Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 108: Chương 108





Ngôn Lạc Hi nhướng mày nhìn, không ngờ đụng phải một đôi mắt đen sâu như vực sâu, cô nghẹt thở, chợt nhìn thấy anh nhếch môi tà ác.

Trong lòng cô như có hồi chuông báo động, chưa kịp hất tay anh ra, giây tiếp theo, cô đã bị một lực mạnh lảo đảo lùi lại hai bước, ngã xuống ghế sô pha, ngồi giữa anh và Lê Trang Trang.
Không khí im lặng đến đáng sợ.

Mọi người nhìn họ không chớp mắt, sợ rằng trong nháy mắt sẽ bỏ lỡ bộ phim kịch tính.
Chiếc ghế sofa rộng rãi ban đầu dành cho hai người trở nên vô cùng chật chội vì cô ngồi trên đó.

Ngôn Lạc Hi trong lòng mắng chửi Lệ Dạ Kỳ gần chết, nếu bây giờ cô đứng dậy rời đi trông cô quá hèn nhát.

Lại nhìn Lê Trang Trang bên cạnh hận không thể để cô biến mất, cô cố ý cọ cọ bên người Lệ Dạ Kỳ.
Nhìn Lê Trang Trang ghen tị đến tái mặt, cô cảm thấy đại khoái nhân tâm liền chớp mắt quyến rũ nũng nịu phàn nàn:"Muốn người ta ngồi với anh thì nói là được, kéo cổ tay đỏ hết rồi, anh xoa cho em đi"
Dứt lời, cổ đưa cổ tay trắng trẻo phiếm hồng qua nhét vào trong tay anh, bàn tay nam nhân khô ráo mà ấm áp, lòng bàn tay bởi vì nhiều năm cầm súng mà lưu lại kén mỏng cọ xát da thịt mềm mại của cô, nổi lên một chút ngứa ngáy.
Lệ Dạ Kỳ thờ ơ liếc một cái, biết rõ cô đang diễn trò, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng hưởng thụ sự làm nũng của cô.

Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng xoa cổ tay cô, cô còn làm bộ đem hơn phân nửa thân thể đều nhét vào trong ngực anh, không coi ai ra gì mà tiếp tục làm nũng:"Em còn muốn ăn nho, anh lột cho em nha?"
Mạc Thần Dật chịu không nổi, "Thất ca, chị dâu, chúng tôi đều là đám chó độc thân, hai người hạ thủ lưu tình, bớt rải thức ăn cho chó đi"
Mặc Bắc Trần bình thản ung dung hút thuốc, đôi mắt phượng hẹp dài nhàn nhạt xẹt qua Lê Trang Trang đang mỉm cười miễn cưỡng, hắn ngữ khí lạnh lẽo:"Phát ân ái, xỉu nhanh thôi"
Người đàn ông này trầm tính nội tâm nhất thường ngày bỗng nhiên nghĩ ra câu nói nổi tiếng trên mạng hiện nay, mọi người đều sửng sốt, Bạch Ly Dã đập mạnh vào ghế sô pha một cái bật cười nói: "Thần bắt trend, tôi đồng tình với Mặc ca nha"
Không khí dần trở nên thân thiện.
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn người ngồi đối diện, vì Cố Thiển mà muốn chết muốn sống cầu xin anh cho làm trợ lý của Ngôn Lạc Hi.
Mặc Bắc Trần đã không ít lần thất bại cuối cùng không cưỡng được tiểu nha đầu kia, liền đem oán khí trút lên người anh.

Anh có nên nhận lỗi luôn không?
"Chó độc thân, cậu có không"
Mặc Bắc Thần, người thân cận nhất với Lệ Dạ Kỳ, không ngờ anh nói một câu trẻ con như vậy, không khỏi bật cười: “Hôm nay anh định đánh tôi sao?"
"Dám không?" nói một chuyện thái độ lại hoàn toàn khác, hèn hạ đến mức khiến người ta ngứa ngáy.
Mạc Thần Dật nhịn không được vui vẻ nói:“Tôi im lặng được chưa, không nói thêm nữa"
Lệ Dạ Kỳ mới không thèm để ý tới bọn họ, ôm người mềm mại thơm tho ấm áp trong lòng, khó khăn lắm mới được cô đến gần làm nũng, anh sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?
Xoắn một quả nho, không chút để ý lột da, nhét vào trong miệng cô.
Nhìn cô lông mày hai mắt nhăn thành một đoàn, anh ôn nhu nói: "Chua lắm sao?"
Ngôn Lạc Hi chỉ cảm thấy quai hàm tê dại, hơi híp mắt rùng mình một cái, bộ dáng vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch, nào có nửa phần hồ ly xinh đẹp vừa rồi, "Chua, chua quá đi"
Trong lúc nói chuyện, lại rùng mình mấy cái nhìn bộ dáng mềm mại dễ thương của cô, đáy mắt người đàn ông rốt cục nhiễm ý cười, trêu chọc:"Bình thường không phải thích chua chát lắm sao, chỉ chút này đã không chịu nổi?"
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, "Hừ!
Nhìn hai người thân mật không coi ai ra gì, Lê Trang Trang như ngồi trên đống lửa.
Nhất là Lệ Dạ Kỳ chăm chú nhìn mỗi mình Ngôn Lạc Hi, ánh mắt tràn ngập sủng nịch không che giấu, càng làm cho lòng cô ta đau như dao cắt.
Cô ta canh chừng anh tận ba năm trời, bây giờ anh trước mặt lại đi yêu thương chiều chuộng người khác, điều này sao có thể cam tâm được chứ?
Cách đó không xa, Điền Linh Vân nhìn vẻ mặt Lê Trang Trang ngày càng miễn cưỡng liền cong môi cười đến dương dương tự đắc.
Đêm nay thưởng thức màn biểu diễn của Lê Trang Trang cũng đủ làm người ta vui vẻ cả đêm dài.
Lệ Dạ Kỳ đưa tay véo má Ngôn Lạc Hi, xúc cảm mềm mại khiến anh yêu thích không muốn buông tay."Còn muốn ăn nữa không?"

