Lệ Dạ Kỳ im lặng nắm chặt tay cô, anh nghiêng đầu nhìn cô thật sâu, anh nói: "Lê Thành là thủ đô lãng mạn, những người nước ngoài kia đều am hiểu lừa gạt các cô gái, em đừng có để ý đến bọn họ"
Ngôn Lạc Hi rũ mí mắt xuống, trong lòng một trận mất mát, kỳ thật đã sớm biết đáp án, vì sao còn muốn không thẳng thắn đi thăm dò như vậy?
"Em nghe nói đàn ông nước F đều mang theo tế bào lãng mạn, vừa lúc nhân cơ hội này đi mở mang kiến thức."
Ngôn Lạc Hi cười híp mắt nói, quả nhiên là một diễn viên đủ tư cách, có thể thu nhập cảm xúc tự nhiê trong cuộc sống
Lệ Dạ Kỳ khẽ mím môi, thoáng nhìn nụ cười trên mặt cô, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, anh nắm chặt tay cô, "Cố ý chọc giận anh phải không?"
"Vâng"
“……”
Xe rất nhanh chạy tới sân bay, Ngôn Lạc Hi cởi dây an toàn, vừa muốn xuống xe, cổ tay đã bị anh túm lấy còn chưa kịp phản ứng, anh đã dùng sức kéo cô, đôi môi nóng bỏng của anh phủ lên, vội vàng hôn môi.
Thực ra, cả hai luôn gần ít mà xa nhiều, chưa bao giờ anh cảm thấy khó chịu như lần này, phải rất lâu hai người mới tách môi ra.
Lệ Dạ Kỳ chống trán cô, giọng khàn khàn, "Về sớm một chút, anh ở nhà chờ em".
Ngôn Lạc Hi đỏ mặt xuống xe, thấy Điền Linh Vân
dựa vào xe chờ cô, cô nhận lấy vali từ tay Lệ Dạ Kỳ, cũng không quay đầu lại đi về phía Điền Linh Vân, "Đi thôi"
Điền Linh Vân liếc Lệ Dạ Kỳ đứng bên đường, kéo tay cô đi vào sân bay.
Lệ Dạ Kỳ dựa vào thân xe, nhìn bóng lưng cô dần dần đi xa, anh mím môi, người phụ nữ vô tâm vô phế, phải rời đi lâu như vậy, ngay cả quay đầu nhìn anh một cái cũng không có, thật sự là vô tình!
Anh mở cửa xe lên xe, tâm phiền ý loạn đốt một điếu thuốc, ngón tay lưu loát kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, gọi điện thoại cho Chu Bắc,
"Chăm sóc tốt cho vợ tôi, cô ấy có bất cứ sơ xuất gì, tôi hỏi tội cậu"
Chu Bắc cung kính đáp: "Vâng!”
Cúp điện thoại, cậu ta nhìn thấy Ngôn Lạc Hi và Điền Linh Vân từ cửa sân bay đi tới, cầm thẻ lên máy bay vẫy tay với họ:"Phu nhân, Cô Điền"
Ngôn Lạc Hi lúng túng, nhận thấy được bốn phía ném tới ánh mắt khác thường, cô vội vàng kéo thấp vành mũ, tên ngốc này không biết bây giờ cô là ngôi sao sao?
Một tiếng thét này bị người nhận ra thì phải làm sao?
Điền Linh Vân lôi kéo cô bước nhanh đến cửa kiểm tra an ninh, đẩy hành lý cho Chu Bắc làm thủ tục gửi vận chuyển, hai người qua cửa kiểm tra, thuận lợi lên máy bay.
Trước khi máy bay cất cánh, Ngôn Lạc Hi vẫn gửi tin nhắn cho Cố Thiển:"Thiển Thiển, mặc kệ em quyết định thế nào, chị đều chúc phúc cho em nhưng đừng để bản thân hối hận"
Lúc này Cố Thiển mặc áo len quần jean, trên khuôn mặt trắng nõn trang điểm nhàn nhạt, đây là lần cuối cùng cô gặp Thẩm Trường Thanh, điều cô không muốn anh nhớ chính là dáng vẻ tiều tụy của cô.
Cố Thiển chậm rãi bước lên bậc thang, theo tầm mắt nhìn thấy bóng dáng gầy gò tiều tụy trên thành lầu, bước chân cô dừng lại, cánh mũi đau xót, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Cứ như vậy, cô sẽ khiến bi thương ngược dòng trở về.
Nghe được động tĩnh phía sau, Thẩm Trường Thanh xoay người nhìn thấy Cố Thiển đang đứng trên bậc thang, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn gầy gò đến mức gò má cũng nhô ra, anh rất đau lòng bước nhanh tới, ôm chặt cô vào lòng, đau khổ thì thầm: "Thiển Thiển, anh nhớ em."
Cố Thiển cảm thấy cả người đều đau, trái tim như muốn nứt ra, cô nhắm mắt lại, nước mắt cuồn cuộn không ngừng lăn xuống, trái tim đau quá, đau đến mức muốn lập tức chết đi.
