Thất Giới Hậu Truyện

Chương 209: Củ triền bất thanh (dây dưa không rõ)




Lúc này đây, nếu muốn bỏ chạy xem ra khó khăn, vì thế Quý Hoa Kiệt chọn phương án không chạy đi.

Nhưng dừng lại cũng không phải sách lược lâu dài, Quý Hoa Kiệt làm vậy không phải chờ đợi biến hóa xuất hiện mà để tìm cơ hội bỏ chạy.

Nhưng sự thật thế nào, ai cũng khó mà suy đoán được, cuối cùng Quý Hoa Kiệt có thể rời đi hay không, thế thì phải trông vào may mắn của hắn.

Cuồng phong khắp nơi, tuyết lớn như mưa.

Trên không trung gần Thiên Nữ phong, Quý Hoa Kiệt và Hoàng Kiệt, Ma Vu, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách, Hắc Ưng, Lục Mị Tà Âm mấy người giằng co bất động, mọi người lúc này cảnh giác, rơi vào một loại quan hệ rất vi diệu.

Đối với Quý Hoa Kiệt, hắn một mình đơn thân độc mã đoạt U Mộng Lan, muốn bỏ chạy lại khó khăn trùng trùng, vì thế dừng lại chờ đợi.

Hoàng Kiệt, Ma Vu mấy người có lòng muốn cướp U Mộng Lan, nhưng mỗi người đều vì mình, ai cũng không tình nguyện tiến lên ra tay trước.

Cứ vậy, tình trạng giằng co xuất hiện, nhất thời, mọi người đều chìm vào trầm lặng.

Bên ngoài, Tây Bắc Cuồng Đao quan sát cau mày nói:

- Thời gian thay đổi kết quả, cứ chờ đợi như vậy thì tiếp theo đoạt U Mộng Lan là vô vọng rồi.

Ứng Thiên Tà nghe vậy, cười hiểm nói:

- U Mộng Lan chỉ có một đóa, cuối cùng sẽ có người đoạt được. Nhưng người đó là ai thì không dễ nói được.

Hoa Vũ Tình gây chia rẽ:

- Người có thể cướp được không nhất định có thể nắm giữ được.

Ứng Thiên Tà nghi hoặc nói:

- Câu này của ngươi có ý gì đây?

Hoa Vũ Tình cười nói:

- Ý tứ rất đơn giản, U Mộng Lan là một đóa hoa thần, công hiệu nó như thế nào, mọi người ai cũng không biết rõ ràng. Nếu chiếu theo lý mà suy đoán, hoa này tất phải đầy tràn linh khí, hiện nay đã bị hái xuống, linh khí của nó vẫn giữ nguyên như cũ, hay là đã chuyển sang chỗ khác, chúng ta không đoán ra được. Nếu như bất hạnh như ta đoán trúng, linh khí của thần hoa đó chuyển sang một người nào, chúng ta lúc đó cho dù có đoạt được nó thì còn có tác dụng gì đây?

Câu này vừa nói ra, mọi người vẻ mặt hơi biến, ánh mắt cùng nhìn vào lưng của Quý Hoa Kiệt.

Ma Vu là kích động nhất, gằn giọng nói:

- Tiểu tử, trên lưng ngươi là vật gì vậy?

Hoàng Kiệt nói:

- Xem hình dáng hẳn là một con người.

Phiêu Linh khách chăm chú nhìn vào hai mắt Quý Hoa Kiệt, hỏi lại:

- Ngươi đến đây đoạt U Mộng Lan vì người trên lưng?

Quý Hoa Kiệt vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ giọng nói:

- Mấy vị hỏi những điều này là muốn hiểu rõ ý đồ của ta, hay là muốn tìm ra nhược điểm của ta đây?

Hắc Ưng đáp:

- Ngươi không phải rất cuồng vọng tự phụ sao? Thế nào rồi, sợ rồi chăng?

Quý Hoa Kiệt nói:

- Khích tướng cũng vô dụng, muốn hiểu rõ chi tiết của ta, thế thì hãy đưa mạng mình đến lấy.

Hắc Ưng liếc Hoàng Kiệt, Ma Vu, thấy hai người vẻ mặt bất định, lập tức biến chuyển tâm ý, quát lên:

- Được, ta đi trước mở đầu.

