sợ ngươi không đi, đến lúc đó lại không kịp nữa.

Ngốc Thiên Ông vẻ mặt âm lạnh, quát lên:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Tây Bắc Cuồng Đao nhún vai, ra vẻ xa cách trả lời:

- Ba phái Băng Nguyên hiện nay đang đi khắp nơi tìm ngươi, một khi bọn họ đến nơi này, lúc đó ngươi muốn đi sợ là không dễ dàng như vậy.

Ngốc Thiên Ông nói:

- Lão phu nếu dám đến làm phiền bọn họ thì không sợ rồi. Bây giờ bớt nói lung tung, cái hồ nước này là như thế nào?

Tây Bắc Cuồng Đao hừ lạnh nói:

- Ta đi qua chơi, không ở nơi này lâu.

Ngốc Thiên Ông trào phúng:

- Cũng tính trước là ngươi không biết rồi.

Tây Bắc Cuồng Đao ánh mắt lạnh lại, âm hiểm nói:

- Ngốc Thiên Ông, ngươi nói chuyện tốt nhất là nên cẩn thận một chút.

Bật cười ha hả, Ngốc Thiên Ông hỏi ngược lại:

- Không cẩn thận thì ngươi có thể làm thế nào?

Tây Bắc Cuồng Đao hơi tức giận, trừng Ngốc Thiên Ông đang muốn nói, ai ngờ từ xa có một bóng người bay đến cắt ngang.

Nhìn người mới đến, Ngốc Thiên Ông hừ giọng nói:

- Lại là ngươi.

Hoàng Kiệt lạnh lùng đáp:

- Ta thì thế nào? Nơi này lẽ nào ta không thể đến chăng?

Ngốc Thiên Ông tức giận nói:

- Có thể đến, chỉ sợ ngươi đến rồi đi không được.

Hoàng Kiệt hừ giọng nói:

- Chỉ bằng vào ngươi chăng?

Ngốc Thiên Ông nói:

- Ngươi không thấy bên kia còn có một thanh đao bén sao?

Hoàng Kiệt liếc Tây Bắc Cuồng Đao, lạnh lẽo nói:

- Các ngươi đi cùng với nhau từ lúc nào vậy.

Ngốc Thiên Ông mỉa mai nói:

- Không phải ở nơi này sao? Lẽ nào ngươi bị mù rồi?

Hoàng Kiệt hơi tức giận, bực bội nói:

- Lão Ngốc, ngươi thật sự có lòng muốn gây chuyện với ta?

Ngốc Thiên Ông không để ý lắm nói:

- Ta chính là không quen nhìn ngươi, thế nào đây?

Hoàng Kiệt quát lên:

- Nhìn không quen thì ngươi có thể ra tay, chớ ở đây mà nói nhăng nói cuội.

Lúc này, Tây Bắc Cuồng Đao nhúng miệng vào:

- Hai vị đấu miệng rất cao hứng đó, nếu là như vậy, sao không đổi sang chỗ khác rồi từ từ đấu khẩu?

Hoàng Kiệt sửng người, sau đó bình tĩnh trở lại, trừng Ngốc Thiên Ông một cái, đưa mắt nhìn mặt hồ nước.

Giây lát sau, Hoàng Kiệt tự nói:

- Kỳ quái, hồ nước này hơi quỷ quái, hẳn mới vừa xuất hiện.

Tây Bắc Cuồng Đao nói:

- Xuất hiện từ bao giờ ta không biết, nhưng theo tình hình hiện nay, hồ nước này sôi lên sùng sục, bên dưới nhất định có lửa ngầm đốt nóng.

Ngốc Thiên Ông châm chọc:

- Điểm này người ngốc cũng biết được, có cần ngươi phải giải thích đâu.

Tây Bắc Cuồng Đao hơi giận, nói:

- Ngươi thông minh, thế thì ngươi nói xem hồ nước này hình thành như thế nào?

Ngốc Thiên Ông hừ giọng nói:

- Chúng ta là địch không phải bằng hữu, ta bằng vào gì phải nói cho các ngươi nghe?

Hoàng Kiệt đáp:

- Không biết thì cứ nói rõ, không cần phải ở đó phô trương sự không hiểu biết và cuồng vọng của mình.

Ngốc Thiên Ông giận dữ cười nói:

- Ta không biết? Ha ha … quả thật đáng cười, ngươi cho rằng … Ồ … người nào, ra đây đi …

Trường thương múa lên, kình khí vút cao. Sức mạnh bộc phát chớp mắt đã nổ ầm, hình thành trên đầu Ngốc Thiên Ông không xa một vùng xoáy màu đen. Lúc này, một tiếng cười lạnh truyền đến ấn chứng câu nói của Ngốc Thiên Ông.

- Không nhìn ra lão trọc ngươi còn có chút năng lực, nhanh báo danh ra đi.

