Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 230: Chương 230





Lệ Dạ Kỳ tư thế thẳng tắp, có nề nếp đáp:"Thưa thủ trưởng, không có mục đích, cha đã giáo dục con nếu trở thành lưu manh đùa giỡn với con gái người ta thì phải chịu trách nhiệm, nếu không sẽ bị bỏ tù"
"Đừng lấy lời này ra lừa gạt cha anh, ta thấy cô gái kia rất đơn thuần, bộ dáng không có lòng dạ gì, anh không có mục đích mà vừa xuất ngũ liền cưới người ta về?"
Tiểu Thất làm việc, từ trước đến nay mang theo mục đích rõ ràng.
Giống như việc từ bỏ nhập ngũ chỉ vì điều tra rõ chân tướng báo thù cho Du Nhiên.
Mười năm binh nghiệp chưa bao giờ từ bỏ ý định ban đầu và có tình yêu sâu đậm với Du Nhiên, sao có thể đột ngột kết hôn với một nữ nghệ sĩ?
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại:"Nếu ngay cả cha cũng không tin con thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào?”
"Tiểu Thất, sau khi xuất ngũ trở về anh đã làm
những gì trong lòng tự hiểu rõ.

Lệ gia chúng ta đỉnh thiên lập địa, cho dù muốn báo thù cũng phải đường đường chính chính, không nên lợi dụng người vô tội, nếu không có một ngày người hối hận là chính mình".

Lệ thủ trưởng thấm thía nói.
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày:"Ba, nói lời này là có ý gì con không hiểu?"

"Không hiểu thì về suy nghĩ cẩn thận"
Trên hành lang, Lệ Dạ Kỳ dựa vào vách tường hút thuốc, bên chân rải rác mấy mẩu thuốc lá.

Trong sương khói lượn lờ, hình dáng anh tuấn của anh có chút mơ hồ.
Phó Du Nhiên đứng ở cuối hành lang, lẳng lặng nhìn anh một hồi lâu, mới chậm rãi đi qua, đứng ở bên cạnh:"Anh hai, đừng hút nữa, không tốt cho sức khoẻ"
Nói xong, Phó Du Nhiên đưa tay muốn lấy điếu thuốc giữa ngón tay anh.
Một giây sau, cổ tay liền bị một bàn tay lớn có lực khống chế, cô ta bị đau kêu khẽ, "Anh hai, anh làm em đau"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày hất tay cô ta ra, mặt mày âm lệ cuồn cuộn:"Nói đi, giả mạo Du Nhiên vào Lệ gia là có mục đích gì?"
Phó Du Nhiên xoa xoa đau nhức cổ tay suýt bị bóp náp, anh quả thật không lưu tình.

Cô ta ngước mắt, hờn dỗi nhìn anh, "Anh hai, em trở về chỉ có một mục đích, chính là anh"
Lệ Dạ Kỳ hít một hơi thật mạnh, tiếng lá thuốc cháy kèm theo tiếng anh nhả khói, gợi cảm đến mê hoặc.
Anh cười lạnh một tiếng, "Phó Du Nhiên, mặc kệ cô có mục đích gì, chỉ cần cô lộ ra đuôi hồ ly, tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, cho nên ngàn vạn lần đừng nên hành động thiếu suy nghĩ"
Nói xong, anh xoay người rời đi.
"Nhị ca, em yêu anh!"
Phó Du Nhiên đối với bóng lưng của Lệ Dạ Kỳ lớn tiếng hô lên, nhìn bước chân anh dừng lại, cô ta chậm rãi đi đến, bàn tay nhỏ nhắn gắt gao nắm chặt góc áo của anh.
"Em yêu anh, Nhị ca! Em từ địa ngục trở về chỉ có một lý do chính là anh.

10 năm qua, em đã cố gắng chống đỡ để được sống sót, động lực duy nhất đối với em chính là được ở trước mặt anh, dũng cảm theo đuổi người trong lòng"
Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt Lệ Dạ Kỳ không rõ, mỉa mai nói: "Nhận trộm làm mẹ, đây chính là cái cô gọi là từ trong địa ngục bò ra?"
Phó Du Nhiên cả người run lên, bị giọng nói bén nhọn đâm đ ến trong lòng đau đớn:"Em không có lựa chọn khác, thật sự không còn cách nào"
Lệ Dạ Kỳ hung hăng hất tay cô ta ra, xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn gần cô ta:"Phó Du Nhiên, đừng nghĩ dùng bộ dạng đáng thương này sẽ lừa được tôi, Du Nhiên đã chết rồi, cho dù cô diễn giống thế nào cũng không phải cô ấy"
Phó Du Nhiên lảo đảo lui về phía sau hai bước, thê lương nhìn Lệ Dạ Kỳ:"Nhị ca, anh không chịu tin em chính là Du Nhiên bởi vì anh sợ đối mặt với em, sợ đối mặt lương tâm mình, trong lòng rõ ràng là có em, vì cái gì đẩy em ra bằng được?"

