Thất Giới Hậu Truyện

Chương 223: Tàn Phong thối pháp




Khắp nơi, mọi người nghe vậy nhịn không được bật cười.

Hoàng Kiệt, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách ba người tuy hơi thất vọng, nhưng có Tuyết Nhân cuốn lấy Thiên Lân cũng tính là giảm bớt một chút khói bụi.

Quý Hoa Kiệt liếc Thiên Lân, cảm kích âm thầm dâng lên trong lòng.

Đối với hắn và Thiên Lân, chỉ là một câu bằng hữu, nhưng Thiên Lân lại giúp hắn lần nữa, đoạn ân tình này há có thể không khiến hắn để trong lòng được.

Trên mặt đất, Tân Nguyệt và Hạ Kiến Quốc vì hiểu rõ chuyện một năm trước nên không hề lo lắng.

Giang Thanh Tuyết, Thiện Từ mấy người lại hơi khẩn trương, bởi vì bọn họ đều cảm giác được thực lực của Tuyết Nhân không hề tầm thường, Thiên Lân đối mặt với cường địch như vậy bọn họ sao có thể an lòng được?

Nhưng thời gian cách một năm, đời người biến đổi trăm bề.

Lần này Thiên Lân nghênh chiến Tuyết Nhân, kết quả có giống như một năm trước hay không đây?

Thấy Tuyết Nhân đến tận nhà đòi hỏi, Thiên Lân cũng không trì hoãn, quay đầu đánh mắt cho Quý Hoa Kiệt, cười nói:

- Cẩn thận một chút, có lúc lòng không nên mềm quá.

Quý Hoa Kiệt gật đầu nói:

- Ta hiểu rõ, ngươi cũng chú ý an toàn.

Thiên Lân cười cười, có vẻ thần bí, lóe lên liền xuất hiện ngoài mười trượng nói với Tuyết Nhân:

- Nơi này người nhiều, chúng ta đi xa một chút để tránh bị quấy nhiễu.

Tuyết Nhân hừ lạnh nói:

- Chỉ cần ngươi không bỏ chạy, địa điểm cứ để cho ngươi lựa.

Thiên Lân nhìn lão, thử thăm dò:

- Giọng nói rất trấn tĩnh à, nghĩ chắc lần này ngươi có chuẩn bị mới đến?

Tuyết Nhân quát:

- Không nắm chắc vài phần, ta có chạy đến không?

Còn đang nói chuyện, Tuyết Nhân lóe lên xông đến hệt như một ảo ảnh hư không, âm thầm lặng lẽ.

Thiên Lân ánh mắt hơi biến đổi, cười quái dị nói:

- Ngoan ngoãn không được rồi, một năm không gặp, không ngờ ngươi đã trở thành tiên rồi.

Giọng khôi hài có vài phần đùa cợt, trong lúc nói, Thiên Lân vội vàng né tránh, xem ra có chút tán loạn nhưng lại xảo diệu né tránh tập kích của Tuyết Nhân.

Nghe được ý châm chọc trong lời của Thiên Lân, Tuyết Nhân rất bực mình, vừa tăng tốc độ, vừa múa chưởng công kích.

Thiên Lân vẻ mặt tinh nghịch, thỉnh thoảng nói vài câu châm chọc khiến Tuyết Nhân đuổi theo không ngơi, dần dần bay ra bên ngoài.

Rất nhanh, hai người đã ra ngoài vài trăm trượng, Thiên Lân cũng không chạy đi nữa, vừa né tránh công kích của Tuyết Nhân, vừa phân tích tình hình của Tuyết Nhân.

Đối với Thiên Lân, hắn một năm trước đã từng biết qua thực lực của Tuyết Nhân, nếu lúc đó không có người thần bí hỗ trợ, hắn phần lớn phải nếm quả đắng.

Hiện nay, chuyện đã qua một năm, Thiên Lân đã hơn hẳn ngày xưa, thực lực tổng hợp gia tăng rất lớn so với một năm trước, vì thế hắn muốn mượn cơ hội này để khảo nghiệm bản thân một chút.