Hai tay giang ra, thân thể bay lên không, chân nguyên trong người Hắc Ưng quay cuồng nhanh chóng, ngưng tụ thành một con hùng ưng màu đen khổng lồ phía sau, vừa xuất hiện liền kêu dài chói tai rồi xông thẳng đến Quý Hoa Kiệt.

Sắc mặt nặng nề, Quý Hoa Kiệt nghe gió bất động, hai mắt nhìn chằm chằm vào từng cử động của Hắc Ưng, ngay khi con hùng ưng màu đen đến gần, trường kiếm trong tay phải xoay lật, tiếng kiếm ngâm gào thét phá không vang lên, vài trăm làn kiếm như một cây trùy kiếm hình cái ô chớp mắt đã dung hợp thành một, hóa thành một cột sáng màu xanh vừa hay kích trúng đầu của con hùng ưng.

Lập tức, hào quang lóe lên, sau đó tiếng sét vang lên, hoa lửa đầy trời nhảy múa khắp nơi, trông thật bắt mắt trong gió tuyết.

Cổ tay đảo chuyển, kiếm chiêu đột nhiên biến đổi.

Quý Hoa Kiệt bình tĩnh tự phụ, đối với việc vận dụng kiếm thuật hắn vô cùng tinh thông, một chiêu xem tùy ý không suy tính, nhưng làn kiếm công ra lại không gì ngăn nổi, lập tức phá hủy phòng ngự của Hắc Ưng, lưu lại vài chục vết thương trên ngực hắn.

Tiếng kêu thảm chốc lát đã vang lên.

Lúc này, Ma Vu và Hoàng Kiệt đều triển khai tiến công.

Hai người lợi dựng lúc Quý Hoa Kiệt đối phó với Hắc Ưng, lập tức phát động tấn công mãnh liệt đầy uy lực.

Đối mặt với hai cao thủ kinh thế, Quý Hoa Kiệt trong lòng nặng nề, sau khi đánh bay Hắc Ưng rồi, thân thể hắn xảo diệu chuyển đổi, chớp mắt đã ảo hóa thành vài trăm thân ảnh, dùng phương thức di động rất nhanh để né tránh tiến công của hai người.

Ma Vu thấy vậy cười lạnh ra miệng, thân thể còng xuống hóa ra ngàn vạn, thanh trượng trong tay điên cuồng múa lên, bóng trượng cả ngàn phân bố trong phạm vi phương viên vài chục trượng đang nhanh chóng thu nhỏ lại.

Hoàng Kiệt ánh mắt hơi động, đối với chuyện Quý Hoa Kiệt né tránh đã sớm dự tính, đang dự tính vây lấy ai ngờ Ma Vu đã đi trước một bước.

Vì thế, Hoàng Kiệt thân thể xoay tròn, quanh người sóng ánh sáng chớp động, một vùng xoáy tròn lấy hắn làm trung tâm đột nhiên xuất hiện và đang nhanh chóng hấp thu lấy không khí chung quanh.

Ở trong đó, Quý Hoa Kiệt hết sức né tránh.

Nhưng đối mặt với bóng trượng thu nhỏ, vùng xoáy hấp thu, hắn nhanh chóng bị hai thế công cuốn lấy, dần dần di chuyển về chỗ sâu nhất của vùng xoáy.

Phát hiện nguy hiểm đến gần, Quý Hoa Kiệt trong lòng chuyển động, sau khi suy xét rồi, liền chọn phương án đột phá mãnh liệt.

Lúc này, tay phải của Quý Hoa Kiệt run lên, thân kiếm chấn động, làn kiếm nhỏ vụn như sóng nước, từng lớp nối tiếp từng lớp, chớp mắt đã hình thành một kiếm trận màu xanh thẫm quanh người, tạm thời ổn định được sự di động của thân thể.

Sau đó, trường kiếm của Quý Hoa Kiệt bay lên không, thanh kiếm sắt trông bình thường đột nhiên bộc phát làn sáng rực rỡ, lại tạo thêm dòng khí màu vàng kim hình thành một thanh kiếm hình rồng bắn thẳng lên không trung.

