Thất Gia

Quyển 2 - Chương 57: Hoang dã phá miếu (Miếu hoang đổ nát)




Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Ô Khê đang chuẩn bị dùng cơm chiều, thấy Cảnh Thất giờ này còn đến đây, liền có chút kinh ngạc.

Cảnh Thất buông tiểu điêu xuống, để nó tự chạy chơi trong viện, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Cho ta thứ mê dược có thể bỏ vào trong rượu, lại khiến người ta không phát hiện ra được”.

Ô Khê sửng sốt một chút, nhưng cái gì cũng chưa hỏi, chỉ đối Nô a Ha bảo: “Đi lấy đến đây cho Vương gia”.

Cảnh Thất dừng một chút, lại bỗng nhiên gọi Nô a Ha lại hỏi: “Cái loại Túy Sinh Mộng Tử lần trước ta không cẩn thận hít vào có còn không?”

Ô Khê ngay lập tức phân phó lại: “Đi lấy Túy Sinh Mộng Tử đến đây”.

Nô a Ha không dám trì hoãn, lập tức mang một bình nhỏ đến, Ô Khê tiếp nhận rồi đưa sang cho Cảnh Thất, tỉ mỉ nói cho hắn biết lượng dùng, Cảnh Thất miễn cưỡng cười, nói câu cảm tạ, cũng không ngồi lại mà đi ngay.

Ô Khê bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, đứng lên đuổi theo Cảnh Thất, ôm lấy bả vai hắn rồi vỗ nhẹ một chút, nói rằng: “Ngươi không cần lo lắng, đây là hảo dược, người uống vào sẽ mộng thấy những thứ hắn vô cùng mơ ước, ít nhất ở trong mộng sẽ phi thường khoái hoạt”.

Cảnh Thất nhẹ nhàng cười cười, lắc đầu, xoay người đi khỏi.

Ô Khê vẫn nhìn theo bóng lưng hắn đến ngẩn người, Nô a Ha nhịn không được liền hỏi: “Vu đồng, Vương gia đây là làm sao vậy? Muốn Túy Sinh Mộng Tử để làm gì?”

“Hắn muốn đi làm chuyện không tốt”. Ô Khê nhẹ giọng nói, “Hắn mỗi lần đi làm chuyện không tốt, đều sẽ cười với biểu tình trống rỗng như vậy”.

Nô a Ha ngẩn ra: “Vương gia đi làm chuyện … không tốt?”

Ô Khê thở dài, một lần nữa ngồi xuống: “Hắn đã làm rất nhiều chuyện không tốt, nhưng mỗi một việc đều không phải do bản thân nguyện ý, ta tin tưởng hắn là người như vậy, bởi vì ta thích hắn”.

Thích một người, không thích một người, sống trong mơ mơ màng màng, hay dựa vào mơ mơ màng màng mà sống, đều là những thứ lẫn lộn khó bề phân rõ, có đôi khi người ta cần phải dựa vào niềm tin để vượt qua hết một đời, tin tưởng một điều là sự thật, nó sẽ chính là sự thật.

Hách Liên Bái hiếm thấy được đến thượng thư phòng ngồi, không biết có phải là do lâu lắm rồi không ngốc một hồi ở nơi này hay không, mà cảm thấy những đồ vật ở trên bàn rất có chút giống như đã từng quen biết, rồi lại cảm giác có chút cổ quái. Hắn cho lui tả hữu, chỉ chừa Hỉ công công ở lại để hầu hạ một bên, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Trẫm có đôi khi cảm thấy mình làm sai”.

Hỉ công công cười bồi: “Hoàng Thượng, lời này là từ đâu mà nói thế a?”

Hách Liên Bái ngẩng đầu yên lặng nhìn lão, thần sắc có chút ngốc trệ, hắn mang một đầu tóc hoa râm, sắc mặt tuy rằng không tồi nhưng vẫn có nếp nhăn, trên tay tuy có thịt nhưng làn da lại nhăn nheo chảy xệ, chợt nhìn, thật có ảo giác cả người gầy như que củi —— cho dù hết bệnh rồi, hắn cũng là một lão nhân.

