Thất Giới Hậu Truyện

Chương 240: Khẩu thiệt chi tranh (Hơn thua lời nói)




Tiết Phong thản nhiên nói:

- Ta không có ý kiến, suy nghĩ của Cổ thiếu hiệp chu đáo hơn ta.

Sở Văn Tân nói:

- Như vậy chúng ta tạm thời ở đây ôm cây chờ thỏ. Nếu đến trưa mà không có thu hoạch gì, chúng ta sẽ đổi sang phương pháp khác.

Chu Kiệt, Tiết Phong không có ý kiến, một đoàn năm người liền lơ lửng trong gió, quan sát tình hình bốn phía.

Gió, thét dài vù vù, tuyết, từng mảnh rơi xuống.

Năm người đứng yên bất động trên đỉnh núi, chỉ một lúc đã biến thành người tuyết rồi.

Không biết từ khi nào, hoa tuyết đầy trời dần dần lớn lên.

Lúc này, trong gió tuyết truyền lại những tràng kêu kỳ lạ, đang nhanh chóng bay đến phía này.

Sở Văn Tân cảm giác được tình hình này, truyền âm dặn dò bốn người còn lại chớ để lộ ra, lại bảo Chu Kiệt và Tiết Phong ngầm thi triển thuật băng tuyết, ngưng tụ lớp băng tuyết dày đặc bao phủ lấy năm người để che dấu đi hành tung của bọn họ.

Chớp mắt, tiếng kêu quái dị đến gần, hai bóng người một trước một sau bắn thẳng theo hướng năm người Sở Văn Tân đang đứng.

Quan sát kỹ, hai bóng hình này hơi kỳ quái, người trước hai tay thô dài, hai chân ngắn nhỏ, thân thể to lớn, lưng có ba cánh, không ngờ chính là Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ.

Người sau thân thể ục ịch thấp lùn, tay cầm chặt trường thương, đó chính là Ngốc Thiên Ông.

Hiện nay, chỉ thấy Ngốc Thiên Ông thân thể hóa thành ánh sáng, chớp mắt đã vượt qua khỏi Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ, ngăn hắn lại.

Ngừng lại, Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ giận dữ trừng Ngốc Thiên Ông, quát lên:

- Ngươi thật ra muốn thế nào đây?

Ngốc Thiên Ông lạnh lùng tàn khốc nói:

- Yêu cầu của ta rất đơn giản, cuốn gói về vực ngoại của ngươi, ở đây đã có Ma Ưng môn của ta, không cho phép Phong Thần phái của ngươi nhúng tay vào.

Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ giận dữ nói:

- Chớ có cuồng vọng, bổn thánh sứ nhẫn nhịn thêm nữa là không muốn dây dưa với người, chứ không phải sợ ngươi. Thật sự trở mặt với nhau, Ma Ưng môn của ngươi còn chưa đủ tầm.

Ngốc Thiên Ông quát lên:

- Câm miệng. Ngày đó U Ảo Vũ Tiên bị thương được bổn môn cứu, hắn đã không nghĩ đến việc báo đáp, ngược lại còn đánh cắp Phong Thần quyết của bổn mông, sáng lập Phong Thần phái ở vực ngoại. Thứ hèn hạ vô sỉ như vậy còn dám diệu vũ dương uy trước mặt bổn môn, quả thực là …

Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ rống to:

- Nói năng lung tung. Năm xưa sư tổ bổn phái bị người ám toán, trên đường đi qua Ma Ưng môn các ngươi, ngoài mặt các ngươi nhiệt tình khoản đãi, bên trong lại ngầm hạ độc ám toán muốn đoạt lấy Phong Thần quyết, kết quả bị sư tổ của ta phát hiện, hai bên liền trở mặt. Sau đó, các ngươi để che dấu tội lỗi, không tiếc dựng chuyện nói dối, cho là Phong Thần quyết xuất thân từ Ma Ưng môn các ngươi, quả thực là vô sỉ hèn hạ vô cùng.

Ngốc Thiên Ông rất giận, tức tối nói:

- Nói bậy, đừng có vội hạ thấp danh dự bổn môn.

Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ hừ giọng nói:

- Công đạo ở trong lòng người. Năm xưa thật ra ai hãm hại ai, trong lòng ta ngươi đều biết rõ. Hiện ta không có lòng dây dưa với ngươi, nếu ngươi không phục có thể đến vực ngoại tìm sư tổ của ta.

Thấy hắn muốn đi, Ngốc Thiên Ông quát lại:

- Chậm đã, ngươi lần này đến Băng Nguyên vì chuyện gì?

Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ hỏi ngược lại:

- Còn ngươi thì vì điều gì?

Ngốc Thiên Ông ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:

- Ngươi thực sự muốn ép ta ra tay?

Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ lạnh lùng ngạo nghễ nói:

- Ép ngươi ra tay thì như thế nào? Ngươi không phải luôn muốn được thấy Phong Thần quyết của bổn phái sao?

Ngốc Thiên Ông vẻ mặt hơi biến, hận thù nói:

- Vài trăm năm qua, ta đúng là muốn được biết qua một lần xem Phong Thần môn phái của ngươi có gì tiến bộ. Đến đây, chúng ta so cao thấp nơi này.

Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ hơi khép hờ mắt, trầm giọng nói:

- Không hối hận chứ?

Ngốc Thiên Ông cười lớn đáp:

- Hối hận? Quả thật là hoang đường.

Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ nói:

- Ma Ưng môn phái các ngươi đến đây với mục đích ban đầu chính là tộc Thiên Dực. Nhưng một năm trước nhiệm vụ của ngươi thất bại, lần này quay trở lại đây, nếu ta đoán không sai thì hẳn ngươi đến vì vật gì đó trong Đằng Long cốc.

Ngốc Thiên Ông nghe vậy biến sắc, ánh mắt trở nên bén ngót nhìn hắn, giọng lạnh lùng âm hiểm nói:

- Họa từ miệng mà ra, ngươi quả thực không còn muốn sống nữa rồi.

Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ khinh bỉ nói:

- Không cần phải đưa mình lên quá cao, thật sự ra tay đi nữa ngươi cũng không làm gì được ta. Ngoài ra, câu này ta nói chỉ là để nhắc nhở ngươi, sự tồn tại của ta hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến ngươi, vì thế trước mắt ngươi không cần phải tập trung tinh lực đối phó với ta.

Ngốc Thiên Ông trầm ngâm một lúc, hừ lạnh nói;

- Ngươi nhất định không chịu phải không?

Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ nói:

- Ta đây chỉ có thể bồi tiếp đến cùng.

Ngốc Thiên Ông thấy thái độ hắn cứng rắn như vậy, trong lòng không khỏi do dự.

Với tu vi của hai người, tự nhiên có yếu mạnh, nhưng khoảng cách không quá lớn, một khi thật sự tranh đấu, cuối cùng chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Tình cảnh này Ngốc Thiên Ông không hề hy vọng được thấy.

Để ý đến vẻ mặt của Ngốc Thiên Ông, Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ trong lòng biến chuyển ý nghĩ đột nhiên bỏ đi, rõ ràng hắn cũng không có lòng muốn lãng phí tinh lực.

Ngốc Thiên Ông ngửng đầu nhìn về Tam Dực thánh sứ xa xa, miệng cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía năm người Sở Văn Tân, hô to:

- Ra đi, ta biết các ngươi ở nơi đó.

Năm người Sở Văn tân hơi kinh ngạc, nhưng lại không tiện ẩn nấp thêm, lập tức phá nát băng tuyết trên người để lộ năm người ra.

Bay lên trước, Sở Văn Tân nhìn Ngốc Thiên Ông hỏi:

- Ngươi thể hiện rõ lập trường, muốn nói gì chăng?

Ngốc Thiên Ông cười lạnh nói:

- Đơn giản chỉ muốn đưa tiễn các ngươi một đoạn đường.

Sở Văn Tân nghi hoặc nói:

- Giết người diệt khẩu? Ngươi sẽ làm chuyện ngu xuẩn vậy sao?

Ngốc Thiên Ông âm hiểm nói:

- Người thông minh thường thường làm vài chuyện ngu xuẩn mới không khiến người khác chú ý.

Sở Văn Tân tán thành:

- Ý nghĩ quả không sai, nhưng ngươi có nắm chắc nhất định có thể giết chết hết năm người chúng ta sao?

Ngốc Thiên Ông cười ha hả nói:

- Thử qua không phải sẽ biết liền sao.

Sở Văn Tân bật cười kỳ dị, hỏi ngược lại:

- Ngốc Thiên Ông, nếu ngươi không thể giết chết năm người chúng ta diệt khẩu một lần, ý đó ngươi có cân nhắc phòng ngừa qua chưa?

Ngốc Thiên Ông hừ lạnh nói:

- Ngươi uy hiếp ta?

Sở Văn Tân điềm nhiên đáp:

- Đây không phải là uy hiếp mà chỉ là cảnh cáo. Tính về tu vi dĩ nhiên ngươi mạnh hơn chúng ta, nhưng thắng bại và sinh tử là hai chuyện khác nhau. Chúng ta có khả năng đánh không quá ngươi, nhưng muốn bỏ chạy lại không phải là chuyện khó. Một khi chuyện này bại lộ sẽ mang đến tai nạn có tính hủy diệt cho Ma Ưng môn liền.

Ngốc Thiên Ông cười lớn nói:

- Khẩu khí thật lớn đấy, ngươi cho là ta sẽ sợ chăng?

Sở Văn Tân vẻ mặt bình thản lạnh lùng nói:

- Có lẽ một mình ngươi hoàn toàn không sợ, nhưng Ma Ưng môn thì sao? Nó tranh đấu với Trừ Ma liên minh thì còn có khả năng tồn tại chăng?

Ngốc Thiên Ông không đáp, suy nghĩ lời nói của Sở Văn Tân.

Nơi này tuy là Băng Nguyên, nhưng Trừ Ma liên minh quả thật có thể tập trung đến đây, Ma Ưng môn cho dù lợi hại cũng không dám chọc vào tổ chức hùng bá thiên hạ hai mươi năm trước này.

