Thất Gia

Quyển 1 - Chương 17: Dạ hành thích khách




Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Ánh mắt Cảnh Thất ngay lập tức trở nên thanh minh.

Hắn mới vừa rồi không có để tâm, bây giờ mới chú ý đến bọn hắn giờ đang ở trong một cái hẻm nhỏ, đêm giao thừa gần vãn nên kinh thành càng thêm náo nhiệt, muôn người đều đổ xô ra đường, những chỗ này giống như bóng đen dưới chân đèn, tối như hũ nút.

A Tầm Lai nổi giận gầm lên một tiếng: “Vu đồng, các ngươi đi trước”.

Bộ dáng của A Tầm Lai tựa hồ thực phẫn nộ, sau đó nhanh chóng duỗi tay ra, đem cổ đao hình dạng kì quái vẫn dấu kín ở sau lưng rút ra, Cảnh Thất liếc một cái liền hiểu được, đám người kia chính là hướng Ô Khê mà tới, nhìn phản ứng này của bọn họ chắc hẳn đây không phải là lần đầu tiên.

Vì thế thấp giọng hỏi: “Đang xảy ra chuyện gì?”

Ô Khê nhếch miệng, bắt lấy cánh tay Cảnh Thất, cứng rắn đem hắn kéo đến bên cạnh mình, thiếu niên mới vừa rồi còn hoàn hảo hết đông nhìn tây ngó bây giờ trên mặt phút chốc dâng lên một cỗ tử lệ khí, không trả lời vấn đề của Cảnh Thất, chỉ nói: “Đừng sợ, cùng ngươi không quan hệ, ngươi trở về đi, bên kia nhiều người, bọn họ sẽ không truy ngươi”.

Hắn đang nói còn chưa có xong, mấy đạo nhân ảnh đã nhảy ra, đều che mặt, vũ khí trên tay cùng đao của A Tầm Lai không hề sai biệt, chuôi đao quấn đủ loại tuyến sắc, trên lưng mang tiểu nõ, xem ra độc tiễn vừa mới kia chính là dùng vật này bắn, quần áo của đám người này thêu hình ngũ độc đang giương nanh múa vuốt.

Cảnh Thất khẽ híp mắt, chính là người Nam Cương? Nam man mọi rợ quả nhiên lá gan không nhỏ, dưới chân thiên tử mà còn dám đến đây ám sát.

Trước kia có nghe Ô Khê nói qua, A Tầm Lai tuy rằng nhìn ngốc ngốc ngô nghê, cũng là Nam Cương đệ nhất võ sĩ trong tộc, quả nhiên chỉ qua vài chiêu, một số tên thích khách đã bị hắn chế trụ. Ô Khê dùng sức đem Cảnh Thất hướng ra phía sau đẩy: “Chạy mau, trở về nơi có nhiều người!”

Thiếu niên này bình thường không nói một lời trông rất dễ khi dễ, vừa ra tay khí lực cũng không nhỏ, đem Cảnh Thất đẩy đến lảo đảo vài bước, khiến mặt hắn suýt chút nữa là cùng mặt đất thân thiện chào hỏi.

Tiểu chồn tía từ trong ngực Cảnh Thất thò đầu ra, lo lắng mà kêu hai tiếng “Xèo xèo”.

Cảnh Thất nhẹ nhàng dùng bàn tay đặt lên đầu nó, thấp giọng “Hư” một chút, ôn nhu nói: “Không có việc gì, đừng sợ”.

A Tầm Lai bị vài tên thích khách triền trụ, trong giây lát lại có thích khách từ các phương hướng khác xông ra, A Tầm Lai dư quang thoáng nhìn, cũng đã không còn kịp, người tới trực tiếp xem nhẹ Cảnh Thất, đánh về phía Ô Khê.

Ô Khê hai mắt thật to mãnh liệt nhíu lại, đột nhiên hạ thân đảo qua, như hư không mà lui đến nơi khác, khi xuất một kích kia, thích khách dùng sức quá độ, tái xoay tay lại đã chậm mất nửa nhịp, trong giây phút điện quang hỏa thạch, Ô Khê đột nhiên từ một góc độ quỷ dị mà vươn tay ra, móng tay giống như có thứ gì mà phản quang lấp lánh, một phen nắm yết hầu thích khách.

Thích khách động tác mãnh liệt dừng lại, cơ hồ trong nháy mắt, một đoàn hắc khí mạn qua toàn thân hắn, bao phủ toàn bộ bàn tay cùng trán đang lộ ra ngoài, ánh mắt đột nhiên dại ra, trong cổ họng phát ra vài âm thanh, tay chân run rẩy liền lập tức ngã trên mặt đất.

