Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 50: Chương 28.1: Ai là Liễu Hạ Huệ




Ở trong phòng đối diện, trái tim của Phó Tri Duyên như bị một đôi bàn tay vô hình cùm chặt, khẩu súng đen trong tay anh cũng đang nhắm vào gã đàn ông cầm súng ở sân thượng đối diện.

Cả người Diệp Gia đã run rẩy lên rồi.

Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cứng đờ bước về phía trước...lại bước thêm một bước nữa.

Không có người phục vụ nào bị chĩa súng mà còn có thể giữ bình tĩnh đi về phía trước, hành động của cô quá bất thường.

Bình tĩnh cái quần què!

Diệp Gia đã bị dọa đến ngốc rồi đây này!

Giọng của Phó Tri Duyên ở trong tai nghe truyền đến: “Tiểu Gia...”

Giọng anh rất hoảng loạn, nhưng vẫn cố hết sức an ủi cô: “Đừng sợ...”

Đôi mắt Diệp Gia đã rưng rưng nước mắt vì bị dọa...họng súng đen phía sau chỉ cách cô có hai ba mét, cô muốn co giò bỏ chạy, nhưng mà có thể chạy nhanh hơn tốc độ của viên đạn được ư?

“Người phụ nữ này, quả nhiên là có vấn đề!”

Lại có thêm một gã khác rút súng chĩa vào sườn mặt của Diệp Gia.

Trái tim Phó Tri Duyên chùng xuống, chùng đến sâu dưới vực thẳm không đáy..

Tại sao anh lại...đặt cô vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy cơ chứ!

Bàn tay cầm súng của Phó Tri Duyên bắt đầu run lên, anh kéo chốt an toàn, khẽ cử động ngón trỏ, viên đạn... chạm vào là bắn ngay.

Diệp Gia khóc nấc lên, tách trà trong tay thình lình rơi xuống đất, cô run rẩy quay người lại, nước mắt trào ra như cơn lũ: “Cầu xin...xin mấy anh tha cho tôi, tôi thực sự chỉ là bồi bàn thôi.”

“Hổ Tử, anh muốn gϊếŧ cảnh sát à?” Ngọc Yết lạnh lùng lên tiếng.

“Vậy phải làm sao, chẳng lẽ thả cô ta đi à?”

“Thả đi thì có làm sao, Khôn gia cũng chưa lộ thân, chúng ta chỉ là mấy anh em ngồi ở đây ăn cơm uống trà, nếu như anh đυ.ng đến cảnh sát thì mới thực sự là chuốc thêm phiền toái.” Ngọc Yết nói.

“Mẹ nó, ông đây nhìn thấy bọn cớm liền thấy phiền, thật hận không thể một phát bắn chết cô ta!” Hổ Tử bước tới, cầm báng súng gõ gõ mạnh vào đầu Diệp Gia, Diệp Gia đau đớn ôm đầu lùi lại mấy bước, nước mắt ào ạt rơi xuống.”

Ngọc Yết nhìn phản ứng của Diệp Gia, nghĩ thầm: “Đây căn bản chỉ là một cô bé á!”

“Hổ Tử.” Gã mặt sẹo cúp điện thoại, nhìn Hổ Tử: “Đều đem súng cất hết đi, lão Khôn nói, thả cô gái này đi.”

Hổ Tử và gã đàn ông kia mắng mỏ rồi thu súng lại, đe doạ một tiếng: “Hời cho mày.”

Chân của Diệp Gia phát run, cố gượng chống đỡ thân thể, chạy một mạch xuống lầu, trốn khỏi tu la tràng* sân thượng đó.

(*Tu La tràng (修罗场): Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.)

Phó Tri Duyên thở phào nhẹ nhõm, nhét súng lại sau hông, bàn tay vẫn không kìm được mà còn run rẩy, lảo đảo xoay người xuống lầu, cả đầu óc trống rỗng.

Chỉ kém mili giây thôi là anh đã nổ súng rồi!

Diệp Gia vừa lăn vừa bò từ sân thượng chạy xuống, trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Tri Duyên, cả người như là hồn lìa khỏi xác, chân cẳng mềm nhũn thành bông như là giẫm trên mây, hiện tại căn bản là không có chút nào gọi là kɧoáı ©ảʍ thoát khỏi nguy hiểm, cả người đều trống rỗng.

Vừa rồi...họng súng nhắm ngay đầu cô, nếu phát súng đó bắn ra, thì cô sẽ bị bể đầu vỡ sọ!

Suýt chút nữa là bị mất mạng rồi đó!

“Phó...Phó tiên sinh...” Cổ họng cô như bốc khói, cô lao vào vòng tay anh một cách tuyệt vọng.