Bỏ đi long bào trên người, thần sắc hắn đờ đẫn tựa như những lão nhân cô độc trong thiên hạ, tiều tụy, ngốc trệ, mang theo chút điểm chờ mong mờ mịt, khiến lòng người phải chua xót.

Tựa như cả người hắn chỉ còn lại một bộ long bào kia thôi.

Thẳng đến khi nụ cười trên mặt Hỉ công công đều cứng lại rồi, Hách Liên Bái mới chậm rãi mà nói rằng: “Tưởng ái khanh làm quan dưới triều ta nhiều năm, không có công lao, cũng có khổ lao, ngày mai… Ngày mai khi hắn rời khỏi kinh thành, ngươi liền đi theo tiễn hắn một đoạn đi, đừng để hắn phải tới địa phương ẩm thấp kia mà chịu khổ. Cũng đừng có tiễn trong kinh thành, không lại khiến chúng khanh gia đi theo tiễn biệt phải hốt hoảng lo sợ”.

Hỉ công công chấn động, nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hách Liên Bái một cái, lúc này mới khom người, đáp: “Nô tài tuân chỉ”.

Người như bông liễu, mệnh như cỏ rác, sĩ tộc công khanh còn như thế, huống chi là dân chúng tầm thường? Chỗ đứng không cao thì phải đủ thông minh, đủ tàn nhẫn, đủ tâm cơ thâm trầm, thiên ky bách biến*.

*Theo bai du, cái này ám chỉ việc biến hóa vô cùng.

Chỉ vì có thể sống.

Đêm đó, Lương Cửu Tiêu đã có một giấc mộng, mộng thấy mình đang ở trong một đại viện tử, tựa như chỗ ở khi còn nhỏ. Đại viện tử nằm ở lưng chừng núi, có hoa đào bạt ngàn cả núi đồi, lại còn đang độ phồn hoa thịnh khai, phảng phất như che phủ cả đất trời, men theo viện tử là một dòng nước nhỏ nông, vẫn luôn triền miên đến tận dưới chân núi, từ trên đỉnh núi nhìn xuống, thực giống một dải lụa trắng chìm ngập trong biển hoa.

Phía sau núi còn có thác nước, có tiểu tuyền, có ánh trăng dịu dàng như nước, có đỉnh núi sừng sững tựa trời xanh.

Còn có… Đại sư huynh.

Người kia những năm gần đây xuất quỷ nhập thần, bận rộn với các loại tục sự tạp vật. Đại sư huynh lúc này ý cười nhàn nhạt, ngay cả mi nhãn cũng đều thư thái giãn ra, mang theo hai bình Trúc Diệp Thanh, chính mình uống một vò, còn ném cho gã một vò, sau đó nói cho gã biết mình không đi đâu nữa, hàng năm sẽ ngụ trong tiểu viện này chờ đông qua, chờ hoa đào nở rộ, lúc đó sẽ mang theo gã lưu lạc giang hồ.

Lương Cửu Tiêu nhịn không được cười ra thành tiếng.

Chính là, trong núi không năm tháng, ngoài đời đã ngàn năm.

Chờ sau khi gã tỉnh lại, đã là chạng vạng ngày thứ hai. Lương Cửu Tiêu trở mình một phát từ trên giường ngồi dậy, nhu nhu mắt, ngơ ngác nhìn ánh mặt trời đang dần ảm đạm, hồi lâu sau mới nhận rõ được thời gian hiện tại, còn có chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy thời điểm bản thân nằm xuống chính là vào lúc này, như thế nào vừa mở mắt ra lại vẫn là lúc này?

