Thất Gia

Quyển 2 - Chương 21: Long tranh hổ đấu




Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Chờ đến giữa tháng, ầm ĩ mấy ngày qua trong kinh thành cuối cùng cũng sóng yên biển lặng.

Ô Khê dù sao cũng là thiếu niên tuổi trẻ, thương thế trên người cũng không còn nghiêm trọng nữa, tinh thần đã phấn chấn lên nhiều lắm, chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi đã cùng Cảnh Thất đi dạo hết một vòng kinh thành.

Năm ấy, khi Ô Khê bước vào cổng kinh thành Đại Khánh bất quả cũng chỉ là một tiểu tử vừa hơn mười tuổi đầu, vài năm sau lại cố tình đè ép tâm tính của bản thân mà sống cô độc trong phủ Vu đồng, cả ngày cùng độc vật làm bạn, phòng bị mọi người đã thành thói quen. Cảnh Thất như một nguồn lực không kiêng nể bất cứ thứ gì mà đạp tung cánh cửa nặng nề kia, đem y hoàn toàn kéo vào không khí tràn ngập vàng son của kinh thành.

Dựa vào lan can nghe tiểu khúc, ngồi ở trà lâu nghe thuyết thư, đến lê viên thưởng diễn, cổ kim nhã tục, tú thủy minh sơn, Cảnh Thất quả không hổ là kẻ được Hách Liên Dực không tiếc lời ban tặng trong một lần tức giận đến giơ chân trợn mắt: Ngươi đúng là Hỗn Thế Ma Vương!

Ô Khê ngược lại cũng không tỏ rõ thái độ cho lắm, tuy niên kỷ còn nhỏ, thiên tính của y vẫn là gặp hỉ thì tĩnh, không mừng không nháo. Cảnh Thất cố nhiên sẽ hưởng thụ sẽ vui đùa, bất quá những thứ đa dạng kia, mới nhìn còn có chút mới mẻ, qua một đoạn thời gian, y cũng sẽ có phần cảm thấy bình thường. Nhưng tử tâm nhãn tiểu tử này đã nhận chuẩn Cảnh Thất là bằng hữu của mình, một lòng nghĩ nếu Cảnh Thất gọi y đi ra ngoài chơi, chính mình tất nhiên phải cùng đi với người ta, không thể làm cho đối phương thất vọng.

Buổi chầu đầu tiên của tháng thứ hai kể từ sau tết, Nam Trữ vương gia rốt cục hỗn không nổi nữa, bị Thái tử Hách Liên Dực áp giải đến đại điển nghe luận bàn chuyện triều chính, cùng với phụ từ hơn một tháng không lên triều của nhân dân chính thức đối mặt nhau.

Hách Liên Bái cũng không biết có phải vừa bước chân vào đại điện đã cảm thấy thập phần hối hận khi quyết định đến đây hay không, hoặc là đang nhớ thương thứ hảo ngoạn nào đó mà long ỷ còn chưa có tọa nhiệt, mông đã nhấp nha nhấp nhổm giống như ngồi phải bàn chông. Trong tiếng hô cao vút ‘có sự thượng tấu vô sự bãi triều’ của thái giám hầu bên cạnh, bệ hạ của chúng ta ánh mắt lim dim nửa khép nửa mở, vẻ mặt thể hiện ngụ ý có chuyện mau nói có rắm mau thả kia quả thật đang rất không kiên nhẫn, vô cùng phân minh mà nói cho văn võ bá quan một điều, thức thời thì bớt sàm ngôn đi, sau đó hãy cùng nhau đồng lòng quỳ xuống rồi hô to ‘cung tiễn Hoàng Thượng’ thật vang dội đi nào!

Nhưng có kẻ lại cố tình không chịu hiểu thâm ý của Hách Liên Bái. Ngự Sử Y quan Tưởng Chinh chớp thời cơ thái giám vừa hô xong liền không chần chờ bước ra, buộc tội Bộ binh cấp sự trung Lý Đại cùng Bắc truân thị tham tướng Dương Đại Lâm, nghĩa chính ngôn từ mà tố cáo: “Lợi dụng Tây Bắc dân cư còn mê muội, dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, có ý đồ kỳ tâm gây rối”.

