Thất Giới Hậu Truyện

Chương 234: Doanh cứu lai trì (Cứu trợ muộn màng)




Vẻ mặt thất sắc, Lâm Phàm lập tức khẩn trương trở lại. Quan sát cẩn thật một lượt tình hình chung quanh, thấy không có chút gì khác lạ, hắn mới từ từ di động thân thể, chầm chậm tiến hành thăm dò với kết quả không nhìn thấy được.

Trong lúc đó, Lâm Phàm do chuyển biến vị trí, phát hiện trên hai tấm bia mỗi tấm đều khắc một hàng chữ, chia ra là “Túc mệnh chi duyên” và “Vạn niên nhất hiện”

Lâm Phàm cảm thấy kỳ quái, tám chữ này ý tứ rõ ràng, nhưng hướng đến người nào đây?

Nói về mình và Linh Hoa hay còn có người khác nữa đây?

Trong lúc suy tư, Lâm Phàm tiếp tục thăm dò, phát hiện Thái Cực đồ và Thiên Thị đại trận đều bị một tầng kết giới vô hình bao trùm, hắn căn bản không cách nào tiến vào bên trong được.

Ngoài ra, không gian to lớn này từ đâu mà ra?

Sức mạnh nào đã tạo thành, điều này cũng khiến Lâm Phàm trăm mối không giải được.

Thử thăm dò qua tính bền của kết giới, Lâm Phàm kinh ngạc phát hiện tầng kết giới không thấy này bền dẻo vô cùng, cho dù cố gắng xông vào cũng vô cùng khó khăn.

Phi thân lên cao, Lâm Phàm quay về đến bên Linh Hoa, kể một lượt những phát hiện của mình rồi hỏi dò;

- Muội có ý kiến thế nào?

Linh Hoa đáp:

- Nơi này rất là quỷ dị, nếu như cứ xông thẳng vào sợ là có nguy hiểm. Muội xem chi bằng rời đi, đợi sau này bẩm báo sư tổ xem người an bài thế nào?

Lâm Phàm có chút không cam lòng nhưng lại không dám mạo hiểm, lập tức chấp nhận ý kiến của Linh Hoa.

- Được, chúng ta hãy quay về trước đã, đi thôi.

Kéo tay Linh Hoa, hai người lóe lên đi liền, chớp mắt đã không còn thấy tung tích.

Lúc này, trong không gian thần bí mờ hiện một tầng ánh máu, một kết giới đỏ như máu bao trùm lên Thái Cực đồ và Thiên Thị đại trận, thỉnh thoảng còn có ánh máu lóe qua, ngưng tụ trên bề mặt thành những hình dạng dã thú hung tàn và quái vật.

Đồng thời, trên đỉnh của hai bia đá ở mắt Thái Cực đồ hiện ra hai hình bóng hư ảo, một đỏ một đen đang ngửa mặt nhìn trời, miệng cất tiếng cười âm hiểm liên miên.

Cảnh tượng này kéo dài trong giây lát, sau đó kết giới đỏ như máu dần dần nhạt đi, hình bóng hư ảo một đen một đỏ biến mất không còn thấy đâu nữa, mọi vật lại khôi phục như cũ.

Nhìn thấy tình hình này, không gian quỷ dị đó có chút kỳ diệu, hình bóng hư ảo kia sớm phát hiện được Lâm Phàm và Linh Hoa, nhưng vì sao bọn họ lúc đó không xuất hiện mà sau đó mới xuất hiện vậy?

Có ý định khác hay là do bất đắc dĩ?

Bay ra khỏi ngọn núi băng, Lâm Phàm kêu ba người Tiết Quân lại, nhanh chóng quay về Đằng Long cốc.

Trên đường đi, Hắc Tiểu Hầu hỏi lại tình hình bên trong của ngọn núi băng. Sau khi Linh Hoa kể lại đại khái một lượt, ba người Tiết Quân nghe thấy đều cảm giác rất kinh ngạc, vẻ mặt đầy hồ nghi.

Quay trở về Đằng Long cốc, ba người đi thẳng đến Đằng Long phủ, khi vừa gặp cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, Lâm Phàm lên tiếng liền:

- Bẩm sư tổ, chúng con vừa mới phát hiện một chuyện kỳ quái…

Nghe xong những lời của Lâm Phàm, Triệu Ngọc Thanh cau mày, liếc Phương Mộng Như và Tuyết Sơn thánh tăng, cất tiếng hỏi:

- Mọi người thấy thế nào?

