Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 95




Ngày thứ hai, Nhược Khả Phi mở mắt ra, liền cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc kia. Hiên Viên Cô Vân ngủ điềm tĩnh bình yên. Nhược Khả Phi uốn người, co rút vào lồng ngực của hắn thật tốt, lại được trở về với vòng tay này. Bất tri bất giác đã trở thành thói quen, khắc sâu vào tận đáy tâm hồn.

"Tỉnh rồi? Ngủ tiếp đi." Hiên Viên Cô Vân cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng ngực của mình, thấp giọng nói.

"không ngủ được ư?" Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn đang mơ màng của Hiên Viên Cô Vân.

"Như thế nào? Còn có tinh thần sao? Nếu không chúng ta ~~ Hắc hắc ~~" Hiên Viên Cô Vân cười."Đáng khinh". Môi đã muốn tiến vào trong cổ của Nhược Khả Phi.

"Đừng mà, mệt mỏi quá." Nhược Khả Phi vặn vẹo uốn éo thân mình, tránh thoát khỏi đôi môi của Hiên Viên Cô Vân.

"Được rồi, bỏ qua cho nàng đó." Hiên Viên Cô Vân kỳ thật rất xót xa, không muốn cho Phi nhi mỏi mệt, nhưng đêm qua dù làm sao hắn cũng không khống chế nổi chính mình, muốn một lần lại một lần, dù thế nào cũng vẫn cảm thấy không thể có đủ. Môi của Phi nhi, sự ngọt ngào của Phi nhi, hôn như thế nào cũng hôn không đủ.

Nhược Khả Phi mỉm cười, kỳ thật nàng quả thật có chút đau lưng. Đêm qua giằng co lâu như vậy, mà Hiên Viên Cô Vân vẫn tinh lực tràn đầy.

"Rời giường, rời giường!" Cửa bị đập đập rung vang trời, ngoài cửa một thanh âm ác liệt truyền đến, rõ ràng chính là thanh âm của Ảm Đạm.

Hiên Viên Cô Vân đảo cặp mắt trắng dã: "Đây là đạo đãi khách của ngươi sao, sáng sớm quấy rầy chuyện tốt của hai vợ chồng người khác."

"Còn sáng sớm? Hôm nay có phải các ngươi không cần đi ra hay không? Cho các ngươi ba ngày triền miên ở đây rồi mới lên đường sao?” Ảm Đạm càng nói càng ác liệt. Mặt trời đã lên cao rồi, nếu không gọi hai người bọn họ dậy dám có thể ngủ đến chạng vạng luôn, đủ để thấy đêm hôm qua hai người này quần nhau lợi hại đến bậc nào.

"Ra ngay." Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên nghĩ tới độc trên thân của Nhược Khả Phi vẫn chưa giải, là nên sớm đi ra ngoài.

Nghe được Hiên Viên Cô Vân trả lời, Ảm Đạm thế này mới rời đi, không một ai dám đến đánh thức bọn họ, chỉ có ủy khuất chính mình đến đây.

Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Hiên Viên Cô Vân quay đầu hôn nhẹ lên trán Nhược Khả Phi, thế này mới đứng lên mặc quần áo. Nhược Khả Phi cũng chầm chậm đứng lên, lại phát hiện tứ chi của mình gần như không có chút khí lực nào.

Hiên Viên Cô Vân quay đầu nhìn Nhược Khả Phi mềm nhũn, nhếch môi nở nụ cười, lại bò lên giường, ở trên mặt Nhược Khả Phi dùng sức vừa hôn, vừa cười đùa nói: "Nương tử, đừng động, ta tới thay quần áo cho nàng đây." Nhược Khả Phi ôn nhu nở nụ cười, nghe lời không hề động, chờ Hiên Viên Cô Vân tự mình mặc quần áo tử tế sau đó cũng mặc quần áo tử tế giúp nàng.

Trên bàn tròn, Hiên Viên Cô Vân ngồi ở bên cạnh Nhược Khả Phi, Ảm Đạm, Vô Hồn, Diêm Diễm lần lượt ngồi ở bên kia, trên bàn cơm không nói một lời, không khí dùng cơm thực quái dị.

"Tiểu tử, ta muốn đến tham quan hoàng cung, thuận tiện xem đại điển phong hậu, ngươi có đi hay không?" Ảm Đạm bỗng nhiên nhìn Vô Hồn ở một bên hỏi.

"Không đi." Vô Hồn trả lời rõ ràng.

Diêm Diễm lại hơi hơi run rẩy khóe miệng, rõ ràng chính là cố ý hỏi như vậy.

Quả nhiên, Nhược Khả Phi sửng sốt, nhìn Vô Hồn. Buổi sáng, Hiên Viên Cô Vân đã nói cho nàng biết quyết định của hắn, chính là muốn Phi nhi bước lên ngồi ở vị trí cao nhất đó nhìn xem thiên hạ thử một lần mà thôi, sau đó liền quy ẩn. Phi nhi cũng đồng ý, đối mặt với sự cự tuyệt rõ ràng như thế của Vô Hồn, Phi nhi có chút không hiểu.

Vô Hồn quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhược Khả Phi, giật giật môi, khóe mắt lại nghiêng mắt nhìn đến Ảm Đạm ác liệt đang cười trộm, lớn tiếng nói: "Được rồi, ta đi, cùng đi!"

"Đứa nhỏ, ngoan a." Ảm Đạm cười ha hả, "Vậy lên đường đi."

Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi lên xe ngựa, Ảm Đạm, Vô Hồn cùng Diêm Diễm lên một chiếc xe ngựa khác ở phía sau, người còn lại lên một lượt, lập tức đi theo phía sau.

Trong xe ngựa, Hiên Viên Cô Vân đem Nhược Khả Phi cả người vô lực ôm vào trong ngực, sợ mình buông lỏng tay nàng đã không thấy tăm hơi.

"Mấy ngày nay, ngươi đã làm gì?" Nhược Khả Phi vươn tay nhéo nhéo trong ngực của Hiên Viên Cô Vân, nhẹ nhàng hỏi.

"Ta suy nghĩ a." Hiên Viên Cô Vân làm dáng vẻ đang vắt óc suy nghĩ. “dường như đánh giặc, mở rộng bờ cõi.”

"Thái tử thế nào. Còn phụ hoàng của ngươi đâu?" Nhược Khả Phi đang nhớ lại hai người kia.

"Thất ca? Ha ha, về sau thiên hạ sẽ giao cho huynh ấy đi xử lý, chúng ta sẽ ung dung thoải mái đi du ngoạn, đến bây giờ huynh ấy vẫn còn không biết nàng không chết, hắn nghĩ rằng nàng đã chết. Hắn giống như thay đổi, cho dù biết nàng còn sống, cũng không giống như trước kia như vậy." Hiên Viên Cô Vân đang nhớ lại thời gian gần đây mình thường xuyên ở bên cạnh hắn, nhìn thấy cách sống của hắn, nói như thế nào đây, hắn giống như hoàn toàn đã hiểu ra mọi chuyện.

Nhược Khả Phi thấy Hiên Viên Cô Vân thay đổi xưng hô, bộ dạng lại như có suy nghĩ gì, trong lòng hiểu được, Hiên Viên Cô Phong sợ là thật sự đã lột xác.

"Vậy phụ hoàng ngươi đâu?" Nhược Khả Phi hỏi một nhân vật mấu chốt khác.

"Ta bảo Thất ca buông tha cho ông ấy." Hiên Viên Cô Vân vuốt ve hàng mày cong của Nhược Khả Phi tiếp tục nói."Nhưng Ngũ vương gia cùng Trang thái phi không thể lưu, còn có Thái Hậu nữa." Ánh mắt của Hiên Viên Cô Vân âm trầm xuống, mấy người này hiện tại đang ở sau lưng mình ở rục rịch, thực cho là mình không biết sao?!

