Thất Gia

Quyển 2 - Chương 38: Đầu đào báo lý (Có đi có lại)




Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Vọng Nguyệt trên sông một năm lại nối một năm, nhân sinh mỗi độ mỗi tuổi khác biệt, mà hoa nguyệt vẫn như cũ chẳng hề đổi thay. Xuân phong nhất độ thập lý ngạn, ly nhân cửu bộ tam hồi đầu.(Xuân phong một độ mười dặm thoáng, xa người chín bước ba lần quay)

Nhìn đỏ đều hóa thành xanh.

Bỏ lỡ một năm ca hát nơi Vọng Nguyệt trên sông, bỏ lỡ một năm đêm hội tiết Thượng Nguyên, chờ đến khi Cảnh Thất xa xa trông thấy đại môn kinh thành, trong lòng lại ẩn ẩn dâng lên một nỗi tưởng niệm không cách nào kiềm chế.

Tưởng niệm vương phủ u tĩnh an nhàn, tưởng niệm Bình An lảm nhảm chuyện trò, thậm chí là cả tiểu quái thú láng giềng Ô Khê kia.

Cảnh Thất nhịn không được cười cười, đối Cát Tường đang hầu hạ một bên nói rằng: “Ngươi nói xem, tiểu chồn tía vô lương tâm trong phủ có còn nhận ra ta không?”

Cát Tường vội cười làm lành: “Chủ tử sao có thể nói như thế, vật nhỏ kia vẫn luôn dưỡng bên người chủ tử, cũng không để cho người khác gần mình. Như thế nào có thể không biết chủ tử kia chứ?”

Cảnh Thất dường như nghĩ tới điều gì, cũng cười nói: “Cũng phải, súc sinh so với người còn có lương tâm hơn nhiều lắm… Ai, ngươi có biết vì cái gì không?”. Đây là nói chuyện tào lao, nhưng Cát Tường lại sửng sốt một chút, không rõ tiểu Vương gia là có ý gì, như thế nào đang yên đang lành lại xảy ra chuyện này kia chứ, là do nhớ nhà sao? liền lắc đầu.

Cảnh Thất như có sở cảm mà nói rằng: “Những chuyện mà con người phải quan tâm có nhiều lắm, thí dụ như phụ mẫu huynh đệ, thân bằng hảo hữu, thê nhi lão tiểu, mỗi ngày cứ xã giao đến xã giao đi, luôn luôn thiên thiên vạn vạn hấp dẫn khiến người ta lâm vào, nhưng súc sinh thì không giống vậy, chuyện mỗi ngày mà nó quan tâm bất quá là sinh tồn cùng ăn uống. Ngươi nuôi nó, nó hằng ngày thấy được, nhận thức được cũng chỉ một mình ngươi. Ngươi có bên ngoài đại thế giới ba trượng hồng trần, nó lại chỉ nhớ rõ duy nhất ân tình của mình ngươi…”

Cảnh Thất nói tới đây, liền dừng lại không nói tiếp.

Cát Tường giật mình, tuy không hiểu được ý này, nhưng cũng phải cười làm lành gật đầu xưng vâng.

Lương Cửu Tiêu lại đột nhiên nói: “Vương gia nói mấy lời này, như thế nào nghe… như thế nào nghe khó hiểu thế a?”

Y hút hút cái mũi, suy nghĩ một lúc lâu mới nói tiếp: “Vương gia, ngươi cũng báo cáo kết quả công tác rồi hồi gia, ta cũng có thể thấy sư huynh xa cách đã lâu, đều là chuyện đáng cao hứng, chúng ta đừng nói nói mấy chuyện như thế nữa được không? Nghe khiến lòng người ta thực khó chịu”.

Cảnh Thất liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói rằng: “Ta bất quá thuận miệng luận một  chút việc mà thôi, có cái gì khó chịu?”

Lương Cửu Tiêu mặt mày đều nhíu lại, lắc đầu nói: “Không phải, nghe chính là khó chịu, giống như trong lòng có một hơi nghẹn uất, cảm thấy không thoải mái, giống như… giống như… giống như đối chuyện gì đã thất vọng quá nhiều lần rồi, liền không nguyện ý thử lại cảm giác này lần nào nữa”.

Cảnh Thất khóe miệng cong cong, không lên tiếng.