Tuyết Nhân không biết tâm tư của Thiên Lân, lão chỉ muốn nhanh chóng bắt được Thiên Lân, vì thế vừa xông đến đã công kích mãnh liệt, nhưng lại gặp phải Thiên Lân né tránh, hiệu quả rõ ràng không được như ý.

Chăm chú giây lát, Quý Hoa Kiệt dời mắt khỏi Thiên Lân, nhìn lại Hoàng Kiệt, Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách ba người, ánh mắt vô cùng sắc bén.

- Cướp đoạt cả nửa ngày, ba vị cũng chưa được như ý. Không biết hiện nay ba vị tiếp tục cướp đoạt hay là có tính toán khác.

Hoàng Kiệt thản nhiên nói:

- Câu này ngươi đã nói rất nhiều lần, ngươi không thấy mệt sao?

Quý Hoa Kiệt nghiêm túc đáp:

- Cùng một câu nói nhưng thời gian khác nhau sẽ có ý nghĩa khác nhau. Nhớ lúc trước có mười người cướp giật, bây giờ chỉ còn năm. Điều này cho thấy rõ vấn đề.

Phiêu Linh khách hừ giọng nói:

- Tiểu tử, nếu như dự tính dùng lời để dọa người, ta khuyên ngươi đừng lãng phí tinh lực nữa.

Vô Tướng khách hận thù nói:

- Bớt nói nhảm đi, hôm nay ngươi không giao U Mộng Lan ra thì đừng hòng sống sót ra đi.

Quý Hoa Kiệt vẻ mặt lạnh lẽo nói:

- Nếu có một số câu các ngươi không muốn nghe, thế thì thẳng thắn đi, ta cho các ngươi một cơ hội. Chỉ cần các ngươi ba người có thể thỏa mãn điều kiện của ta, ta sẽ giao U Mộng Lan cho các ngươi.

Câu này vừa nói ra, mọi người thất kinh, không biết Quý Hoa Kiệt đang chơi trò gì đây.

Hoàng Kiệt hơi hồ nghi, chất vấn:

- Câu này của ngươi có ý gì, nói rõ ra một chút.

Quý Hoa Kiệt điềm nhiên đáp:

- Ý tứ rất đơn giản, ba vị muốn đoạt lấy U Mộng Lan, thế thì rõ ràng lãng phí tinh lực của mọi người ở đây. Vì thế ta có một đề nghị, ba ngươi chi bằng từng người một đến đây, người đầu tiên có thể tiếp được ba chiêu của ta, ta sẽ giao U Mộng Lan cho người đó. Người thứ hai cần phải tiếp được bốn chiêu, người thứ ba thì phải năm chiêu. Thứ tự cụ thể các ngươi tự mình sắp đặt, ba vị thấy thế nào?

Phiêu Linh khách hừ giọng nói:

- Nếu như ngươi không giữ tín?

Quý Hoa Kiệt lạnh lẽo nói:

- Nếu ta không thủ tín, hà tất phải nói những chuyện này với các ngươi làm gì?

Vô Tướng khách hỏi:

- Nếu chúng ta đoạt được U Mộng Lan trong tay ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

Quý Hoa Kiệt nói:

- Phải thế nào thì tự nhiên thế nấy, điểm này lẽ nào các ngươi trước đây chưa từng suy xét chăng?

Vô Tướng khách không đáp, liếc Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách, trong mắt đầy vẻ nghi vấn.

Hoàng Kiệt trầm tư thật lâu rồi đồng ý nói:

- Để tiết kiệm thời gian, ta tạm thời tin tưởng ngươi một lần.

Quý Hoa Kiệt lạnh lùng bật cười tàn khốc, ánh mắt nhìn qua nhìn lại ba người giây lát, cất tiếng hỏi:

- Ba vị ai lên trước?

Nghe vậy, ba người Hoàng Kiệt nhìn nhau, cuối cùng Vô Tướng khách ra mặt nói:

- Ta lên trước.

Quý Hoa Kiệt nhìn hắn, lạnh lẽo nói:

- Sau ba chiêu, ngươi có khả năng vĩnh biệt thế gian, điểm này ngươi tốt nhất suy nghĩ cho rõ.