Hách Liên Bái vừa thấy Tưởng Chinh liền nhức đầu, bề ngòai Tưởng Chinh này đã không đẹp đẽ lại còn hay ủ rủ như một tiểu lão đầu. Thời điểm y nói chuyện, đôi lông mày đặc biệt thô to kia liền nhảy dựng, chỉ cần hắn há miệng thì chuyện tốt chả bao giờ thấy đâu, nếu không phải buộc tội thì cũng là can gián.

Nhưng ngay lúc này, tất cả mọi người trong đại điện, bao gồm cả Cảnh Thất đều có điểm không kịp phản ứng. Tuy không thể khẳng định Tưởng lão có phải hay không là một lương đống chi thần, nhưng nếu nói về nhân phẩm thì hắn cũng không có gì gọi là xấu xa, xưa nay nổi danh công trực cương chính, tuyệt không giống Triệu Minh Tích  thời thời khắc khắc đều thích cắn người kia, kẻ mà mỗi ngày đều nghiền ngẫm phương pháp nịnh nọt cấp trên sao cho tuyệt hảo nhất.

Sách có câu, nói có sách mách có chứng.

Trước hết khoan đề cập việc đương sự Dương Đại Lâm đang bị buộc tội kia là một người như thế nào, vì xét về địa vị, gã chỉ là một kẻ giữ chức tham tướng tại một tiểu thành nơi biên thùy. Bây giờ hãy nói đến cái người có tên là Lý Đại nọ, nếu nói gã thuộc hạng tôm tép, thì có phần oan uổng cho tôm tép kia, bởi dù sao trong cái đám tướng quân thô bỉ trong triều, Lý Đại cũng thuộc thành phần có tiếng nói trong quân đội.

Người như thế hay có tật xấu, dễ dàng gây chuyện, nếu có người nhảy ra buộc tội gã là chuyện quá sức bình thường, nhưng kẻ nhảy ra kia, tuyệt không thể là là Tưởng Chinh!

Càng quỷ dị chính là, có lời đồn đãi rằng, Tưởng lão cùng Lý Đại có quan hệ cá nhân tương đối không tồi.

Cảnh Thất nhìn thoáng qua Hách Liên Dực, vừa lúc Hách Liên Dực có chút nghi hoặc cũng đang đưa mắt về phía hắn, đối hắn nhẹ nhàng lắc đầu.

Lý Đại vô cùng bình tĩnh, chỉ có lúc bị người ta kêu tên điểm mặt thì có hơi lui xuống phía dưới một chút, sau đó không khác gì xác chết mà đứng im tại chỗ.

Hách Liên Bái nhu nhu mi tâm, mạnh mẽ vực dậy tinh thần, sau đó lên tiếng ứng phó với tiểu lão đầu bướng như lừa Tưởng Chinh: “Lý Đại cùng Dương… Ân, vị kia Dương tham tướng đã làm gì đụng đến ngươi?”

Tưởng Chinh “Bùm” một cái quỳ trên mặt đất, cất cao giọng nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, vào đầu tháng này, Bộ binh cấp sự trung Lý Đại cùng với tiểu tham tướng Dương Đại Lâm công nhiên phỉ báng triều chính, vọng nghị việc nơi biên cảnh, nói chuyện giật gân hòng mê hoặc lòng người, thần cả gan hỏi Lý đại nhân một câu, như kim triều thanh minh chính trực, ngô hoàng oai hùng, tứ hải đều bình, thiên hạ sung túc, ngươi thân là một thượng thư lại dám nói: ‘Bọn người Ngốt Cách Lạt ở phương Bắc tụ tập lại một chỗ đông như vậy, trong vòng vài năm tất có biến hóa, lúc đó biên cảnh của ta chắc chắn gặp nguy’, nói như vậy, lấy gì để an tâm của bá tánh?”.

Hách Liên Bái biểu tình đang có phần lười nhác, nghe vậy liền có chút biến sắc.