Nhược Khả Phi không nói gì, hiện tại Cô Vân sớm không còn là Cô Vân trước kia nữa, làm chuyện gì đều có lựa chọn riêng của mình.

Lại bước vào trong bờ tường thành đỏ cao vút kia, nhưng cảm giác lại khác biệt hẳn ra.

Hiên Viên Cô Vân sắc mặt sang rực rỡ, nắm tay Nhược Khả Phi từng bước một tiến vào hoàng cung, bọn thị vệ canh giữ cổng thành theo thứ tự khom thân thể xuống trang trọng hành lễ, bọn thái giám cung nữ quỳ lạy chỉnh tề.

"Mấy ngày nữa, nàng chính là Hoàng Hậu của ta, duy nhất của ta." Hiên Viên Cô Vân ghé vào bên tai Nhược Khả Phi thì thầm.

Nhược Khả Phi thản nhiên ôn nhu nở nụ cười. Hắn vẫn là đứa bé hồn nhiên tốt đẹp của mình trước kia, làm những chuyện như thế này mới thật sự chính là giống hắn, tính trẻ con, tính trẻ con vô cùng, tất cả cũng chỉ vì muốn mình ngồi một lần lên vị trí kia.

"A nha." Đi theo phía sau ở Hiên Viên Cô Vân, Ảm Đạm nhìn thấy thế này, nhẹ nhàng cảm thán: "Thực uy phong, cảm giác thật không tồi, như thế này bỗng dưng ta có chút muốn làm hoàng đế." Lời này vừa nói ra đổi lấy Vô Hồn lạnh lùng trừng mắt nhìn. Ảm Đạm đứng thẳng, khẽ nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ đùa.

Hiên Viên Cô Vân phân phó hạ nhân đem đoàn người Ảm Đạm an bài ở lại sau Hành cung, mang Nhược Khả Phi đi trước.

Vô Hồn nhìn bóng dáng hai người biến mất thật lâu không có rời ánh mắt. Bỗng nhiên, hai ngón tay đung đưa trước mắt hắn: "Hồi hồn." Ảm Đạm cười ác liệt, không ai nhìn thấy sâu trong đáy mắt của hắn thoáng hiện lên nét đau lòng.

"Lão ca chết tiệt!" Vô Hồn hừ lạnh một tiếng.

Diêm Diễm đi ở phía trước: "Trong cung, hậu cung bên kia đừng nên đến, những nơi khác muốn đi chỉ cần nói với ta một tiếng."

"Được rồi, đi thôi." Ảm Đạm ách xì 1 cái, tràn đầy không kiên nhẫn.

Hiên Viên Cô Vân lôi kéo Nhược Khả Phi lập tức trở về tẩm cung của mình.

Trên giường rồng to như vậy, Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi nằm ở phía trên, mười ngón tay hai người đan xen nhau.

"Thực sợ nha." Hiên Viên Cô Vân sâu kín phun ra, "Thực sợ sẽ không còn được gặp lại tiểu Phi nhi của ta."

"Đây không phải đã gặp được sao?" Nhược Khả Phi ghé vào trên lồng ngực của Hiên Viên Cô Vân, nhẹ nhàng cười.

"Nếu nàng mất, ta sẽ lôi kéo khắp thiên hạ chôn cùng nàng." Hiên Viên Cô Vân vươn tay kia gắt gao ôm chầm lấy Nhược Khả Phi. "Có ngươi chôn cùng thì tốt rồi, còn kéo khắp thiên hạ." Nhược Khả Phi cười không đến không thở nổi.

"Ha ha ~~" Hiên Viên Cô Vân cười, cùng Nhược Khả Phi ở trên giường quấn quýt lấy nhau thành một đoàn.

"Thái Hậu nương nương đến." Ngoài cửa truyền đến thanh âm lanh lảnh. Hai người đang cùng nhau đùa giỡn ngừng lại, cùng nhìn đối phương, bạo ngược trong mắt của Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên dâng lên mạnh mẽ, đơn giản là bởi vì hắn chợt nhớ tới Thái Hậu đã năm lần bảy lượt muốn lấy tánh mạng của Phi nhi.

Khóe miệng Hiên Viên Cô Vân hiện lên ý cười tàn khốc, Nhược Khả Phi nhìn thấy ngẩn ra, nhẹ nhàng lôi kéo chéo áo của hắn, lại lắc lắc đầu. Hiên Viên Cô Vân cầm tay của Nhược Khả Phi, cười cười, ý bảo tự mình hiểu được nên làm như thế nào.

Hiên Viên Cô Vân đứng dậy đi tới cửa, nhìn nụ cười giả tạo trên gương mặt tinh xảo của Thái Hậu cảm thấy một trận phiền chán.

"Thái Hậu đến có chuyện gì?" Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng hỏi.

"Bổn cung nghe nói hoàng thượng đột nhiên xuất cung, bây giờ trở về nên đặc biệt tới thăm." Thái Hậu mỉm cười, ở chỗ sâu trong đáy mắt cũng đầy oán hận. Vì sao hiện tại biến thành như vậy?

"Thái Hậu nếu đã thấy được, mời trở về đi." Khẩu khí của Hiên Viên Cô Vân băng lạnh làm cho Thái Hậu lại càng thêm oán hận.

"Bổn cung, là nghe nói Khả Phi đã trở về." Thái Hậu cười đến hiền lành như trước, "Bổn cung chỉ là muốn vội tới đề nghị với hoàng thượng, phong Khả Phi làm quý phi." Trong lòng Thái Hậu tính toán mạnh mẽ, hoàng thượng phí nhiều công sức đem người đàn bà kia tìm trở về, có thể thấy được đối với nàng coi trọng như thế nào, nếu mình không thuận nước giong thuyền, đề nghị phong Nhược Khả Phi làm quý phi, thân phận của nàng ta đê tiện như vậy, phong làm quý phi đã là vinh quang cùng bố thí rất lớn.

"Không nhọc Thái Hậu lo lắng, trẫm muốn lập Phi nhi làm hậu." Lời nói của Hiên Viên Cô Vân uy nghiêm mạnh mẽ, không hề có chút cho phép cự tuyệt.

Thái Hậu mở to hai mắt, không thể tin nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hiên Viên Cô Vân trước mắt, làm sao có thể?! Làm sao có thể?! Nữ nhân đê tiện kia làm sao có thể làm Hoàng Hậu? Đây là làm bẩn huyết thống của hoàng thất! Đây là nhục nhã đối với chính mình! Làm sao có thể như vậy?! Còn có, mình trước kia luôn tìm mọi cách làm khó dễ nàng ta, nếu nàng ta là lên làm Hoàng Hậu, về sau sẽ đối đãi với mình như thế nào?!

"Không thể, hoàng thượng, lễ pháp này không hợp, hoàng thượng, thỉnh cân nhắc, làm sao có thể a?" Thái Hậu có chút khàn cả giọng, cố gắng khuyên bảo.

"Đã nói, không nhọc lòng Thái Hậu lo lắng, trẫm luôn đúng mực." Hiên Viên Cô Vân không kiên nhẫn nhíu mày, "Thái Hậu mời trở về đi."

"Hoàng thượng, nếu hoàng thượng cứ khư khư cố chấp, Bổn cung, Bổn cung liền......" Thái Hậu nhìn cây cột to lớn màu đỏ thắm bên cạnh cửa, cắn cắn môi, đè nén nói, "Bổn cung sẽ lấy cái chết để can gián."

"Xin cứ tự nhiên." Ngắn ngủn bốn chữ phun ra từ đôi môi khêu gợi của Hiên Viên Cô Vân, trong mắt cũng là vô tận khinh bỉ.

Thái Hậu há to miệng, trừng lớn mắt, ngơ ngác nhìn người trước mắt lạnh lùng, đây, đây là Cửu nhi một tay của bà đào tạo lớn lên sao? Hiện tại lại có thể nói với mình những lời nói như vậy!