Vô Tướng khách giận dữ nói:

- Đây là uy hiếp chăng?

Quý Hoa Kiệt lắc đầu trả lời:

- Không phải, là nói thật. Vừa rồi Thiên Lân còn nhắc nhở ta, có lúc không nên mềm lòng. Vì thế từ giờ phút này trở đi, khi động thủ ta đều sẽ nhắc nhở đối thủ để tránh lúc đó nói ta ra tay quá tàn độc.

Chăm chú nhìn Quý Hoa Kiệt, Vô Tướng khách hơi bất an, thanh niên anh tuấn bất phàm này uy nghiêm thế nào mà nhiều lúc uy hiếp lòng người vậy?

Thôi không nhìn nữa, Vô Tướng khách bỏ hết tạp niệm, chứng thực thêm lần nữa:

- Ba chiêu phân thắng thua?

Quý Hoa Kiệt đáp:

- Đúng thế, ba chiêu. Nhưng kết quả thắng thua hay là sống chết thì phải trong vào vận mệnh của ngươi thôi. Ra tay đi, chiêu thứ nhất ta để cho ngươi xuất thủ trước.

Tay trái chắp sau lưng, tay phải nắm chặt kiếm, Quý Hoa Kiệt rõ ràng bình tĩnh nho nhã, khiến người cảm thấy như hắn đã tính toán trước rồi.

Vô Tướng khách chầm chậm tiến lên, hai mắt nửa mở nửa nhắm, vừa quan sát tình hình của Quý Hoa Kiệt, vừa suy nghĩ chiêu thứ nhất phải làm thế nào?

Trước đây, hắn trong lúc giao chiến với Quý Hoa Kiệt đã hiểu được khôgn ít, nhưng vì Quý Hoa Kiệt cố tình che giấu, Vô Tướng khách chỉ nắm được lớp vỏ, vì thế tình hình thật sự thế nào hắn còn chưa biết được.

Lúc này, khi hai người một đấu một, hạn chế ba chiêu trở thành điểm trọng yếu hắn không thể không suy nghĩ chăm chú về nó được.

Ngoài vài trượng, Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách quan sát cẩn thận, hai người không chọn làm người ra tay đầu tiên là muốn hiểu thêm một chút để tiện phán đoán chuẩn xác, thuận lợi đoạt được U Mộng Lan.

Nhưng kết quả có như người mong ước không thì lúc này không ai biết rõ hết.

Trên mặt đất, thiếu nữ Ngô Viện Viện khẩn trương, hai tay nắm chặt tay của Tân Nguyệt, vẻ mặt đầy bất an.

Tân Nguyệt thở dài nho nhỏ rồi nhẹ giọng nói:

- Gặp gỡ định mệnh có thể là duyên, có lẽ đời này cô và hắn đã định sẵn phải quấn lấy nhau.

Ngô Viện Viện sửng sốt một lúc, quay đầu nhìn nàng, giọng không hiểu nói:

- Tỷ tỷ sao lại nói như vậy?

Tân Nguyệt lắc đầu, than nhẹ:

- Chớ có hỏi nhiều, có một ngày tương lai cô sẽ tự mình hiểu rõ.

Trên trời, gió tuyết vẫn như cũ.

Quý Hoa Kiệt chờ đợi một lúc, thấy Vô Tướng khách chần chừ không ra tay, giọng lạnh lùng nói:

- Một tiếng trống thì hăng hái tinh thần, thêm hồi nữa thì đã suy tàn, hồi thứ ba thì kiệt lực. Ngươi sao cẩn thận như vậy, lòng tin ở chỗ nào?

Vô Tướng khách phản bác lại:

- Cẩn thận sẽ giữa được thuyền vạn năm. Không trải qua sinh tử, ngươi sẽ không hiểu đâu.

Quý Hoa Kiệt hừ lạnh nói:

- Khi một người quá quan tâm đến sống chết, lòng hắn đã bắt đầu khiếp sợ.

Vô Tướng khách hơi tức giận, quát lên:

- Ta còn chưa cần đến ngươi chỉ giáo, ngươi hãy suy xét phải đối mặt chuyện thắng thua thế nào.