Cảnh Thất cùng Hách Liên Dực đồng thời liếc nhìn nhau, sắc mặt của Hách Liên Dực có chút phức tạp, Cảnh Thất lại trầm ngâm thở dài, đoạn quay đầu nhìn về phía con người khẳng khái đang đứng giữa điện Tưởng Chinh ấy, liền hiểu được ý tứ Tưởng Chinh hẳn là không thật sự muốn buộc tội Lý Đại kia.

“Lý Đại chính là nghe được từ Dương Đại Lâm nguồn tin đó” – Đại Khánh năm đầu biên cảnh họa loạn không ngừng, vì thế Thái tổ hoàng đế đã hạ lệnh, người trấn giữ biên cảnh vô luận là chức vị, phẩm chất, đều có quyền thượng sớ dâng lời, đừng nói Dương Đại Lâm là một tham tướng, cho dù hắn chỉ là một Bách phu trưởng* đi chăng nữa, nếu biên cảnh thật sự có vấn đề, cững có thể thượng tấu khẩn cấp tám trăm dặm trực tiếp lên Hoàng thượng. Chuyện như vậy, vì cái gì không trực tiếp tìm Hoàng Thượng bẩm tấu, mà lại phải thông qua Lý Đại?

*Bách phu trưởng: Là một chức quan nhỏ trong quân đội. Bách phu trưởng còn được xưng là Bách phu kì, quản lí chín chi Ngũ trưởng tiểu đội, mỗi Ngũ trưởng lại quản lí mười người, cộng thêm bản thân Bách phu trưởng nữa là một trăm người, nên được xưng là Bách phu trưởng.

Mặt khác, ngô hoàng thường ngày không phải lúc nào cũng lâm triều, nhưng những tiểu sớ được quần thần dâng lên, cho dù không xem hết toàn bộ nội dung, thì ít nhất vẫn có liếc qua một chút. Đối với sự tình nguy an nơi biên cảnh, cho dù Hách Liên Bái không có xem hết tấu sớ đi chăng nữa, hắn cũng không hoa mắt ù tai đến mức không biết được chuyện gì đang diễn ra nơi biên cảnh, tốt xấu cũng nên hỏi một câu: “Lời này là thật sao” đi?

Nhưng từ lúc thượng triều đầu tháng cho đến giờ, Hách Liên Bái cũng chưa nói qua một câu nào, là bởi vì Hoàng Thượng không có để ý, hay là… Hoàng Thượng căn bản chưa từng nhìn thấy tiểu sớ kia?

Nếu Hoàng Thượng cũng không thấy tiểu sớ được đại thần dâng lên, vậy tiểu sớ này đã đi đâu?

Tưởng đại nhân chỉ một chiêu nửa thật nửa giả mà buộc tội, đã dẫn ra hai tầng ý tứ, thật sự là vô cùng dụng tâm, phỏng chừng đã bí mật cùng Lý Đại thông qua việc này. Nhưng mà đến tột cùng có thể hay không đạt đến hiệu quả như mong muốn, Cảnh Thất trong lòng âm thầm thở dài, chỉ e chưa thể nói trước được.

Hách Liên Bái tại long ỷ ngồi thẳng người lại, biểu tình trầm xuống, nhìn không ra hỉ giận, một lúc lâu sau mới kéo dài giọng “A” lên một tiếng, ánh mắt chuyển hướng Lý Đại: “Lý ái khanh, ngươi có dâng một bản tấu sớ như vậy sao?”

Lý Đại liền quỳ xuống: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần quả thật có thượng một bản tấu sớ như vậy, nhưng những lời mà thần hay Dương tham tướng đã nói ra, từng câu từng chữ đều là thật, không hề có nửa chữ khoe khoang khoác lác. Bọn Ngốt Cách Lạt mọi rợ kia mượn dịp Xuân thị hằng năm đã chiếm cứ phía Bắc chúng ta không chịu đi, tụ chúng gây rối, nếu không quản chế chặt chẽ, chỉ sợ Tây Bắc không được yên ổn, thỉnh Hoàng Thượng minh giám”.