Thời khắc đó, Quý Hoa Kiệt theo sát phía sau thanh kiếm phá không xông lên, hắn có thể xông qua được vòng công kích của Ma Vu chăng?

Phát hiện được cử động của Quý Hoa Kiệt, Ma Vu thân hình loáng lên xuất hiện trên tầng không của Quý Hoa Kiệt, thanh trượng trong tay đột nhiên múa ra, phát xuất một làn sáng màu xanh lục thẫm hệt như rắn độc ra khỏi hang.

Lập tức, thanh kiếm và bóng trượng gặp nhau, sức mạnh chính tà hội tụ một chỗ, sức mạnh tích lũy chớp mắt đã kích hóa, từ đó mà phát nổ.

Lúc đó, thân thể đang xông lên của Quý Hoa Kiệt bị mất thế, khí huyết trong cơ thể biến động, nhưng chớp mắt cảm giác đó đã biến mất.

Giữa không trung, tay của Ma Vu run rẩy, thân thể bị vụ nổ hất bắn đi, vẻ mặt tái nhợt vẫn còn đầy tức giận.

- Tiểu tử, chịu chết đi.

Thanh âm căm hận từ hai người truyền ra.

Lúc này đây, Lục Mị Tà Âm và Hắc Ưng đồng thời phát động đánh lén, người trước thi triển thuật Mị Nhãn Đoạt Phách, từng con mắt màu xanh biếc tự động truy đuổi.

Người sau thi triển Ma Ưng Cửu Biến, rõ ràng muốn lập tức giải quyết ngay Quý Hoa Kiệt.

Đánh lén của hai người có thời cơ được nắm vững không sai, chính ngay lúc Quý Hoa Kiệt xông lên đến chỗ cao nhất, thân thể mất đi động lực, không kịp né tránh.

Ánh mắt lạnh lại, Quý Hoa Kiệt trong lòng rất giận, tay phải nhanh chóng múa lên, trường kiếm đang xông lên đột nhiên dừng lại, sau đó tán phát ánh kiếm, vô số làn kiếm xuyên qua hoa tuyết hình thành một lưới kiếm màu xanh nhạt, từ trên chụp xuống Lục Mị Tà Âm và Hắc Ưng.

Lúc này, công kích của địch nhân đã đến cạnh người, Quý Hoa Kiệt trong tình hình không kịp né tránh, quanh người ánh vàng kim hiện ra, một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt cùng với sóng ánh sáng chuyển động rất nhanh đột nhiên hất bắn ánh mắt màu xanh lục và thân thể của Hắc Ưng.

Cùng lúc đó, làn kiếm màu xanh nhạt lập tức tản mát, vừa hay đánh trúng Lục Mị Tà Âm và Hắc Ưng.

Đánh lén không thành mà lại bị thương, điều này Lục Mị Tà Âm và Hắc Ưng chưa từng nghĩ đến, cũng khiến những người đang quan sát trận chiến phải kinh ngạc.

Trước đây, Quý Hoa Kiệt một kiếm hủy diệt cơ thể của Lục Mị Tà Âm đã khiến người ta kinh ngạc, lần này hắn lại thể hiện thực lực kinh nhân thêm nữa, điều này khiến cho những người có lòng cướp đoạt U Mộng Lan không thể không cân nhắc.

Tiếp tục ra tay hay là dừng lại, hoặc bỏ đi?

Giữa không trung, Chiếu Thế Cô Đăng thấy cảnh này, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.

Đối với Quý Hoa Kiệt, hắn có một loại cảm giác quen thuộc nào đó, nhưng cụ thể là gì thì hắn lại không nói rõ ràng ra được.

Ngửng đầu, Chiếu Thế Cô Đăng nhìn lên không trung, vầng mây kia còn đó, nhân vật ẩn mình bên trong một mực chăm chú quan sát, hay thật ra là vì chuyện gì?

Nếu như vì U Mộng Lan, sao từ bắt đầu không ra tay?

Hay là sợ người phát giác?

Nếu như không phải vì U Mộng Lan, thì vì chuyện gì đây?

Hoàng Kiệt một chiêu thất bại, thân thể nhanh chóng dừng lại, xuất hiện trước mặt Quý Hoa Kiệt như ánh chớp, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.