Ngôn Lạc Hi lắc đầu, "Răng buốt rồi, lát nữa sao ăn ngon được đây?"
"Ham ăn" Lệ Dạ Kỳ cười mắng một câu.
Giọng nói vui vẻ lại làm Lê Trang Trang bỗng dưng chua xót đột ngột đứng lên, nhận thấy tất cả mọi người nhìn mình, cô ta cũng ý thức mình đang thất lễ thản nhiên nói: "Tôi đi toilet"
Tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất dần dần biến mất ở ngoài cửa, Bách Lý Dã nhìn hai người tình tứ ngọt ngào cũng đứng dậy đuổi theo.
Mạc Thần Dật lắc đầu, cùng Mặc Bắc Trần nhìn nhau, ánh mắt hai người đều hiểu rõ.
Năm đó Tịch Uyên vì cứu Lệ Dạ Kỳ, lấy thân làm lá chắn đỡ đạn giúp anh, thời khắc trước khi hi sinh đã giap phó bạn gái mình yêu cho anh chăm sóc.

Về sau đó, mỗi khi cả đám tụ tập hay lễ tiệc Lê Trang Trang đều cùng anh đi tới.
Cứ như vậy, tất cả mọi người cho rằng bọn họ là một đôi, thậm chí còn nghĩ Lệ Dạ Kỳ sau khi xuất ngũ trở về, sẽ cưới Lê Trang Trang làm vợ.
Nhưng ai biết được anh âm thầm không nói lời nào kết hôn với nữ quốc dân số hai Ngôn Lạc Hi.
Trong toilet, Lê Trang Trang nhìn mình trong gương trang điểm tinh xảo, cô ta có thể ngồi vào vị trí ảnh hậu ngoại trừ diễn xuất thì chính là gương mặt không tì vết này.

Nhưng cho dù xinh đẹp động lòng người thì thế nào, vẫn không thể lọt vào mắt người kia, không trở thành nốt ruồi chu sa trong lòng anh.
Cửa toilet bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lê Trang Trang nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình trở lại thành nữ thần quốc dân tao nhã, đoan trang vô hại.
Ngôn Lạc Hi tiến vào ô vuông, lúc đi ra nhìn thấy Lê Trang trang vẫn còn ở đó tựa hồ đang chờ cô, cô cười vui vẻ nói: "Lê tiểu thư đợi ta sao?"
Lê Trang Trang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung tràn đầy tinh thần phấn chấn trước mặt, trong lòng ghen ghét đan xen, thản nhiên nói: "Thất ca luôn thích chiều chuộng phụ nữ, cô hẳn cũng biết điều đó?"
Ngôn Lạc Hi mở vòi nước, cúi người rửa tay, cô thờ ơ nói: "Rốt cuộc Lê tiểu thư muốn nói gì?"

Lê Trang Trang dựa vào bồn rửa mặt, "Cũng như trước kia anh ấy cũng cưng chiều tôi như vậy nhưng cuối cùng lại đi cưới cô.

Ngôn Lạc Hi cô cũng chỉ là đồ chơi nhất thời cao hứng của anh ấy, chờ anh ấy chán rồi cũng sẽ đá văng cô ra"
Động tác rửa tay của Ngôn Lạc Hi dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn Lê Trang Trang ghen tị không chút che giấu.
A!
Cuối cùng đuôi cáo cũng lộ ra!
"Cho nên, cô muốn nói cho tôi biết, đồ chơi cô đây đã bị anh ấy một cước đá văng sao?"
Lê Trang Trang không nghĩ cô sẽ chui vào lỗ hổng chữ viết của mình, tức giận đến mức dung nhan tinh xảo gần như vặn vẹo, "Ngôn Lạc Hi, cô đắc ý cái gì, Thất ca sẽ không yêu cô, cho dù chiếm ngai vàng Lệ phu nhân thì thế nào? Cũng không bao giờ chiếm được trái tim của anh ấy"
Ngôn Lạc Hi tắt vòi nước, cô đứng thẳng người, cười yếu ớt nhìn bộ dáng giận dữ của cô ta.
"Đó là chuyện vợ chồng chúng tôi, hình như không liên quan gì đến cô"
Lê Trang Trang bị cô chặn đến một câu cũng không nói nên lời.
Ngôn Lạc Hi hất nước trên tay cố ý bắn tung tóe mặt cô ta, nhìn bộ dáng chật vật của cô ta, cô cố ý nói:"Ây da, ngại quá, nước này sao không có mắt gì hết lại chỉ thích chạy lên mặt cô vậy chứ?"
Sắc mặt Lê Trang Trang xanh mét, căm tức nhìn bộ dáng giả vờ giả vịt của cô: "Cô!".