Quả nhiên, Tây Bắc phức tạp thành cái dạng gì, Hách Liên Bái đều bất kể mà trực tiếp xem nhẹ, bởi vì thứ hắn chú ý đến là một việc khác, chỉ nghe hắn khẽ cười một tiếng, nói rằng: “Này nghe thật là lạ a, các ngươi xem xem, bọn họ đều nói đã dâng tấu sớ lên rồi, vậy mà tấu sớ đầu tháng vừa rồi trẫm lại còn chưa thấy đâu”.

Những chữ cuối cùng nói ra càng thêm lạnh lẽo, cả triều văn võ không có một người dám lên tiếng.

Cảnh Thất không nghĩ tới, bản thân ngày đầu tiên vừa vào triều liền gặp được chuyện náo nhiệt đến thế. Hắn lúc trước chưa từng trực tiếp tham gia mấy kiểu đấu đá như thế này, mỗi khi cần nhúng tay vào bất quá đều thông qua Hách Liên Dực. Dựa theo những mảnh vở kí ức còn sót lại, Cảnh Thất không nghĩ là sóng ngầm lại mãnh liệt đến tận đây, bất giác hơi nhăn nhíu mày, chỉ e còn nhiều thứ khác ở kiếp này đã bị thay đổi.

Tây Bắc bị đảo loạn thành cái dạng gì, đối với Hách Liên Bái mà nói quả thật vô cùng không thèm để ý. Cái mà Hoàng Thượng quan tâm đến, chính là kẻ nào lại to gan đến như thế, dám ở dưới mi mắt của hắn mà giở trò, có phải hay không có ý đồ  muốn soán vị.

Vì thế lên tiếng hỏi: “Trịnh Hỉ, hiện giờ kẻ nào đảm nhận quản lí chuyện nơi Thượng thư phòng?”

Hỉ công công vội nói: “Hồi Hoàng Thượng, chính là Nội Vụ Phủ Ngụy Thành công công”.

Hách Liên Bái hừ lạnh một tiếng: “Đem vị Ngụy Thành Ngụy công công thần thông quảng đại này thỉnh lên đây dùm trẫm”.

Cái chức thái giám quản lý Thượng thư phòng này, ngay từ tên gọi đã thể hiện ý nghĩa công việc rồi, chính là ngày ngày thu thập tấu sớ do các đại nhân thỉnh lên, sau đó dâng cho Hoàng Thượng. Nguyên bản không có chức quan này, là do thần long kiến thủ bất kiến vĩ đương kim Thánh Thượng đặc biệt thiết lập ra, để có thể dễ dàng làm biếng trong việc xử lí chính sự.

Lúc ấy cũng có người phản đối, nói là không hợp lý, tuy nhiên đã bị Hoàng Thượng giả vờ không nghe không thấy mà xem nhẹ.

Cảnh Thất vô cùng thờ ơ đối với vị Ngụy công công đang bị lôi lên trên đại điện này. Trong lòng mọi người ai cũng đã đều minh bạch rõ ràng, những kẻ phục vụ kề cận Hoàng thượng làm gì có được một cuộc sống tốt đẹp, suốt ngày lo lắng hãi hùng, cũng không phải ai cũng có thể giống như Hỉ công công, nơi chốn lấy lòng, trước mặt Hoàng thượng trở thành phân nửa hồng nhân, đối với một số chuyện, không phải còn có thể kiếm được một chút bạc hay sao?

Ngụy công công này bình thường thu tiền phỏng chừng cũng là dựa vào số lượng cả, chư vị đại nhân cùng lúc cho tiền, ai trả thù lao nhiều liền giúp đỡ kẻ đó đem lên phía trên sớm một chút, những người khác thì chậm hơn một chút, dựa theo số tiền nhận được mà tùy tiện thêm nhét. Không biết đã thu được bao nhiêu, thu đến mức mắt cũng xanh lét, đầu óc ngu như heo mà dám đem tấu của Lý đại nhân một cái đè một cái, đè đến hiện tại cũng chưa thấy mặt mũi nó ở đâu.

