Chuyên sỉ quần áo
Hai người cùng nhau đi ra khỏi bãi đỗ xe, trong khách sạn đèn đuốc sáng bừng.
Lúc này ở đây không quá nhiều người, khi nhìn thấy bọn họ bước vào một cô gái trẻ che miệng thấp giọng nói:"Oa oa, tôi nhìn thấy phiên bản đời thực của Bát vương gia và Bát vương phi a"
“Ở đâu ở đâu?” Cô bạn đi cùng hưng phấn hét lên, nhìn thấy Ngôn Lạc Hi cùng Phó Luân khó có thể tin được.
"Đúng bọn họ rồi, hai người đó không phải đang yêu nhau chứ?"
“Nói nhảm, bọn họ chắc chắn đang yêu đương, tôi muốn đi chụp ảnh chung.”
Nhìn thấy fan hâm mộ tới, Phó Luân bỗng nhiên nắm chặt Ngôn Lạc Hi tay lao nhanh vào trong thang máy, cho dù là chạy cũng lo lắng cô mang cao gót sợ làm cô bị thương.
Hai người xông vào thang máy, thuận lợi tránh được fan hâm mộ, thang di chuyển lên trên mà Phó Luân nắm tay Ngôn Lạc Hi, cũng không buông xuống.
Ngôn Lạc Hi chạy muốn hụt hơi cả người bối rối.
Vừa rồi ở sảnh cô đang thất thần vốn không biết Phó Luân vì cái gì lôi kéo cô chạy như thế.
Lúc này trong thang máy tay hai người còn nắm một chỗ, cô vội vàng rút tay về, lúng túng lùi về sau ra một bước, hỏi:"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
“Có fan nhận ra chúng ta, muốn cùng chụp ảnh, nhưng mà quần áo của em......”
Ngôn Lạc Hi cúi đầu nhìn lễ phục, lông mày hơi hơi vặn lên, bộ dạng này chính xác không thích hợp cùng fan chụp ảnh, cô thản nhiên nói: “Cảm ơn đã để ý giúp tôi"
“Khách sáo cái gì, chúng ta bây giờ dù sao cũng là cặp đôi màn ảnh.” Phó Luân nói xong, cảm giác thần sắc cô cứng ngắc, ngượng ngùng nói: “Anh đùa thôi.”
Ngôn Lạc Hi không cười, đưa tay đè con số trên thang máy, cô nói:"Anh ở tầng mấy?"
“Cùng tầng với em"
Ngôn Lạc Hi nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh ta, cùng khách sạn còn cùng tầng lầu, thậm chí cùng tham gia buổi tiệc tối, cô không nghĩ đó là trùng hợp:"Phó Luân, anh điều tra lịch trình của tôi?"
Phó Luân bất đắc dĩ nhìn cô:"Nếu anh nói không có, em có tin anh không?”
Ngôn Lạc Hi hơi c ắn môi dưới, “Phó Luân, về sau đừng làm chuyện như vậy, tôi sẽ cảm thấy khó chịu.”
Phó Luân: “......”
Thang máy đến rồi, Ngôn Lạc Hi trước đi ra đầu tiên, Phó Luân mấy bước đuổi theo nắm chặt cổ tay cô, đem cô chống ở trên vách tường.
"Lạc Hi, anh thích em, chẳng lẽ em một chút cũng không cảm nhận được sao?”
Ngôn Lạc Hi vừa muốn nói chuyện, bỗng dưng thang máy bên cạnh mở ra, cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông tuấn tú đắt tiền đang hiện diện nơi đó nhất thời đã quên phản ứng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lệ Dạ Kỳ đứng yên trong thang máy, một tay cầm áo khoác, tựa hồ không ngờ gặp được tình cảnh như vậy, đầu lông mày anh nhíu chặt, nhất thời cũng không phản ứng.
Phó Luân quay lưng lại với Lệ Dạ Kỳ, không nhận thấy sự xuất hiện của anh ấy.
"Lạc Hi, cho anh một cơ hội, thử hẹn hò với anh đi.
Anh nghĩ chúng ta rất hợp nhau, ở bên anh sẽ hạnh phúc hơn ở bên anh ta."
Trong khoảng thời gian này, mặc dù không bên cạnh cô, nhưng Phó Luân biết Ngôn Lạc Hi đã phải chịu rất nhiều uỷ khuất khi ở bên Lệ Dạ Kỳ.
Thời gian trôi qua, cô vẫn tiếp tục chịu uỷ khuất thậm chí sẽ đau khổ hơn bây giờ rất nhiều.
Và đây không phải là điều anh muốn thấy.
Nếu biết sẽ thích cô đến đau lòng như bây giờ thì khi đó, lần đầu tiên hợp tác anh đã tỏ tỉnh với cô rồi.
Ngôn Lạc Hi nhìn người đàn ông đứng bất động trong thang máy, trong mắt hiện lên sự buồn bã.
Nhìn thấy cô và Phó Luân ôm nhau như vậy, anh lại không cảm thấy gì sao?