Một cỗ mùi hôi truyền đến, Ô Khê lướt qua thi thể, ngẩng đầu hướng bọn thích khách nhìn qua.

Bất quá một lát sau, thi thể trên mặt đất thế nhưng hóa thành một bãi thi thủy.

Cảnh Thất trên mặt lộ ra một cái biểu tình ghê tởm, vô thức mà vỗ vỗ đầu tiểu chồn tía, tâm nói nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng tiểu độc vật đã cải tà quy chính, ai ngờ tính tình lại ngày một tệ hại, xuống tay tàn ác như vậy mà hắn cũng không tự thấy ghê tởm với lương tâm.

Một chiêu này thật đúng là đem thích khách trấn trụ, thời điểm Ô Khê nhìn qua, vài tên thích khách không hẹn mà vô cùng nhịp nhàng cùng nhau lui về phía sau nửa bước.

Cảnh Thất lắc đầu thở dài, trong lòng đại khái có chút cảm thấy đáng thương cho lũ thích khách kia, Ô Khê thấy hắn còn chưa đi, có chút nóng nảy, quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.

Cảnh Thất lại không coi ai ra gì mà đi đến bên người thi thể, ngồi xổm xuống, nhìn thật kỹ lưỡng, nói rằng: “Vài vị đây quả thực là mang trên mình bản sắc nam nhân thâm trọng bằng hữu, nhất thời nửa khắc cũng chờ không được, có cơ hội liền nhảy ra giết người, Lý đạo trưởng nếu biết được, còn không chừng trong lòng thập phần cảm động cùng nôn nóng đâu a”.

Đầu lĩnh thích khách ánh mắt mở to, kinh dị bất định mà nhìn Cảnh Thất. Đã thấy này văn văn nhược nhược thiếu niên không thèm để ý mà đem áo khoác bên ngoài cỡi ra, cầm ở trong tay, quấn mấy tầng, cách y phục nhặt lên Nam Cương tiểu nỏ bên cạnh thi thể do lúc đánh nhau mà rơi ra, “Chậc chậc” hai tiếng, thở dài: “Thứ tốt”.

Nhưng mà hắn đang nói gần xong, đột nhiên ra tay như điện, vung lên tiểu nỏ, dường như ngắm cũng không thèm ngắm, mũi tên nhọn liền rời tay mà ra, Nam Cương thích khách đối diện hắn hiển nhiên không nghĩ tới, người thiếu niên nhã nhặn này ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng liền động thủ giết người, nhất thời phản ứng không kịp, bị hắn bắn xuyên từ trước ra sau lưng, ngã vào góc tường bất động.

Cảnh Thất lắc đầu: “Ai nha, luyện tập quả thật sơ sài a, về điểm công phu bắn cung cưỡi ngựa này cũng còn thua tiên sư, gần như vậy lại bắn không chuẩn”. Hắn nheo mắt cười cười, đối một thích khách khác mà nói rằng, “Ta vốn là định chắm vào chính ngươi mà bắn”.

Lúc này ngay cả Ô Khê cũng là một bộ dáng phản ứng không kịp mà nhìn hắn.

Cảnh Thất đứng lên vỗ vỗ bờ vai của Ô Khê, trưng ra bộ dáng cá mè một lứa, lắc đầu thở dài nói: “Ta còn tưởng rằng loại sự tình nội đấu này là đặc sản của Đại Khánh chúng ta, không ngờ nơi đó của ngươi cũng có a, này song huynh đệ là ai?”

Ô Khê nói rằng: “Là Hắc vu bộ tộc… Cùng ngươi không quan hệ, ngươi mau lui ra”.

“Cùng ta không quan hệ?” Cảnh Thất trường mi khẽ chọn, chậm rì rì mà nói rằng, “Kinh thành Đại Khánh, dưới chân thiên tử, lại dám công nhiên ám sát…ân, bổn vương coi như là một mệnh quan triều đình đi, khiến đêm giao thừa kiến huyết … Vu đồng nói, cùng bổn vương không quan hệ?”

Hắn cười lạnh một tiếng, một tay cách ngoại sam cầm nỏ tiến, một tay chắp sau lưng, gương mặt xưa nay hỉ thì cười nộ thì mắng giờ lại hiện lên một cung độ sắc bén.

