Thất Giới Hậu Truyện

Chương 127: Tuyết Ẩn Cuồng Đao




Dứt lời, giữa không trung truyền lại một tràng cười như điên, chỉ nghe thanh âm tự phụ mà lại vang dội nói:

- Tiểu tử là người phương nào, gan mật thật không nhỏ. Trước mặt Tuyết Ẩn Cuồng Đao ta cũng dám cuồng ngạo như vậy.

Mạc Ngôn hơi cau mày, khẽ hừ giọng nói:

- Tuyết Ẩn Cuồng Đao? Cái tên này không tồi, đáng tiếc lại không quá nổi tiếng, bởi vì ta cũng không biết rõ.

Giữa không trung, âm thanh vang dội đó lại nổi lên:

- Ngươi không biết bởi vì tiểu tử ngươi hãy còn nhỏ tuổi. Năm đó khi ta dương danh thiên hạ, sư tổ ngươi hãy còn chưa ra đời.

Mạc Ngôn vẻ mặt nặng xuống, quát to:

- Câm miệng, không cần phải cuồng ngạo. Có ngon thì hãy xuất hiện chiến đấu, để bọn ta biết được bản lĩnh của ngươi như thế nào.

Thanh âm đó vang lên:

- Tiểu tử, rất có khí phách. Chỉ có điều nhiều người đã gặp ta, còn sống đến hiện nay cơ hồ không có. Ngươi hãy cân nhắc cho cẩn thận, chớ để hối hận sau này!

Mạc Ngôn nghe vậy trong lòng chấn động, mơ hồ cảm thấy bất an, lại không nắm vững được.

Nghĩ một lát, Mạc Ngôn trầm giọng nói:

- Môn hạ Ly Hận thiên cung từ trước đến giờ nói một là một, làm chuyện không hề hối hận.

- Được, nếu ngươi đã cố chấp muốn gặp mặt ta, thế thì ta sao có thể để ngươi thất vọng được.

Trong tiếng cười lớn, một luồng gió xoáy cùng với một cột sáng rực rỡ từ mặt tuyết cách vài trượng đột ngột trỗi dậy, cùng với khí bá đạo và điên cuồng hoang dã chớp mắt đã bắn tung ra bốn phía.

Kinh ngạc hiện lên trên mặt mọi người. Ai nấy đều nhìn vào cột sáng rực rỡ đó, trong mắt lấp lánh ánh sáng khác nhau.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao, một cái tên chưa từng nghe tới, thật ra lão là thần thánh phương nào, vì sao có được sức mạnh đáng sợ mà to lớn như vậy?

Trong lúc đang suy tư, cột sáng rực rỡ nối với tầng mây hình thành một cột sáng đỏ rực đường kính hơn trượng khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ vô cùng.

Giây lát sau, ánh sáng rực rỡ của cột sáng dần dần bớt đi, không bao lâu thì hoàn toàn tan biến, để lộ ra một hình bóng to lớn, ngạo nghễ giữa không trung.

Đó là một người đàn ông trung niên, khoảng chừng bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi, khuôn mặt cương nghị uy vũ, vẻ mặt lạnh lùng, có cặp mắt màu xanh lam thẫm, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng.

Người đàn ông này tay trái chắp sau lưng, tay phải nắm chặt đao. Đó là một thanh chiến đao dài chừng một trường hình dáng quái dị, chuôi đao có điêu khắc một con quái điểu.

Lý Phong đến bên Mạc Ngôn, truyền âm nói:

- Cẩn thận, Tuyết Ẩn Cuồng Đao này khí thế ép người bình sinh đệ chưa từng thấy, thiết nghĩ không nên lỗ mãng.

Mạc Ngôn gật nhẹ, vẻ mặt trầm trọng nói:

- Người này bá khí ngút trời, toàn thân lộ ra khí khái vương giả, khiến người ta cảm thấy bị áp bức rất mạnh. Nhưng thật kỳ quái, nhân vật như vậy vì sao từ trước đến giờ chưa từng có người đề cập đến vậy?

