Tu luyện tịch mịch,
Cô quạnh một mình.
Kiếm tìm bạn lữ,
Song tu hữu tình.
(Vè dân gian)
Song tu đạo lữ: Vừa là bạn tu luyện vừa là bạn tình, thường là một cặp vợ chồng.
oOo
Giữa rừng thông có một căn nhà gỗ đơn sơ, hai người áo đen bước vào, một trong đó ngay hông còn cắp một đứa trẻ.
"Bịch" Diệp Vân bị ném trên nền đất. Bên cạnh nó còn có bốn đứa trẻ khác cũng tầm tuổi nó, cách ăn mặc của chúng cũng thuộc dòng dõi danh giá. Lúc này trong phòng còn có một người mặc đạo bào xanh thẫm. Người nọ nhìn thằng nhóc vừa bị vứt xuống, rồi nhìn qua hai người áo đen vừa mới tới.
Người áo đen vừa cắp Diệp Vân hướng về vị mặc áo bào nói: "Đứa trẻ này là cuối cùng phù hợp đối với yêu cầu của sứ giả rồi. Không biết có phải là người ngài cần chưa?"
Vị sứ giả nhìn qua một lượt, nói: "Không còn sót ai chứ?"
Người áo đen thứ hai thưa: "Trong độ tuổi chín đến mười một, lại là võ giả sơ cấp ở Thanh Xương quả chỉ có năm đứa này. Bọn thuộc hạ đã điều tra cẩn thận rồi mới động thủ, dù sao chúng cũng là con cháu gia tộc tu luyện bản địa. Nếu có sơ suất thì rất phiền phức."
Bắt cóc thế gia đệ tử quả thật sẽ gây phiền phức không nhỏ, một lần hành động phải dứt điểm, quyết không thể có lần hai. Người áo bào đánh giá một lượt. Năm đứa trẻ, đứa kém nhất vừa mới đạt cảnh giới võ giả sơ cấp, đứa tốt nhất thì gần đạt tới cảnh giới võ giả trung cấp. Hắn ngồi xuống kiểm tra từng đứa trẻ một. Sau đó đứng dậy phân phó cho hai thuộc hạ: "Các ngươi ở lại trông chừng. Ta cần đi một lúc. Tối nay sẽ xuất phát trở về Đại La." Hai người áo đen hô vâng.
Người áo bào xanh rời đi, bọn hắn cũng ngồi xuống nhắm mắt, xếp bằng dưỡng thần.
OOo
"Quác." Một tiếng chim hót cao vút ngân lên, người áo đen ngồi phía ngoài đứng dậy nhìn lên bầu trời. Giữa không trung một cánh chim trông như đại bàng vàng nhưng to hơn nhiều đang bay vòng. Người nọ mắt nhìn tập trung vào con chim xa cả ngàn thước như ở ngay trước mặt. Ánh mắt lộ vẻ hứng khởi nói: "Là Kim Diễm Điêu. Xem chừng là ngũ cấp yêu thú." Người còn lại nghe thế cũng hướng ra ngoài nhìn. Quả nhiên là một đầu yêu cầm quý hiếm, ở giữa rừng núi hoang vu này xuất hiện không có gì lạ.
Yêu cầm cấp năm, nội đan của nó vô cùng trân quý. Người phát hiện ra yêu cầm trước nói: "Lão đệ, chúng ta liên thủ bắt nó. Nội đan đem chia đôi thế nào?" Người áo đen gọi là đệ do dự: "Lưu sứ giao chúng ta trông coi nơi này, liệu có tiện không?"
Người kia thấy huynh đệ của mình chần chừ thì quả quyết: "Xung quanh đã được bố trí trận pháp che mắt. Giữa rừng mênh mông không bóng người thì có gì phải lo chứ. Chúng ta chỉ đi một chút cũng chẳng sao."
Cảm thấy người kia nói có lý, dù sao mấy thằng nhóc này đều đã bị hạ cấm chế cả rồi cũng không thể chạy đi đâu được, y liền đồng tình theo. Hai người liền nhanh chóng biến thành tia độn quang hóa vào bầu trời.
OOo
Hai người áo đen rời đi. Căn phòng trở nên yên ắng, chỉ còn lại năm đứa trẻ nằm bất tỉnh trên mặt đất. Diệp Vân cũng nằm trong số đó. Mi mắt he hé mở, xác nhận không có gì nguy hiểm, nó liền mở hẳn ra. Thằng bé giao chiến với một trong hai người áo đen nhanh chóng bị đánh ngất, tuy nhiên khi bị ném xuống đất nó liền tỉnh lại, chỉ là nãy giờ vẫn giả vờ hôn mê che mắt ba người. Lúc này khi những kẻ lạ mặt kia rời đi thì mới ngồi dậy.