Nếu thời gian lâu một chút, thì cũng chả có chuyện gì xảy ra cả, dù sao Hách Liên Bái tuổi tác không nhỏ, trí nhớ cũng không được tốt lắm, ai biết được bệ hạ này của chúng ta có hay không tỏ vẻ tân xuân vạn vật nẩy mầm, dẫn đến người người cũng muốn sinh cơ bừng bừng, vẫn là hôm qua buổi tối ngủ không ngon giấc, sáng sớm thức dậy không có việc gì làm, hoặc cũng có thể trực tiếp bị động kinh mà hôm nay tự dưng thượng triều, một việc mà từ trước đến giờ hắn luôn trốn được thì trốn.

Phe của Đông cung thái tử luôn chầu chực ở một bên, chờ đợi một cơ hội xảy ra.

Cơ hội, thế nhưng thật sự đến rồi.

Hách Liên Bái mặt rồng giận dữ, đương trường hạ lệnh đem Ngụy Thành tha ra ngoài đánh rồi nhốt vào thiên lao, đích thân thẩm tra xử lí.

Ai nấy đều hiểu được, Ngụy công công sẽ không còn đường sống, muốn thẩm tra hắn chỉ vì hai việc: Đầu tiên Hoàng Thượng muốn biết kẻ nào chán sống dám dối trên lừa dưới hối lộ Ngụy công công làm cái việc kia. Thứ hai, Hoàng Thượng lấy nhân nghĩa trị quốc, nên không thể ngay từ đầu đã ban lệnh xử trảm.

Sau Hách Liên Bái lại vô cùng đơn giản mà nói với Tưởng Chinh cùng Lý Đại vài câu, tỏ vẻ sau khi bãi triều sẽ xem xét đến những gì mà vị Dương Đại Lâm kia đã nói qua, rồi mới tái nghị luận, đem sự kiện Tây Bắc nọ nhẹ nhàng cho qua. Tưởng Chinh nghiến răng nghiến lợi mà cảm tạ long ân, thời điểm đứng lên đi trở về chỗ cũ bước chân có chút lảo đảo.

Hạ lâm triều, cung tiễn Hoàng Thượng, Cảnh Thất nhẹ nhàng duỗi duỗi gân cốt. Hách Liên Diệu từ bên cạnh hắn vội vã đi qua, ngay cả liếc cũng không kịp liếc hắn một cái, Cảnh Thất mi mày khẽ chọn, trong lòng mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

Vừa vặn, Đại hoàng tử Hách Liên Chiêu xoay người lại, không hiểu tại sao mà tâm tình Hách Liên Chiêu trông có vẻ tốt lắm, xem ai cũng thấy vừa mắt, cư nhiên chủ động cùng Cảnh Thất mở miệng: “Bắc Uyên hôm nay là ngày đầu tiên vào triều đi?”

Cảnh Thất vội vàng khom người nói: “Đúng vậy, có vài chỗ không hiểu được rõ, về sau hi vọng được Đại điện hạ chỉ điểm nhiều một chút”.

Hách Liên Chiêu cười cười, lại cùng hắn nói đùa vài câu, lúc này mới rời đi.

Cảnh Thất đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của gã, trên mặt liễm liễm ý cười như có điều suy nghĩ. Thẳng đến khi Hách Liên Dực mang theo Lục Thâm tiến lại, vươn tay huy huy một cái trước mắt hắn, Cảnh Thất mới hồi lại tinh thần.

Hách Liên Dực cười nói: “Người chưa lão mày nhăn nhíu cái gì, mau tới đây, tùy ta xuất cung ngao du”.

Cảnh Thất còn chưa kịp nói gì, thoáng nhìn qua Lục Thâm thì thấy y khẽ nhíu mày một chút, liền hiểu Hách Liên Dực nói “Xuất cung ngao du” là có ý gì.