Gã ngồi một hồi, đầu cũng không đau, chính là trong đầu có điểm nặng nề, có chút nghĩ không thông, vì thế chậm rãi đứng dậy, tự rót cho mình chén trà, uống xuống mới tỉnh lại được một ít. Tình cảnh trong mộng rõ ràng như ở trước mắt, tuyệt  không giống với bình thường, vừa mở mắt liền quên hơn phân nửa, lại nhớ tới nét cười của Chu Tử Thư lúc ở dưới táng hoa đào, như thế nào cũng giống y như là sự thật, gã thất thần một chốc, lại nhịn không được tự cố tự địa mà ngây ngô cười.

Bỗng nhiên, có người khinh thủ khinh cước đẩy cửa tiến vào, thấy gã đã tỉnh, mới “Nha” một tiếng, nói: “Lương đại hiệp, ngươi cuối cùng đã tỉnh lại”.

Lương Cửu Tiêu quay đầu lại nhìn, thấy đó là Cát Tường liền có chút xấu hổ, bèn xoa xoa thái dương nói rằng: “Ngươi xem xem, Vương gia nói rượu này bốc chậm nhưng say rất lâu, ta lại không thèm để ở trong lòng, uống nhiều quá, chắc là lại làm mấy chuyện mất mặt xấu hổ đi?”

Cát Tường liền cười nói: “Không có gì, chính là uống nhiều quá ai kêu cũng không tỉnh dậy nổi, có muốn sơ tẩy chút không, ta đi mang chút nước cho ngài nhé?”

Lương Cửu Tiêu vội hỏi: “Đã là giờ nào?”

Cát Tường đáp: “Ngài ngủ một ngày một đêm rồi”.

Lương Cửu Tiêu sửng sốt một lát, “Đằng” một phát đứng lên, trong miệng nói: “Ôi, thế thì hỏng chuyện rồi, ta đã đáp ứng sẽ đi tiễn Tưởng đại nhân, này…” Gã đi qua đi lại tại chỗ hai bước, dùng vỗ hai cái lên trán mình, “Cho ngươi uống rượu, cho ngươi lại hỏng việc!”

Cát Tường nói rằng: “Lương đại hiệp đừng có gấp, Vương gia thấy gọi ngài dậy không nổi, sáng sớm đã cùng chư vị đại nhân đi tiễn biệt Tưởng đại nhân, chắc hẳn cũng đã công đạo rõ ràng, Tưởng đại nhân sẽ không trách ngài đâu”.

“Tưởng đại nhân sẽ không trách ta, nhưng tiểu Tuyết còn không ghi hận ta cả đời đi?” Lương Cửu Tiêu nhăn nhíu mày, liền hạ quyết tâm chạy thẳng ra bên ngoài, “Không được, ta phải lên đường đuổi theo bọn họ —— Cát Tường huynh đệ, ngươi nói với Vương gia một tiếng…”

Đang nói còn chưa xong, thân người đã nhoáng lên nhoáng xuống vài cái, không thấy bóng dáng.

Kỳ thật lúc này Cảnh Thất đang ở ngay trong thư phòng, tựa bên cửa sổ đứng nhìn, mắt thấy thân ảnh Lương Cửu Tiêu chợt loáng một cái rồi biến mất khỏi tầm nhìn, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình gì.

Bình An ở phía sau hắn thấp thấp nói một câu: “Vương gia, Lương đại hiệp đi rồi”.

Một lúc lâu sau, Cảnh Thất mới gật gật đầu, thấp giọng nói: “Ngươi đi đến chỗ Chu công tử kia, nói cho hắn biết một tiếng, nói với hắn người ta chỉ lưu được đến lúc này, còn lại để hắn xem mà lo liệu”.

Bình An ứng thanh, lui ra.

Ô Khê ngồi phía sau trác án đọc sách, nửa ngày chưa hề giở lấy một tờ, Cảnh Thất ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ, y cũng đối với bóng dáng Cảnh Thất mà ngẩn người, một lát sau, chỉ thấy Cảnh Thất bỗng nhiên một tay che ngực, hơi hơi khom lưng xuống, nghiêng người tựa vào tường.

Ô Khê vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, thân thiết hỏi han: “Ngươi làm sao vậy?”

