Thất Giới Hậu Truyện

Chương 221: Thân phận bạo lộ (Thân phận bị lộ)




Như vậy, kết giới ánh sáng quanh người Quý Hoa Kiệt lập tức vỡ nát, thân thể không còn bị hạn chế nữa.

- Những thứ hoa mỹ thường không qua được khảo nghiệm. Thứ đồ chơi con nít này của ngươi dường như không chịu được một chiêu.

Khuôn mặt lạnh lẽo không một nụ cười, nhưng câu nói của Quý Hoa Kiệt lại hàm chứa châm chọc.

Hoàng Kiệt ổn định thân thể, hai mắt giận dữ nhìn Quý Hoa Kiệt, lạnh lẽo nói:

- Nhất thời tạo ra để sử dụng không có gì huyền diệu, ngươi khi phá vỡ kết giới ánh sáng của ta cũng bộc lộ bí ẩn của ngươi rồi.

Quý Hoa Kiệt hờ hững nói:

- Núp bóng không bao giờ bí mật vĩnh viễn, chỉ có thời cơ sớm hay muộn thôi.

Hoàng Kiệt nói:

- Nói rất hay, thời cơ sớm muộn quyết định sự thành bại. Bây giờ hãy để chúng ta tỉ thí xem thử ai mới là người thật sự nắm được thời cơ đây.

Tung người lên không, Hoàng Kiệt hai tay giang ra, ánh xanh quanh người phập phồng, tầng tầng sóng ánh sáng phát tán ra ngoài, nhanh chóng bao trùm cả nửa bầu trời.

Lúc đó, cuồng phong gào thét giận dữ, gió tuyết che phủ, dòng khí quay cuồng chói tai vô cùng vây phủ quanh Hoàng Kiệt, hình thành một cột gió màu xanh đường kính vài trượng từ mặt đất thổi lên vô số mảnh băng.

Thấy vậy, Quý Hoa Kiệt trong lòng chấn động, vẻ mặt lại làm ra như thường.

Thân là đối thủ của Hoàng Kiệt, Quý Hoa Kiệt hiểu rõ điều Hoàng Kiệt suy nghĩ, biết Hoàng Kiệt muốn tạo ra áp lực tâm lý cho mình, vì thế hắn hoàn toàn không kinh sợ.

Phất tay, kiếm chỉ về phía trước.

Quý Hoa Kiệt không hề nhúc nhích, toàn thân nhuệ khí tán phát, ánh sáng màu xanh đen phân bố quanh người hệt như những làn kiếm, chuyển động xoay tròn rất có quy luật, giếng gió khuếch tán mạnh mẽ.

Rất nhanh, Quý Hoa Kiệt quanh người ánh sáng sắc xanh hóa thành làn kiếm, tầng tầng kéo dài ra ngoài, cuối cùng hình thành một thanh kiếm sáng khổng lồ do ngàn vạn làn kiếm tạo thành, mũi kiếm chỉ đúng về phương hướng Hoàng Kiệt.

Lúc này, khí thế của Hoàng Kiệt tăng đến điểm giới hạn, năm cột gió dưới chân bắt đầu dao động kịch liệt khiến không khí xung quanh chuyển động.

Phía sau, con rồng lại xuất hiện, gào thét rồi há cái miệng lớn ra, tiếng rồng ngâm chói tai hệt như mộng như ảo, khiến người ta khó mà phân biệt được.

Hai tay giang ra, tay phải Hoàng Kiệt hướng lên trời, lòng bàn tay ánh xanh rực rỡ, phát xuất một chùm cột sáng chiếu tới trời, rọi sáng cả Băng Nguyên.

Thời khắc đó, một luồng khí thanh linh ngập tràn trời đất, vô số ánh sáng rực rỡ tiến gần đến Hoàng Kiệt, một bộ phận bị hắn hấp thu, một bộ phận bị con rồng nuốt chửng, tạo nên hiện tượng khác thường của trời đất.

Ở bên ngoài, Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà vẻ mặt kinh hãi, chia nhau lùi lại vài trăm trượng để tránh bị ảnh hưởng đến.

Vô Tướng khách và Phiêu Linh khách chần chừ một lúc, cuối cùng cũng lùi lại, ánh mắt chăm chú nhìn hai người trong trận, mơ hồ có một loại thất vọng.