Mọi đối thoại của đám bắt cóc nó đều nghe hết. Đại khái có thể hiểu ba người này là kẻ ngoại quốc, chuyên nhằm vào con cháu gia tộc danh giá, không may có nó trong đó. Diệp Vân lay đứa trẻ nằm cạnh mình, nhưng đứa bé không có phản ứng. Nó dùng ngón cái bấm mạnh vào huyệt nhân trung, đứa nhỏ cũng không tỉnh. Xem ra mấy đứa trẻ này bị cái gọi là "cấm chế" nên không dễ dàng mà tỉnh lại được nên thôi không thử nữa. Việc mà nó có thể làm lúc này là chạy nhanh khỏi đây, trở về tìm người ứng cứu. Trước khi người áo bào xanh quay lại vẫn còn có cơ hội để cứu những đứa trẻ này.
Nó co chân chạy đi, dùng hết sức lực của mình, đạt đến tốc độ cực hạn của bản thân. Lúc này nó hận sao mình không thể chạy nhanh hơn nữa. Một phút giây có thể cứu được mạng người, hoặc chính là cứu mạng của nó.
Trên núi vốn không có đường, bốn phía có thể dựa vào bóng cây để dự đoán phương hướng. Di chuyển trên đường núi này mất sức vô cùng, gai góc xé toạc áo quần nó, máu tươi rỉ ra qua vết rách. Nhưng nó bất chấp đau đớn mệt mỏi, liên tục chạy đi. Thủ đoạn của người áo đen quá kinh khủng, cho dù có chạy bao xa nó cũng cảm thấy không an toàn.
Uỵch! Diệp Vân bước hụt một bước, ngã lộn xuống vài vòng. Cậu chật vật đứng dậy, thoạt nhìn phía sau mình bỏ lại vô số dấu vết, thầm than không ổn. Những dấu vết hắn để lại sẽ khiến người áo đen mau chóng đuổi tới. Với chênh lệch thực lực của mình và mấy người áo đen. Thì dù cậu có chạy trước cả dặm đường thì chẳng bao lâu cũng sẽ bị tóm được. Kết cục đó có thể thấy trước.
"Éc!" Một tiếng chim kêu thảm thiết từ phương xa truyền tới. Diệp Vân rùng mình. Kẻ áo đen khi trở về tất sẽ theo dấu vết sót lại đuổi theo. Trong đầu cậu càng thêm hoảng hốt cuống cuồng chạy, chợt có tiếng nước chảy róc rách truyền tới, trước mắt Diệp Vân là một dòng suối. Không nghĩ ngợi nhiều liền nhảy xuống nước.
*
* *
Tiêu Tuyết Nghi trầm mình trong hồ nhỏ tu luyện. Với người tu Tiên có thành tựu, có thể lấy dưỡng khí từ môi trường xung quanh, dù lặn dưới nước mấy giờ liền không nổi lên cũng không phải vấn đề. Toàn thân nàng thủy linh lực vận chuyển, linh lực từ xung quanh đổ xô vào các huyệt trên cơ thể nàng, rồi lại theo công pháp vận chuyển thành lộ tuyến, đi đến đan điền luyện hóa thành chân khí của bản thân. Đây được gọi là tu luyện.
- OOo-
Diệp Vân lặn trong dòng suối đi về hạ nguồn, bằng cách này không để lại dấu vết cho người áo đen truy tung. Cậu như một con cá hồi di chuyển trong dòng nước, bất giác đã đi thật xa.
Dòng suối càng lúc càng lớn, cuối cùng đổ vào một hồ nước rộng mấy chục trượng, không ngờ trên núi non này lại có một hồ nước như thế. Hồ nước này cũng chỉ là một trạm trung gian, ắt hẳn vẫn còn nơi thoát nước về hạ nguồn. Diệp Vân tiếp tục thả mình theo dòng chảy vào sâu trong hồ.
Làn nước trong biêng biếc, hồ sâu hơn một trượng ánh sáng có thể chiếu tận đáy hồ. Vục mặt xuống nước có thể nhìn thấy cả cá bơi dưới đáy nước từng đàn. Diệp Vân chìm trong dòng chảy dĩ nhiên có thể quan sát hết thảy cảnh quan xung quanh, nhất là võ giả các giác quan càng nhạy bén gấp nhiều lần người thường.