"Trẫm bề bộn nhiều việc." Hiên Viên Cô Vân không liếc mắt nhìn Thái Hậu vẫn đang cứng ngắc ở tại chỗ xoay người vào cửa. Thái Hậu kinh ngạc nhìn bóng dáng của Hiên Viên Cô Vân biến mất, nét ác độc trong mắt trào dâng, mình đã bỏ ra thời gian cùng công sức lâu như vậy, cũng chỉ mong mỏi có một ngày nó có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, để mình hưởng hết phú quý quyền thế. Hiện tại cũng bởi vì con nữ nhân đê tiện kia, Cửu nhi lại có thể nói với mình như vậy, từ lúc nào thái độ của Cửu nhi đối với mình bắt đầu thay đổi? Là từ lúc mình giúp hắn nạp thiếp, hay là lần đầu tiên mình triệu người đàn bà kia tiến cung? Cửu nhi đối với mình hoàn toàn thay đổi, thậm chí cảnh cáo mình không cần làm những chuyện vô vị. Ngay cả lần này đề nghị lập người đàn bà kia làm quý phi, Cửu nhi cũng không đồng ý.

Tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép người đàn bà kia còn tồn tại như vậy được, tuyệt đối không cho phép nàng ta phá hư tất cả những thứ giữ mình và Cửu nhi, Thái Hậu nắm tay cầm càng ngày càng gấp, thẳng đến đốt ngón tay trắng bệch, tơ máu trong mắt dần dần dâng lên cũng không có phát hiện.

Kế tiếp chính là nghĩ biện pháp loại trừ con tiện nhân kia như thế nào. Mình thật sự không tin, một con tiện nhân xuất thân từ nha hoàn cũng đấu không lại!

Nhưng, những ngày tiếp theo, Thái Hậu làm cách nào cũng không tìm thấy cơ hội.

Hiên Viên Cô Vân không hề giúp Nhược Khả Phi an bài tẩm cung, mà đem nàng ở lại trong tẩm cung của mình, ngoài lúc vào triều, vô luận đi nơi nào đều mang theo nàng, đã làm cho rất nhiều người phê bình chỉ trích, nhưng không ai dám nói ra. Thậm chí, ngay cả lén phê bình cũng không có, đơn giản là có cung nữ thái giám nhỏ giọng nghị luận việc này, lập tức liền có Hắc y nhân mang bọn họ chê đi, cắt lấy đầu lưỡi.

Cơ hội duy nhất chính là lúc Hiên Viên Cô Vân vào triều, khi đó, con tiểu tiện nhân kia ở tẩm cung một mình, cho dù là dùng sức mạnh cũng phải xử quyết nàng, tiền trảm hậu tấu, hoàng thượng dù sao cũng là tự tay mình nuôi lớn, cho dù về sau có giận dữ, cũng sẽ không dám làm gì mình, sau đó thêm một thời gian để an ủi hắn, như vậy tim của hắn nhất định sẽ trở về biết lí lẽ, trong mắt của Thái Hậu bắn ra tia âm hàn, khóe miệng hiện lên cười lạnh. Sáng sớm, ngày mai Cửu nhi lên triều chính là lúc mình động thủ.

Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Cô Vân mở mắt ra, nhưng không thức dậy, trở mình thân liền đặt ở trên người của Nhược Khả Phi, giống như vòi bạch tuột quấn lấy Nhược Khả Phi thật chặc, Nhược Khả Phi đang ở trong mộng bỗng cảm thấy giống như có một tảng đá đè mình khó có thể hô hấp, mở mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười đó của Hiên Viên Cô Vân.

"Nặng quá a, mau xuống dưới cho ta." Nhược Khả Phi vươn tay không khách khí ở trên tấm lưng trơn bóng của Hiên Viên Cô Vân mạnh mẽ bấu một cái thật mạnh, đau đến mức Hiên Viên Cô Vân nhe răng trợn mắt nhưng vẫn không đi xuống. Thời gian này, Hiên Viên Cô Vân càng lúc càng trở nên vạm vỡ to lớn, bộ ngực tinh tráng rắn chắc đè áp lên bộ ngực mềm mại của Nhược Khả Phi hơi đau. Mấy ngày nay, hai người mỗi đêm đều tận tình triền miên sau đó cứ thế mà ngủ. Theo như cách nói của Hiên Viên Cô mà nói muốn đem tất cả những ngày thiếu khuyết trước kia, bồi bổ trở về..

"Không đi xuống." Hiên Viên Cô Vân đầu tựa vào ngực của Nhược Khả Phi, nhẹ nhàng liếm liếm.

"Ngươi hôm nay không lên triều sao? Không nhanh chóng xử lý xong những sự tình kia sao?" Nhược Khả Phi cảm thấy hạ thân của Hiên Viên Cô Vân biến hóa, có chút đau đầu nói. Mấy ngày này, đều sắp đem mình nuốt sạch sẽ. Sáng sớm còn có phản ứng này, không lẽ muốn nàng không thể rời giường?

"Ưm ~~~" Hiên Viên Cô Vân cúi đầu rên rỉ, không muốn đứng dậy, lại càng không đồng ý buông ra ngọt ngào bên môi.

"Vậy không được, vào triều đi!" Nhược Khả Phi đưa tay nhéo thật mạnh trên tấm lưng kiện mỹ của Hiên Viên Cô Vân.

"Ôi, nhẹ chút a, nàng muốn mưu sát chồng sao. Ta chết, ngươi đi đâu đi tìm được một nam nhân mạnh mẽ như vậy a?" Hiên Viên Cô Vân đưa tay qua bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang dùng sức nhéo mình.

"Sớm xử lý xong một chút, sớm một chút đi." Nhược Khả Phi lật người đem Hiên Viên Cô Vân đạt dưới thân, nhẹ nhàng cắn cắn yết hầu của hắn nói thầm.

"Tuân lệnh, nương tử đại nhân." Hiên Viên Cô Vân đành phải đứng dậy mặc quần áo vào.

"Ừm, ngoan a. Ta chờ ngươi trở lại." Nhược Khả Phi cũng đứng dậy ở trên mặt Hiên Viên Cô Vân ấn xuống một nụ hôn.

"Được. Nàng ngủ tiếp đi." Hiên Viên Cô Vân đem Nhược Khả Phi lại ấn trở về trên giường, hắn cũng hiểu được mấy ngày qua chính mình đòi hỏi hơi có chút quá độ.

Nhược Khả Phi kéo chăn lên, nhìn Hiên Viên Cô Vân mặc quần áo xong, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, trước mắt hắn chỉ nhẹ giơ tay nhấc chân đều toát lên một sức quyến rũ khiếp người, mi tâm tự tin cùng khí phách khiến người tâm động, làm cho lòng người mê say. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ dù lạnh lùng với bất kì ai,nhưng chỉ có ở trước mặt mình mới có thể hòa tan ra.

Trước khi ra cửa. Hiên Viên Cô Vân ôn nhu ở hôn nhẹ lên trán Nhược Khả Phi, thế này mới vừa lòng ra cửa.

Nhược Khả Phi trở mình, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Hiên Viên Cô Vân đi được một lát, Nhược Khả Phi chưa kịp tiến vào mộng đẹp, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo lanh lảnh: "Thái Hậu nương nương đến."

Nhược Khả Phi nhíu mày, bà tới làm gì?

Nhược Khả Phi vội vã mặc xong quần áo, ngồi vào chỗ của mình. Cửa không khách khí bị đẩy ra, Thái Hậu vênh váo tự đắc tiêu sái tiến vào, tiếp theo là cung nữ thái giám, cuối cùng là cung nữ vốn nên canh giữ ở cạnh cửa, vẻ mặt sợ hãi cùng khó xử.