Rất rõ ràng, trong lúc này, Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách đều nhận định Quý Hoa Kiệt chắc chắn sẽ bại.

Như vậy, U Mộng Lan trở thành vật trong tay của Hoàng Kiệt.

Trên mặt đất, Giang Thanh Tuyết, Tân Nguyệt mấy người chia nhau lùi lại, mọi người đều có thêm nhận thức về thực lực của Hoàng Kiệt, trong lòng hơi có bất an.

Thiếu nữ Ngô Viện Viện không muốn bỏ đi, ánh mắt lo lắng ươn ướt nói:

- Hắn (Quý Hoa Kiệt) có bị gì chăng?

Giang Thanh Tuyết nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

- Không nên nghĩ nhiều, Quý Hoa Kiệt tu vi bất phàm, hắn sẽ không có sao đâu.

Ngô Viện Viện quay đầu nhìn Giang Thanh Tuyết hỏi:

- Thật vậy không? Hắn sẽ không bị gì chứ?

Giang Thanh Tuyết cười cười, mơ hồ có chút đau thương.

- Đúng thế, hắn sẽ không bị gì đâu.

Ngô Viện Viện nghe vậy bật cười, khuôn mặt xinh xắn cười ngọt ngào, lại có vẻ mặt hơi xấu hổ.

- Không bị gì là tốt rồi.

Tân Nguyệt nghe câu này, trong lòng hơi cảm thương.

Vì sao thần hoa của Băng Nguyên lại mang theo lời nguyền, mà không thể mang đến những nụ cười vui cho người có duyên?

Trên tầng mây, Chiếu Thế Cô Đăng hơi lay động thân thể, hắn vô cùng kinh ngạc trước thực lực của Hoàng Kiệt, mơ hồ cảm thấy bất an cho Quý Hoa Kiệt.

Lúc này, Thiên Lân vẫn còn đang giằng co với Ma Vu, ngọn lửa đỏ rực ngăn cách hẳn tầm nhìn của mọi người, vì thế mọi người đều tập trung chú ý đến Quý Hoa Kiệt và Hoàng Kiệt.

Khi linh khí quanh Hoàng Kiệt bắt đầu giảm đi, khí thế con rồng sau lưng hắn tăng mạnh cùng với bá khí cười ngạo trời đất, rồi bay đến trên đầu Quý Hoa Kiệt, chụp xuống sinh vật bé nhỏ dưới mình nó.

Đúng lúc đó, tay phải giơ cao của Hoàng Kiệt đột nhiên đánh xuống, cột sáng thông tới trời đó hóa thành một mũi kiếm khai thiên lập địa với khí thế chém nát cả núi sông.

Quý Hoa Kiệt vẻ mặt hơi biến sắc, linh thức nhạy bén đem hết tình hình quanh đó truyền vào trong não của hắn, khiến lòng hắn hơi bất an.

Do thời gian khẩn cấp, Quý Hoa Kiệt không dám trì hoãn, thân thể bay vút lên không xếp bằng, sau đó một hóa thành ngàn vạn, phân bố trên từng làn kiếm, hình thành một cục diện một người một kiếm, che giấu đi chân thân.

Hành động này hết sức đột nhiên nên kết quả khiến người ta tán thán kinh ngạc.

Bởi vì trên cây kiếm lớn có ngàn vạn bóng người, mỗi phân thân bé nhỏ trên đầu đều lơ lửng một cây trường kiếm dựng đứng.

Kiếm khí lúc này tung bay, ngàn vạn ánh kiếm hồn nhiên như một, nhìn qua phảng phất cây kiếm khổng lồ dày lên, lớn lên không ít.

Bật cười khinh thường, Hoàng Kiệt có chút xem thường.

Tay phải chém xuống hơi nhoáng lên, lưỡi đao ánh sáng đâm lên tận trời lập tức xuất hiện biến hóa đường cong.

Lúc đó, con rồng lớn chụp xuống há miệng vồ lấy, phun ra một luồng sóng sáng màu đỏ thẫm, cùng với sóng điện đánh xuống nhằm thẳng vào phía trên cây kiếm lớn.

