Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 269: Chương 269





Đã vào đông thời tiết se se lạnh được quay những cảnh trái mùa, Ngôn Lạc Hi mặc áo sơ mi trắng quần jean, mái ngố trông rất đáng yêu.

Đây là học kỳ thứ hai đại học của Sở Hạ, cô và Giang Lâm đã rất thân thiết thậm chí nói là bạn tốt.

Cả hai thường xuyên xuất hiện cùng lúc, lại có tin đồn bọn họ đang hẹn hò.

Mộc Tử nữ thứ hai trong phim do Tiếu Tiểu Tiểu thủ vai, nhân vật này rất giỏi đánh nhau, uống rượu cả đua xe, Tiếu Tiểu Tiểu nhập tâm vào vai diễn một cách hoàn hảo.

Hôm nay có cảnh qua của Ngôn Lạc Hi và Tiếu Tiểu Tiểu.

Mộc Tử nghe được tin đồn Sơ Hạ và Giang Lâm đang hẹn hò mà sinh lòng ganh ghét.

"Bốp" Ngôn Lạc Hi bị Tiếu Tiểu Tiểu tát vào mặt một cái thật mạnh, vốn dĩ chỉ giả vờ tư thế nhưng Tiếu Tiểu Tiểu thẳng thừng đánh vào mặt cô.


Các nhân viên đứng gần đó nghe thấy thanh âm đều cảm thấy má nóng bừng, Ngôn Lạc Hi che mặt lại nhưng vẫn đang mải mê nhập cảnh, khi nhìn thấy Tiêu Tiểu Tiểu muốn tát lần thứ hai, cô nắm lấy tay cô ta:"Sao cô đánh tôi?"
"Cô dám cướp....!Thực xin lỗi đạo diễn, tôi quên mất lời rồi".

Tiếu Tiểu Tiểu dùng sức rút tay lại, quay về phía camera nói: “Làm lại lần nữa đi.”
Ngôn Lạc Tịch Hi nheo mắt, biết Tiếu Tiểu Tiểu là cố ý, bình tĩnh quan sát điều chỉnh lại trạng thái.
Khi thấy Tiếu Tiểu Tiểu muốn tát mình một lần nữa, Ngôn Lạc Hi vô thức lùi lại hai bước để tránh đi.

Tiếu Tiểu Tiểu cau mày, không thể tiếp tục diễn nữa, quay sang phàn nàn với đạo diễn Trịnh:"Đạo diễn, kịch bản không có cảnh né tránh, cô ấy tự ý thêm vào"
Đạo diễn đương nhiên cảm nhận được bầu không khí sai sai của hai người họ, lại nhớ tới hôm đó nhìn thấy Ngôn Lạc Hi bước lên xe Phó Tuyền ngay cả giám đốc nổi tiếng còn không dám tùy ý xúc phạm các nhà đầu tư đành nhắm mắt làm ngơ nói: “Cảnh này vốn không hợp lý lắm, khán giả bây giờ đều thích xem nữ cường, đi tìm biên kịch tới đây, sửa lại cảnh này"
Tiếu Tiểu Tiểu nhíu mày, "Cảnh diễn rất căng thẳng, sửa lại chỉ sợ không tốt lắm đâu?"
Trịnh Học Thành liếc một cái, Tiếu Tiểu Tiểu này là heo sao? Một chút không thấy rõ tình hình, còn dám tát vào mặt Ngôn Lạc Hi muốn bị thay thế hả?
"Đạo diễn Trịnh, tôi có một đề nghị, đổi thành đua xe đi, tôi nghe nói Tiếu tiểu thư biết lái xe máy, vừa vặn tôi cũng biết, tôi nghĩ khán giả hẳn là sẽ cảm thấy mới mẻ k1ch thích".

Ngôn Lạc Hi đi tới yêu cầu, Trịnh Học Thành suy nghĩ một chút:"Ý kiến này không tệ, vậy đổi thành đua xe"
Thử nghĩ xem, một sinh viên ngoan ngoãn, cùng một sinh viên hư hỏng đua xe, ngẫm lại đã cảm thấy tình tiết này k1ch thích.
Đạo diễn Trịnh vội vàng bảo biên kịch sửa theo đề nghị của Ngôn Lạc Hi, nhưng nếu vậy thì cần dựng phim trường và tìm kiếm đạo cụ thích hợp vì thế chỉ có thể dời đến ba ngày sau mới tiếp tục quay, hai người trở lại phòng hóa trang tẩy trang.
"A, không biết bò lên giường bao lần để đổi được vai diễn này, khó trách nói gì đạo diễn Trịnh nghe nấy".

Tiếu Tiểu Tiểu trào phúng nói, ngày đó thử vai Trịnh Học Thành rõ ràng rất hài lòng với diễn xuất của cô ta, tưởng rằng vai nữ chính cô ta nắm chắc, nào đâu giữa đường xuất hiện một Ngôn Lạc Hi cướp mất vai, đã vậy cả quá trình quay phim mỗi ngày được đối diện cùng Tuấn Hi, nghĩ mà tức muốn chết.