Lý Phong cười khổ nói:

- Ai biết được đây. Có lẽ lão đã ẩn mình vài trăm năm rồi, bây giờ mới xuất hiện, ai còn nhớ đến lão đây?

Giữa không trung, Tuyết Ẩn Cuồng Đao quét mắt qua bốn phía, ánh mắt hệt như ngọn đao sắc bén phá không xông đến khiến những người ở đó đều cúi đầu né tránh.

Thật là oai phong, thật là đáng sợ, thật ra lão là ai vậy?

Đánh giá qua Mạc Ngôn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đĩnh đạc nói:

- Tiểu tử, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?

Mạc Ngôn nhìn lão, trầm giọng nói:

- Rất kinh ngạc, nhưng ta lại hoàn toàn không sợ.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì để ta cho ngươi biết thế nào gọi là sợ hãi.

Tay phải phất lên, trường đao kêu gào, tiếng đao ngâm chói tai như sấm vang dội, chỉ chớp mắt đã gia tăng đến mức khiến người ta khó mà chịu đựng nỗi, lập tức hất tung Mạc Ngôn tại chỗ.

Ở vùng quanh đó, những người đi đoạt bảo vật không lượng sức mình, phần lớn tu vi không mạnh, trong tiếng đao ngâm nhiếp hồn đoạt phách của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, hơn nữa số người thân thể tan nát, nguyên thần tan biến, chỉ chớp mắt đã chết đi.

Những người còn lại đều bị thương, người tu vi mạnh mẽ tình trạng còn tốt, người tu vi kém cỏi liền dần dần đi đến cái chết.

Tai nạn đến bất ngờ khiến những người ở tại đó gào thét giận dữ. Mọi người đều giận dữ nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao, lại phát hiện lão đang bật cười lớn điên cuồng, tựa như đắc ý vô cùng.

Lý Phong tu vi không kém, nhưng trong tiếng đao ngâm chiếm hồn nuốt phách, chỉ thấy tâm hoảng ý loạn, chân nguyên toàn thân không còn nghe theo sự sai bảo của ông, phảng phất như một con thuyền con trong gió bão dữ dội, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp.

Không xa, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân cũng hệt như Lý Phong, hắn đang toàn lực khắc chế bản thân, nhưng lại tỏ ra không chịu nỗi nửa.

Sát Phật Thiên Nộ gào thét liên tiếp, sau một lúc chống cự, đột nhiên điên cuồng rống lên một tiếng, toàn thân ánh vàng kim phóng ra, dùng Sư Tử hống của Phật gia để áp chế tiếng đao ngâm của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Kinh ngạc kêu lên một tiếng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn Thiên Nộ đang hộc máu không ngừng, kinh ngạc nói:

- Tiểu hòa thượng, không ngờ Sư Tử hống của ngươi còn có mấy phần hỏa hầu. Nhưng tu vi ngươi muốn chống lại ta, tự nhiên là trứng chọi đá, nhất định thảm bại.

Thiên Nộ không nói, hận thù nhìn lão, đáy mắt lóe lên mấy phần kinh hãi.

Lý Phong lợi dụng cơ hội đến bên Mạc Ngôn, thấy ông trọng thương không dậy nổi, vội vàng hỏi:

- Thế nào rồi, có quan trọng không?

Mạc Ngôn vẻ mặt trắng bệch nhỏ giọng nói:

- Tạm thời còn chưa chết được. Bất quá thực lực người này thật mạnh, sợ là Thiên Tôn gặp phải cũng không làm gì được.

Lý Phong bật cười khổ sở, đưa tay đỡ Mạc Ngôn, đợi ông đứng dậy ổn định rồi, ánh mắt nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao, giọng nói nghiêm túc hỏi:

- Tu vi các hạ kinh thiên, vì sao vô cớ xâm phạm Băng Nguyên ta?

Liếc Lý Phong, Tuyết Ẩn Cuồng Đao ngạo nghễ nói:

- Tùy tâm sở dục, tùy ngộ nhi an. Chỉ cần ta cao hứng, đừng nói là Băng Nguyên nhỏ bé, cho dù cả thiên hạ cũng không có nơi nào mà ta không dám đi.