- Pháp quyết của ngươi chính mà không tà, hẳn có nguồn gốc gới phái Đạo giáo, thật ra ngươi đến từ đâu?

Quý Hoa Kiệt nhìn Hoàng Kiệt, lạnh lùng nói:

- Ngươi tu vi cũng vô cùng kinh người, ngươi từ đâu đến đây?

Hoàng Kiệt hỏi lại:

- Đây có tính là điều kiện trao đổi chăng?

Quý Hoa Kiệt nói:

- Cứ tính như vậy đi.

Hoàng Kiệt hừ giọng nói:

- Ta đến từ trung thổ.

Quý Hoa Kiệt nói:

- Ta đến từ vùng sâu của Trường Bạch sơn.

Hoàng Kiệt nghi hoặc nói:

- Trường Bạch sơn? Ở đó dường như không có phân chi nào của Đạo giáo?

Quý Hoa Kiệt phản bác lại:

- Trung thổ dường như cũng không có người nào ngoại hiệu như ngươi.

Hoàng Kiệt cười lạnh nói:

- Xem ra ngươi không có tâm muốn nói rồi. Nếu như vậy, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, có tình nguyện giao U Mộng Lan ra hay không?

Quý Hoa Kiệt nói:

- Đây là thông điệp tối hậu rồi phải không? Ngươi không thấy là đang lãng phí thời gian chăng?

Hoàng Kiệt hơi giận, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Chớ tự phụ như vậy, trên thế gian người mạnh hơn ngươi cũng rất nhiều.

Quý Hoa Kiệt hừ giọng nói;

- Xem chừng ngươi còn chưa đủ tư cách.

Hoàng Kiệt cười lớn nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi hãy nhìn cho rõ.

Dứt lời, Hoàng Kiệt hai tay bắt chéo kết một pháp ấn trước ngực, hào quang quanh người rực rỡ, hình thành một kết giới ánh sáng kín bưng tự phát vây phủ lấy Quý Hoa Kiệt vào trong.

Kết giới này xem ra khí thế mênh mông, nhưng thật ra có huyền diệu như thế nào, người xem không cách gì nhận thức được, chỉ có Quý Hoa Kiệt mới tự mình cảm thụ được.

Ở trong đó, ánh mắt của Quý Hoa Kiệt hơi động, sau khi quan sát một lúc, kinh ngạc nói:

- Đây là Tỏa Hồn chú của Đạo gia, ngươi sao lại biết?

Hoàng Kiệt hừ lạnh nói:

- Chuyện đó không quan trọng, ngươi đối phó thế nào mới quan trọng.

Quý Hoa Kiệt vẻ mặt nặng nề, trường kiếm xoay tròn trên đầu chuyển động theo phương ngang, thân kiếm phát xuất tầng tầng làn sáng màu xanh thẫm bao trùm quanh người Quý Hoa Kiệt, hình thành một kết giới ánh sáng để phòng ngự.

Sau đó, tay phải Quý Hoa Kiệt đẩy ra, lòng bàn tay mờ hiện một chùm ánh vàng kim đang nhanh chóng bành trướng to lớn, chớp mắt đã hóa thành một quả cầu ánh sáng bị hắn khống chế chặt chẽ.

Quả cầu ánh sáng màu vàng kim lấp lánh, khí tức một mạnh một yếu liên tục nhau, phát xuất một luồng sóng can thiệp có tần suất cực quái lạ, liên tiếp chạm vào Tỏa Hồn chú của Hoàng Kiệt.

Ban đầu, thế giữa hai bên như nước với lửa, tiếng sét dày đặc sinh ra cùng vô số hoa lửa.

Sau đó, theo sự biến động tần suất của quả cầu ánh sáng Quý Hoa Kiệt điều khiển, hai luồng sức mạnh vốn ban đầu bài xích nhau dần dần dung hợp, khiến cho Tỏa Hồn chú của Hoàng Kiệt không còn tác dụng.

Kết quả này khiến Hoàng Kiệt hơi kinh ngạc, nhưng hắn hoàn toàn không thu tạy, ngược lại thế công biến đổi, phất tay đánh ra một chưởng.

Người tu luyện thì binh khí lấy kiếm làm chủ đạo, tay không dùng chưởng phần lớn.