Thích khách quay sang nhìn lẫn nhau, huyên thuyên mà nói một câu nhưng Cảnh Thất cơ bản là nghe không hiểu bọn chúng đang nói gì, Ô Khê đứng ở một bên lập tức khẩn trương lên, che ở trước mặt Cảnh Thất.

Lúc này Cảnh Thất từ trong lòng ngực lấy ra một cây tiểu pháo hoa vừa mới mua ở trên chợ, buộc lên trên mũi tên, nhằm phía trời mà bắn, một đám tiểu khói lửa trên không trung bỗng bạo khai, không hề khó coi mà vô cùng rực rỡ.

Bọn Nam Cương kia không rõ Cảnh Thất đang làm gì nên hướng về phía hai người đánh tới. Ô Khê từ trong lòng ngực lấy ra một cái móc, ngắn hơn cánh tay một chút, giống như cái đuôi hạt tử, không cần phải nói cũng biết chính là kịch độc, bọn thích khách đối vũ khí của hắn còn có chút kiêng kị, hai phe triền đấu cùng một chỗ.

Chỉ nghe Cảnh Thất tại một bên lấy giọng điệu không nhanh không chậm, lại làm cho tất cả mọi người nghe được rõ ràng mà nói: “Hắc vu là cái gì ngoạn ý, ta cũng không rõ, chính là chư vị, các ngươi hẳn cũng biết, cho dù vài vị hôm nay đắc thủ trở về, chỉ sợ cũng sẽ bị khiển trách, nếu ta không đoán sai… chủ tử nhà các ngươi không thể hạ loại mệnh lệnh này, là vị ấy tự cho là thông minh mà chính mình dẫn người tới đi?”

Quả nhiên có thích khách bởi vì lời nói của hắn làm cho phân thần, bị Ô Khê một móc câu vào giữa cổ, mãnh liệt lôi kéo xả xuống, đầu rớt một nửa, huyết văng lên vài trượng. Cảnh Thất vội vàng lui về phía sau ba bốn bước, vẫn bị huyết phun lên toàn bộ vạt áo trước, hắn “Sách” một tiếng, tiểu chồn tía đang trốn trong ngực lập tức dùng sức vẫy vẫy mao, nhảy dựng lên, hai ba phát đã đến trên bả vai hắn.

Chỉ nghe Cảnh Thất nói tiếp: “Không rõ là vì cái gì mà ta biết sao? Việc ta hôm nay buổi tối đến tìm Vu đồng, có mấy người biết được? Ta chính là vừa mới gặp gỡ Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ đặc biệt cho người hướng phủ ta báo tin, mới kêu toàn bộ vương phủ mọi người đều biết ta không ở quý phủ đi? Các ngươi biết trước mà ở chỗ này mai phục, chẳng phải là trực tiếp nói cho ta biết, trong quý phủ của ta, có người của Nhị hoàng tử Hách Liên Diệu làm gian tế?”

Cảnh Thất biết quý phủ có cơ sở ngầm do Hách Liên Diệu cùng Lý đạo nhân bày ra nhưng vẫn luôn hiểu không nên đả thảo kinh xà, cũng không hề nghĩ đến lúc này lại được chư vị thích khách ngu ngốc làm lộ ra, có thang để hạ liền nhân cơ hội mà đi xuống.

Hắn sớm nhìn quen bao hồi hí kịch, sinh tử một đường không biết bao nhiêu mà kể, tuy rằng thân thủ không cao cường nhưng vài tên Nam Cương thích khách này hắn cũng không thèm để vào mắt. Cười lạnh một tiếng tiếp tục nói: “Đáng thương a Hách Liên nhị, bao nhiêu năm thật vất vả tại vương phủ bày ra cơ sở ngầm, bổn vương trở về chỉ cần hỏi một chút vào ban đêm ai đi ra ngoài, tự nhiên sẽ biết, ngươi nói hắn cùng lão mũi trâu họ Lý sẽ phải cân nhắc như thế nào đây? Không sợ làm hại chủ tử nhà ngươi thất sủng ăn không ngon ngủ không yên sao…”

Lời này thật sự là bịa đặt, vương phủ tối nay nhiều người xuất môn, cái mà Cảnh Thất trong lòng đều biết, chính là hắn sớm biết rằng trong phủ hắn có gian tế.

Hắn nói còn chưa nói xong, một tên thích khách đã nôn nóng khó đợi, ý đồ lướt qua Ô Khê, Cảnh Thất chờ chính là chờ lúc này, hắn tự biết công phu quyền cước bản thân có lấy cũng chả lấy ra được ở đâu, sớm đem độc tiễn trên tiểu nỏ chuẩn bị hảo, chỉ cần tên kia tiến lại đây, chính là sẽ xuyên qua người tên đó.