Ngôn Lạc Hi cau mày nói:"Cô Tiếu, ăn có thể ăn bừa nhưng nói thì đừng nói bậy"
"Cô có như vậy không, bản thân cô tự biết.

Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, Khanh Tuấn Hi là bạn trai của tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới"
Tiếu Tiểu Tiểu tràn đầy ganh ghét, thực tế cô ta không quá tức giận vì chuyện mất vai mà vì Tuấn Hi gần đây thường xuyên mất tập trung, thời gian quay phim còn rất dài, lâu ngày càng bất an trong lòng.


"Không có khả năng".

Ngôn Lạc Hi lấy bông tẩy trang phớt lờ lời buộc tội của Tiếu Tiểu Tiểu.
Cô không thể nào đi thích một đứa trẻ kiêu ngạo như Khanh Tuấn Hi, chỉ Tiếu Tiểu Tiểu coi anh ta là báu vật.

Tiếu Tiểu Tiểu vì thái độ khinh thường của cô không kiềm được tức giận:"Ngôn Lạc Hi, tôi sẽ dùng kỹ năng diễn xuất của mình để đánh bại cô khiến cô phải xấu hổ."
Ngôn Lạc Hi tẩy trang vài lần, diễn xuất của Tiếu Tiểu Tiểu quả thật không tệ, nhưng muốn ưu tú đến mức khiến cô tự ti mặc cảm, ngay cả Lê Trang Trang cũng không làm được, cô dựa vào cái gì?
Chờ Ngôn Lạc Hi thay đồ rời khỏi phòng trang điểm, Tiếu Tiểu Tiểu mới kịp phản ứng bị cô xem thường tức muốn chết, nhìn bàn trang điểm của Ngôn Lạc Hi, đáy mắt hiện lên một tia sáng ác độc.
Ngôn Lạc Hi muốn đua xe với tôi phải không? Vậy tôi để cô, một đi không trở lại!
Khi nhìn thấy Ngôn Lạc Hi bước ta từ phòng trang điểm, Cố Thiển tức tốc đi tới khoác áo cho cô, nhìn đôi má đỏ bừng của cô, cảm thấy buồn bực:"Tiếu Tiểu Tiểu quá đáng, ra tay mạnh như vậy"
Ngôn Lạc Hi mặc áo khoác, cầm túi xách cùng Cố Thiển bước ra khỏi trường quay: “Con đường danh vọng của Tiêu Tiểu Tiểu cũng giống như của Khanh Tuấn Hi quá dễ dàng có được, vô tư là chuyện bình thường, đừng lo lắng.”
"Nhưng chị lại bị như thế này, Thất ca còn không đau lòng chết"
" Không sao, lát nữa lên xe bôi kem nền lên là được.

Chiều nay cũng không còn việc gì, em cũng trở về Mặc gia sớm đi"
Ngôn Lạc Hi nói, trước đó nghe Lệ Dạ Kỳ nói qua Mặc Bắc Trần đã đồng ý cho Cố Thiển sống bên ngoài, một tuần phải về Mặc gia một lần.


Cố Thiển cụo mắt nói:"Không cần sớm như vậy, lát nữa về cũng được.

Chị Lạc Hi, bây giờ chị muốn đi đâu? Em đi cùng chị"
"Chị đang định đến chỗ Điền Điền thảo luận vài vấn đề, sắp tới có thế rất bận, em không cần đi theo chị đâu"
"Không sao, em rất ổn"
Ngôn Lạc Hi thấy cô kiên trì, cũng không nói thêm gì gật đầu, nói: "Vậy được rồi"
Hai người đi ra khỏi đại học Đế Đô, ngoài cửa đỗ một chiếc xe màu đen biển số nền trắng, xe rất khiêm tốn, nhưng sau khi quen biết Lệ đại thần, cô đã biết biển số xe này rất "trâu bò"
Cửa xe phía sau bị người từ bên trong đẩy ra, một vị quý phu nhân tao nhã từ trong xe đi ra, "Lạc Lạc, quay xong rồi? Vậy mẹ tới vừa đúng lúc"
Ngôn Lạc Hi nhìn vẻ mặt tươi cười Tiết Thục Dĩnh, cơ hồ mỗi lần gặp mặt bà đều mang theo nụ cười hòa ái dễ gần, làm người ta cảm thấy rất thân thiết, tự nhiên mà vậy hô: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
"Mẹ gọi điện thoại cho Tiểu Thất bảo chở con về Lệ gia, nó toàn kêu bận, mẹ đành tự mình tới đây đón con dâu đi gặp Tiểu Thất"
Tiết Thục Dĩnh trìu mến ôm cánh tay Ngôn Lạc Hi, cách bà cười thực sự rất sảng khoái.
Ngôn Lạc Hi:"....."