Phó Tri Duyên nặng nề mà ôm cô vào trong lòng, ngó nhìn xung quanh, sau đó vòng tay qua vai cô, trầm giọng: “Trở về rồi nói.”

Trở lại phòng, chân của Diệp Gia vẫn không ngừng phát run.

Phó Tri Duyên dùng một chân đóng cửa lại, Diệp Gia sống chết ôm lấy eo anh, không chịu buông ra, cô thực sự sợ hãi.

Phó Tri Duyên cũng là bị dọa không nhẹ, anh chưa bao giờ có loại cảm giác này, đã bao lần nguy hiểm vào sinh ra tử, anh cũng chưa từng sợ hãi qua, trong khoảnh khắc Hổ Tử rút súng ra, dường như cả thế giới của anh đều chìm trong bóng tối.

Diệp Gia ôm chặt eo Phó Tri Duyên, hấp thụ cảm giác an toàn trên người anh, Phó Tri Duyên đưa tay lên, cuối cùng ôm lại cô, thân hình Diệp Gia run lên, càng ôm chặt hơn.

Phó Tri Duyên vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô, tự trách nói: “Là tôi thất sách, không nên để em đi mạo hiểm.”

Lúc đó, anh thực sự ước người đứng dưới họng súng là mình chứ không phải là cô.

Tâm trạng của Diệp Gia cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, tuy rằng hàm răng vẫn còn run cầm cập, cô ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh, hồi nãy ở trên sân thượng rơi nước mắt là cô thực sự sợ hãi đến phát khóc.

“Em đưa tờ giấy cho chị gái đó rồi.” Cô vùi đầu vào áo anh, run rẩy hỏi: “Nhiệm vụ...thành công chưa ạ?”

Phó Tri Duyên sững sờ, không ngờ rằng lúc đó cô vẫn sẽ quan tâm đến cái này, anh lấy khăn giấy giúp Diệp Gia lau nước mắt trên mặt, nhẹ giọng nói: “Em làm rất tốt, thật sự rất tốt.”

Cô làm rất tốt nhưng anh lại sơ suất, lần này Lão Khôn không xuất hiện, chắc là nhận được tin tức từ trước, nhưng mà...rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Theo lý mà nói thì anh và Ngọc Yết liên lạc rất kín đáo, hẳn là không có ai biết được, cục cảnh sát bên kia cũng không có hành động gì, ở đây chỉ có Phó Tri Duyên anh, dường như là không có khả năng rút dây động rừng.

Lão Khôn rốt cuộc là từ đâu mà biết được?

Diệp Gia vào phòng tắm tắm rửa, Phó Tri Duyên đang nằm trên giường, hồi tưởng lặp đi lặp lại tất cả những cảnh xảy ra ngày hôm nay, bắt đầu từ mối liên hệ giữa anh và Ngọc Yết, và tất cả những người anh gặp...

Cục trưởng Dương, Diệp Gia, sau cùng là ông Từ và ông Phó...

Hai ông cụ là tình cờ xâm nhập vào kế hoạch, biết rõ tin tức thì chỉ có hai người cục Dương và Diệp Gia.

Cục trưởng Dương là bạn chí cốt nhiều năm của anh rồi.

Đôi mắt anh... từ từ di chuyển đến cửa phòng tắm, bức tường kính mờ che khuất bóng dáng mơ hồ của cô...

Sẽ là cô ư?

Lúc đó quá hoảng loạn, anh suýt chút nữa không để ý tới, gã mặt sẹo nói rằng: “Hổ Tử, lão Khôn nói, thả cô gái này đi.”

Thả cô đi...

Không thể nào! Giây tiếp theo Phó Tri Duyên liền phủ nhận ý nghĩ khủng khϊếp trong đầu, dụi dụi khóe mắt, tâm phiền ý loạn, mặc dù quá khứ của cô có lịch sử đen nhiều, tính tình ngang bướng, nhưng mà, nếu như mọi chuyện trong quá khứ đều là giả vờ, vậy …

Vậy thì cô gái này cũng quá đáng sợ rồi!

Anh phân tích người, chưa bao giờ sai, sẽ không phải là cô.

Biển hiện của cô ở trước mặt anh, không thể nào là giả vờ được.

Sau đó, điện thoại vang lên, Phó Tri Duyên nhận cuộc gọi, là một dãy số lạ.

“Phó đội.” Trong điện thoại là giọng nói khàn khàn thành thục của một người phụ nữ.

Ngọc Yết!

Hồi nãy bảo Diệp Gia lên trên, ngoài việc đặt máy nghe trộm thì còn đưa cho Ngọc Yết một tờ giấy, trong giấy viết thông tin liên lạc của anh và mật hiệu tiếp cận.

“Có tiện nói chuyện không?” Anh hỏi.

“Ừm.”