Phương Mộng Như trầm ngâm nói:

- Chuyện này có chút kỳ quặc, nhất thời cũng khó mà phán đoán được.

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Túc mệnh chi duyên, Vạn niên nhất hiện. Tám chữ này ý tứ rõ ràng, cũng nói rõ nơi đó quả thật không tầm thường.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Cái mà thánh tăng cho là không tầm thường cụ thể ám chỉ chuyện gì?

Tuyết Sơn thánh tăng niệm khẽ một tiếng Phật pháp, sau đó trả lời:

- Phật gia nói cầu là tùy theo duyên. Nơi đó nếu có người xuất hiện nói có duyên, thì nhất định có người sẽ ứng chứng với đoạn duyên định đó. Còn là duyên lành hay duyên dữ thì còn phải trông vào thiên ý.

Triệu Ngọc Thanh liếc Lâm Phàm, hỏi tiếp:

- Theo con phỏng đoán, nếu toàn lực xuyên vào, con có thể xuyên qua được tầng kết giới đó không?

Lâm Phàm trả lời:

- Theo con phân tích lúc đó, phỏng chừng không nắm vững lắm.

Triệu Ngọc Thanh hơi thất vọng, phất tay nói:

- Được rồi, các con tiếp tục đi thu thập những tin tức khác, chuyện này ta sẽ an bài.

Năm người Lâm Phàm vâng dạ, nhanh chóng rời đi.

Phương Mộng Như hỏi:

- Sư huynh dự tính làm thế nào đây?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Nếu là nhân duyên, hà tất phải nóng vội. Chờ bọn chúng làm xong quay lại mới nhắc tới chuyện này cũng chưa muộn.

Phương Mộng Như lo lắng:

- Theo như Lâm Phàm nói, nơi đó quỷ bí khó lường, nếu như bỏ qua thời cơ còn có thể tìm được chăng?

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Tụ hay tán đều là do duyên, chỉ có sâu hay nông mà thôi. Định mệnh trời định sẵn, vô duyên cũng là uổng công mà thôi.

Triệu Ngọc Thanh cười nói:

- Sư muội, đại sư câu này đã nói rất rõ ràng, muội hà tất phải lo lắng làm gì?

Phương Mộng Như cười cười, không nói thêm nhiều nữa.

Từ Đằng Long cốc đến Ly Hận thiên cung có lộ trình khoảng bốn trăm dặm.

Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Trần Phong, Quách Kiến toàn bộ tiến lên, chỉ khoảng nửa canh giờ sau đã đến được Ly Hận phong.

Trước mắt, đá nát đầy mặt đất, động băng sụp đổ, Ly Hận thiên cung danh chấn Băng Nguyên xưa nay giờ đã không còn trong tầm mắt, chỉ là một vùng hỗn độn mà thôi.

- Chúng ta đến trễ rồi.

Giang Thanh Tuyết nhẹ nhàng thở dài nói.

Tân Nguyệt trầm giọng nói:

- Đi vòng vòng khắp nơi tìm kiếm xem còn có sinh mạng nào hay không.

Mọi người y lời chia tay, cẩn thận tìm kiếm quanh Ly Hận thiên cung, liền phát hiện được vài chục bộ thi thể.

Thấy vậy, sáu người đều rất tức giận, vẻ mặt không khỏi toát ra sắc nóng nảy.

Giây lát, sáu người tụ lại, Giang Thanh Tuyết nói:

- Ta đã xem xét thi thể rồi, có một số hơi bị cứng rắn lại, cho thấy hung thủ vừa mới rời đi.

Tân Nguyệt cau mày nói:

- Theo như muội biết được, nhân số Ly Hận thiên cung không chỉ có bây nhiêu.

Giang Thanh Tuyết sửng người, kinh ngạc nói:

- Tân Nguyệt, ý muội nói vậy là sao?

Tân Nguyệt liếc năm người bên cạnh, điềm nhiên nói:

- Theo như muội nghĩ, vẫn còn đang trong quá trình giao đấu, có một số đệ tử Ly Hận thiên cung có khả năng đã bị tiêu diệt cả hồn và xác, nhưng ít ra cũng không phải toàn thể. Từ đó có thể suy đoán ước lượng, khi chuyện phát sinh, hẳn có một bộ phận đệ tự Ly Hận thiên cung bỏ chạy đi xứ khác. Còn kết quả thế nào thì chưa dự báo rõ được.

