Thất Giới Hậu Truyện

Chương 126: Quái dị long phong (Cơn gió lốc quái dị)




Phi Hiệp thấy vậy, nhỏ giọng cười nói:

- Thiên Lân à, sau này ngươi phải cẩn thận khi nói chuyện.

Bật cười điềm nhiên, Thiên Lân không để ý lắm nói:

- Tính cách của Tân Nguyệt ta hiểu rõ, nàng sẽ không nổi giận đâu. Đi thôi, phía trước có chuyện.

Phi Hiệp thấy hắn không để ý cũng không nói nhiều, lập tức gia tăng tốc độ, loáng cái đã đi xa.

Nhìn về phía xa xa, Tân Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc, chỉ thấy một cơn lốc xoáy cao vài trăm trượng đang di động thẳng về phía này nhanh chóng trên mặt tuyết.

Giữa không trung, vài chục người tu đạo hoảng hốt bỏ chạy, có vài người tu vi yếu ớt, chậm chân liền bị cột gió nuốt lấy đến không kịp kêu thảm một tiếng đã biến mất.

Những người còn lại giận dữ rống lên liên miên, nhưng lại có chút kỳ quái, đó là bọn họ vì sao không tản ra bốn phía?

Chỉ dừng lại trong chớp mắt, Thiên Lân và Phi Hiệp đã đến bên cạnh nàng. Hai người nhìn cơn lốc xoáy đó, vẻ mặt trái ngược hẳn nhau.

Đối với Phi Hiệp, lần đầu gặp cơn lốc xoáy đáng sợ như vậy, vẻ mặt đầy khiếp sợ và kinh hãi.

Thiên Lân thì không, hắn cau đôi mày kiếm chăm chú nhìn cơn lốc xoáy đó, vẻ mặt toát ra thần thái hơi ngưng trọng.

Tân Nguyệt quay lưng về phía hắn, khẽ lẩm bẩm:

- Có suy nghĩ thế nào?

Thiên Lân trầm giọng nói:

- Cơn lốc xoáy này hoàn toàn không phải bất ngờ mà có người đang khống chế nó.

Phi Hiệp nghe vậy kinh ngạc nói:

- Cơn lốc xoáy là hiện tượng tự nhiên, là một loại hủy diệt đáng sợ vô cùng trên thế gian, từ trước đến nay còn chưa nghe nói có người có khả năng khống chế nó.

Thiên Lân lắc đầu chầm chậm, nghiêm túc nói:

- Mẹ ta từng nói, thế gian to lớn không gì kỳ quái không có. Ở vùng hoang nguyên Tây Bắc, nghe nói hàng năm có lốc xoáy qua lại, ở đó đã từng xuất hiện người có đủ khả năng khống chế cơn lốc xoáy.

Phi Hiệp hiếu kỳ nói:

- Chuyện này là vào lúc nào, sao ta chưa từng nghe sư phụ nhắc đến bao giờ?

Thiên Lân cười nói:

- Ta cũng không biết nữa, có lẽ là chuyện vài trăm năm trước. Được rồi, không tranh luận những chuyện đó nữa, cơn lốc xoáy đã đến gần rồi, chúng ta hãy né qua trước đã.

Nói rồi thân thể xoay chuyển tạo nên một sức hút mạnh mẽ, lập tức cuốn lấy Tân Nguyệt và Phi Hiệp lên, chớp mắt đã xuất hiện ngoài một dặm về bên trái để tránh đường đi của con lốc xoáy.

Khiếp sợ liếc Thiên Lân, Phi Hiệp chỉ vào cơn lốc xoáy hỏi:

- Thiên Lân, ngươi nói có kỳ quái hay không, những người đó sao lại không né tránh về hai phía vậy?

Thiên Lân trầm giọng nói:

- Bọn họ không phải không muốn né tránh mà không thể né tránh.