“Trường Thanh, em xin lỗi”
Thẩm Trường Thanh không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay anh đều lo lắng, nhờ người hỏi thăm tin tức của cô, lại không ai biết, cho dù có người biết cũng không dám nói cho anh biết.
Giờ phút này cô rốt cục ở trong lòng anh, trái tim nóng nảy bất an của anh mới chậm rãi quay về nguyên chỗ:"Đừng nói xin lỗi anh, đi thôi, cùng nhau rời khỏi nơi này, chúng ta ra nước ngoài”
Nói xong, Thẩm Trường Thanh kéo Cố Thiển đi xuống lầu thành.
Cố Thiển vẫn đứng yên ở đó, ánh mắt buồn bã nhìn Thẩm Trường Thanh đang kinh ngạc:"Xin lỗi, Trường Thanh, em không thể đi với anh ra nước ngoài”
Thẩm Trường Thanh trợn tròn mắt, "Thiển Thiển, có phải em lo lắng về cuộc sống ở nước ngoài không? Em đừng lo, anh có tiền tiết kiệm có thể cho em ăn mặc cả đời không lo, anh còn có thể đi làm, để em giống như ở Mặc gia được những thứ tốt nhất”
Cố Thiển lã chã rơi lệ, cô dùng sức rút tay về, trái tim sắp bị nghiền nát, "Trường Thanh, em sẽ kết hôn với anh trai, em không thể đi theo anh”
Thẩm Trường Thanh dại ra nhìn cô, hai mắt kéo đầy tơ máu càng đỏ tanh dọa người, "Em, em nói cái gì?”
Cố Thiển nhìn vẻ mặt đầy râu ria của anh, hận mình đã biến anh thành như vậy, đây không phải Thẩm Trường Thanh cô quen biết lúc đầu.
Ánh mặt trời lại ấm áp như vậy, giống như một chùm ánh sáng chiếu vào trong lòng, làm cho cô nhớ tới trong lòng anh liền ấm áp vui vẻ.
"Anh đi đi, đừng tìm em nữa, cũng đừng nhớ đến em nữa, coi như em là một cô gái hư hỏng vui chơi qua đường, coi như chưa từng quen biết em." Cố Thiển xoay người đi, bóng lưng kiên quyết.
Cô đã không còn là Cố Thiển thuần khiết sạch sẽ mà anh yêu, thân thể linh hồn cô đều bẩn thỉu không xứng với Thẩm Trường Thanh của cô, như vậy hãy để cô tự tay chấm dứt đoạn duyên phận này đi.
Thẩm Trường Thanh đi nhanh vài bước tới trước mặt Cố Thiển, đưa tay xoay người cô lại, anh khó có thể tin nhìn cô, "Thiển Thiển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói cho anh biết, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”
Cả người Cố Thiển run rẩy, cô lui về phía sau vài bước, nước mắt càng rơi nhanh hơn, "Em không thích anh, Trường Thanh, em thích Thẩm Trường Thanh có hào quang chói mắt kia, không phải Thẩm Trường Thanh chạy trối chết như chó nhà có tang.”
Tại sao phải cố chấp như vậy, tại sao phải ép em tổn thương anh, Trường Thanh, xin lỗi, rất xin lỗi, là em không tốt, anh là ánh mặt trời của em, là người cả đời này em muốn có nhưng rốt cuộc không có tư cách có được.
“Đi thôi, đừng ép em nói những lời tàn nhẫn hơn tổn thương anh”
"Thiển Thiển, anh nhất định quay lại, cho anh thời gian ba năm, anh sẽ có thành tựu hơn bây giờ."
Thẩm Trường Thanh hoảng hốt hứa hẹn, cho dù Mặc Bắc Trần bức đến đường cùng anh cũng không nghĩ tới buông tha sự nghiệp của mình nhưng bởi vì anh còn có cô, vì cô anh nhất định sẽ tỉnh táo.
Cố Thiển đưa tay che mí mắt, khóc rống không ngừng.
Thẩm Trường Thanh đau lòng đến sắp không thở nổi, anh đi tới trước mặt cô, ôm cô vào trong ngực, "Thiển Thiển, em sợ cùng anh ra nước ngoài, anh không ép buộc em.
Nhưng em đáp ứng anh, không được kết hôn với anh ấy, ba năm sau, anh sẽ mang theo hào quang chói mắt trở về cưới em, đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản quyết tâm của anh cưới em."
Cố Thiển nắm chặt áo Thẩm Trường Thanh, khóc không thành tiếng:"Trường Thanh, em không xứng với tình yêu của anh, xin lỗi, hãy quên em đi”
Nói xong, Cố Thiển dùng sức đẩy Thẩm Trường Thanh ra, không dám lại nhìn, ánh mắt tràn đầy thống khổ, hốt hoảng chạy xuống thành lầu.