Lời còn vang lên, bóng người đã tan ra.

Thân hình lắc lư hóa ra ngàn vạn vây phủ quanh Quý Hoa Kiệt.

Bốn phía, bóng chân dày đặc đan xen liên miên, vô số vết ảnh ảo tưởng dung hợp thành một, hình thành một lưới sáng màu xanh lục thẫm, chớp mắt đã bao trùm lấy Quý Hoa Kiệt.

Mặt không chút thay đổi, Quý Hoa Kiệt thấy vậy như không thấy, mãi đến khi luồng kình phong sắc bén đến sát, tay phải nắm chặt kiếm mới hơi rung rung lên.

Lúc này, một tiếng kiếm ngâm vỡ vụn dần dần khuếch tán, phảng phất như quả cầu khí bành trướng cùng với ngàn vạn kiếm sáng lóe lên xông đến, khiến người ta cảm thấy kinh khiếp vô cùng.

Thời khắc đó, quanh người Quý Hoa Kiệt xuất hiện biến hóa kỳ dị đặc biệt, nhưng do tốc độ quá nhanh, người xem không kịp thấy rõ, chỉ có hai bên giao chiến mới biết đại khái thôi.

Lưới sóng ánh sáng, bóng chân đột nhiên tan biến, chiêu thứ nhất Vô Tướng khác chuẩn bị tỉ mỉ đã bị một kiếm lơ đãng của Quý Hoa Kiệt đánh cho tan rã.

Chuyện này nói ra có chút huyền bí, nhưng lại thật sự có, điều này khiến Vô Tướng khách cảm thấy rất kinh ngạc, ánh mắt quái dị nhìn Quý Hoa Kiệt, phảng phất như đang gặp quỷ quái nào đó.

Cổ tay vừa chuyển, trường kiếm rung nhẹ. Tiếng kiếm ngâm thánh thót có tiết phách nhẹ nhàng mô tả sự tồn tại của nó.

Quý Hoa Kiệt vẻ mặt điềm nhiên, nhẹ giọng nói:

- Chiêu thứ nhất hoàn tất, ngươi còn lại hai chiêu nữa.

Vô Tướng khách ánh mắt âm hiểm, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Chớ vội cuồng vọng, chiêu này ta khiến ngươi biết lợi hại thế nào.

Vừa nói xong, Vô Tướng khách liền bắn mình đến, khi đến gần Quý Hoa Kiệt, thân thể liền phân thành chín, phân bố thành hình cầu vây quanh lấy Quý Hoa Kiệt.

Cùng lúc đó, Vô Tướng khách miệng kêu to liên tiếp, chín bóng người có chín tư thế khác nhau, cùng thi triển một chiêu thức nhắm vào mục tiêu ở giữa.

Chớp mắt, chín bóng người đã hoàn thành động tác của mình, hóa thành chín cột sáng xoay tròn thu nhỏ vào trong, hình thành một cục diện Cửu Tinh Xạ Nhật (Chín sao vây lấy mặt trời).

- Tàn Phong Tinh Tuyền, Phá Địa Liệt Thiên.

Âm thanh lạnh lẽo âm hiểm có vài phần băng giá truyền vào tai của Quý Hoa Kiệt, chín cột sáng đang gom lại đó đang tự động dung hợp thành một kết giới ánh sáng rực rỡ, phong kín mọi đường ra vào.

Ở bên trong, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt nghiêm trang, thân thể chuyển động trong không trung, mỗi khi xoay tròn một vòng xong, tay phải liền múa lên mười hai lần, phát ra hai mươi bốn làn kiếm.

Do tốc độ xoay tròn rất nhanh, làn kiếm có số lượng rất nhiều, ngàn vạn bóng kiếm trùng trùng điệp điệp đang theo thời gian mà tăng tốc hẳn lên, cuối cùng dung hợp những làn kiếm lại hình thành một vầng mây sáng khuếch tán ra bốn phía.

Rất nhanh, công kích của hai bên đã va chạm vào nhau, tạo thành một lượng lớn sương sáng và hoa lửa, biến đổi vặn vẹo trong một không gian nhỏ bé.