Hắn nghĩ có đôi khi lão thiên gia cũng rất công bằng, một người có sở trường tất cũng sẽ có sở đoản, thí dụ như người thông minh phần lớn nghĩ đến rất nhiều chuyện, cả đời so với với ngốc tử cũng chẳng sống thoải mái bằng, thí dụ như luôn cân nhắc nhân tâm, lòng dạ thâm sâu, nhìn người luôn có góc độ cố hữu, lại thường thường không sánh bằng kẻ thật thà chả rành thế sự – có một loại trực giác gần như thần kỳ.

Ô Khê có trực giác như vậy, Lương Cửu Tiêu cũng có trực giác như vậy.

Cảnh Thất tin tưởng, kỳ thật mỗi người thời điểm mới vừa sinh ra đều có trực giác như vậy, chẳng qua là dần dà… ngay cả trái tim mình cũng chẳng còn dám tin tưởng nữa.

Bỗng nhiên, mã xe chợt dừng lại ở chỗ này, Cảnh Thất nhất thời ngây người, Cát Tường lập tức ló ra hỏi chuyện, phía trước trả lời câu gì đó, Cát Tường nhảy xuống xe đi ra, một lát lại trở về, trên mặt hình như có sắc vui mừng: “Chủ tử, ngài đoán xem là ai tới”.

“Ân?” Ánh sáng có chút mờ mịt, Cảnh Thất không có để ý đến thần sắc Cát Tường, nghe thấy lời này lại chau mày, trong lòng lập tức lăn ra tên của bảy tám người, hắn trang bị nhẹ nhàng, Thôi Anh Thư thì đã đi phía trước, vì là lén lút hồi kinh nên ai cũng không nói cho biết, trực tiếp tiến cung diện thánh, đem chuyện này công đạo để giảm bớt nguy cơ Hách Liên Diệu như con thiêu thân mà nháo bậy, không ngờ lại ở chỗ này bị phát hiện tung tích…

Người nào thần thông quảng đại đến như vậy? Cọc là đã cắm ở địa phương nào? Chẳng lẽ là ngay trong chỗ mình? Không có khả năng —— chẳng lẽ là nơi Chu Tử Thư đã…

Ở trong này chờ đợi mình, lại là ý tứ gì đây?

Cảnh Thất trầm mặc một hồi, vươn tay ra, trên mặt vẫn bình tĩnh không chút cảm xúc, chỉ nói: “Đỡ ta đi xuống, nhìn một chút thử xem là lộ bằng hữu nào thần thông quảng đại như vậy”.

Vừa xuống xe, lại ngây ngẩn cả người.

Đường cũ ngoại ô, có một tửu đình tên là “Trường đình”, trước môn khẩu có ba gốc liễu già, người đi đường qua lại chiết lấy một nhánh, cũng đã là ngàn dặm ký gửi tương tư, đi tiếp chút nữa liền ra đến cổng thành.

Chỗ lộ thiên nơi môn khẩu Trường đình, lúc này đang ngồi một người.

Người thiếu niên bộ dáng lớn thật mau, hơn nửa năm không thấy lại có chút lạ lẫm, vóc người cao thêm nhiều lắm, trong đám người có thể như hạc trong bầy gà, trên mặt không đeo mạng che mặt, mà đường nét luôn mang theo chút tính trẻ con trong trí nhớ cứ như được tháng năm rèn giũa, bị gió thổi qua một cái liền trong một đêm trưởng thành nên tất cả, ánh mắt nhìn về phía hắn cực lượng, thậm chí còn mang theo tươi cười..

Cảnh Thất chưa bao giờ gặp qua nhu hòa tươi cười như vậy trên mặt thiếu niên này, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút xa lạ.

Đương nhiên, chưa bao giờ tại trên mặt Ô Khê gặp qua loại tươi cười dịu dàng này không chỉ riêng mình Cảnh Thất, mà ngay cả người luôn đi theo Ô Khê như A Tầm Lai cùng Nô a Cáp cũng nhịn không được kinh tủng một chút, kể từ cái ngày Vu đồng bọn họ nói ra khỏi miệng câu kinh thiên địa khiếp quỷ thần kia, thần trí hai người luôn luôn lâm vào trạng thái hỗn độn chưa thoát ra được.