Nhược Khả Phi nhìn này nhất một đám người hùng hổ xông vào, sắc mặt dần dần trầm xuống. Nếu mình không nhanh chóng mặc quần áo thì sao, có phải sẽ toàn bộ bại lộ ở trước mặt những người này hay không? Thái Hậu mang theo nhiều người xông vào tẩm cung của hoàng thượng như vậy, bất cứ ai chỉ nhìn cũng đủ biết đến không có ý gì tốt.

"Thái Hậu, đến là vì chuyện gì?" Nhược Khả Phi không hành lễ, cũng không có động đậy, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên giường lạnh lùng nhìn đám người kia.

"Lớn mật! Thấy Thái Hậu còn không hành lễ!" Lập tức liền có thái giám hô quát.

Khóe miệng của Nhược Khả Phi hiện lên nụ cười lạnh, những người này thật đúng là, tính toàn thời gian Cô Vân vừa lên triều, liền lập tức tới nơi này, thật đúng là có ý đồ.

Thái giám thấy Nhược Khả Phi không nhúc nhích tý nào, không khỏi giận dữ, nhưng cũng không dám tiến lên động thủ, đơn giản là khắp trong cung đã sớm loan truyền tin tức nữ nhân thần bí này được sủng ái như thế nào, liên tục nhiều ngày đều ở tại tẩm cung của hoàng thượng, cùng hoàng thượng như hình với bóng. Nếu mình động thủ, cho dù có mười đôi tay cũng không đủ để chém a.

"Ha ha." Thái Hậu thấy thế cười lạnh, nhưng trong lòng thầm hận vị trí của nữ nhân này ở trong lòng hoàng thượng, đưa đến ảnh hưởng lớn như vậy."Bổn cung tới là vì cầu ngươi một chuyện."

Nhược Khả Phi nhìn Thái Hậu cười lạnh, nheo mắt lại, vẻ ác độc trong mắt của người trước mắt mình không phải là không thấy được. "Nói đi." Nhược Khả Phi thản nhiên đáp.

"Cầu ngươi, đi chết đi." Thái Hậu chợt mở to mắt, gằn từng tiếng ác độc nói, "Hiện tại, phải chết ngay lập tức." Tay lại vung lên, phía sau cung nữ đem khay đã bưng lên, phía trên có một thanh kéo, một dãy lụa trắng, còn có một ly rượu.

"Vậy sao?" Nhược Khả Phi nhìn những thứ trước mắt, nở nụ cười. Trong nụ cười tất cả đều là miệt thị.

"Bổn cung cho ngươi tự mình chọn lựa." Nụ cười trên mặt Thái Hậu cười càng phát ra liều lĩnh vặn vẹo, Cửu nhi đã lên triều rồi, có người nào có thể ngăn cản mình, có cái gì có thể tới cứu nàng ta đây?

Nhược Phi khẽ liếc mắt nhìn, ý cười càng phát ra lạnh như băng, chậm rãi nói: "Nếu, ta cho bà một lựa chọn giống như thế thì sao?"

"Ha ha, đừng nói mớ nữa, lựa chọn nhanh một chút đi, những phương pháp này đều là để cho ngươi được toàn thây, coi như là đã có câu trả lời với hoàng thượng." Sắc mặt của Thái Hậu lạnh xuống, nhất định phải nhanh lên một chút, nếu có người đi thông báo, hoàng thượng tới đây thì sẽ hỏng mọi chuyện.."Nếu ngươi không muốn chọn, Bổn cung chọn cho ngươi được không?"

Nhược Khả Phi vẫn không có động đậy, nhưng cũng không nói gì.

"Người đâu, rót rượu cho Bổn cung!" Thái Hậu cuối cùng chọn ly rượu độc kia.

Nhược Khả Phi nở nụ cười: "Thái Hậu thích rượu sao?"

Thái Hậu giật mình, nhìn Nhược Khả Phi trấn định tự nhiên như trước, trong lòng hiện lên một tia bất an.

"Tiện nhân, cười cái gì! Rót nhanh cho Bổn cung, nhanh lên!" Thái Hậu có chút hổn hển gầm nhẹ.

"Nhìn đủ rồi chứ? Còn không ra?" Nhược Khả Phi bỗng nhiên hướng về phía không khí nói một câu kì lạ.

Thái Hậu kinh hãi, lui về phía sau, nơi này còn có người? Ở nơi nào? Vì sao mình lại không biết?

"Ai nha, hiếm khi sáng sớm tới tìm ngươi liền nhìn thấy được hình ảnh phấn khích như vậy, đương nhiên là muốn thưởng thức thêm một chút.” Thanh âm lỗ mãng của Ảm Đạm nhẹ nhàng truyền đến.

Nhược Khả Phi bĩu môi, người này cố ý nói như vậy, ở chung quanh tẩm cung này đều có rất nhiều Ảnh vệ âm thầm bảo hộ, cho dù hắn không đến, ảnh vệ môn cũng lập tức sẽ đi ra. Mà hắn ngày hôm qua cũng đã nói sẽ đến đây tìm mình vào sáng nay, mà len lỏi xuyên qua những mật thất bảo vệ tẩm cung của Nhược Khả Phi làm hắn cảm thấy vô cùng hứng thú. Bởi vì mật đạo kia dường như bốn phương thông suốt, có rất nhiều lối rẽ. Thậm chí Ảm Đạm có đôi khi nghĩ ở bên trong có thể có một kho bảo tàng hay không. Càng muốn biết con đường mà lần trước hòa thượng đã mang theo Nhược Khả Phi đi là thế nào.

" Lão yêu bà này xử lý như thế nào?" Vô Hồn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, nghiêng mắt nhìn qua Nhược Khả Phi, nhưng khi nhìn thấy, bộ y phục chỉ mặc bên ngoài của nàng thì hơi hơi đỏ mặt, nhanh chóng ngoảnh mặt sang một bên, Ảm Đạm nhìn thấy nhíu mày, khóe miệng cười trộm.

Thái Hậu kinh hãi, nam nhân đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai? Lại có thể đối với mình không cung kính như thế! Diêm Diễm ngoài cửa thì bà biết, đó là người ở bên cạnh hoàng thượng, mà hai nam nhân là ai? Nghe nói lúc hoàng thượng mang con tiện nhân kia từ bên ngoài về còn dẫn theo hai người trở về, chẳng lẽ là bọn họ? "Lớn mật! Nhìn thấy Thái Hậu còn không mau quỳ xuống!" Thái giám hét lớn, đối với Nhược Khả Phi hắn ta không dám động thủ, nhưng là đối với hai người kia đã có thể động thủ rồi.

"Nếu chúng ta bây giờ liền độc chết lão bà này, hoàng thượng có thể trách tội chúng ta hay không a?" Ảm Đạm sờ sờ cằm của mình nghiêm túc lầm bầm lầu bầu.

"Không biết." Diêm Diễm bỗng nhiên bình tĩnh chen lời vào.

Mặt Thái Hậu lập tức biến thành màu gan heo. Muốn tạo phản sao? Những người này lại có thể lớn mật dám nói những lời bất kính này với mình như thế!

"Ha ha, hiếm khi thấy được Diêm Vương lại nói tiếng người a." Ảm Đạm cười ngả ngớn, "Bất quá vẫn là giao cho hoàng thượng chính mình xử lý thì tốt hơn."

Khóe môi Diêm Diễm khẽ co rúm, bắt đầu không nói nữa.

"Mặc kệ các ngươi xử lý như thế nào, đều cút ra ngoài cho ta!" Nhược Khả Phi nhìn ánh mắt lỗ mãng kia của Ảm Đạm làm càn lướt dọc ngang trên người mình thì giận dữ, những thái giám này mình còn chịu không nổi huống chi bây giờ là ba nam nhân tùy tiện xuất hiện ở bên giường của mình!

