Phó Du Nhiên vội vàng trở lại phòng của mình, tựa ở trên ván cửa, hai chân run rẩy.
Khó trách tại buổi tiệc do tập đoàn Hoàn Á tổ chức, khi Phó Tuyền nghe được Ngôn Lạc Hi là vợ của Lệ Dạ Kỳ, lại thất thố làm đổ rượu, thì ra hai người bọn họ có quan hệ mẹ con.
A!
Phó Du Nhiên than thân trách phận, ông trời rất biết trêu người, cả đôi mẹ con, một người thì huỷ hoại thanh xuân cô ta, người còn lại thì cướp đi người đàn ông cô ta yêu nhất.
Ngay cả như vậy hai người bọn họ vẫn an nhiên như không có gì.
Phó Du Nhiên thù hận từ đáy mắt hừng hực trào dâng, cô ta thề với lòng nhất định phải làm cho đôi mẹ con này trả giá thê thảm, hãy chờ đó!
Hôm sau, Ngôn Lạc Hi cầm kịch bản xuống lầu, hôm nay phải đến đoàn làm phim để thử vai.
Tối qua, sau khi Lệ Dạ Kỳ ngủ, cô nằm trằn trọc cả đêm nội tâm mờ mịt không tìm được lối ra.
Bây giờ, lại thấy người đàn ông ngồi trên sô pha đọc báo, cô có ngạc nhiên hỏi:"Hôm nay anh không đến công ty sao?"
"Ừ, nghỉ phép.
"Lệ Dạ Kỳ khép tờ báo lại, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
"Lại đây"
Ngôn Lạc Hi ôm kịch bản đi qua, Mai Mai không biết từ đâu chui ra, ở bên cạnh cô đảo quanh, cô cúi người, sờ sờ đầu nó, "Đói bụng không? Đi tìm dì Đông ăn đùi gà nướng đi"
"Ngao ngao" Mai Mai ở bên cạnh không chịu đi.
Ngôn Lạc Hi cúi người ôm cổ chó của nó, lại vỗ vỗ đầu nó:"Ngoan, đi đi" Mai Mai thân mật cọ cọ cô, lúc này mới một bước ba quay đầu, chậm rãi đi vào phòng bếp.
Ngôn Lạc Hi ngồi xuống bên cạnh Lệ Dạ Kỳ, bỗng nhiên bị anh kéo ngã xuống sô pha, kịch bản trong tay rơi xuống thảm, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông đang đè trên người cô, "Anh làm gì vậy?"
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, cẩn thận quan sát mặt cô, "Phấn dày như vậy cũng không che được vành mắt thâm quầng, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Hai người cách nhau rất gần, hơi thở mập mờ quấn lấy nhau, Ngôn Lạc Hi không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác:"Có đâu, tối qua em ngủ rất ngon."
"Hôm nay thử vai xong, có kế hoạch gì không?"
Ngôn Lạc Hi đẩy anh ra rồi ngồi dậy, khom lưng nhặt kịch bản lên, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Tạm thời không có, làm sao vậy, anh có sắp xếp gì?"
"Ừ, hai ngày tới anh muốn dẫn em ra ngoài chơi"
Lệ Dạ Kỳ đưa tay xoa loạn tóc cô, tối hôm qua cô trằn trọc khó ngủ, thật ra anh đã cảm giác được, chỉ là cô không chịu nói, anh cũng không hỏi nhiều.
"Hẳn là không có dư thừa thời gian, ngày mai có một chương trình đại diện, buổi tối thì cử hành đóng máy《 Thanh phi truyện 》, sau đó ngày mốt bắt đầu theo đoàn làm phim tuyên truyền..."
"Vậy thì chiều nay rảnh".
Người đàn ông không vui ngắt lời cô.
Ngôn Lạc Hi: "......"
Ăn xong bữa sáng, Lệ Dạ Kỳ lái xe đưa cô đi thử vai, xe đến dưới tòa nhà văn phòng, Ngôn Lạc Hi thấy anh lái xe vào bãi đỗ xe, cởi dây an toàn, dáng vẻ muốn cùng cô đi thử vai, cô giật mình.
"Lệ đại thần, anh tính làm gì?"
"Cùng em đi thử vai, vừa lúc chưa thấy qua, đi mở mang kiến thức.
"Lệ Dạ Kỳ đẩy cửa, xuống xe trước.
Ngôn Lạc Hi vội vàng xuống xe, chạy chậm đến trước mặt anh, đưa tay ngăn cản đường đi của anh, "Lệ đại thần, anh đừng đi lên, anh có danh tiếng như vậy, em áp lực rất lớn"
Hôm nay đi thử vai đều là nghệ sĩ nổi tiếng trong giới giải trí, đại khái không ai không biết Lệ Dạ Kỳ, anh muốn đi tọa trấn, người khác không chừng cho rằng cô đi cửa sau, đến đi ngang qua sân khấu.
"Sợ cái gì, anh cùng vợ thử vai, ngại ai? "Lệ Dạ Kỳ khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cô.
Ngôn Lạc Hi xoa xoa trán.
"Chính là vì sợ người khác nói em nhờ vào quan hệ, ngoan đi, ở trên xe chờ một lát em xuống, lúc đó anh muốn em làm gì cũng được"
Hai mắt Lệ Dạ Kỳ sáng ngời:"Là em nói đó?"