Không nói A Tầm Lai, mà ngay cả Nô a Cáp cũng muốn không rõ, vì sao Vu đồng  nhà mình sẽ thích một người nam nhân.

Nam nhân thì có cái gì hảo? Không thơm, không nhuyễn, cả người đều cứng rắn, khi nói chuyện cũng sẽ không nhỏ nhẻ nhẹ nhàng, sẽ không biết giặt quần áo nấu cơm sinh tiểu hài tử chăm lo nhà cửa. Nô a Cáp xem xét A Tầm Lai, yên lặng mà tưởng tượng một chút, cùng là nam nhân, nếu đem vị này trở thành tức phụ rồi lấy về nhà… Da gà lập tức nổi toàn thân, ngay cả cơm tối hôm qua cũng suýt nữa phun trào ra ngoài hết.

Càng nghĩ càng thấy Vu đồng đúng là gặp phải ma chướng mà.

Mỗi ngày đều chán đến chết cùng Ô Khê ngồi ở cái tửu đình nhỏ bé này một hồi, cũng không biết y muốn làm gì, ăn cũng chả ăn thứ gì, mỗi ngày cứ như thế, gọi ra một bầu rượu, uống xong liền trả tiền phủi mông chạy lấy người, cái này cũng chưa tính, trước khi đi còn sẽ lưu luyến nhìn về phía tường thành cao ngất kia.

Thế nhưng vào thời khắc Vương gia xuống xe, đôi mắt Ô Khê chỉ trong nháy mắt đột nhiên sáng lên cùng tiếu ý không thể che giấu, như một đạo sấm sét đánh thẳng vào lòng Nô a Cáp. Nô a Cáp chỉ trong một cái liếc mắt liền hiểu được, Vu đồng đây không phải là ma chướng, mà chính thực thật tâm.

Lúc trước ca ca của gã mỗi ngày từ nơi nguy hiểm nhất, không quản chuyện tùy thời có thể mất mạng mà ngày ngày hái một giỏ nhỏ Lăng Tử thảo đẹp nhất của Nam Cuương đem về tặng cho tẩu tử của gã ở nhà, lúc đó, trên mặt ca ca gã cũng thường xuyên không tự giác hiện lên biểu tình ấy.

Thời điểm nhìn thấy người kia, trông y chẳng khác gì thực vật khô héo đã lâu nay rốt cuộc trong khoảnh khắc hứng được nước cam lồ tưới tắm, cả người như được tặng thêm sự sống một lần nữa.

Vì thế Nô a Cáp tâm tình thực phức tạp mà cùng Ô Khê nghênh đón Cảnh Thất. Gã trộm đánh giá cái người cũng coi như quen thuộc này, Cảnh Thất bộ dạng quả thật hảo, nhưng không phải cái loại hảo của nữ nhân —— thân thể hắn thon dài cao lớn, y phục phiên nhiên tựa ngọc thụ lâm phong, cả người mang theo một loại lịch sự tao nhã cùng tinh tế nói không nên lời, mà bên trong sự tinh tế ấy, từ ăn vận đến nói chuyện hành động đều không tự chủ được mà dẫn theo dáng vẻ cái gì cũng đều không quan tâm, cái gì cũng đều có thể buông bỏ, tiêu sái phóng khoáng nói không nên lời, tuy nói con người có hơi tâm cơ một chút, nhưng nếu là bằng hữu, cũng vẫn có thể ái mộ tương giao.

Đó là một người không tồi, nhưng… Hắn là nam nhân a! Nô a Cáp không tự chủ được lại trộm phiêu mắt liếc A Tầm Lai một cái, vừa nghĩ tới Vu đồng thích chính là một đại lão gia giống A Tầm Lai vậy, Nô a Cáp liền càng rối rắm.

Đương nhiên, Cảnh Thất cũng không biết, giờ phút này mình ở trong lòng người khác đang cùng A Tầm Lai cao lớn thô kệch thành lập một loại liên hệ nói không rõ ràng, chỉ cảm thấy chính mình vừa mới rồi lo lắng cảnh giác thì có chút buồn cười.

Tiểu tâm cẩn thận đã thành quán tính, không khỏi có chút thần hồn nát thần tính.