"Ai nha ~~ nữ nhân nổi giận." Ảm Đạm gãi gãi đầu, bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Vô Hồn. Trừng mắt nhìn, một cước đá vào mông Vô Hồn, "Còn đứng ngây đó làm gì, ngươi nên biểu hiện đi, ta theo những người này ra bên ngoài."

Vô Hồn phẫn nộ muốn xoay người phản kích, bất đắc dĩ Ảm Đạm lại biến mất ngay tại chỗ, nháy mắt đã bay đến cửa.

Cơn tức giận của Vô Hồn toàn bộ chuyển đến trên người những người khác trong phòng, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Vô Hồn ra tay là oán khí mười phần, đương nhiên xuống tay cũng không nhẹ, cũng có thái giám đã gảy nát xương cốt ngay tại chỗ.

Động tĩnh bên này lớn như vậy, Hiên Viên Cô Vân đương nhiên rất nhanh đã biết. Qua loa thối triều liền nhanh chóng chạy về hướng bên này.

Khi Hiên Viên Cô Vân gấp gáp trở về thì đã nhìn thấy ba nam nhân đang canh giữ ở cửa kia, trên mặt Ảm Đạm lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, Vô Hồn là xanh mặt, mà bộ dạng của Diêm Diễm là việc không liên quan đến mình, trước mắt sớm đã không thấy bóng dáng của Thái Hậu.

Hiên Viên Cô Vân vội vã đẩy cửa đi vào, khi nhìn đến cung nữ đang cẩn thận chải tóc giúp Nhược Khả Phi, nhìn thấy hoàng thượng tới, cung nữ hành lễ xong, lui xuống.

Hiên Viên Cô Vân từ phía sau lưng ôm lấy Nhược Khả Phi, thanh âm có chút run run mang theo ẩn ẩn phẫn nộ: " Ả ngu xuẩn kia, lại muốn thừa lúc ta không có ở đây, ra tay với nàng."

"Ta đây không phải có việc gì sao? Cho dù Diêm Diễm bọn họ không có tới, ảnh vệ môn của ngươi cũng sẽ ra tay mà." Nhược Khả Phi xoay người nhẹ nhàng dùng trán đụng nhẹ vào trán của Hiên Viên Cô Vân.

"Không thể giữ bà ta lại, vốn định giữ để mặc Thất ca xử lý, để cho huynh ấy làm người xấu." Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng cụp mắt, lạnh như băng nói, "Vẫn là nên sớm xử lí thì tốt hơn.”

"Nhưng bà dù sao cũng là Thái Hậu." Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nói.

Ta biết." Hiên Viên Cô Vân ôm chặt Nhược Khả Phi, "Bất kể là ai, chỉ cần muốn thương tổn đến nàng, ta cũng sẽ không buông tha." Trong mắt của Hiên Viên Cô Vân bắn ra những tia sáng lạnh lẽo, một lần lại một lần xúc phạm điểm mấu chốt của mình, là bà tự đáng giá cao bản thân, hay đã đánh giá thấp chính mình?

Nhược Khả Phi nhẹ nhàng thở dài, còn có vài ngày nữa là mình đã rời xa địa phương nặng nề này, không nên khinh thường lại đi làm những chuyện vô vị, nhưng, nếu lần này dễ dàng buông tha, chỉ sợ chuyện không dễ dàng chấm dứt như vậy? Sau khi lập hậu? Cũng không biết sẽ có bao nhiêu người phản đối.

"Đúng rồi, mấy người bọn họ chạy tới nơi này làm cái gì?" Hiên Viên Cô Vân nhớ tới cửa vài người.

"Bọn họ muốn đi xem mật đạo của hoàng cung, nhất là chổ đã giam giữ ta lần trước." Nhược Khả Phi thản nhiên nói nguyên nhân mấy người kia xuất hiện ở cửa.

Hiên Viên Cô Vân bĩu môi, những điều này là bí mật của hoàng thất, bất quá, đối với những người này mà nói cũng chẳng qua chỉ là tò mò mà thôi, không thể nào tiết lộ ra ngoài là, mặc kệ bọn họ đi nữa.

"Bên Liên Xích Quốc như thế nào?" Nhược Khả Phi vẫn tương đối quan tâm chuyện Hiên Viên Cô Vân vẫn không xử lý xong này.

"Đã không có quốc gia này nữa rồi." Khóe miệng xinh đẹp của Hiên Viên Cô Vân gợi lên ý cười, "Cho nên, đại điển phong hậu định ở ba ngày sau."

Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười cười, đem thiên hạ này đánh xuống, lại chỉ vì nụ cười của mình, trong thiên hạ, Hiên Viên Cô Vân tùy hứng nhận thứ hai, sẽ không có ai dám nhận thức thứ nhất.

"Ta đem bản vẽ đưa cho Ảm Đạm, bảo bọn hắn tự mình đi. Chúng ta ~~~~" Hiên Viên Cô Vân cười xấu xa, thõa mãn khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhược Khả Phi hơi có chút sợ hãi, thế này mới đem câu nói kế tiếp nói ra, "Chúng ta đến ngự hoa viên một chút."

"Hừ." Nhược Khả Phi hừ lạnh một tiếng, vươn tay không lưu tình chút nào nhéo ở trên cánh tay của Hiên Viên Cô Vân.

Hiên Viên Cô Vân vui cười, nhịn xuống đau nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhược Khả Phi, sau khi lấy tấm bản đồ bên trong hộp gấm đưa cho Nhược Khả Phi giao cho Ảm Đạm, Hiên Viên Cô Vân nắm tay Nhược Khả Phi đi đến Ngự hoa viên.

Ngăn lại cung nữ bọn thái giám đi theo, Hiên Viên Cô Vân tâm tình thật tốt lôi kéo Nhược Khả Phi tản bộ trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở. Hương thơm say lòng người bay ngào ngạt đến, muôn hồng nghìn tía,khoe sắc tranh hương, cho người lưu luyến quên về. 

"Nghe nói, Nam đảo có rất nhiều kì hoa dị thảo, còn có rất nhiều động vật kỳ quái, về sau chúng ta đến đó xem, được không?" Hiên Viên Cô Vân sớm đã hạ quyết tâm, nhất định phải mang Phi nhi đi xem hết những cảnh đẹp của thiên hạ, đem mỹ thực của thiên hạ thưởng thức hết.

"Tốt, đi theo ngươi đến đâu cũng được được." Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Cô Vân đang cười sáng lạn dưới ánh mặt trời, sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn.

"Đúng rồi!" Nhược Khả Phi chợt nhớ tới một sự kiện, "Bạch Hạnh! Ta tại sao thiếu chút nữa đã quên mất nàng, nàng ~~~"

"Ta biết rồi." Hiên Viên Cô Vân ngừng lại, cười, "Nàng chính là người mà nàng đã nhắc đến một lần với ta, nhưng ta vẫn nhớ rất rõ, ai kêu tướng công của nàng là ta đây rất lợi hại." Nhược Khả Phi giật mình, thì ra hắn cũng biết tất cả.

"Ta đã sớm phái hơn người đi đón nàng, giúp nàng chuộc thân, nhưng nàng không chịu, nói muốn chờ một người, nói người kia đã sớm đáp ứng nàng, để nàng ở lại bên cạnh người ấy." Hiên Viên Cô Vân khẽ cau mày, hắn cũng không nguyện ý cùng một nữ nhân tranh nương tử của mình. Sát ý không thể dằn được, chỉ là khi nghĩ đến nếu sau này Nhược Khả Phi biết được, nhất định sẽ tức giận, thế này mới từ bỏ.

Nhược Khả Phi rũ mắt xuống, cúi đầu nói: "Ta, nên đi đón nàng ấy."

Hiên Viên Cô Vân thấy Nhược Khả Phi như vậy, tức giận nói: "Được rồi, được rồi, lần khác đi đón nàng ấy, được rồi chứ?"