"Ừ, em nói" Ngôn Lạc Hi gật đầu, chỉ cần anh không đi theo, muốn gì cũng nghe theo anh.
Lệ Dạ Kỳ thỏa hiệp.
Ngôn Lạc Hi ôm kịch bản đi vào đại sảnh, Cố Thiển đã chờ ở đó, thấy cô đi vào bước nhanh ra đón:"Chị Lạc Hi, hôm nay có rất nhiều người tới thử vai, đây là danh sách nghệ sĩ đến thử vai, chị xếp hạng 20, không có ưu thế gì cả"
Nếu như đạo diễn Trịnh tìm được nữ chính mà anh ta muốn trong mười chín nghệ sĩ trước đó, như vậy chị Lạc Hi ngay cả cơ hội thử vai cũng không có.
Ngôn Lạc Hi rũ mắt lướt qua danh sách nghệ sĩ thử vai, trong đó có hai người thế hệ mới, một người là diễn viên Tiếu Tiểu Tiểu thanh xu@n tình trường được đạo diễn Trịnh nâng niu, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, đôi mắt to, tướng mạo ngọt ngào thanh thuần, cũng rất có độ nhận biết.
Một người khác vừa mới diễn qua một bộ phim thanh xuân, có không ít fan trẻ tuổi, tướng mạo cũng thuộc khoa ngọt ngào, đôi mắt trong veo như nước phảng phất có thể véo ra nước, đặc biệt động lòng người.
Hai người này đều có tác phẩm tiêu biểu của phim thanh xuân, phần thắng rất lớn.
Ngôn Lạc Hi nhịn không được nắm chặt tay, "Không sao, đạo diễn Trịnh đảm bảo doanh thu phòng vé, sẽ có nhiều người đến thử vai như vậy, chứng tỏ họ cũng tinh mắt như chị"
Cố Thiển cười:"Bị làm khó mà chị vẫn lạc quan vậy sao? Chúng ta đi lên thôi"
Ngôn Lạc Hi cũng không phải là lạc quan, mà là đối thủ cạnh tranh lợi thế như vậy, cô chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo ý trời.
Đi thang máy lên lầu, tới bên ngoài phòng thử vai, trên hành lang chờ chừng mười mấy nghệ sỹ đứng ngồi.
Có vài gương mặt xa lạ, cũng có vài người trông quen thuộc trước kia từng hợp tác qua vài lần.
Nhìn tất cả mọi người ăn mặc chỉnh chu lại so với chính mình, áo len hoa văn cầu vồng, quần jean trắng, chân đi một đôi giày vải bạt không đến một trăm đồng, tóc còn bện thành hai bím tóc, thập phần quê mùa.
Rất hiển nhiên, mọi người nhìn thấy cô ăn mặc như vậy cũng không ai đặt cô trong mắt.
Cô thậm chí còn nghe thấy có người xì xào bàn tán, "Đây không phải là nghệ sĩ Ngôn Lạc Hi nổi tiếng trên Weibo gần đây sao? Ăn mặc quê mùa chắc không phải lấy tiền mua hot search hết rồi, không mua nổi được bộ đồ trông được mắt"
"Ha ha, ai biết được, nói không chừng ba ba kim chủ của cô ta thích cô ta bán thảm.
"Một nghệ sĩ khác trào phúng nói.
Ngôn Lạc Hi chóp tai, nghe được bốn chữ ba ba kim chủ, cô nhướng mày, hạ giọng hỏi Cố Thiển, "Ba ba kim chủ gì?"
Cố Thiển sờ sờ mũi, vốn là tin đồn trên mạng, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Ngôn Lạc Hi mới không nói cho cô biết.
"Chính là có tin đồn, chị được người ba kim chủ bao nuôi"
"Lệ đại thần cũng được tính?"
Ngôn Lạc Hi không hề tức giận, cô thậm chí suy nghĩ nghiêm túc mốt chút và đều là Lệ Dạ Kỳ đầu tư quay phim, cô mặc dù không có thù lao đóng phim nhưng vẫn là người thắng lớn.
Giữa cô và Lệ Dạ Kỳ, cũng không thể nói là không ràng buộc tiền bạc.
Cố Thiển bật cười:"Thất ca mà nghe chị nói vậy chắc sẽ tức điên đến đầu bốc khói"
Đang lúc nói đùa, một nhân viên công tác đi ra hô hào, không ít nữ nghệ sĩ vui rạo rực đi vào, sau đó bị mắng khóc chạy ra.
Nhìn thấy một nữ nghệ sĩ khóc lóc chạy ra, Ngôn Lạc Hi cảm thấy áp lực rất lớn.
Ngay cả Tiếu Tiểu Tiểu lúc trước được Trịnh Học Thành tâng bốc, cũng ngựa mất móng trước, bị đạo diễn đánh đuổi không giữ mặt mũi.
Ngôn Lạc Hi mơ hồ có cảm giác, nửa buổi thử vai, đạo diễn Trình vẫn chưa chọn được diễn viên mình thích, sợ tiếp theo diễn xuất tốt đến đâu, anh ta nhìn sẽ chán ngán.
Không được, cô phải nghĩ biện pháp, để cho đạo diễn Trịnh hai mắt sáng rực mở to mà nhìn..