“Tâm đau”. Đôi mắt Cảnh Thất hơi khép lại, hàng mi dày có chút run rẩy, mày nhíu chặt thành một đoàn, đôi môi mấy máy như đang lẩm bẩm một mình: “Lương tâm đau…”

Ô Khê yên lặng đứng bên hắn một hồi, sau đó chậm rãi giơ tay lên, thử thăm dò mà ôm lấy thắt lưng Cảnh Thất, người nọ tự nhiên sẽ không tự động tựa vào trong lòng ngực y, y liền thuận thế đưa người qua, đem lồng ngực của mình dán ở phía sau lưng hắn, xuyên qua tấm lưng hơi khom lại đó, Ô Khê có thể cảm giác được trái tim của đối phương đang đập, rất chậm, từng chút từng chút một, dường như còn mang đến thứ cảm giác nặng nề mà mục vỡ.

Cảnh Thất cũng không có tránh ra.

Ô Khê vô thức đếm từng nhịp tim của hắn, giống như làm vậy là có thể lý giải được thứ cảm giác vô vi như có như không trên người người này, giống như làm vậy là có thể tìm được giấu vết của tiền căn hậu quả lưu lại trên người người này. Nhưng y không thể, y bi ai mà nghĩ, thế giới của y vĩnh viễn là một dải đất thẳng dài tít tắp, còn trong lòng Cảnh Thất lại có vô số dây dưa quây tròn thành một chỗ, quanh quanh quẩn quẩn, có khi ngay cả bản thân hắn cũng không biết những thứ đó điểm bắt đầu là ở đâu, lại từ chỗ nào mà kết thúc.

Từ kinh thành đi ra bên ngoài, ngang qua trường đình, ra khỏi cửa thành là đã bước lên lối Hàm Dương xa xôi mịt mờ tin tức, một đường xuôi về phương nam, càng đi càng vắng lặng, càng đi càng xa xăm, càng lúc càng xa, đường càng thêm hẹp, trời càng âm u.

Lương Cửu Tiêu thúc ngựa phi như điên, gã nghĩ đoàn người Tưởng Chinh lão nhược bệnh tàn là đa số, tất sẽ đi không được mau, huống hồ họ mới đi được một ngày, lại còn phải dừng lại để nghỉ ngơi, nên lấy theo cước trình của gã thì chắc nửa đêm là đuổi vừa kịp.

Ven đường ngang qua mấy thôn trấn kỷ gia*, Lương Cửu Tiêu đều nghe ngóng từng nhà một, Tưởng Chinh là toàn gia đồng hành, người nhiều vật nhiều, nên rất dễ gây chú ý, ai lai vãng qua đều nhớ kỹ, nên gã một đường dễ dàng lần theo tung tích của họ mà đuổi tới. Kinh thành càng ngày càng xa, khoảng cách giữa các thôn trấn với nhau cũng ngày càng lớn, chạy đến khi cách kinh thành khoảng năm mươi dặm về phía Nam thì vừa vặn gặp huyện Thanh Hà, đây cũng xem như là một huyện lớn, Lương Cửu Tiêu đoán chừng chính là nơi này rồi, bèn gõ cửa từng khách điếm một mà hỏi thăm.

*Tức thôn trấn nhỏ chỉ có vài nhà.

Nhưng hỏi thăm hết toàn bộ, những tiểu nhị bị đánh thức đều không kiên nhẫn mà lắc đầu, cứ như nhóm người Tưởng Chinh chưa từng đến nơi này vậy, trong lòng Lương Cửu Tiêu bỗng nhiên xuất hiện một loại dự cảm bất hảo, gã bèn nhảy lên lưng ngựa quay trở về. Lương Cửu Tiêu một đường chạy một đường nghĩ, trấn nhỏ phía trước kia rõ ràng có người nói đã gặp qua đám người Tưởng Chinh, như thế nào bỗng nhiên lại bặt tăm như vậy?