Quanh đó, không khí gào rít vội vã, lưỡi đao sáng chém xuống phá vỡ thời không khiến không gian chấn động.

Con rồng khí thế càn rỡ, hình dáng uy vũ khiến người ta kinh hãi, tạo thêm vài phần khiếp đảm.

Lâm nguy không loạn, Quý Hoa Kiệt trong lòng không chút tạp niệm, một lòng muốn phá vỡ thế công của địch nhân, điều khiển thanh kiếm khổng lồ bắn thẳng về phía trước.

Đến lúc này, do tinh thần tập trung, thế công xem ra bình thường vô hình lại thêm vài phần uy lực tranh thủ thêm vài phần thắng lợi.

Rất nhanh, công kích hai bên gặp nhau giữa không trung. Quý Hoa Kiệt tỏ ra hơi bị động, khí thế cũng có chút yếu hơn nhưng một kiếm này của hắn có điểm huyền diệu khác biệt.

Khi một kiếm vút ngang trời của Hoàng Kiệt chém vào thân kiếm khổng lồ do Quý Hoa Kiệt tạo ra, thanh kiếm khổng lồ dựng đứng đột nhiên cong lại, nhờ đó hóa giải nửa phần sức mạnh một chiêu của Hoàng Kiệt, khiến uy lực của nó giảm hẳn.

Sau đó, thanh kiếm lớn bắt đầu hất ngược lại, dễ dàng phá vỡ thế công của Hoàng Kiệt, khiến một chiêu vốn sắc bén của hắn phải quay lại mà không được gì.

Lúc này, con rồng trên không đã đánh đến, sóng ánh sáng màu hồng thẫm co dãn không ngơi, va chạm vào thanh kiếm khổng lồ, tạo nên vố số hoa lửa, nhanh chóng đâm xuyên qua nó.

Đến lúc này, con rồng thuận thế đi xuống, thanh kiếm lớn vỡ tan từng mảnh, làn kiếm còn sót lại chịu ảnh hưởng của dòng khí, nhập vào bề mặt của con rồng, bắt đầu dần dần sáng rỡ lên.

Phát giác được tình hình này, Hoàng Kiệt vẻ mặt nặng nề, hừ giọng nói:

- Thật nhiều kiểu dáng, nhưng chỉ là chút hư chiêu.

Còn đang nói, Hoàng Kiệt trong lòng biến chuyển ý nghĩ, con rồng bay lượn cả người run lên, khiến cho những làn kiếm bám vào trên bề mặt phân tán ra, chỉ còn một ít làn kiếm còn lưu lại trên cổ của con rồng.

Thấy vậy, vẻ mặt Hoàng Kiệt hơi biến đổi, còn chưa kịp mở miệng, bên tai đã truyền đến tiếng cười nhạo của Quý Hoa Kiệt.

- Hư chiêu có khi cũng khiến ngươi cảm thấy khó chịu nổi.

Lời còn vang bên tai, làn kiếm trên cổ con rồng đó lóe lên ánh xanh, chớp mắt đã lớn lên vài chục lần, lóe lên liền chém đứt đầu của con rồng, khiến cả thân rồng to lớn tan biến theo gió.

Ánh nhạt lóe lên, Quý Hoa Kiệt xuất hiện trước mặt Hoàng Kiệt, quanh người ánh xanh vây phủ để lộ uy nghiêm vô hình.

Hoàng Kiệt phẫn nộ không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi trừng Quý Hoa Kiệt, hận thù nói:

- Được, không hổ là đệ tử Đạo môn, có thể tu luyện Ngọc Thanh tâm quyết đến cảnh giới như vậy quả thật đáng tán thưởng. Nhưng chỉ bằng điểm này, ngươi hôm nay còn khó mà rời khỏi được. Không thi triển được bản lĩnh mạnh hơn, ngươi hãy lưu mạng mình ở lại.

Hình bóng lóe lên, Hoàng Kiệt đột nhiên không thấy, thuật ẩn thân huyền diệu của hắn khiến Quý Hoa Kiệt hơi bất an.

Bên ngoài, Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách thấy vậy, lập tứ bắn mình đến, mỗi người triển khai một thế công, mục tiêu cùng là bụng Quý Hoa Kiệt, nhằm đoạt lấy U Mộng Lan.