"Tiên ư?" Trong đầu cậu nổi lên suy nghĩ như thế. Giữa làn nước trong veo, một thân hình kiều diễm, trắng muốt, được bao bọc bởi ánh sáng lam nhạt đang lơ lửng. Tiên nữ trầm mình trong hồ nước, đôi mắt nhắm nghiền, toàn thân tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Nàng đẹp lắm, hệt như thiên tiên, khí chất phiêu nhiên thoát tục. Tuổi trăng tròn, thân hình tuyệt mỹ, nàng cao hơn Diệp Vân hẳn một cái đầu, ba vòng đều tỏa ra sức hút câu đoạt nam nhân, lúc này dưới ánh sáng màu lam nhạt do tự thân nàng phát ra, càng thêm huyền ảo.
Vẫn nghe Thiên Tiên mỹ mạo vô cùng, xem ra cũng không hơn người còn gái phía trước là bao, hoặc nàng chính là Tiên nữ trong truyện cũng nên (truyện mà anh nông dân trộm áo của Tiên ấy, Diệp Vân nhất thời không nhớ tên). Thằng bé dù sao mới chỉ lên mười, vẫn còn là một đứa trẻ chưa phát dục, trong đầu nó không hề có một ý niệm dung tục nào. Hoàn toàn chỉ là kinh ngạc trước vẻ đẹp lung linh kia.
Nó bị người con gái trong hồ làm cho sững sờ, không giữ được ngụm không khí trong miệng thoát ra. Tiêu Tuyết từ trong tu luyện bừng tỉnh lại. Vẻ thiên tiên phiêu dật thu lại biến thành sự lạnh lùng, băng giá lạnh lẽo. Linh thức nàng đảo qua, ánh mắt sắc lạnh vô cùng, tay ngưng tụ một đoàn linh khí cầu ngay trong nước phóng thẳng về phía Diệp Vân.
Bất ngờ vì chuyển biến này, lại trong nước di chuyển không linh hoạt, Diệp Vân lĩnh trọn một kích như trời giáng, cả người bắn vụt lên không trung tiểu hồ tầm một trượng, rớt thẳng lên bờ hồ.
"Ục, ục, hự" Diệp Vân ngã trên bãi cỏ, miệng phun ra từng ngụm nước xen lẫn máu tươi. Cảm giác lồng ngực dập nát, nếu không phải cậu tu võ thân thể tốt chỉ sợ là đã tử ngay đương trường. Nhưng lúc này cậu cũng vô lực, thống khổ chịu đựng cơn đau đớn khủng khiếp truyền đến.
"Phịch" - một lưỡi kiếm sáng loáng chỉ trước mặt Diệp Vân. Người con gái lúc này đã vận bạch bào đầy đủ. Trên gương mặt nàng vẫn còn vương vấn từng giọt nước trong veo. Nàng lạnh lùng chĩa kiếm, ánh mắt phẫn nộ cùng cực. Toàn bộ thân thể con gái của nàng đều bị thằng nhóc chết tiệt kia nhìn thấy, danh dự của nàng còn đâu.
Lại nói trong lúc nàng tu luyện, thần không biết quỷ không hay bị người đến gần. Nếu là kẻ có ý đồ xấu thì nàng đã vạn kiếp bất phục rồi, hận mình sơ suất bao nhiêu thì càng hận thằng nhỏ trước mặt bấy nhiêu, muốn một kiếm chém chết nó, rửa nỗi tủi nhục này. Diệp Vân sợ hãi, nhưng nó cũng không còn có sức phản kháng, ánh mắt non nớt nhìn người đang chĩa kiếm vào nó. Lưu quang trong mắt Tiêu Tuyết luân chuyển, tay nắm kiếm một lần lại chắc hơn.
"Dừng tay!" Tiêu Tuyết quay người lại, chĩa mũi kiếm về phía cách tiểu hồ không xa nơi có một người mặc võ phục màu đen đang tiến tới. Người mặc áo đen đánh giá Tiêu Tuyết hẳn là tông môn đệ tử. Trước mắt không nhìn ra nông sâu thế nào, cảm giác được đối phương không tầm thường, nhưng vì đứa trẻ này được cấp trên giao phó nhiệm vụ, không thể sơ suất nên bằng mọi giá phải ra tay ngăn trở.