Cũng không biết vì cái gì, hắn vừa nhìn thấy được Ô Khê liền trầm tĩnh lại, tuy rằng trong lòng biết tiểu tử này tâm độc thủ độc chỗ nào cũng độc, lại vẫn cứ có một loại cảm giác an toàn tự đáy lòng, tốt xấu gì cuối cùng ở trước mặt y Cảnh Thất cũng không cần tâm tư cửu chuyển, có thể hơi chút thư hoãn bản thân, cao hứng liền cười, mất hứng cũng không cần cố gắng vui vẻ, giống như chính mình cũng có thể thoải mái thể hiện cảm xúc vậy.

Cảnh Thất cười nói: “Không thể tưởng được người đầu tiên ta gặp lại khi về đến kinh thành này dĩ nhiên là ngươi”.

Ô Khê đột nhiên vươn tay ôm cổ hắn, Cảnh Thất choáng váng một chút, sau một lát mới xoay người lại, lúc này mới vươn tay dùng sức mà vỗ vỗ lên trên lưng y, nói: “Ngươi đây là trộm chạy đến vườn nông gia nhà người ta ăn đến phát phì đi, vài ngày không thấy, lớn nhanh như thổi ấy nhỉ”.

Ô Khê chỉ cảm thấy xương cốt người này như chạm đến cánh tay của mình, dường như so với trước hao gầy không ít, trong lòng ê ẩm đau xót, một loại cảm xúc khổ sở cùng vui mừng đan xen lại một chỗ. Y trước kia không hề biết trong trái tim con người này lại có thể có nhiều loại cảm thụ vi diệu đến như vậy, tưởng niệm hơn nửa năm trút hết khỏi nỗi nhớ, như cỏ dại lan tràn.

Cuối cùng, Ô Khê chỉ rầu rĩ mà nói rằng: “Ta nhớ ngươi”.

Cảnh Thất trong lòng nóng lên —— Hách Liên Bái chờ tờ danh sách kiểm kê tài vật của hắn, Hách Liên Dực chờ hắn liên tiếp bắt lấy tham quan nịnh thần, Hách Liên Chiêu  chờ hắn đem đến tin tức tội lỗi bản thân được tẩy sạch, Chu Tử Thư chờ sư đệ của hắn… Không có một người nào, sẽ đi tới căn Trường đình rách nát u tối trên con đường cũ ngoại ô này, nhanh chóng ôm chặt lấy hắn, nói một tiếng rằng ta nhớ ngươi.

Không vì cái gì khác, chỉ vì nhớ ngươi, chỉ vì một mình ngươi mà thôi.

“Coi như ngươi còn có chút lương tâm”. Cảnh Thất nhịn không được cười ra tiếng.

Thật lâu sau, Ô Khê mới buông hắn ra, một đôi mắt tựa điểm sơn chăm chú nhìn hắn, Cảnh Thất lúc này mới hỏi: “Ngươi như thế nào lại ở đây?”

Ô Khê nói: “Dù sao ta cũng không có chuyện gì khác, nghe nói ngươi đi đường này trở về, liền mỗi ngày đến đây xem thử”.

Cảnh Thất mở to hai mắt, thất thanh hỏi: “Mỗi ngày? Ta đi lần này hơn nửa năm, ngươi mỗi ngày đều…”

Ô Khê đương nhiên mà gật gật đầu: “Ta tại đây ngồi một hồi rồi trở về, không nghĩ tới ngươi đi lâu đến thế”.

Tiểu tử này sao lại có thể làm người ta thương y đến vậy —— Cảnh Thất đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu cùng uất ức một cách lạ lùng, vì thế vẫy tay, bảo Cát Tường nâng tới một cái cái hộp nhỏ, tiếp nhận lấy rồi đưa cho Ô Khê, nói: “Tặng cho ngươi ngoạn ý một chút a”.

Ô Khê ngơ ngác mà cầm lấy, trên mặt đột nhiên hiện lên một loại thần sắc cổ quái, giống như cực kì cao hứng lại cố gắng áp xuống, nhỏ giọng hỏi: “Cho ta?”

Cảnh Thất gật gật đầu: “Đặc sản dân gian chỗ Lưỡng Quảng, không đáng giá là mấy, bất quá nghĩ ngươi chắc chưa từng thấy qua mấy thứ này, mang về tùy tiện vui đùa một chút cũng tốt”.