Lệ Dạ Kỳ nhìn chằm chằm không chớp mắt, đáy mắt lạnh như băng, gằn từng chữ nói: "Phó Du Nhiên, đừng nói cô là giả, coi như cô thật sự là Du Nhiên thì như thế nào? Tôi chưa bao giờ yêu cô ấy!"
Phó Du Nhiên bỗng dưng trừng to mắt, người đàn ông đã kiên định xoay người đi.
Cô ta hai chân mất đi khí lực, lập tức ngã ngồi dưới đất, thì thào lẩm bẩm: "Nhị ca, vì cái gì nói lừa gạt em, lừa gạt chính mình? Chẳng lẽ nào vì trách nhiệm với Ngôn Lạc Hi mà làm vậy? Anh muốn lừa dối bản thân đến hết đời sao?"
Bên cạnh đài phun nước ngoài hành lang, Ngôn Lạc Hi yên tĩnh đứng ở nơi đó, cô không phải cố ý nghe lén, chỉ muốn ra ngoài hít một hơi, không nghĩ tới sẽ nghe được cuộc đối thoại kinh thiên động địa như vậy.
Cô không phải lần đầu tiên nghe được Phó Du Nhiên thổ lộ, cũng không phải lần đầu tiên nghe được Lệ Dạ Kỳ cự tuyệt.
Nhưng vì sao trong lòng lại không có chút nào mừng thầm?
Quá khứ nặng nề như vậy, chấp niệm thâm trầm như vậy, làm sao có thể khi người yêu cũ trở về, đều tan thành mây khói?
Tiếng bước chân trên hành lang càng lúc càng xa, Ngôn Lạc Hi ngồi bên cạnh suối phun, chỉ cảm thấy cả người phiếm lạnh, hai tay gắt gao ôm lấy mình, ngẩng đầu nhìn màn trời tối đen.
Tương lai của cô tựa như bầu trời đen kịt này, dường như không còn tìm được lối thoát.
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Ngôn Lạc Hi giật mình nhìn tên người gọi, tim cô đập thình thịch, kết nối, nhưng lại trầm mặc.
Im lặng hai giây, đầu kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, "Ở đâu?
Khóe mắt Ngôn Lạc Hi cay cay, cô vội vàng ngửa đầu, "Em, em cũng không biết, nhà anh quá lớn
Tựa hồ nghe ra tâm tình cô sa sút, anh thở dài nói: "Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, gửi vị trí cho anh, anh qua tìm em."
"Không cần, bây giờ chúng ta phải về sao? Vậy em tìm người dẫn đến bãi đỗ xe.

"Ngôn Lạc Hi lau đôi mắt chua xót, xác định mình không rơi lệ, cô mới đứng lên.
Bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông: "Phu nhân, quay đầu lại"

Ngôn Lạc Hi xoay người nhìn lại, Lệ Dạ Kỳ cầm điện thoại đứng đó nhất thời tâm hoảng ý loạn, làm sao biết cô ở chỗ này, có phải đã phát hiện ra vừa rồi cô nghe lén?
Trong lúc suy nghĩ, Lệ Dạ Kỳ đã đứng lại trước mặt cô, "Sao lại một mình ở đây, mẹ chúng ta đâu?"
"Em cảm thấy buồn chán, ra ngoài hít thở không khí.

Anh nói chuyện với ba xong chưa? "Ngôn Lạc Hi làm bộ như không có việc gì, cố gắng đè nén cảm xúc của mình.
Lệ Dạ Kỳ đưa tay nắm lấy tay cô, lòng bàn tay lạnh lẽo, không khỏi cau mày:"Tay em sao lại lạnh như vậy? Đi ra ngoài không mặc áo khoác, bị cảm lạnh thì làm sao đây?
Khi nói chuyện, anh đã cởi áo khoác lên vai cô, sau đó anh nắm lấy tay cô xoa bóp để giữ ấm.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp, cô ngơ ngác nhìn gương mặt nhu hòa của người đàn ông, anh lạnh lùng với mọi người nhưng lại tàn nhẫn với Phó Du Nhiên như vậy, nghĩ đến lời vừa rồi của anh ta lại cảm thấy trong lòng đau âm ỉ.
Có phải vì tình yêu và trách nhiệm sâu sắc? Còn nữa, tại sao anh lại gọi Phó Tuyền là kẻ trộm?
Phó Du Nhiên có ý gì khi nói từ địa ngục trở về?
Cô mơ hồ cảm thấy mối quan hệ giữa Lệ Dạ Kỳ và Phó Du Nhiên không đơn giản như vậy, có lẽ mọi chuyện phức tạp hơn cô tưởng tượng.
Và khi sự thật được phơi bày, nó sẽ đẩy họ đến đâu? Lệ Dạ Kỳ thấy cô sửng sốt, liền đưa tay xoa đầu cô: "Đang suy nghĩ gì đó?".