Diệp Vân thấy người áo đen xuất hiện thì mồ hôi lạnh lại toát ra, một phần vì quá đau, một phần vì vừa mới từ tử môn quan của người con gái kia trở về lại gặp đại ác nhân đuổi tới. Nó thì thào một câu: "Hắn.. kẻ xấu."
Tiêu Tuyết nghe thấy từ "kẻ xấu" liền đem mọi phẫn nộ trên mình hứng chịu trút ra. Chân khí trong người vận chuyển, hào quang lam sắc hộ thân hóa thành một bóng ảnh lao tới người áo đen.
Người áo đen cả kinh, rõ là không nói câu gì đã xuất thủ, tựa như kẻ thù giết cha, vừa gặp đã muốn giết mình. Kinh ngạc là một chuyện, nhưng bản thân là người tu luyện khả năng ứng phó nhanh vô cùng. Thử hỏi có gian hiểm nào mà hắn chưa gặp, chỉ là một nữ đệ tử tông môn đơn độc, hắn vẫn tự tin là mình có thể xử lý được.
Lục quang trên người hắc y nhân tỏa ra, đem thân thể hắn bảo vệ trong màn sáng dày một thước. Đôi bàn tay cũng được phủ lục quang đậm đặc. Cả thân thể như mặc thêm một bộ áo giáp ngoài.
Vừa lúc kiếm của Tiêu Tuyết cách hắn một trượng. Kiếm còn chưa tới mà bạch quang kiếm khí đã phát ra, sắc lẻm chém về phía hắc y nhân. Kiếm khí cắt lên hộ thể chân khí phát ra thanh âm "Xét xẹt".
Tiêu Tuyết quét kiếm, kiếm khí tạo thành một vòng cung màu bạc chém tới. Người áo đen cước bộ di chuyển, né tránh kiếm khí, để lại phía sau lưng một mảng cỏ bị kiếm khí xẹt qua, xới tung cả đất.
Người áo đen tung thân, bàn tay bảo bọc trong lục quang như móc câu chụp tới. Tiêu Tuyết huy kiếm đón đỡ. Thanh kiếm của nàng như có linh hồn, không ngừng đột phá các phương vị, vừa xảo diệu cắt đứt đòn tấn công của người áo đen, vừa chuyển hướng đánh vào các vị trí hiểm yếu của hắn. Người áo đen áp sát không nổi, thủy chung đều bị cản lại bởi tầm lưỡi kiếm. Sở học của hắn mạnh nhất khi áp sát với thân thể đối phương, nếu không thể vô hiệu hóa được lưỡi kiếm mà còn cố áp sát chẳng khác nào đưa thân lại cho người ta chém.
Chân khí trong người hắn ngưng tụ vào đôi bàn tay, tay phải chấn mạnh đánh bật thanh kiếm đang quét tới, tay trái thừa lúc mũi kiếm bị đổi hướng liền xuất thẳng một đấm hướng về bụng dưới của Tiêu Tuyết. Nguyên bản cánh tay của hắn còn cách người Tiêu Tuyết độ đài bằng nửa thanh kiếm, đầu nắm tay của hắn đột xuất quyền kình đánh thẳng vào màn linh khí hộ thể của nàng.
Trong tích tắc mũi kiếm bị mất kiểm soát, nàng không thể đón đỡ, lại thêm khoảng cách cực gần vô phương né tránh, liền bị quyền kình xạ thẳng vào. Hộ thể lam sắc tán loạn, dư lực công kích đánh vào bụng khiến nàng đau nhói. Nàng vung kiếm chém một đường rồi bộ pháp thoái lui.
Ánh mắt Tiêu Tuyết càng thêm lạnh lẽo. Lúc nãy vì quá tức giận nên công kích có nhiều sơ hở, không chú ý đến sở trường của đối phương, để đối phương có thể áp sát gây ra hậu quả như vậy. Lúc này bình tĩnh lại, nhập tâm chiến đấu, nàng đem hộ thể quang tráo tái hiện một lần nữa, càng thêm cường thịnh so với trước.
Bạch quang bao phủ lưỡi kiếm chói mắt hơn. Lúc này kiếm giơ cao trước mặt, mũi kiếm rung rung, tần số cực nhanh. Nàng vẽ lên trên khoảng không trước mặt những đường kiếm huyền ảo, không khí xung quanh chợt trở nên băng lãnh vạn phần. Trên đầu mũi kiếm cũng lấm tấm phủ tuyết.