Phi Hiệp nghi hoặc nói:

- Không có khả năng, với tu vi của bọn họ muốn né tránh thì không thành vấn đề.

Tân Nguyệt điềm nhiên nói:

- Cơn lốc xoáy này đúng là như Thiên Lân nói, đang bị người khống chế. Những người tu đạo bỏ chạy đó đều bị sức mạnh từ hai phía trái phải phong kín lại, ngoại trừ chạy về phía trước, căn bản không cách gì bỏ chạy được.

Phi Hiệp vẻ mặt kinh hãi, khiếp sợ nói:

- Cơn lốc xoáy to lớn như vậy có sức phá hủy mạnh mẽ, có thể nói là khó mà tính toán được. Nếu có người đủ sức khống chế nó cũng phải tiêu hao tinh lực rất lớn, vậy mà còn dư sức mạnh để khống chế khí trường lân cận. Hơn nữa, cơn lốc xoáy liên tục xoay tròn, dòng khí lân cận vô cùng bất ổn định, căn bản không thể khống chế được nữa rồi.

Thiên Lân trầm giọng nói:

- Đây chính là chỗ đáng sợ của người ẩn sau bóng tối.

Trên mặt đất, cơn lốc xoáy di động nhanh chóng hệt như một tử thần, không ngừng nuốt lấy sinh mạng, chỉ một lúc liền có hai mươi người tu đạo bị cuốn vào giữa dòng xoáy.

Những người còn lại, Tiếu Tam Sát bay trước nhất, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Còn Phiêu Linh khách và Hoàng Kiệt lại không thấy trong đám người đó.

Tình trạng như vậy cứ kéo dài mãi, đợi đến lúc cơn lốc xoáy thổi qua chỗ lúc trước ba người Thiên Lân ở đó, nhóm người vốn có hơn năm mươi vị lúc này chỉ còn lại hơn chục vị mà thôi.

Thở dài khe khẽ, Phi Hiệp cảm xúc nói:

- Đúng như sư tổ nói, Băng Nguyên đối với rất nhiều người hoàn toàn không phải là điểm khởi đầu để bay lên như diều mà là vực sâu vạn kiếp không thoát ra được.

Thiên Lân thản nhiên lên tiếng:

- Nếu bọn họ hiểu rõ thì sẽ không tiến đến đây. Đương nhiên, đổi lại là ta, cũng sẽ ôm hy vọng may mắn trong lòng thử thăm dò, ai bảo tính người là như vậy.

Tân Nguyệt mở miệng cắt ngang những câu nói cảm xúc của bọn họ, nghiêm túc nói:

- Cơn lốc xoáy đến đột ngột, trước đó không hề có chút dấu hiệu nào, nếu như mãi không ngừng thì sẽ tạo nên uy hiếp đối với Đằng Long cốc, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp ngăn cản.

Phi Hiệp khổ sở nói:

- Uy lực của cơn lốc xoáy muội cũng đã thấy rồi, căn bản sức người không thể ngăn trở được, chúng ta chỉ có thể lập tức quay về cấp báo.

Tân Nguyệt lắc đầu nhè nhẹ, không đồng ý với cách nói của hắn, ánh mắt nhìn lại Thiên Lân.

Chăm chú nhìn cơn lốc xoáy, Thiên Lân trong lòng suy nghĩ bay bổng, vừa phân tích uy lực và sự hình thành của cơn lốc xoáy, vừa cân nhắc có biện pháp nào có thể ngăn trở nó được.

Một lúc sau, Thiên Lân có chút phỏng đoán, vội vàng nói với Tân Nguyệt:

- Theo ta nghĩ, nếu người khống chế cơn lốc xoáy ẩn thân trong cơn lốc xoáy, người ngoài cơ hồ không cảm ứng được sự tồn tại của hắn.