Lý Phong không hiểu rõ lắm, hỏi dồn:

- Con người tính vốn thiện lương, nếu ngươi đến đây chúng ta hoàn toàn không ngăn trở, hà cớ gì ngươi phải ra tay giết người vậy?

Nghe vậy bật cười lớn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao trả lời:

- Trường đao quét qua khiến chín tầng trời kinh khiếp, một chiêu chém chết nhạc khiến cả mặt đất lạnh mình. Không cầu danh lợi cùng phú quý, chỉ cầu được vui vẻ ở trong nhân gian. Từ lúc xuất đạo đến nay, đao phong đến nơi nào không có máu không quay lại, vài trăm năm tuế nguyệt lấy hết đi máu tươi chói mắt.

Lý Phong vẻ mặt kinh hãi, khiếp sợ giận dữ nói:

- Giết người như ma, chính là khát máu thành tính, ngươi có phải là người hay không?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao lạnh lùng nói:

- Chim nhạn rơi xuống đầy máu, chính là ý trời cho phép. Ngươi nói với ta như vậy thì tương đương với nguy hiểm.

Lý Phong vẻ mặt biến sắc, cảnh giác nhìn lão không dám nói thêm nữa.

Lân cận, người may mắn còn sống chừng được hơn hai mươi người, ngoại trừ mười mấy người trọng thương không dậy nổi, những người còn lại lúc này đang cật lực đứng lên, hoặc đi bộ, hoặc bay đi đều vội vàng bỏ chạy đi mất.

Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân chạy nhanh nhất, Sát Phật Thiên Nộ lại đứng tại chỗ, rõ ràng hòa thượng này dùng chữ sát trong tên đã hoàn toàn không phải là dạng người tham sống sợ chết rồi.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn về phía xa xa, vẻ mặt khinh bỉ nói:

- Nếu đã chạy đến, sao lại bỏ đi, hà tất phải như vậy?

Trong tiếng hỏi, chỉ thấy tay phải lão phất lên, chiến đao lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ bay từ mũi đao hóa thành một làn đao khổng lồ dài đến vài trăm trượng, cùng với uy thế chấn động trời đất, dễ dàng nuốt lấy gần mười sinh mạng, chỉ còn một mình Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân may mắn né tránh được.

Thấy vậy, Lý Phong, Mạc Ngôn, Thiên Nộ vẻ mặt thê thảm, chỉ thấy một luồng khí lạnh thấm vào lòng đến tận xương tủy, bình sinh lần thứ nhất cảm ứng được rõ ràng tiếng Tử Thần réo gọi.

Lúc này đây phải làm thế nào đây, chọn lựa bỏ chạy hay là yên lặng theo dõi kỳ biến?

Toàn lực phản kích hay đối phó lại?

Trong lúc suy tư, vài bóng người từ xa bay lại, giây lát đã đến trước mặt.

Đi đầu là Thiên Lân, Tân Nguyệt, Phi Hiệp sánh vai mà đến, Tiếu Tam Sát và năm người tu đạo chạy theo sau lưng.

Còn một phía, Chu Kiệt và Phùng Vân cũng xuất hiện tức thời, mọi người vừa thấy tình hình trên mặt đất thì ai nấy đều kinh hãi vô cùng.

Tân Nguyệt, Phi Hiệp và Chu Kiệt, Phùng Vân nhanh chóng đến bên Lý Phong, nhỏ giọng hỏi vài câu liền hiểu được đại khái một chút.

Thiên Lân không hề tiến lên, hắn dừng lại bên ngoài cách Tuyết Ẩn Cuồng Đao chừng mười trượng, lúc này đang quan sát lão.

Phát hiện có người khác đến, Tuyết Ẩn Cuồng Đao rất thích thú, ánh mắt quét qua những người đến, lập tức bị Thiên Lân hấp dẫn.

- Tiểu tử, ngươi tên là gì, tu vi bất phàm.