Nhược Khả Phi ngẩng đôi mắt thu hút nhìn hắn, cười tươi đến rạng rỡ, Hiên Viên Cô Vân nhìn thấy trận xao động, nhịn không được liền cúi mặt xuống, hôn lên đôi môi hồng thắm kiều diễm kia.

"Nô tì tham kiến hoàng thượng." Một thanh âm bỗng nhiên đột ngột vang lên. Nhược Khả Phi nhìn thấy gương mặt đang phóng đại trước mắt này tràn đầy tức giận, chợt cảm thấy buồn cười, người đột nhiên lên tiếng này sợ là cố ý a. Trong giọng nói mang theo ẩn ẩn oán khí cũng quá rõ ràng, mặc dù mình đã nghe nói hắn nạp vài phi tử, lại tin tưởng hắn chưa từng chạm qua những nữ nhân kia.

Hiên Viên Cô Vân không kiên nhẫn xoay người, nhìn thấy một nữ nhân khuynh thân hành lễ, khẽ cau mày. Xa lạ! Không biết, chưa thấy qua. Nữ nhân này là ai? Vài cung nữ quỳ ở phía sau chứng tỏ nàng ta là phi tử của mình. Là vị phi tử nào? Bất quá bất kể là ai, nếu dám lên tiếng cắt ngang chuyện tốt của mình, nhất định là người chưa từng bị mình triệu kiến. Người bị mình triệu kiến qua khi gặp mình như gặp quỷ vậy.

"Ngươi là ai?" Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng hỏi.

"Nô tì là Vân phi Thúy Nghênh cung." Vân phi nũng nịu đáp trả, hoàng thượng không kêu bình thân, mình cũng không dám. Từ xa đã nhìn thấy thần thái tuấn dật phi phàm của hoàng thượng, trong lòng mừng như điên, chờ mãi cuối cùng đã đến, nhưng nữ nhân đi bên cạnh hoàng thượng là ai? Chưa thấy qua a, Là phi tử cung nào thế? Nhìn thấy cách ăn mặc của nàng lại không giống như là phi tử, chẳng lẽ là?! Trong lòng Vân phi đoán càng ngày càng rõ ràng, sớm nghe nói hoàng thượng mang về một nữ tử từ dân gian, hàng đêm sủng hạnh, chẳng lẽ chính là nàng ta?!

"Oh." Hiên Viên Cô Vân chỉ thản nhiên đáp, cũng không cho phép nàng ta đứng dậy liền lôi kéo Nhược Khả Phi đi về phía trước đi. Lập tức xuyên qua bên người Vân phi.

"Hoàng thượng đang dạo hoa ở Ngự hoa viên, không biết nô tì có thể đồng hành hay không?" Vân phi sao có thể buông tha cơ hội thật tốt như thế này.

Hiên Viên Cô Vân chán ghét dừng lại, nói cái gì? Nhược Khả Phi lôi kéo ống tay áo của hắn, lắc lắc đầu, ý bảo hắn không nên vì chút ít tức giận này phá hư tâm tình của hai người, Hiên Viên Cô Vân thấy thế mỉm cười, gật gật đầu, hai người không coi ai ra gì rời đi.

Nhưng mà trong mắt của Vân phi nhìn thấy là do Nhược Khả Phi ngăn cản nàng ta cùng hoàng thượng đồng hành. Không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi, ở trong thâm cung này, cơ hội duy nhất để leo lên bậc cao đó chính là nắm chặt người nam nhân trước mắt này, hiện tại, cơ hội tốt như vậy lại có thể bị người đàn bà kia ngăn cản, không cam lòng, ngập trời là không cam lòng.

"Hoàng thượng." Vân phi cười khanh khách bước từng bước nhỏ đuổi theo.

Hiên Viên Cô Vân nhíu mày, ngừng lại. "Hoàng thượng, nô tì vừa học được một thủ khúc, muốn đàn cho hoàng thượng nghe." Vân phi cõi lòng đầy chờ mong nói.

"Ngươi, muốn chết sao? Hay là muốn bản thân làm thức ăn cho sói?" Hiên Viên Cô Vân chậm rãi xoay người qua, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt. Lại lần nữa quấy rầy mình và Phi nhi, không biết chết sống, nữ nhân ngu xuẩn.

Vân phi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo kia, thân thể không thể nhúc nhích, trong lòng sợ hãi lan tràn ra, ánh mắt người trước mắt sao lại đáng sợ như thế, không có một tia độ ấm, dường như có thể lập tức đem mình xé nát ra. Cho sói ăn? Nàng ta cũng đã sớm nghe nói nơi nào đó ở trong cung, hoàng thượng có nuôi một đám sói. Nghe đồn thường hay đem phi tử đến đó cho sói ăn, chẳng lẽ đây đều là thật sự?!!

Nhược Khả Phi bình thản lôi kéo tay của Hiên Viên Cô Vân, đi lên phía trước, Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng thốt ra một chữ: "Cút." Rồi mới xoay người cùng Nhược Khả Phi đi khỏi.

Lưu lại Vân phi một mình ở nguyên chỗ run run. Vừa rồi, thật sự cho là mình chết chắc rồi. Người đàn bà kia, rốt cuộc là ai? Vì sao trong mắt của nàng lại lạnh nhạt như vậy, giống như không để bất cứ thứ gì vào trong mắt. Thì ra vừa rồi hành vi của nàng không phải ngăn cản mình tiếp cận hoàng thượng, mà là cứu mình. Không, có lẽ hoàn toàn không phải là cứu, ánh mắt thản nhiên kia, làm cho Vân phi cảm thấy nàng thậm chí không thèm liếc mắt nhìn mình một cái.

Những chuyện này đều đã rơi vào trong một đôi mắt ở đằng xa, Trang thái phi lãnh lùng nhìn thấy tất cả. Con tiểu tiện kia đã có thể trở lại. Hơn nữa hắn lại sủng nàng như vậy. Trang thái phi lại nghĩ tới khi mình sảng khoái đánh người đàn bà kia một cái tát, kết quả tay của cung nữ kia bị chặt đứt thành những lát mỏng, hắn hiện tại, đã là quyền khuynh thiên hạ, nếu muốn trả thù tuyệt đối là chuyện dễ dàng, bản thân tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!

Đêm nay, gió mát trăng thanh.

Trong hoàng cung vẫn trầm mặc yên ả như cũ.

Đột nhiên, tẩm cung của Thái Hậu ồn ào lên.

Đơn giản là, trên giường của Thái Hậu xuất hiện hai nam nhân, hai nam tử thân thể cường tráng mạnh mẽ, quan hệ bất chính của Thái Hậu cùng hai người đó bị phát giác.

Gièm pha, thiên đại gièm pha.

Thái Hậu bị đánh vào lãnh cung, chuyện này bị đàn áp xuống dưới. Tất cả những cung nữ thái giám có mặt trong lúc ấy toàn bộ xử tử, còn đối với người ngoài tuyên bố là Thái Hậu bị bệnh nặng, một lòng dưỡng bệnh, nên không gặp bất luận kẻ nào.

Sau lại có người ngẫu nhiên nghe được từ hậu cung truyền đến tiếng kêu rên: Bổn cung oan uổng, Bổn cung không cam lòng, tại sao. Đều nghe đồn nơi đó có một nữ nhân điên, tự nhận là mình là Thái Hậu, còn mỗi ngày đều đang la hét không ngừng.

Hiên Viên Cô Vân nằm ở trên đầu gối của Nhược Khả Phi, thích ý ăn những quả anh đào của Nhược Khả Phi đút cho hắn.

" Chuyện của Thái Hậu, ngươi phái người làm?" Nhược Khả Phi cầm lấy một quả anh đào đút cho Hiên Viên Cô Vân.

"Nương tử đang nói bậy bạ gì đó? Thái Hậu tác phong bất chính, sao có thể liên quan đến ta?" Hiên Viên Cô Vân lười biếng trả lời, lại há to miệng, chờ tiếp quả anh đào tiếp theo.