Cũng không nghĩ tới, thích khách vừa mới lướt đượt phân nửa liền bị Ô Khê chế trụ, tiểu hài tử giống như nhận định hắn không có năng lực phản kháng, liều mạng che chở hắn, một móc thống đến ngực thích khách, nội tạng trong ngực thích khách đều bị lôi ra.

Bất quá hắn làm một hồi hàng loạt động tác như vậy liền để lộ sơ hở ở phía sau, một thích khách khác lập tức nhân cơ hội mà chuyển ra phía sau hắn, bọn họ động tác thật sự quá nhanh, lấy nhãn lực Cảnh Thất cũng không thể nhìn rõ ràng diễn biến, Ô Khê dùng sức dịch chuyển về phía trước một đoạn, chỉ thấy thích khách lại truy tới, Cảnh Thất lập tức đem tiểu nỏ từ một góc độ khó lường mà bắn tới, thích khách kia một lòng muốn giết Ô Khê, không đề phòng sẽ bị tên bắn lén, né một chút cũng không thoát, trúng ngay bả vai.

Nhưng độc tiễn thật sự rất độc, tthích khách tiến về phía trước chưa tới nửa bước liền té lăn trên đất bất động.

Đánh quả này thật sự là quá mức mạo hiểm, Cảnh Thất hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục dường như không có việc gì mà nói: “Vị này tính tình như thế nào lại hấp tấp như vậy? Vốn là như vầy, chủ tử nhà ngươi cùng Hách Liên nhị kia hợp tác với nhau, phối hợp không tốt một cái liền biến thành phá hoại lẫn nhau, có loại hạ nhân này như các ngươi, ta cũng nghĩ được chủ tử nhà các ngươi cao minh đến mức độ nào rồi. Nếu ta là ngươi, hiển nhiên là sẽ không do dự mà vung đao tự sát, tội gì trở về khiến cho người khác khó chịu?”

Chính lúc này, chỉ nghe trong ngõ hẻm quanh quẩn tiếng bước chân của một đội người, bọn thích khách có vẻ sợ hãi cả kinh, Cảnh Thất lắc đầu cười nói: “Nhưng tính ra, như thế nào lại có chuyện này, đại khái vài vị đường xa mà đến nên có điều không biết, kinh thành dân cư thậm mật, khó mà đi lấy nước, ngày lễ ngày tết, pháo hoa chỉ được sử dụng ven bờ sông, lệnh cấm trong ngõ hẻm không được phóng pháo hoa đã được ban ra nhiều năm, kim ngô vệ hiển nhiên là đến đây để bắt bổn vương làm trái lệnh cấm”.

Lập tức cười vang nói: “Nam Trữ vương ở đây, kẻ nào dám lỗ mãng?!”

Người đang tới gần, nghe vậy cước bộ càng thêm nóng nảy, giống như chỉ còn cách một cái ngõ nhỏ. Thích khách đầu lĩnh ra một hư chiêu, chỉ về phía trạm canh gác, tiếng rít vang lên một tiếng, các thích khách nhất tề dừng tay, nhảy lên tường chạy thoát.

Cảnh Thất vội nói: “Ai nha, không tự sát nữa a? Vậy tạm biệt không tiễn”.

Tiểu chồn tía ngồi xổm trên bả vai hắn, đặc biệt phối hợp mà cùng lắc lắc cái đuôi.

Ô Khê lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, còn chưa kịp nói chuyện, Cảnh Thất đột nhiên một phen kéo hắn, hướng A Tầm Lai khoát tay, thấp giọng nói: “Đi mau”.

A Tầm Lai không rõ nên hỏi: “Vì cái gì phải đi… Không phải kim ngô vệ…”

“Ta bịa chuyện để gạt bọn họ, đi về trước hãy nói”. Cảnh Thất đè thấp thanh âm.

A Tầm Lai một bên chạy theo hắn một bên quay đầu lại nhìn lại, hỏi: “Kia tới người là ai?”

Cảnh Thất giải thích: “Trong ngõ hẻm không được tùy tiện gây khói lửa là ước định của dân gian ở đây, thời điểm này các gia đình có tiểu hài tử đều là sợ bọn chúng nghịch pháo hoa, ta vừa rồi một chút việc kia cũng chính là khiến cho dân chúng ở đây chú ý, đều là dân chúng ở phụ cận, qua đây quá nửa là để giáo huấn đứa nhỏ không biết quy củ mà phóng pháo hoa, vừa rồi còn hét lớn như vậy, phỏng chừng là đã đem người ta chọc giận, cho nên mau đi nhanh một chút, ta cũng không muốn phải thường tiền…”

Hắn đang nói đột nhiên dừng lại, bởi vì Ô Khê lung lay mà nhoáng lên một cái, lại một đầu dựa trên người hắn.