Tân Nguyệt trầm ngâm nói:

- Suy đoán này của ngươi có lý lẽ, bốn phía cơn lốc xoáy có dòng khí vận chuyển rất nhanh dùng để ngăn cách tất cả mọi sóng thăm dò, khiến người ta không cách gì tìm được tình trạng bên trong. Nhưng một khi suy đoán này là đúng, người đó vì sao lại muốn cuốn những người tu đạo đó đây? Hắn vì loại trừ đối lập hay còn có mục đích nào khác đây?

Thiên Lân chần chừ nói:

- Về điểm này, trước mắt ta còn chưa nghĩ ra được giải thích hợp lý. Bất quá, chỉ cần có thể khiến cơn lốc xoáy ngừng lại, tin chắc có thể biết được ai ở trong thao túng.

Phi Hiệp cười khổ nói:

- Khiến nó ngừng lại? Điều này căn bản là không thể làm được.

Tân Nguyệt nói:

- Sai rồi, chỉ cần có được sức mạnh tương ứng, liền có thể khiến cơn lốc xoáy này dừng lại.

Phi Hiệp nghi hoặc nói:

- Ai có được sức mạnh to lớn đến như vậy?

Tân Nguyệt nhìn hắn, điềm nhiên trả lời:

- Sư tổ có thể làm được.

Phi Hiệp sửng người, dường như muốn tranh luận lại vài câu nhưng cuối cùng lại bỏ qua.

Thiên Lân vỗ vỗ vai hắn, giọng đầy thâm ý:

- Chuyện trong Đằng Long cốc thật ra ngươi biết rất ít.

Phi Hiệp mơ hồ sáng tỏ, đang muốn hỏi vài câu, bên tai lại vang lên tiếng la nhỏ của Tân Nguyệt.

- Nhìn nhanh, cơn lốc xoáy đó đã yếu đi rồi kìa.

Thiên Lân và Phi Hiệp cùng nhìn kỹ lại, quả nhiên cơn lốc xoáy cao vài trăm trượng đó lúc này đang yếu đi, chỉ một lúc liền biến mất không thấy, gần như chỉ có một đống xương trắng trong gió tuyết từ trên trời rơi xuống.

Nhìn thấy cảnh này, Phi Hiệp thất kinh la lên:

- Xương trắng thật nhiều, những người trước đây bị cuốn vào trong đều chết sạch rồi?

Thiên Lân trong mắt lóe ánh sáng kỳ dị, khi cơn lốc xoáy biến mất, hắn mơ hồ cảm ứng được một luồng khí tức yếu ớt, nhưng chớp mắt đã không còn thấy nữa.

Đưa tay phải lên, Thiên Lân phát xuất một luồng sức mạnh nhu kình, thu được một đốt xương trắng từ trong gió tuyết để quan sát cẩn thận.

Rất nhanh, khuôn mặt bình tĩnh của Thiên Lân hiện ra sự kinh ngạc, rõ ràng hắn đã phát hiện gì đó từ trên xương trắng này.

Cũng đúng vào lúc đó, những người may mắn thoát qua kiếp nạn được đang bay đi trối chết.

Mãi đến khi cơn lốc xoáy hoàn toàn biến mất, trong số những người này chỉ rất ít người quay lại, miệng phát ra những tiếng gào thét giận dữ đau thương. Tân Nguyệt lẳng lặng nhìn, khuôn mặt tuyệt đẹp có mấy phần cảm thương.

Cho dù những người này vì sao đến đây, tai nạn đến bất ngờ như vậy, sinh mạng yếu ớt như vậy đều khiến người ta khiếp sợ.

Thời gian như ngừng lại trong sát na.

Hoa tuyết tung bay trắng tinh không tì vết, nhưng nó lại che phủ đau thương vô tận… Đột nhiên, một luồng khí tức khác thường từ xa truyền lại, có vài phần bá đạo mà điên cuồng, hệt như muốn thông báo cho toàn bộ thiên hạ.