Thiện Từ cũng đồng tình:

- Lời của Tân Nguyệt rất có lý, chúng ta hiện nay phải nhanh chóng thử xem hy vọng còn có thể cứu một số sinh mạng hay không.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Chuyện này không thể trì hoãn được, chúng ta lập tức chia binh ba đường theo ba phương Tây, Bắc, Nam truy tìm. Một khi có được tin tức, lập tức truyền một tiếng kêu dài để liên hệ.

Mọi người không bàn gì thêm, theo an bài của Giang Thanh Tuyết, Tân Nguyệt và Vũ Điệp thành một tổ, Thiện Từ dẫn Quách Kiến chia ra hai đường Tây và Bắc truy đuổi.

Lại nói Tân Nguyệt và Vũ Điệp trên đường đi về phía Tây, không bao lâu đã bay vượt qua được vài chục dặm, kết quả không chút tin tức.

Vì thế, Vũ Điệp hơi thất vọng, nhẹ giọng nói:

- Có lẽ bọn ta đã đuổi sai phương hướng, nhọc công vô ích mà thôi.

Tân Nguyệt chăm chú nhìn về phía trước, điềm nhiên nói:

- Không nên chịu thua, nơi này cả ngày gió tuyết cho dù có trạng huống thế nào cũng nhanh chóng bị băng tuyết che phủ, vì thế cái mà muội thấy được chỉ là hình ảnh giả tạo mà thôi.

Vũ Điệp suy nghĩ cũng đúng cười nói:

- Tân Nguyệt tỷ, chỉ có tỷ là thông minh. Nhưng ba phương truy tìm, ai biết được bọn họ sẽ bỏ chạy theo hướng nào đây?

Tân Nguyệt vừa bay đi vừa nói:

- Theo suy nghĩ của tỷ, khi Ly Hận thiên cung gặp phải đánh lén, điều nghĩ đến trước tiên chính là phản kích. Nhưng khi đã biết được thực lực của địch nhân to lớn, phản kích không có hiệu quả, bọn họ hẳn phải nghĩ đến việc bảo tồn thực lực. Như vậy, bọn họ chắc chắn chọn lựa một trong bốn hướng, trong đó chọn lựa phương Đông là vị trí của Đằng Long cốc. Nhưng hướng này quá rõ ràng, địch nhân phần lớn sẽ ngăn cản ngay giữa đường, vì thể để bảo tồn, bọn họ rất có khả năng sẽ chọn phương hướng ngược lại chính là bỏ chạy về phía Tây.

Vũ Điệp đồng ý nói:

- Tỷ tỷ nói rất có lý, chúng ta tốt nhất tăng tốc tiến lên.

Tân Nguyệt mỉm cười điềm đạm, thi triển Ngự Kiếm quyết mang Vũ Điệp lóe lên đi liền, chớp mắt đã vượt qua được khoảng cách vài dặm.

Rất nhanh, hai người lại tiến được vài chục dặm, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng giao đấu.

Hai người ngưng thần nhìn về phía trước, chỉ thấy gió thổi tùy tiện, ngoài vài dặm kiếm khí vút cao, sát khí đằng đằng.

- Đi nhanh, bọn họ ở phía trước.

Trong tiếng nói, Tân Nguyệt kêu lên một tiếng dài, âm thanh vang lên khắp nơi.

Sau đó, hai người lóe lên xông đến, xuất hiện trên tầng không hai bên đang giao chiến, quan sát tình hình chiến trường.

Đó là một nơi tuyết đóng bằng phẳng, hơn hai mươi người đang hỗn chiến với nhau, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu thảm và tiếng nổ.

Trong đó, một phe là năm đứa bé tóc bạc, tuổi từ tám đến mười, tu vi vô cùng kinh người.

Còn bên kia khoảng chừng hơn hai mươi người, trong đó người nào cũng bị thương tích không giống nhau, còn có một số đã chết rồi.

Trong những người này, có ba lão già hơn năm mươi tuổi, tu vi vô cùng bất phàm, đang từng người ứng phó với từng đứa bé tóc bạc, nhưng tình hình vô cùng bất lợi.

Còn những người khác liên hợp phòng ngự ứng phó với hai đứa bé tóc bạc, tình thế càng thêm nguy hiểm hơn.

Một tiếng la thảm vang lên phía chân trời.