Cảnh Thất lui về phía sau nửa bước mới đỡ được hắn, chỉ cảm thấy bàn tay đặt ở phía sau lưng hắn ướt sũng, trong lòng liền căng thẳng: “Ngươi bị thương?”

Ô Khê cắn răng một lúc lâu không lên tiếng, gắt gao mà nắm chặt y phục của hắn, khí tức ồ ồ, thật lâu sau mới hoãn lại được một chút, ấn bả vai Cảnh Thất miễn cưỡng đứng thẳng: “Ta không có việc gì, không đau, cũng có giải dược, không cần giúp đỡ ta, ngươi có thể đi rồi”.

Đứa nhỏ này với sỏa lư còn bướng bỉnh hơn, Cảnh Thất mặc kệ hắn, trực tiếp đối A Tầm Lai nói: “Đỡ hắn”.

A Tầm Lai ngược lại vô cùng nghe lời, không hề phân trần mà mạnh mẽ đem Ô Khê đặt tại trên lưng, ba người đều mang theo một thân đầy máu mà trở về Vu đồng phủ.

Đêm đó Ô Khê nóng như thiêu như đốt, ở phương diện dụng độc, hắn mà xưng đệ nhị, phỏng chừng toàn bộ Đại Khánh cũng không ai dám xưng đệ nhất, vài thủ vệ võ sĩ Nam Cương thấy cũng đều nói không có việc gì, là phản ứng bình thường khi ăn giải dược, nóng một lát sẽ không sao nữa.

Tiểu điêu lúc lắc đuôi mà ngồi xổm bên giường chủ nhân, đôi chân quay tròn hết nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia, lại dùng đầu nhỏ đụng đụng Ô Khê, thấy chủ nhân không để ý tới nó, liền “Xèo xèo” kêu rồi đứng lên, lúc này trông có vẻ cực kì đáng thương.

Này Vu đồng phủ đều là một bang phái toàn nam nhân, ngay cả một thị nữ đều không có, Cảnh Thất thở dài, cảm thấy chính mình nên trông coi hắn, liền lưu lại, kêu A Tầm Lai tìm người đi vương phủ thông báo một tiếng, lại dặn chuyển cáo Bình An, từ lúc này trở đi, vương phủ bất luận kẻ nào không được tùy ý xuất phủ, hết thảy chờ hắn trở về xử lý.

Sau khi phân phó hết thảy, Cảnh Thất tại một bên ngồi xuống, đem tiểu điêu vớt lên phóng vào trong ngực, gọi người bưng bồn nước lạnh đến, tẩm ướt khăn, đặt ở trên trán Ô Khê, giúp hắn hạ nhiệt.

Bên ngoài, A Tầm Lai đang công đạo lại chuyện xảy ra đêm qua cho những kẻ khác biết, huyên thuyên dùng chính là tiếng Nam Cương để nói, Cảnh Thất nghe không hiểu, bất quá đoán đoán một chút cũng có thể đoán được bọn họ nói cái gì, cũng không đi quản, ngồi một hồi, có chút mơ hồ đứng lên, vì thế tựa vào bên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Thời điểm hừng dông đến thật mau, Ô Khê bỗng nhiên mở to mắt, hắn vừa động, Cảnh Thất liền tỉnh, vươn tay thử xem trán của hắn, phát hiện vẫn có chút sốt nhẹ, biết trên người hắn nhất định là không thoải mái, liền hỏi: “Ngươi còn đau hay không, uống nước sao? Muốn dùng dược gì không?”

Đã thấy Ô Khê một bộ dáng kinh ngạc, dường như bị ác mộng.

Cảnh Thất nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn: “Ô Khê?”

Ô Khê ngơ ngác mà nhìn Cảnh Thất, ách cổ họng nói rằng: “Ta vừa rồi thấy ngươi …”

Cảnh Thất nhất thời ngốc lăng.

Chỉ nghe hắn nói: “Ta mộng ngươi… Đầu đầy tóc bạc mà ngồi bên một khối đá rất lớn, ta nói với ngươi rất nhiều rất nhiều, nhưng ngươi một chút cũng không để ý đến ta…”