Hai mắt khép hờ lại, Quý Hoa Kiệt trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, khi cảm ứng không được khí tức của Hoàng Kiệt, hắn không dám ngang nhiên ra tay, mà chọn phương án múa kiếm phòng ngự, bố trí tầng tầng kết giới quanh người.

Như vậy, Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách nhanh chóng đến gần, ba người di động rất nhanh trong một không gian nhỏ bé.

Đột nhiên, Hoàng Kiệt xuất hiện bên trên ba người, hai tay múa lên nhanh chóng, bóng chưởng dày đặc kết thành một màn sáng như lưới bao trùm lấy Quý Hoa Kiệt.

Do chuyện đột nhiên phát sinh, Quý Hoa Kiệt không kịp né tránh, bị thế công của Hoàng Kiệt cản trở, thân thể bị ép phải dừng lại rơi vào phạm vi liên thủ công kích của Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách.

Lúc này, bóng chưởng đan xen cùng với cước pháp như mộng như ảo hệt như lớp sóng đánh đến, phối hợp với thế công của Hoàng Kiệt, hình thành hợp công tất cả mọi phương vị vây chặt lấy Quý Hoa Kiệt vào giữa.

Tay phải đảo ngược, trường kiếm liên miên. Quý Hoa Kiệt trong lúc vội vàng ra sức phản kích, dùng kiếm quyết tinh diệu làm vũ khí, lần lượt hất văng công kích của địch nhân ra ngoài.

Tình hình này khiến người ta kinh hãi tán thưởng, đáng tiếc chỉ duy trì được giây lát thì bị địch nhân đột phá phòng tuyến, thân thể liền bị thương.

Hơi bất đắc dĩ, thế kiếm của Quý Hoa Kiệt biến chuyển, trong tình hình không cách gì phòng ngự toàn bộ, hắn quả quyết chọn một điểm đột phá, tập trung vào mục tiêu là Phiêu Linh khách, rồi tập trung toàn bộ sức mạnh, phát ra một kiếm sắc bén.

Phát hiện được biến đổi của Quý Hoa Kiệt, Vô Tướng khách và Hoàng Kiệt gia tăng sức mạnh công kích, Phiêu Linh khách vì trong lòng lo lắng liền chuyển mình né tránh.

Đến lúc này, Quý Hoa Kiệt thuận thế lóe lên thoát khỏi bao vây, khi bắn mình đi, tay phải nắm kiếm hơi lắc một chút, một chùm làn kiếm trong suốt âm thầm xuất hiện ngay trước mặt Vô Tướng khách.

La lên một tiếng thất thanh, Vô Tướng khách vội vàng né tránh, đáng tiếc phát hiện quá trễ, tuy tránh được những chỗ yếu hại nhưng tay trái lại bị một kiếm đánh lén của Quý Hoa Kiệt chém đứt.

Trong chớp mắt đó, Chiếu Thế Cô Đăng trên tầng mây nảy người vọt miệng một tiếng hô thất thanh, nhưng lại bị tiếng kêu thảm thiết của Vô Tướng khách lấp mất.

Hoàng Kiệt lóe lên không thấy, giữa hư không vang lên thanh âm của hắn có vài phần âm hiểm.

- Kiếm Vô Ngân, Ngọc Thanh Huyền. Phá chư tà, trảm quỷ tiên. Ngươi quả thật xuất thân từ Đạo viên rồi.

Quý Hoa Kiệt không đáp, vẻ mặt lạnh lùng cổ quái, mơ hồ có chút dừng lại.

Trên mặt đất, Giang Thanh Tuyết không hiểu rõ lắm, tự nói: “Kiếm Vô Ngân, Ngọc Thanh Huyền. Phá chư tà, trảm quỷ tiên. Câu này nghĩa là gì vậy? Hắn (Hoàng Kiệt) bằng vào điều gì để xác định Quý Hoa Kiệt xuất thân từ môn phái Đạo viên?”

Trần Phong phân tích:

- Theo suy đoán của đệ, người đó (Hoàng Kiệt) hẳn căn cứ vào kiếm quyết của Quý Hoa Kiệt thi triển để đưa ra đáp án.