Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 235: 235: Con Gái Của Kẻ Thù





Trên đại sảnh, Lệ Dạ Kỳ bước nhanh tới chỗ Mặc Bắc Trần, thấy anh ta một hơi uống cạn ly rượu anh thấp giọng nói: "Bắc Trần, chuyện nhà trở về rồi giải quyết.

"
Mặc Bắc Trần không để ý tới anh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Trường Thanh đang ôm Cố Thiển vào lòng, giọng nói lạnh lùng:"Thẩm Trường Thanh, mau bỏ cái tay bẩn thỉu đó ra".

Thẩm Trường Thanh một thân lễ phục gọn gàng, cao lớn đẹp trai, vẻ mặt hờ hững nhìn chằm chằm Mặc Bắc Trần, "Mặc tổng, cho dù anh là đế vương cao cao tại thượng trong giới giải trí, cũng không ngăn cản được tôi cùng Thiển Thiển yêu nhau"
Đôi mắt ưng sắc bén của Mặc Bắc Trần khẽ híp lại, rõ ràng đã bị Thẩm Trường Thanh chọc giận, anh ta đưa tay nắm cổ tay Cố Thiển.

Cố Thiển theo bản năng rụt lại trong lòng Thẩm Trường Thanh, sắc mặt người đàn ông trong nháy mắt đen như đáy nồi.

"Thiển Thiển! "Giọng nói của người đàn ông phát ra từ kẽ răng, mang theo vẻ tức giận.

Cố Thiển co rúm lại một chút, thấy mọi người xung quanh vây quanh, đều nhìn bọn họ, cô cúi đầu cầu xin, "Đại ca, có chuyện gì chúng ta về nhà nói sau được không?"
Mặc Bắc Trần không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Thiển, bọn họ sống chung một nhà 15 năm cô chưa từng khúm núm như vậy, mà hôm nay lại vì tên đàn ông khác mà chống đối tới cùng.

Mặc Bắc Trần đau lòng đan xen, tự mình che chở cô gái lớn lên, mắt thấy cô mềm mại dựa vào lòng người đàn ông khác, trong người tràn đầy địch, phẫn nộ muốn giết người.

Hít một hơi thật sâu, "Cho em một phút, không thì tự gánh hậu quả.


"
Nói xong, Mặc Bắc Trần xoay người nghênh ngang rời đi.

Cố Thiển nhìn bóng lưng lãnh đạm, cô độc của anh trai, một cỗ vô lực từ đáy lòng dâng lên, thật sự không muốn đoạn tuyệt với anh ấy nhưng anh luôn bức bách đẩy cô vào đường cùng.

"Xin lỗi, đại ca, vì Trường Thanh, em chỉ có thể phụ công ơn dưỡng dạy của anh"
Cố Thiển thu hồi ánh mắt, cô đã có quyết định trong lòng, ngửa đầu nhìn Thẩm Trường Thanh, dịu dàng hỏi: "Trường Thanh, anh có đồng ý cùng em về Mặc gia thu dọn đồ đạc không?"
Nghe vậy, Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, "Cố Thiển, làm người đừng quá vô lương tâm, Bắc Trần đối với em thế nào, trong lòng em biết rõ, thật để hắn điên lên, đối với em cũng không bất kỳ lợi ích gì"
Cố Thiển hơi cúi đầu xuống, cô biết vì Thẩm Trường Thanh mà ruồng bỏ anh trai, nhất định anh sẽ hận cô không có lương tâm, nhưng Trường Thanh vì cô, ngay cả sự nghiệp cũng có thể hy sinh, cô không thể phụ lòng thâm tình của anh ấy được.

Thẩm Trường Thanh ngẩng đầu nhìn Lệ Dạ Kỳ, thản nhiên nói: "Lệ tổng, đây là con đường chúng ta lựa chọn, hậu quả chúng ta sẽ gánh vác.

"
Lệ Dạ Kỳ: "! ! "
Thẩm Trường Thanh nắm tay Cố Thiển, nghĩa vô phản cố đi ra khỏi phòng tiệc.

Đời này không còn khả năng gặp được cô gái làm anh động tâm mãnh liệt như vậy, chỉ cần cô không buông tay, anh tuyệt đối sẽ không phụ thâm tình.

Cho dù phải mất đi tất cả!
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lòng giết người của Lệ Dạ Kỳ cũng đã có, anh đối với Mặc Bắc Trần hiểu rõ hơn ai hết, hắn tuyệt đối không thể để Cố Thiển và Thẩm Trường Thanh ở bên nhau.

Hai người này điên rồi không? Gấp rút đi k1ch thích Bắc Trần?
Quần chúng vây xem ăn dưa rốt cục hiểu được, Thẩm Trường Thanh đang yên đang lành tại sao lại trêu chọc Mặc Bắc Trần thì ra bởi vì Cố Thiển.

Tống Linh đứng trong góc, nhìn bọn họ dắt tay nhau đi, hận đến nghiến răng.