“Phó Luân, tôi kết hôn rồi"
"Lạc Hi, em còn tiếp tục lừa dối mình đến bao giờ nữa? Lệ Du Nhiên đã trở lại, trong lòng anh ta không có khả năng còn muốn em, nếu vẫn cứ ở cạnh anh ta, người tổn thương nhiều nhất chính là em".
Phó Luân xúc động nói.
Ngôn Lạc Hi lặng lẽ nhìn người đàn ông trong thang máy, bình tĩnh hỏi: “Thật sao?” Câu này, hỏi Lệ Dạ Kỳ không phải Phó Luân.
"Lạc Hi..."
Phó Luân chưa kịp nói tiếp thì đột nhiên có người túm lấy cổ áo anh ta.
Đôi mắt Ngôn Lạc Hi mờ đi trước khi có thể thấy rõ người đàn ông di chuyển thế nào, Phó Luân đã bị ném qua vai ngã mạnh xuống đất, r3n rỉ đau đớn.
"Lệ đại thần, anh..." Ngôn Lạc Hi ngơ ngác, đây chính là khí chất quân nhân sao?
Không cần quá nhiều sức đã ném tình địch của mình mạnh đến mức anh ta không thể đứng dậy,
trong lòng cô không khỏi đồng cảm sâu sắc với Phó Luân.
Xem ra muốn cạy góc tường của Lệ đại thần không phải chuyện đơn giản.
Lệ Dạ Kỳ đứng thẳng lưng, phủi bụi trên vai, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Phù Luân một cái.
Anh đi thẳng đến chỗ Ngô Lạc Hi bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong thang máy.
Điền Linh Vân vừa lúc từ thang máy khác đi lên, trợn mắt hốc mồm không nói nên lời, ai đó tính nhẫn nại hoàn toàn biến mất, lạnh lùng nói:"Cô Điền, Hi Nhi tối nay có tôi chăm sóc, phiền cô đi chỗ khác"
“A.” Điền Linh Vân như từ trong mộng mới tỉnh, chạy mau ra khỏi thang máy, cô mới không cần bị Lệ Nhị thiếu xách lên ném qua vai, nhìn thôi cũng biết đau muốn chết.
Mãi cho đến khi thang máy đóng lại, con số trên vách không ngừng cuộn lên, Điền Linh Vân quay người đi về phía Phó Luân, nhìn khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo vì đau đớn, lúc này thật sự đồng tình với anh ta thật sự.
"Phó Luân, anh nghĩ gì lại ngốc nghếch trước mặt Lệ Dạ Kỳ cướp vợ anh ta vậy? Coi như hôm nay anh may mắn chưa bị đánh đến tàn phế!
Điền Linh Vân quỳ xuống bên cạnh Phó Luân, lẩm bẩm điều gì đó.
Phù Luân cảm giác toàn bộ xương cốt rã rời, vẫn không thừa nhận thất bại: “Anh ta đánh lén, thật sự không phải đàn ông."
Điền Linh Vân sờ mũi nàng nói: “Tin tôi đi, dù không đánh lén, anh đánh cũng không lại"
Đừng đùa, người của quân đội đặc chủng thân thủ siêu phàm người bình thường không phải là đối thủ của anh ta, được chưa?
Chỉ cần nói, cơ bụng tám múi rối rắm trên người Lệ Dạ Kỳ sự kết hợp của quyến rũ và sức mạnh.
So với cơ bụng luyện tập phòng gym của Phó Luân căn bản không có cửa!
Phó Luân: “......”
“Tôi nhìn anh giống như bò dậy không nổi, nếu không thì tôi gọi cho anh một chiếc cứu thương a? Chậc chậc, ra tay mẹ nó hung ác!” Điền Linh Vân hồi ức khi thang máy mở ra, vừa lúc nhìn thấy một màn ấn tượng, nhịn không được rùng mình một cái.
Phó Luân tốt xấu chiều cao cũng 1m85, là nam thần hoàn mỹ trong mắt giới trẻ hiện nay, dáng người không tính vạm vỡ nhưng kiên cường thon dài thể trọng tiêu chuẩn lại bị Lệ Dạ Kỹ dễ như trở bàn tay ném ngã chổng vó, đoán chừng tổn thương tự ái trầm trọng.
"Không cần"
Phó Luân nắm chặt tay miễn cưỡng đứng dậy khỏi mặt đất.
Trán đã lấm tấm mồ hôi.
Điền Linh Vân nhịn không được đưa tay tới giúp đỡ, lại bị đẩy ra, cô ngượng ngùng thu tay lại, nhìn thấy anh ta đứng dựa vào tường khập khiễng đi vào thang máy, không khỏi lắc đầu.
Nghĩ đến vừa rồi Lệ Dạ Kỳ kìm nén cơn tức giận, lúc này mới thật sự lo lắng cho Nhị Lạc.
Chỉ sợ Nhị Lạc không thể cưỡng lại nam nhân như Lệ Dạ Kỳ!.