Bỗng nhiên, mũi chợt bị cái gì đó lạnh lạnh ngăn chặn, thì ra là Nhược Khả Phi trực tiếp đem quả anh đào nhét vào trong lỗ mũi của hắn.

"A nha, Phi nhi, nàng đang làm gì vậy?" Hiên Viên Cô Vân ủy khuất cố gắng lấy hạt anh đào trong lỗ mũi ra, ánh mắt dần dần nổi lên hơi nước, bộ dáng kia rất đáng thương, làm cho người đau lòng.

"Hừ." Nhược Khả Phi hừ lạnh một tiếng, không để ý tới.

"Được rồi, được rồi, là ta gọi người làm." Hiên Viên Cô Vân đứng dậy, ôm Nhược Khả Phi, "Ai bảo bà già ấy muốn gây bất lợi với nàng."

Nhược Khả Phi kéo khóe miệng ra, việc làm này thật đúng là xấu xa, so với giết bà ấy còn khủng bố hơn, nhưng nếu Hiên Viên Cô Vân ngỗ nghịch bất hiếu giết Thái Hậu, chỉ sợ không thể nào tránh nổi dị nghị, xem ra, như thế này là tốt nhất.

"Ngày kia, sau khi sắc phong xong chúng ta sẽ đi." Hiên Viên Cô Vân yêu thương hạ nụ hôn nhẹ lên mặt của Nhược Khả Phi.

"Vâng." Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân."Còn phải đi đón Bạch Hạnh."

Hiên Viên Cô Vân suy sụp xụ mặt, phẫn nộ nói: "Vậy cũng phải xem nàng ta có nguyện ý đi theo nàng không, người ta không muốn nàng cũng đừng có khuyên bảo."

Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Cô Vân đang sịu mặt, không hiểu tại sao lại nổi lên cơn ghen nữa rồi.

Hai ngày, rất nhanh liền trôi qua.

Đại điển phong Hậu rốt cuộc đã tới, quần thần phản đối, nhưng không hề có bất kỳ tác dụng cùng ảnh hưởng nào, Hiên Viên Cô Vân làm theo ý mình, đối với đề nghị cùng kháng nghị của bất kì ai đều không để vào tai.

Nhược Khả Phi đứng ở trước mặt chiếc gương đồng thật lớn, hơi nhún người kéo thân váy lên, Chiếc váy hoa đỏ thẫm viền vàng diễm lệ, làm tôn thêm nét xinh đẹp động lòng người của Nhược Khả Phi. Cung nữ cẩn thận búi tóc của Nhược Khả Phi thành những búi tròn với những sợi tóc mai vương hai bên má, thập phần cung kính giúp nàng đội chiếc mũ phượng bằng vàng ròng.

Phong Hậu, tiếng cổ nhạc rung trời.

Đi từ từ trên chiếc nệm gấm đỏ thẫm, Nhược Khả Phi lẳng lặng đi về hướng người đang mặc chiếc áo hoàng bào đang đứng ở giữa đại điện.

Hiên Viên Cô Vân mắt mang ý cười, ôn nhu vươn tay, kéo lấy tay của Nhược Khả Phi.

Tế Ti chủ trì đại điển mặt tái lại, việc này không hợp a! Ngay cả nghi thức cũng không hợp! Hoàng Hậu nương nương nên quỳ xuống lễ bái trước, sau đó tiếp Ấn Ngọc củ Chính Cung! Sao có thể như vậy?

Hiên Viên Cô Vân lạnh lung nhìn Tế Ti, Tế Ti trong lòng ứa ra mồ hôi lạnh.

"Nhất bái Thiên, Thiên Phượng Đế Long." Tế Ti nuốt nuốt nước miếng, lớn tiếng ngâm từ. Hiên Viên Cô Vân lôi kéo Nhược Khả Phi, song song hướng về ngoài điện cúi đầu.

"Nhị bái Địa, trời trao quyền uy."

Hai người xoay người hướng trong đại điện cúi đầu.

"Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Hoàng Hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Quần thần lễ bái, trống nhạc vang trời.

......

Góc sáng sủa, Diêm Diễm nhìn trên hai người chói lọi trên đại điển, lộ ra ý cười ấm áp. Chỉ có khi hai người bọn họ ở bên nhau, mới có thể cảm thấy không khí chung quanh đều là ấm áp như vậy.

Vô Hồn lẳng lặng nhìn mọi thứ, không nói gì.

Ảm Đạm nhìn thấy vẻ cô đơn không dễ dàng phát giác trong mắt của Vô Hồn, khẽ cau mày.

Kế tiếp, hoàng thượng cùng Hoàng Hậu đi lên đài, vị trí cao nhất, cử hành nghi thức tế thiên.

"Nhìn này, Phi nhi, thiên hạ này, chỉ vì nàng." Hiên Viên Cô Vân tự tin cười, đưa tay chỉ vào dân chúng.

Nhược Khả Phi chỉ cười, không nói một lời.

Giờ phút này, tất cả ngôn ngữ đều trở nên vô vị, không thể dùng lời gì để biểu đạt nổi tâm tình của Nhược Khả Phi bây giờ.

Đại điển phong Hậu long trọng làm cho mọi người đời sau khắc sâu trong tâm khảm, là vị hoàng hậu thấp kém nhất và có thời gian ngắn nhất trong lịch sử.

Đại điển hai ngày sau, tân hoàng chết bất đắc kỳ tử, Hoàng Hậu mới phong tuẫn táng.

Thái tử điện hạ Hiên Viên Cô Phong trước kia đi lên ngôi vị hoàng đế, xưng đế, hậu tang tiên hoàng cùng Hoàng Hậu. Trang thái phi cùng Ngũ vương gia bởi vì mưu phản bị đánh nhập Thiên Lao, nhốt chung thân.

Lịch sử, lại lật sang một trang mới.

"Thật sự muốn đi theo ta? Ta không thể cho ngươi thứ gì." Trong xe ngựa, Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Bạch Hạnh có chút bất đắc dĩ nói.

"Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần đi theo cạnh ngươi." Bạch Hạnh mỉm cười, nhìn Nhược Khả Phi. Khi nàng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, trái tim của mình gần như ngừng đập, nàng tới đón mình. Một bên Hiên Viên Cô Vân lạnh lung cụp mắt nhìn nữ tử mỹ lệ trước mắt, vội vã ôm chầm Nhược Khả Phi, lạnh lùng nói: "Là theo ở bên cạnh chúng ta."

Bạch Hạnh chỉ cười không thèm nhắc lại. Nam nhân ở trước mắt suy nghĩ những gì, mình làm sao không biết chứ. Chỉ là mình không muốn nghĩ nhiều. Thầm chỉ muốn đi theo cạnh nàng. Tất cả cũng không có vướng bận, giúp nha hoàn của mình tìm một gia đình tốt, sau đó tự chuộc thân rồi đi theo nàng, lại biết được bọn họ đang trên đường đi tìm giải dược của độc Ly Tâm.

Nhược Khả Phi cũng thản nhiên nở nụ cười, rời xa chốn phồn hoa hỗn loạn này, con đường phía trước nàng muốn đi cùng với Cô Vân.

Tùy tùng cùng với ảnh vệ của Cô Vân đem theo khoảng hơn năm nươi người, đây là số người tình nguyện lưu lại sau khi Cô Vân ra lệnh giải tán bọn họ. Mà Vệ Lượng nói như thế nao cũng muốn tháp tùng theo bọn họ. Bởi vì, những điều hắn muốn, hắn điều đã làm qua, hiện tại hắn chỉ muốn được đi theo để nghe Hiên Viên Cô Vân phân phó, mang theo phần đông ảnh vệ môn đi tìm một nơi dàn xếp xong xuôi.