Cố Thiển dựa vào cái gì mà may mắn như vậy? Có Mặc Bắc Trần anh trai đế vương trong làng giải trí, còn có Thẩm Trường Thanh đối với cô tình thâm nghĩ nặng?
Lê Trang Trang đứng ở bên cạnh Tống Linh nhìn cô ta tâm tình bấn loạn, lại nhìn sang Phó Du Nhiên xuất hiện ở cửa, thở phào nhẹ nhõm nói:"Mặc Bắc Trần không bao giờ để bọn họ ở bên nhau, cô chờ đi an ủi người trong lòng đi"
"Thật sao?"
"Chẳng lẽ cô không nhìn ra tình cảm của Mặc Bắc Trần đối với Cố Thiển? "Lê Trang Trang nhướng mày hỏi.

Tống Linh đương nhiên nhìn thấy Mặc Bắc Trần chiếm hữu Cố Thiển, cô hâm mộ ghen tị nói: "Cố Thiển thật sự là số tốt, không biết người đàn ông như Mặc tổng, rốt cuộc coi trọng cô ta cái gì?"

"Người có tiền đều thích nuôi dưỡng người"
Lê Trang Trang nhớ tới ly rượu vừa rồi, vốn dĩ là chuẩn bị cho Lệ Dạ Kỳ, kết quả bị Mặc Bắc Trần trời xui đất khiến uống trúng.

Lệ Dạ Kỳ tìm một vòng trong phòng tiệc, cũng không tìm được Ngôn Lạc Hi, môi anh khẽ mím, tiện tay kéo một nghệ sĩ hỏi: "Có thấy Ngôn Lạc Hi không?"
Nghệ sĩ bị túm lại tâm hoa nộ phóng, nghe thấy anh hỏi Ngôn Lạc Hi, thất vọng rũ mí mắt xuống, "Chị Lạc Hi à, vừa rồi hình như rời khỏi phòng tiệc! "
Người kia còn chưa nói xong, Lệ Dạ Kỳ đã bước ra khỏi phòng tiệc, trong lòng đột nhiên bất an.

Anh từ phòng tiệc một đường tìm tới, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Ngôn Lạc Hi, anh lấy di động ra đang định gọi điện thoại cho cô, phía sau vang lên một giọng nữ quen thuộc, "Anh hai.

"
Lệ Dạ Kỳ quay đầu lại, thấy Phó Du Nhiên đứng ở phía sau duyên dáng yêu kiều, lông mày anh nhíu lại, thái độ lãnh đạm nói: "Có việc gì?"
"Ngày đó anh hỏi em, năm đó người chết trong lòng anh là ai, bây giờ em sẽ cho cho anh một câu trả lời thuyết phục.

"
Phó Du Nhiên chậm rãi đi tới trước mặt Lệ Dạ Kỳ, cô ta ngẩng đầu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không chớp mắt nhìn anh.

"Cô gái kia là quỷ chết thay em, Phó Tuyền năm đó tìm một người phẫu thuật thẩm mỹ, giống với ngoại hình của em, để lừa gạt anh"
Tốc độ nói của Phó Du Nhiên rất chậm, dường như muốn cho anh nghe rõ từng chữ.

Lệ Dạ Kỳ nhìn cô ta chằm chằm, "Lúc trước không muốn nói, bây giờ tại sao lại nói?"
"Bởi vì em không muốn anh tiếp tục hiểu lầm, nhị ca, em thật sự là Du Nhiên, em còn sống trở về, chẳng lẽ anh không vui?"
Lệ Dạ Kỳ cười lạnh một tiếng, "Mười năm, nếu cô còn sống, tại sao chưa bao giờ gọi điện thoại về nhà, tại sao không truyền tin tức cho chúng tôi đến cứu?"
"Em bị khống chế, bị tiêm độc tố vào người, điều khiển trí não rồi thôi miên em.


Em rất vất vả chịu đựng được, sau đó được bọn họ tín nhiệm tin là em đã bị đồng hoá mới bằng lòng để em xuất hiện trước mặt anh.

"
Phó Du Nhiên che mặt, lã chã rơi lệ.

Lệ Dạ Kỳ buông xuống bên người tay nắm chặt thành quyền, anh không chuyển mắt nhìn nữ nhân đang khóc trước mặt:"Sao bây giờ mới nói?"
"Bởi vì, Ngôn Lạc Hi là con gái Phó Tuyền, là người của bọn họ".

Phó Du Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đỏ tươi đầy thù hận.

Lệ Dạ Kỳ cảm giác chấn động, toàn thân không kịp đề phòng bị một cú đập vào mình, anh thậm chí còn không thể đứng vững, khó tin nhìn Phó Du Nhiên oán giận nói:"Cô vừa nói cái gì?"
Phó Du Nhiên che mặt khóc rống, "Em cũng vừa mới biết, Ngôn Lạc Hi là con gái Phó Tuyền, anh hai, anh không thể ở cùng một chỗ với cô ấy"
Bên tai Lệ Dạ Kỳ ầm ầm một tiếng vang thật lớn, trong đầu trống rỗng, lúc trước khi anh và Ngôn Lạc Hi đăng ký kết hôn, từng phái Chu Bắc kiểm tra thử, tại sao lúc đó không tra ra được bọn họ có quan hệ mẹ con?
Khó trách, lần đầu tiên gặp Ngôn Lạc Hi đã cảm thấy quen mặt, anh còn chưa bao giờ liên tưởng cô với thủ lĩnh nhóm tội phạm mà anh truy đuổi là có quan hệ.

Ông trời, người đùa giỡn với tôi tới mức này sao?.