Cảm nhận được sự bá đạo này, Tân Nguyệt, Thiên Lân, Phi Hiệp, Tiếu Tam Sát cùng với những người may mắn sống sót đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy về phía Đông Nam cách chừng chục dặm, giữa không trung xuất hiện một cột sáng rực rỡ, kéo dài chừng một khắc sau đó liền biến mất.

Đó là một hình bóng lưu lại của một loại pháp quyết, đại biểu cho một loại sức mạnh tuyệt cường.

Với tình hình hiện nay của Băng Nguyên, ai vào lúc này lại lưu dấu vết rõ ràng như vậy ở quanh vùng Đằng Long cốc đây?

Mỗi người ở đó có suy nghĩ khác nhau, Tân Nguyệt gọi Thiên Lân và Phi Hiệp, dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về phía đó.

Tiếu Tam Sát thấy vậy vội vàng đi theo, những người còn lại đều do dự không quyết, một phần đi theo một phần rời đi. Rời khỏi Chu Kiệt, Tân Nguyệt, Lý Phong và Mạc Ngôn ngự kiếm bay đi, chỉ giây lát sau đã đi được hơn ba mươi dặm, gặp được những nhân sĩ tu đạo kia.

Ngày hôm qua, Mạc Ngôn đã giết chết Vân Yên cư sĩ ở đây, khiến lòng người có mặt sợ hãi, phần lớn đều dừng lại bên ngoài đường cảnh giới, không dám dễ dàng vượt qua.

Hiện nay, Lý Phong và Mạc Ngôn lại xuất hiện, những người đó đều chú ý cao độ, muốn hiểu được vì sao hai người lại đến đây.

Liếc qua tình hình mọi người, trong lòng Lý Phong hơi chấn động, trong đám người này ngoại trừ Sát Phật Thiên Nộ và Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân ra, Hắc Ưng, Vô Tướng khách và thanh niên áo lam đều không có mặt, bọn họ đi nơi nào rồi?

Mạc Ngôn lưu ý đến tình hình này, hơi cau mày nói:

- Với thực lực của mấy người này, muốn bọn họ ngoan ngoãn ở yên bất động là chuyện không thể được.

Lý Phong nói:

- Đệ hiểu rõ chuyện này, nhưng đệ đang nghĩ bọn họ hiện nay đang ở đâu?

Mạc Ngôn trầm ngâm nói:

- Trong ba mươi dặm quanh Đằng Long cốc, cứ cách một đoạn lại có đệ tử gác, nếu bọn họ muốn xông vào thẳng, tất có đệ tử môn hạ báo cáo. Hiện nay chúng ta không hề tiếp nhận được báo cáo nào, rõ ràng bọn họ …

Còn đang nói, Mạc Ngôn đột nhiên biến sắc, vội la lên:

- Né nhanh!

Lý Phong nghe vậy cảnh giác, dùng tốc độ nhanh nhất dời ngang vài trượng, quay đầu lại thấy vị trí vốn lúc này mình đứng, lúc này đã thành một cái hố tó, còn lưu lại dao động chân nguyên mạnh mẽ mà cương mãnh.

Ngoài vài chục trượng, những người tu đạo đó vẻ mặt kinh ngạc, một bộ phận do phản ứng hơi chậm cũng bị lan truyền, có ba người bị trọng thương tại chỗ.

- Người nào? Ra đi!

Phi thân lên không trung, Sát Phật Thiên Nộ nhìn quanh lớn tiếng quát.

Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân và Thiên Nộ cách nhau vài trượng, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh, nhắc nhở:

- Mọi người cẩn thận, địch nhân này vô cùng đáng sợ.

Những người ở tại chỗ đều chia nhau bay lên, ai nấy thi pháp phòng ngự, múa lên trường kiếm, tình hình rất là khẩn trương.

Mạc Ngôn yên lặng đứng trên mặt tuyết, toàn thân lấp lánh ánh đỏ nhàn nhạt, giọng trầm ổn nói:

- Nếu đến rồi, hà tất lại ẩn núp.