Ô Khê lại hỏi: “Kia… Chỉ cho một mình ta sao?”

Cảnh Thất thầm nghĩ, những người đó người lớn tâm cũng lớn, đồ vật đều muốn từ từ mà đoạt lấy, thứ dùng để hống tiểu hài tử này tự nhiên không thể lấy ra tay, vì thế gật gật đầu, thuận miệng nói: “Còn có thể cho ai?”

Ô Khê cảm thấy mỹ mãn, thật cẩn thận mà đem tơ lụa bao quanh chiếc hộp mở ra, bên trong lại là một chiếc hộp tinh xảo bằng ngà voi, mặt trên là hoa văn chim thú vô cùng khéo léo. Từ xưa sừng voi hay tê giác đã có thể sánh cùng ngọc thạch ở Côn Sơn, cùng với ngọc Minh Nguyệt, ngọc bích Dạ Quang hai vật trưng bày song song, phú quý sang trọng không cần phải nói nhiều. Hộp ngà voi được mở ra, bên trong đúng là mười hai bức tượng cầm tinh nho nhỏ, đều là ngà voi điêu khắc thành, cái nào cũng tinh xảo đặc sắc, dáng điệu thơ ngây khả cúc.

Ô Khê cẩn thận cất kỹ, xem như bảo bối mà ôm chặt vào trong ngực, tươi cười không có nửa phần giả dối nói rằng: “Ta thực thích”. Nói xong, tháo ra một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy xanh biếc đang đeo trên tay xuống, nói rằng, “Ngươi đưa ta lễ vật, ta cũng đưa lại ngươi”.

Nô a Cáp cùng A Tầm Lai tròng mắt thiếu chút nữa trừng đến rớt ra —— Vu đồng, đây chính là lịch đại Đại phù thủy truyền lại đó, trước khi đi Đại phù thủy mới cho ngài, dặn ngài phải bảo quản cho tốt, tương lai nếu chính mình không mang theo, cũng nhất định phải tặng cho thê tử của chính mình … Cái kia… đây chính là…

A Tầm Lai há hốc mồm đang định nói gì đó, liền bị Nô a Cáp dùng sức đạp cho một cước, mặt tái mét, nghẹn nuốt mấy lời kia trở về.

Cảnh Thất xua tay cười nói: “Ngươi không cần sợ thất lễ đâu, bất quá là một ít đồ chơi vui một chút, cái gì mà lễ vật với không lễ vật, ngươi cao hứng thì cầm chơi, mất hứng ném qua một bên cũng được”.

Ô Khê  nghiêm túc nói rằng: “Thứ ngươi cho ta, ta tuyệt  đối sẽ không ném qua một bên —— cái này cũng như thế, ngươi nhất định phải thu”.

Cảnh Thất nháy mắt mấy cái, tiếp nhận chiếc nhẫn phỉ thúy kia, đưa lên ánh mặt trời xem xét một chút, mặc dù biết là thứ tốt, nhưng những thứ tốt Nam Trữ vương hắn gặp qua thật sự nhiều lắm, chút phỉ thúy ấy cũng không để vào mắt, liền giống như đùa giỡn mà hỏi y: “Có cái gì không giống?”

Ô Khê  trầm mặc một hồi, nói rằng: “Ta hiện tại không thể nói cho ngươi biết, dù sao là không giống như vậy”.

Còn bày đặt ra vẻ bí ẩn nữa chứ, Cảnh Thất vui vẻ vô cùng, vừa định nói chuyện đã thấy Ô Khê cực trịnh trọng mà nhìn hắn, kiên trì nói rằng: “Cái này ngươi nhất định phải nhận lấy”.

Không nên vì chút chuyện nhỏ này mà trái ý hắn, Cảnh Thất tâm tình hảo, liền thuận theo mà nói rằng: “Như thế, từ chối thì bất kính”.

Hắn thử so so bàn tay mình một chút, đeo trên các ngón khác thì hơi rộng, ngón cái lại mang không vừa, Cát Tường ở một bên hữu nhãn lực thấy thế, lập tức cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một đoạn dây, xuyên qua, đeo lên trên cổ hắn.

Ô Khê lén lút nở một nụ cười.

Vương gia, ngài chính là đã thu tín vật đính ước của người ta a…