Ánh sáng âm u lóe lên, bóng đen đột nhiên xuất hiện, một bóng người bao phủ trong khói bụi lơ lửng ở trên đầu Ngốc Thiên Ông. Chăm chú nhìn bóng đen, Ngốc Thiên Ông, Tây Bắc Cuồng Đao, Hoàng Kiệt ba người có vẻ khác nhau, mơ hồ cảm thấy không ổn. Dời ngang vài trượng, Ngốc Thiên Ông lạnh lẽo nói:

- Lão phu Ngốc Thiên Ông, đến từ Ma Ưng môn. Ngươi là ai?

Bóng đen cười ha hả, âm hiểm nói:

- Ma Ưng môn? Môn phái nhỏ bé cũng dám đến đây, quả thật là không tự lượng sức mình.

Ngốc Thiên Ông giận dữ nói:

- Môn phái nhỏ bé? Ngươi là thứ quái gì, dám coi thường bổn môn?

Bóng đen cười ha hả nói:

- Ta là ai? Trong các ngươi chắc có người biết lai lịch của ta, đúng không, Cửu Hư lệnh sứ?

Hoàng Kiệt hừ lạnh một tiếng, quát lên:

- Cửu U Quỷ Mị, nhìn không ra người.

Tây Bắc Cuồng Đao chất vấn:

- Môn phái Cửu U hành tung quỷ bí, trước đây đã từng có hai môn hạ đến Băng Nguyên, hiện nay cả hai đều chết chôn ở đây. Ngươi và bọn họ có quan hệ thế nào?

Bóng đen cười âm hiểm nói:

- Bọn họ là môn hạ của ta, chính là như thế.

Tây Bắc Cuồng Đao hỏi tiếp:

- Nói như vậy, việc phân tán tin tức giả liên quan đến Phi Long đỉnh ở Băng Nguyên cũng chính là theo ý của ngươi?

Bóng đen đáp:

- Ai nói ngươi tin tức Phi Long đỉnh là giả tạo?

Tây Bắc Cuồng Đao đáp:

- Môn hạ Đằng Long cốc cùng nhau phủ nhận, điều này lẽ nào là giả bộ?

Bóng đen hỏi ngược lại:

- Thế ngươi có nghe được Đằng Long cốc chủ đích thân phủ nhận chưa?

Tây Bắc Cuồng Đao hừ giọng nói:

- Chuyện hư vô, tranh cãi cũng chỉ là vô ích. Ngươi phái người phát tán tin tức, đơn giản là muốn tạo ra phiền phức. Bây giờ Băng Nguyên hỗn loạn, ngươi được như ý nguyện rồi. Nhưng ngươi có thể khống chế được đại cục chăng?

Bóng đen cười nói:

- Ta không cần khống chế đại cục, chỉ cần vào lúc quan trọng thúc đẩy thêm là được rồi.

Hoàng Kiệt nghe vậy quát lên:

- Ngươi thản nhiên như vậy không sợ sau khi chúng ta biết rồi sẽ tiêu diệt ngươi trước sao?

Bóng đen cười nói:

- Chỉ bằng mấy người các ngươi còn kém xa lắm.

Hoàng Kiệt hừ giọng nói:

- Cửu U nhất mạch ngoại trừ ông chủ Cửu U ra, hai mươi năm nay không có mấy người kiệt xuất. Ngươi cho dù có chút năng lực cũng mạnh không đến mức đáng sợ.

Bóng đen đang cười dừng lại, âm hiểm nói:

- Xem ra các ngươi tốn không ít công phu, chuyên môn tìm hiểu một phen rồi.

Hoàng Kiệt nói:

- Các ngươi cũng vậy thôi, không phải cũng luôn thám thính chi tiết của chúng ta sao?

Bóng đen đáp trả:

- Không cần phải mạnh miệng, Cửu Hư nhất mạch tổng cộng có mười người, ngươi là hạng vô dụng nhất, cẩn thận đừng chọc giận ta, ta lập tức tiêu diệt ngươi liền.

Hoàng Kiệt trong lòng chấn động, đề cao cảnh giác, phản bác lại:

- Đừng nói lớn lối, Cửu Hư nhất mạch ta pháp quyết vừa hay khắc chế được khí âm lạnh của Cửu U nhất mạch ngươi, đến lúc đó thắng thua thế nào còn chưa nhất định được.

Cách đó vài trượng, Ngốc Thiên Ông trừng bóng đen, quát lên:

- Nói cả nửa ngày rồi, ngay cả tên ngươi cũng không dám nói ra, lẽ nào Cửu U nhất mạch thật sự không dám nhìn người?

Bóng đen trừng Ngốc Thiên Ông, âm khí vô hình phá không xông đến cùng với khí âm độc khiến thân thể Ngốc Thiên Ông chấn động, trên mặt toát ra một chút vẻ kinh khủng. Lúc này, thanh âm của bóng đen vang lên trong không trung, nghe ra cảm giác âm hiểm.

- Ta đến từ địa ngục, gọi là Địa Ngục sứ giả Phong U.