Thiên Lân từ ánh mắt của lão nhìn ra được một chút manh mối, điềm nhiên nói:

- Ta tên Thiên Lân, ngươi tên là gì, đến từ đâu?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao lặp lại:

- Thiên Lân … Thiên Lân … Không tồi, cái tên này được. Ta tên Tuyết Ẩn Cuồng Đao, đến từ một nơi rất xa xăm. Ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ, theo ta tu luyện không?

Thiên Lân lắc đầu nói:

- Thực lực ngươi rất mạnh mẽ, nhưng muốn làm sư phụ ta thì còn kém xa lắm.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười nói:

- Ngươi rất kiêu ngạo, điểm này ta rất thích đó. Bây giờ ta cũng không miễn cưỡng ngươi, trước hết để cho ngươi cân nhắc một thời gian đã. Tin tưởng không lâu sau ngươi sẽ tự động bái ta làm sư phụ. Bây giờ, nơi này đã thêm không ít người, thanh đao này của ta rất lâu không tưới đẫm máu tươi, thế thì hãy khai đao với những người này … Ồ … sức mạnh thật to lớn, quả thật rất bất ngờ.

Dứt lời, Tuyết Ẩn Cuồng Đao liền biến mất không thấy, cho dù là Thiên Lân cũng không hề thấy rõ hắn rời đi như thế nào.

Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn lên tầng trời.

Nơi đó vừa mới xuất hiện một tia khí tức, ngắn ngủi nhưng lại có phần quen thuộc, là ai đây?

Theo phán đoán của Thiên Lân, luồng khí tức đó chính là nguyên nhân khiến Tuyết Ẩn Cuồng Đao bỏ đi, nhưng người đó là ai vậy?

Thiên Đao khách?

Triệu Ngọc Thanh?

Hay còn có người nào khác đây?

Suy nghĩ một lúc, Thiên Lân bỏ hết tạp niệm, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Lý Phong, hỏi tình trạng của Mạc Ngôn.

Chu Kiệt vẻ mặt nặng nề, lo lắng nói:

- Thương thế của huynh ấy rất nặng, mà chân nguyên trong cơ thể lại có phần quái dị, liên tục bài xích ngoại lực từ ngoài tiến vào, khiến chúng ta căn bản không cách gì trị thương cho huynh ấy.

Thiên Lân cau đôi mày kiếm, trầm tư một lúc, nhẹ giọng nói:

- Ta đến thử qua xem có biện pháp nào hay không.

Chu Kiệt dặn dò:

- Cẩn thận một chút, không cần phải miễn cưỡng.

Thiên Lân mỉm cười không nói, tay phải nhẹ nhàng áp vào lưng của Mạc Ngôn, sau khi phân tích cẩn thận thương thế rồi, ven bàn tay liền mờ hiện một tầng ánh đỏ, lúc này hắn đang dùng Liệt Hỏa chân nguyên để đả thông kinh mạch bị bế tắc của Mạc Ngôn.

Ban đầu, chân nguyên trong cơ thể của Mạc Ngôn cực lực bài xích chân nguyên của Thiên Lân, nhưng sau đó theo sự điều chỉnh tần suất không ngừng của Thiên Lân, lại thi triển được Liệt Hỏa Chân Âm, cuối cùng đột phá được phòng tuyến của chân nguyên đó.

Lý Phong thụ thương không nhẹ, Phi Hiệp đang dùng chân nguyên bản thân để hỗ trợ ông đả thông sơ kinh mạch. Đợi đến khi thương thế mạnh khỏe, Mạc Ngôn cũng đã khôi phục được vài phần, mọi người liền tụ lại bắt đầu đàm luận.

Tân Nguyệt lên tiếng trước tiên, chỉ nghe nàng hỏi:

- Tuyết Ẩn Cuồng Đao thân phận thần bí, hắn đến từ nơi nào?

Mạc Ngôn nói:

- Theo tình hình vừa rồi, hắn từ trong băng tuyết xuất hiện, hẳn phải sớm ẩn núp trong đó rồi.

Phùng Vân phản bác lại:

- Ta thấy suy đoán như vậy có chút lầm lẫn. Với thực lực của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, căn bản hắn không cần phải ẩn núp.