Nghĩ đến đây, Ngốc Thiên Ông hừ giọng nói:

- Ỷ vào chỗ dựa sau lưng có gì mà phải ra vẻ.

Sở Văn Tân nói:

- Đây không phải là ra vẻ mà một cảnh cáo với ý tốt. Nếu ngươi cảm giác khó chịu, cũng có thể xuất thủ thử coi. Nhưng làm như vậy có gì tốt đẹp cho ngươi đâu?

Ngốc Thiên Ông tức giận, nhưng lại không tiện lỗ mãng, đang suy nghĩ phản bác lại vài câu liền phát hiện một luồng khí tức quen thuộc đang chạy tới hướng này.

Quay đầu lại, Ngốc Thiên Ông nhìn về phía sau, trong gió tuyết một bóng người lắc lư mờ hiện đang khó khăn bay về phía này.

Nhìn lại thật cẩn thận, Ngốc Thiên Ông lập tức biến sắc, thân thể lóe lên sau đó xuất hiện liền.

Sở Văn Tân thấy hơi kỳ quái, nhìn cẩn thận mới phát hiện bên cạnh Ngốc Thiên Ông có thêm một thanh niên, đó chính là thiếu chủ Ma Ưng môn Hắc Ưng, khuôn mặt hắn nhợt nhạt vô cùng.

- Xảy ra chuyện gì, ai đánh ngươi bị thương như vậy?

Nhìn sư điệt, Ngốc Thiên Ông hỏi.

Hắc Ưng uất ức nói:

- Sư bá, chính là Quý Hoa Kiệt đó, hắn đã hái được U Mộng Lan, con đi tranh đoạt liền bị hắn đánh bị thương.

Ngốc Thiên Ông mắng:

- Ngu xuẩn, ta kêu con đi xem tình hình thế nào, không kêu con đi sính tài. Con cho là với cá nhân con có đủ năng lực để cướp được U Mộng Lan?

Hắc Ưng ngượng ngùng nói:

- Con chỉ nghĩ tận sức thử một lần, ai ngờ lại bị thương. Lúc đó Lục Mị Tà Âm cùng con ra tay, lão ta còn xui xẻo hơn con, chết trong tay của Thiên Lân rồi.

Ngốc Thiên Ông nghe vậy cả kinh, đang muốn hỏi tiếp nhưng đột nhiên ý thức được mình đang ở đâu, lập tức bỏ đi ý niệm đó, nói với Sở Văn Tân:

- Lần này xem như ngươi may mắn, lần tới gặp lại ta sẽ thử qua một lần thủ đoạn của Trừ Ma liên minh xem thử có thật sự lợi hại như trong truyền thuyết không.

Lóe lên đi liền, Ngốc Thiên Ông mang Hắc Ưng rời khỏi đó.

Sở Văn Tân không hề ngăn cản, điềm nhiên nói:

- Nếu ngươi có cơ hội còn sống sót đi vào trung thổ, tự nhiên có cơ hội gặp lại.

Chu Kiệt thấy Ngốc Thiên Ông bỏ đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, than nhẹ:

- Đã quen với sinh hoạt bình lặng, đột nhiên gặp phải chuyện khẩn trương kích thích, trong lòng có chút thích ứng không kịp.

Sở Văn Tân cảm khái:

- Như vừa rồi chỉ là mới bắt đầu, nói không chừng sau vài ngày, tiền bối sẽ có thêm một phen cảm khái. Được rồi, chúng ta trước hết rời khỏi nơi này đi đến trạm tiếp theo.

Tiết Phong nghi hoặc nói:

- Trạm tiếp theo? Ở đâu vậy?

Sở Văn Tân nói:

- Tùy ngộ nhi an, chúng ta ở đâu cũng để tìm kiếm tin tức mới thôi. Đi thôi.

Bay lên trước, Sở Văn Tân dẫn bốn người rời đi.

Ở trên tầng mây, chăm chú nhìn về phía xa, Mã Vũ Đào mặt lộ ra vài phần hoài niệm.

Điền Lỗi đứng yên bên cạnh, điềm nhiên nói;

- Tông chủ không nỡ bỏ đi quá khứ?

Mã Vũ Đào cảm khái:

- Đời này của ta thật ra rất bình thản. Từ nhỏ đến lớn đều rất thuận lợi, cơ hồ không gặp phải ngăn trở nặng nề nào cả, cảm giác rất viên mãn. Nhưng hiện nay nghĩ lại, viên mãn mà ta tự cho thật ra cũng là một loại tiếc nuối.

Điền Lỗi nói:

- Xán lạn chỉ là nhất thời, bình thản đi hết một đời. Mỗi người đều như vậy, tông chủ không nên cảm khái. Có lẽ, vào giai đoạn bình lặng nhất cuộc đời của tông chủ, sẽ đột nhiên phát sinh một số thứ khiến tông chủ vĩnh viễn không cách gì quên được. Lúc đó, tông chủ có thể sẽ oán giận, thà rằng mất đi cả sinh mạng để quên đi một đoạn đó thôi.