Hoàng Kiệt vẻ mặt thất kinh, vọt miệng nói:

- Thì ra là ngươi.

Bóng đen lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Không hề sai, chính là ta. Xem ra ngươi đã từng nghe qua tên của ta, hẳn phải biết tính cách của ta.

Hoàng Kiệt không đáp, chọn cách trầm ngâm, rõ ràng hơi lo lắng với Phong U.

Ở gần đó, Tây Bắc Cuồng Đao nhìn Phong U, trầm giọng nói:

- Địa Ngục sứ giả, ngươi là người, là quỷ hay là u linh vậy?

Bóng đen kinh ngạc nói:

- Ngươi vì sao lại hỏi như vậy?

Tây Bắc Cuồng Đao ánh mắt hơi động, điềm nhiên nói:

- Ta chỉ thấy hiếu kỳ, nhìn ngươi toàn thân có khí đen vây phủ, nên muốn biết chi tiết của ngươi.

Phong U nghi hoặc nói:

- Thật sự là như vậy?

Tây Bắc Cuồng Đao nói:

- Nếu ngươi không tin hà tất phải hỏi nhiều?

Phong U bật cười lạnh, đổi sang chủ đề khác:

- Hồ nước nơi này hơi kỳ lạ, các ngươi biết lai lịch của nó không?

Tây Bắc Cuồng Đao hỏi lại:

- Ngươi muốn hỏi bọn ta hay là muốn nói cho bọn ta biết?

Phong U cười quỷ quái nói:

- Chi bằng ngươi đoán xem, ta có biết bí mật của hồ nước này không?

Ngốc Thiên Ông nói:

- Bớt làm ra vẻ huyền ảo nơi này, nếu ngươi biết, sẽ không nói nhiều quá vậy.

Phong U hừ giọng nói:

- Binh pháp có cách, thực là hư, hư lại là thực.

Tây Bắc Cuồng Đao nghi hoặc nói:

- Đây là mục đích ngươi đến Băng Nguyên?

Phong U không đáp, rõ ràng y không muốn trả lời vấn đề này.

Ngốc Thiên Ông trào phúng:

- Thế nào, bị câm rồi phải không? Hay là hỏi ra ngoài khả năng khiến ngươi bị làm khó rồi?

Phong U hừ khẽ một tiếng, khinh bỉ nói:

- Chỉ bằng vào các ngươi cũng muốn suy đoán tâm tư của ta, quả thực là không tự lượng sức mình.

Dứt lời, bóng đen lóe lên đi liền, chớp mắt đã không còn thấy nữa.

Ngốc Thiên Ông kêu lên:

- Ồ, sao lại đi như vậy, lẽ nào ngươi không sợ người ta nhạo báng chăng?

Hoàng Kiệt nói:

- Hắn đi không phải vì sợ mà bởi vì hắn cảm ứng được một luồng khí tức khác đang ép gần đến đây.

Ngốc Thiên Ông sửng người, liếc Hoàng Kiệt rồi lại nhìn Tây Bắc Cuồng Đao, phát hiện hai người bọn họ vẻ mặt lạnh lùng, dường như phát hiện được chuyện nào rồi. Bình tĩnh trở lại, Ngốc Thiên Ông triển khai linh thức, nhanh chóng cảm ứng được một luồng khí tà mị rõ ràng đang bay đến rất nhanh, mơ hồ còn có một số khí tức khác. Phát hiện điều này, Ngốc Thiên Ông cau mày nói:

- Luồng khí tức này hơi kỳ quái, trong quen thuộc lại có mấy phần xa lạ, người nào đây?

Hoàng Kiệt và Tây Bắc Cuồng Đao ngậm miệng không nói, cả hai cùng nhìn về phía xa xa, vẻ mặt quái dị. Khoảng chừng giây lát sau, chân trời xuất hiện một đôi cánh sáng màu đen đang dùng tốc độ kinh người bay thẳng về phía này, chớp mắt đã đến gần hồ nước. Lúc này, ba người ở bên bờ hồ nhìn kỹ bóng đen đó, phát hiện đó là một thanh trường kiếm đen ngòm, đang truy đuổi không ngừng theo một nguyên thần màu xanh lục nhạt. Phía sau trường kiếm, một bóng người trắng như tuyết liều mạng truy kích, bề ngoài lông xù mượt mà cho thấy thân phận của Tuyết Nhân.

- Thì ra là bọn họ! Té ra là như vậy.

Tây Bắc Cuồng Đao vọt miệng la thất thanh, câu nói của y có phần quái dị.

Hoàng Kiệt liếc Tây Bắc Cuồng Đao, cất tiếng:

- Ngươi biết thanh kiếm này?

Tây Bắc Cuồng Đao nói:

- Lần thứ nhất gặp phải, chưa nói là biết được.

Trước mặt Tây Bắc Cuồng Đao lóe lên ánh nhạt, sau đó sát khí ập đến.