Vừa không có trụ lại huyện này, cũng không ở trong trấn kia, bọn họ còn có thể đi đâu? Chẳng nhẽ nửa đêm lại mang theo một đoàn toàn lão nhân gia với tiểu hài tử tá túc chốn sơn lâm sao?

Gã lúc này thả chậm tốc độ, vừa đi vừa chú ý nhìn, cả ngôi miếu đổ nát ven đường cũng không buông tha, đều xông vào kiểm tra một lượt, nhưng đã trôi qua hơn nửa đêm vẫn không thu hoạch được gì.

Lương Cửu Tiêu liền tính toán ở lại ngôi miếu đổ nát này một đêm, định bụng chờ đến sớm mai lại đi hỏi thăm tiếp. Gã nhóm lửa lên, định cuộn mình trên đám cỏ tranh nghỉ ngơi một hồi, nhưng vừa mới nằm xuống, khóe mắt bỗng nhiên lướt thấy chút dấu tích nơi góc tường.

Gã mãnh liệt nhảy dựng lên, nương theo ánh lửa đi qua nhìn thử —— đúng là vết máu.

Nhịp tim Lương Cửu Tiêu đột nhiên gia tốc, gã lần mò theo dấu máu nửa rõ nửa không kia, đẩy ra cửa sau của hoang miếu, liền không khỏi đương trường chết sững.

Trong đó toàn là thi thể, nằm một cách ngổn ngang la liệt, giữa đống huyết nhục mơ hồ kia gã vẫn có thể nhận ra vài gương mặt quen thuộc… Còn có tiểu tiểu thân ảnh đang cuộn mình trong lòng nhũ mẫu kia, bị một đao thống xuyên qua cả hai người lớn nhỏ.

Lương Cửu Tiêu vô thức phát ra một tiếng gào thét từ trong cổ họng, khàn khàn trầm thấp, không thanh không điệu, trong đầu ong ong cả lên, gã nghĩ điều này là không có khả năng, đây nhất định chỉ là một giấc mộng đặc biệt chân thực.

Cây đuốc trong tay rơi xuống, lăn hai vòng, tắt ngóm.

Nguyệt quang lạnh lùng rót xuống, chiếu vào trên người những kẻ chết không nhắm mắt, nhân gian cùng A tì, đã muốn tuy hai mà một.

Thật lâu sau, gã mới lao ra ngoài, bỗng nhiên bị cánh cửa vướng chân, liền thất tha thất thểu bổ nhào vào bên cạnh tiểu thi thể Tưởng Tuyết, gã “Bùm” một tiếng quỳ xuống, run rẩy vươn tay đẩy nhũ mẫu đang ôm nàng ra, nữ nhân đang ôm ấp Tưởng Tuyết kia đã chết cứng, gã thử hai lần cũng không có thành công, chỉ có thể từ trong khe hở của đôi tay nhũ mẫu thấy được gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn.

Đôi mắt tròn xoe vẫn luôn cười đến cong cong tựa trăng lưỡi liềm, lại không chút ánh sáng.

Lương Cửu Tiêu choáng váng một hồi, đờ đẫn đứng lên, trong miệng lẩm bẩm: “Không được, không thể để cho tiểu Tuyết bị đông lạnh ở bên ngoài …”

Gã vừa đi vừa té tìm được một chỗ, sau đó giống như phát điên mà lấy rút bội đao bên hông ra đào đất, lại ngại quá chậm, liền bắt đầu dùng tay cào, cả khuôn mặt dại ra.

Thẳng đến khi bị người từ phía sau mãnh liệt ôm lấy —— một thân gã đã chẳng khác gì một đống hỗn độn, không biết là đang đào hố, hay là cũng muốn đem mình chôn sống luôn bên trong. Lương Cửu Tiêu đờ đẫn quay đầu lại nhìn, một đám đông người cầm đuốc đang đứng phía sau gã, ánh sáng soi đến làm mắt gã phát đau, một lúc lâu sau gã mới có thể phân biệt, người ôm mình là sư huynh Chu Tử Thư.

Gã rốt cục lớn tiếng khóc lên.