Bàn tay giương kiếm, thân di chuyển như ảo ảnh. Chớp mắt vô số bóng kiếm đồng loạt chém tới người áo đen. Người áo đen đổ mồ hôi hột, giữa không gian tuyết rơi phiêu phất, hắn cảm thấy rét lạnh trong lòng. Chân khí gia trì tối đa, hai tay hắn huy động liên tục đánh ra quyền kình, chưởng ảnh ngăn chặn kiếm khí đánh tới.
Một bông tuyết như hoa mai, trong suốt và sắc lạnh, trên góc cạnh của nó còn vương dấu màu đỏ. Xoẹt, trăm ngàn bông tuyết cắt qua, thân thể người áo đen đổ gục trong vũng máu.
"Hay, một chiêu Tuyết Chi Loạn Vũ thật là tuyệt mĩ, kiếm thuật của Tiêu sư muội quả đã lĩnh ngộ đến cảnh giới cực cao rồi." Nguyên sư tỷ bước tới, phía sau vài bước là Lý sư tỷ.
Tiêu Tuyết chỉ thở dài một hơi nói: "Hai tỷ đã chứng kiến tất cả sao?"
Lý sư tỷ tủm tỉm cười nói: "Ưm, chúng ta vừa tới." Tiêu Tuyết cũng không muốn quản hai người này "vừa tới" là lúc nào, rất có thể chuyện xấu hổ của nàng cũng bị hai người này biết mà làm ngơ rồi. Có hai vị sư tỷ ở đây, nàng không thể nào giết tên tiểu tử thối kia được nữa.
"Hắn chết rồi." Nguyên sư tỷ kiểm tra người áo đen, nói. "Ư? Muội không có giết hắn." Tiêu Tuyết sửng sốt.
Nguyên sư tỷ lắc đầu nói: "Hắn tự đoạn kinh mạch mà chết, không phải do muội. Chắc là kẻ làm việc mờ ám, không muốn để người khác biết."
"Chúng ta là đệ tử chính đạo, không giết người vô cớ, hắn sao phải làm vậy chứ?" Tiêu Tuyết thắc mắc.
Nguyên sư tỷ giọng trầm xuống nói: "Chính vì chúng ta là đệ tử chính đạo nên hắn mới làm thế. Muội xem."
Nàng lấy từ trên người tên hắc y nhân xuống một cái thẻ bài, thuộc về một tông môn ma đạo. Người áo đen là người của ma đạo. Tiêu Tuyết xem xong cũng giật mình, thì ra là có nguyên nhân sâu xa.
Cách đó một đoạn, giọng Lý sư tỷ khẩn cấp hét toáng lên: "Nếu hai người không nhanh lên thì ở đây còn có thêm một cái xác nữa đó. Đứa nhỏ này bị thương quá nặng a!" Nàng đặt Diệp Vân tựa lên đùi mình, đỡ cho nó khỏi trào máu ra. Lúc này nó đã hôn mê bất tỉnh.
*
* *
Đêm tối giữa khoảng rừng mênh mông, một đốm lửa sáng bập bùng, ngồi bên đống lửa là ba cô gái và một cậu bé tuổi chừng mới mười, khắp ngực được băng bó cẩn thận đang ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền. Một trong ba cô gái đang ngồi phía sau đứa bé, hai bàn tay đặt lên lưng nó, truyền chân khí của bản thân vào điều trị thương thế bên trong. Một lúc sau cô gái thu công, đặt thằng bé nằm xuống, đem gối nó lên cao rồi cô trở lại ngồi với hai tỉ muội của mình.
"Muội ra tay nặng quá nha. Nếu không phải tiểu tử này phúc lớn mạng lớn chỉ sợ đã đứt hơi ngay tại chỗ rồi." Lý sư tỷ vừa dứt việc điều trị cho Diệp Vân nói.
Tiêu Tuyết ngại ngùng, lúc đó vì bản thân xấu hổ nên ra tay quá nặng. Giờ nghĩ lại dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ còn chưa phát dục, có chăng là mình nghĩ quá mà thôi. May mà lúc đó nàng không xuống tay, nếu không quả là ân hận. Nàng nhỏ nhẹ nói: "Hắn sao rồi Lý tỷ."