Nghĩ đến gần đây Hách Liên Dực cũng rất ít khi đến chỗ mình, nguyên lai đều là xuất cung nhìn vị mỹ nhân kia của hắn, tại trong mắt Lục Trạng nguyên, Thái tử tùy ý xuất cung, lại là đi gặp một cái…một cái nữ tử xuất thân không danh môn gì, tuy nử tử này cũng coi như là có chút tài nghệ, nếu truyền ra ngoài cũng coi như một đoạn tình ái của anh hùng thuyền quyên, nhưng rốt cuộc vẫn là không được hợp lý cho lắm.

Lục Thâm ánh mắt tràn đầy mong mỏi hướng về phía Cảnh Thất, Cảnh Thất tâm nói ta cũng không thể đảm đương nổi việc nói ra những lời xấu xa kia, chỉ có thể vờ như không thấy ánh mắt tha thiết ấy, thoải mái gật đầu nói: “Lời đề nghị thật không tồi, điện hạ nếu là mời khách, còn có thể giúp ta ăn một bữa không tốn tiền”.

Lục Thâm khóc không ra tiếng mà đứng ở phía sau hai người, phát hiện vị tiểu vương gia này quả nhiên không thể trông cậy được gì, niên kỉ cũng không lớn mà một thân công phu ăn chơi trác táng lại chỉ nhiều chứ không ít, có chút buồn bực, nghe nói Chu Tử Thư đối hắn đánh giá khá cao, Lục Thâm liền không rõ vị Vương gia này trừ bỏ bộ dạng bên ngoài có chút mỹ, thì còn có chỗ nào tốt.

Sau khi dùng một ít thời gian hưởng thụ trong sự ôn nhu của mỹ nhân, Hách Liên Dực lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà có tâm nói chút chuyện chính sự, ba người lên tửu lâu, Chu Tử Thư cùng Chúc Duẫn Hành đã ngồi chờ sẵn trong nhã gian, trên mặt thể hiện ý tứ ‘các ngươi đến lâu quá đó’.

Rượu và thức ăn được mang lên, không còn ngoại nhân, Lục Thâm mới bắt đầu lên tiếng: “Thái tử điện hạ, tuy nói Thanh Loan cô nương kia quả thật không tồi, nhưng dù sao cũng là đào kép thân phận, đem nàng thành hồng nhan tri kỷ cố nhiên không sao, nhưng đừng nên quá mức thân cận”.

Hách Liên Dực tay đang nhấc chén rượu thì dừng một chút, lại không đáp lại những lời này, mà là thở dài, đoạn nói: “Ngày hôm trước lúc ta thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng đã nhắc tới chuyện tứ hôn”.

Những người đang ngồi ở đây đều sửng sốt, Chu Tử Thư như có như không mà liếc mắt nhìn Cảnh Thất một cái.

Chúc Duẫn Hành cười nói: “Chúc mừng Thái tử, không biết là cô nương nhà ai có phúc khí đến vậy?”

Hách Liên Dực lắc đầu: “Còn chưa định, việc này không nên tùy tiện nói bậy, ảnh hưởng đến khuê dự của cô nương nhà người ta. Mấy ngày nữa thực sự ban chiếu chỉ xuống, lúc đó các ngươi sẽ biết”.

Cảnh Thất lúc này mới từ từ mà nói: “Nhưng trọng điểm không phải Thái tử phi tương lai là người ra sao, mà là chuyện Thái tử thành gia. Dân gian có câu thành gia lập nghiệp, đến lúc đó Thái tử cũng sẽ bắt đầu cùng Hoàng Thượng học chuyện chính sự, kia… nhị vị hoàng tử nhưng như thế nào lại chịu an ổn ngồi một chỗ? Cho nên mỗi ngày xuất cung, tương giao hoàn khố, lưu luyến ca vũ, việc này mặc dù truyền ra ngoài khiến danh tiếng không được tốt, nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục, ở trong mắt những người kia, có thể khiến bọn họ nơi lỏng đi đôi chút”.

Mọi người trầm mặc một hồi, một lúc sau, Hách Liên Dực mới có chút cảm kích mà đưa mắt nhìn Cảnh Thất.

Lục Thâm  thở dài: “Làm khó Thái tử điện hạ phải giấu tài, thần tầm nhìn hạn hẹp, nói lời không nên nói, xin tự phạt một ly”.