Lý sư tỷ không giấu được vẻ kinh ngạc của mình nói: "Thằng nhỏ này cũng thật kì lạ, thân thể của nó hồi phục rất tốt. Sau khi được tỷ truyền linh lực, thì thương thế đã bình ổn rồi. Xem ra căn cơ rất tốt, nếu có thể học tập Tiên đạo ắt hẳn sẽ thành tựu lắm đó."
Nguyên sư Tỷ cười trêu: "Lý sư tỷ, người chưa già mà muốn thu đồ rồi sao? Hay là muốn thu đạo lữ song tu vậy?"
Lý sư tỷ thét: "Tầm bậy nó dù sao cũng là một đứa trẻ thôi."
Người bị chọc không đỏ mặt nhưng người ngoài thì đỏ mặt. Tiêu Tuyết mặt tự nhiên ửng hồng, dưới ánh lửa càng thêm nhuận hồng hơn. Hai vị sư tỷ nhìn nhau, ánh mắt toát lên ý cười.
Lửa cháy lách tách, ánh sáng bập bùng, gạt đám tàn lửa cháy lan vào trong, Lý sư tỷ thu chân lại ngồi trước đống lửa, nói: "Tiêu muội, chuyện hôn sự của muội là như thế nào. Muội kể tường tận cho sư tỷ nghe xem."
Nguyên sư tỷ cũng gật đầu nói: "Phải đấy, dù sao đêm nay cũng không có chuyện gì, muội kể cho bọn ta nghe giết thời gian."
Tiêu Tuyết bắt đầu kể. Tiêu gia là một gia tộc ở Thanh Châu, được một tay ông nội của nàng là Tiêu Khải Đức gầy dựng lên. Thuở trẻ Tiêu Khải Đức khi chưa thành tựu, từng chịu ơn cứu mạng của một người. Chuyện đó vốn dĩ xảy ra rất lâu, ông nội nàng không nghĩ còn có thể gặp lại ân nhân khi xưa. Nhưng mười sáu năm trước, ân nhân của ông nội lại xuất hiện, lúc này người đó cũng đã có con cháu đề huề.
Người nọ tuổi đã cao, không muốn phiêu bạt nữa, nên tại Thanh Xương trấn cư ngụ. Ông nội nàng nhớ ân năm xưa, hết sức ủng hộ ân nhân trở thành một gia tộc thế gia, lại còn đem đứa cháu gái vừa tròn một tuổi hứa hôn với cháu trai của người nọ kết tình thông gia.
Nếu theo tự nhiên đứa con gái lớn lên sẽ được gả vào gia tộc kia, hai gia tộc Thanh Châu sẽ càng trở nên khăng khít. Nhưng Tiêu Tuyết lọt vào mắt xanh của cao nhân, được trợ giúp tiến nhập Tu Tiên đại môn đã làm thay đổi tất cả. Vị thế thay đổi, sự giác ngộ cũng khác, nàng đối với hôn nhân không phải tự nguyện này phi thường ghét bỏ.
Mặt khác nàng một lòng với tu luyện, chưa tính đến việc tìm đạo lữ. Mà cho dù có chọn đạo lữ cũng phải chọn một người phù hợp mới được, người kia không thể nào là đối tượng của nàng được. Tiêu Tuyết vướng bận việc này càng để lâu sẽ càng khó xử, mới mượn hai vị sư tỷ của mình thuyết phục ông nội từ hôn.
Lý Tĩnh và Nguyên Hà nghe kể cũng đồng cảm. Người tu luyện phải tự định đoạt lấy cuộc sống của mình, nếu ngay cả hôn sự bản thân cũng không như ý muốn thì còn có thể cầu Tiên đạo được sao. Hai nàng nhất mực ủng hộ, hứa sẽ thuyết phục ông nội Tiêu Tuyết bằng được.
Lý Tĩnh nói: "Sáng mai khi đứa trẻ này tỉnh lại, ta sẽ đưa nó trở về Thanh Xương trấn, rồi sẽ tới nhà Tiêu muội. Muội yên tâm chúng ta nhất định không để muội phải ủy khuất."
Tiêu Tuyết cảm động nói: "Cảm ơn nhị vị sư tỷ."
Nguyên sư tỷ gạt đi, nàng nói: "Chuyện của muội cũng là chuyện của tỷ mà. Đây là trách nhiệm của người làm trưởng bối, muội không cần phải câu nệ quá. À muội nói gia tộc kia là gì ấy nhỉ. Chúng ta có thể gặp trực tiếp bọn họ thương lượng việc này, như vậy không làm khó ông của muội."
Tiêu Tuyết nói: "Là Diệp gia."