Ban đêm, đoàn người tìm nơi ngủ trọ ở tại khách điếm.

Lúc ăn cơm, một hàng sáu người ngồi xuống.

" Giải dược của độc Ly Tâm." Hiên Viên Cô Vân không hề động đũa, trực tiếp hỏi. Mấy ngày nay, Ảm Đạm không hề nói gì, chỉ nói là sau đại điển phong hậu sẽ nói cho mọi người biết. Mà bây giờ, đã sắp rời xa kinh thành.

"Phải có bảy thứ." Ảm Đạm nghiêm túc nói, "Còn có bốn năm đúng không, nếu vào mấy ngày tới, nếu ko tìm được giải được, như vậy, nàng sẽ mỗi ngày hộc máu, cho đến khi chết."

"Bảy thứ gì?" Hiên Viên Cô Vân lạnh lung hỏi.

" Năm món tinh húy của Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, sau đó còn có thủy lộ tiên hoa cùng một loại trân châu." Ảm Đạm nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, tiếp tục giải thích nói, "Tinh túy của Ngũ Hành phân bố ở những nơi khác nhau, có khi là vật chí bảo của người khác, canh chừng nghiêm ngặt, có khi là sinh trưởng ở những địa phương hiểm ác không dễ lấy được, mà thủy lộ tiên hoa lại sinh trưởng trên một vách núi cao, hai mươi năm mới nở hoa một lần, vả lại, loại trân châu mà ta nhắc đến không phải là loại trân châu bình thường, không ai có thể lấy được, bởi vì một khi vỏ ngọc trai này được cạy mở ra, vỏ ngọc trai này sẽ lập tức phân bố ra một loại chất, hòa tan trân châu."

Theo lời nói của Ảm Đạm..., sắc mặt mọi người càng lúc càng nghiêm trọng. Mấy thứ này, quả nhiên đều là có thể gặp nhưng không thể cầu. Khó trách ngay cả Ảm Đạm cũng không có cách nào. Phải cần thật sự nhiều lắm, hơn nữa quá khó khăn.

"Có thể cụ thể một chút ở địa phương nào không?" Hiên Viên Cô Vân cũng không vì thế mà thay đổi, thản nhiên hỏi.

"Này a, " Ảm Đạm nở nụ cười, "Không nói trước, bởi vì ta cũng muốn đi theo các ngươi."

Nhược Khả Phi giật mình: "Ngươi, không cần phải cùng đi theo vào chốn nguy hiểm, hơn nữa, ta hiện tại đã gặp được Cô Vân, đã đủ rồi. Độc này có giải được hay không cũng không sao.”

Hiên Viên Cô Vân nắm chặc lấy tay của Nhược Khả Phi, mỉm cười: "Không, ta muốn đi tìm."

Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lắc đầu: "Còn có bốn năm, đã đủ rồi. Bốn năm này chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện."

"Không đủ."Hiên Viên Cô Vân cười, nhéo nhéo tay của Nhược Khả Phi. Bốn năm làm sao đủ, bốn mươi năm, bốn trăm năm cũng sẽ không đủ! Trong lòng thầm muốn, mãi mãi, vĩnh viễn cùng Phi nhi của mình chung sống cùng nhau.

"Được rồi, các ngươi bớt ghê tởm một chút đi." Ảm Đạm cau mày, "Dù sao ta cũng muốn đi, coi như du ngoạn." Mà đáy mắt của Ảm Đạm thâm thúy nhưng không ai chú ý tới.

"Ta sẽ vẫn đi theo bên cạnh của Khả Phi." Bạch Hạnh thản nhiên lên tiếng.

"Ta đi." Diêm Diễm chỉ thốt lên hai chữ không hề nghĩa, mà sự kiên quyết cũng không cho phép ai có thể nghi ngờ cùng phản đối. Cúi đầu rất nhanh vung chiếc đũa lên, đánh về hướng những thức ăn kia.

"Hừ. Vô nghĩa." Vô Hồn cũng hừ lạnh một tiếng, ý bảo bản thân không muốn đi hoàn toàn chính là vô nghĩa, nghiêng khóe mắt liếc về phía Diêm Diễm lại có thể thừa dịp mọi người đang nói chuyện, tấn công mấy đĩa rau, vung chiếc đũa lên gia nhập tranh đoạt,

Sắc mặt Hiên Viên Cô Vân lại lạnh xuống: "Không cần các ngươi."

"Chậc chậc, ta nói, ngươi có biết máy thứ kia ở đâu không?" Ảm Đạm khẽ lắc lắc đầu, cười trêu tức.

Một câu này làm Hiên Viên Cô Vân nghẹn không tiếng động, mấy thứ này mình có thể hỏi thăm, nhưng thời gian không cho phép đã trở nên cấp bách.

"Nên tìm tinh hoa của Thủy trước." Ảm Đạm cúi đầu, nhìn những chén dĩa trên bàn đã trở nên trống rỗng, giận dữ, "Đưa ta thịt nướng."

Diêm Diễm đem một khối thịt nướng cuối cùng ném vào miệng, mơ hồ không rõ nói: "Ngươi, ngươi không có thể ăn đồng bào a, hay là để ta giải quyết đi."

"Muốn chết!" Ảm Đạm phẫn nộ vung chiếc đũa gia nhập chiến đấu.

"Tinh hoa của Thủy ở nơi nào?" Hiên Viên Cô Vân cau mày nhìn ba đôi đũa cao thấp lật qua lại trước mắt.

"Ở trong một khe sâu nước Bắc Lăng, nơi thượng nguồn của Bách Hoa cung, đó là bảo vật của nơi ấy." Ảm Đạm tùy ý nói.

Bạch Hạnh vừa nghe có chút kinh ngạc nhìn Nhược Khả Phi một chút.

"Hạnh nhi ngươi có biết?" Nhược Khả Phi hồ nghi hỏi.

"Vâng, có nghe nói qua. Đó là một địa phương do một nữ nhân lập ra, không cho phép nam nhân bước vào, oán hận nam nhân, hàng năm sẽ ra bên ngoài mua một vài cô gái hoặc là thu dưỡng một vài bé gái mồ côi đến làm lớn mạnh thế lực của bọn họ." Bạch Hạnh dù sao gặp qua rất nhiều người, bao gồm quyền quý cùng một ít kỳ nhân, đương nhiên nghe nói rất nhiều.

"Di, nữ nhân này lại có thể biết?" Ảm Đạm có chút kinh ngạc. Những điều này là chuyện rất bí mật. Vì sao nàng ta lại biết, lại đột nhiên nhớ lại thân phận của nàng ta, hoa khôi, đương nhiên gặp qua không ít kỳ nhân, biết những chuyện này cũng không kỳ quái.

"Các nàng ấy, cứ mười năm sẽ ra bên ngoài bắt một ít nam tử tuấn mỹ hồi cung, kéo dài hương khói, sau khi dùng qua, lại giết chết chôn ở bách hoa, hoa ở Bách Hoa cung lớn và thơm ngát dị thường, cũng là bởi vì hấp thụ thi thể con người làm phân bón, " Bạch Hạnh đem tất cả những thứ mà mình nghe được nói ra toàn bộ. Dứt lời, lại ngẩng đầu nhìn một vòng các nam nhân đang ngồi, nơi này vài người giống như đều thực tuấn mỹ a, ngoài Ảm Đạm hơi kém cỏi một chút. Bạch Hạnh đương nhiên không biết Ảm Đạm hiện tại đang mang mặt nạ.

"Nhìn cái gì vậy!" Vô Hồn bị ánh mắt này nhìn cảm giác không được thoải mái, ánh mắt này giống như đang nói mình sẽ bị bắt ngay lập tức.

"Vô Hồn nếu bị những cô gái kia nhìn thấy, nhất định là người đầu tiên bị bắt vào." Nhược Khả Phi cười khẽ một tiếng, các nam nhân đang ngồi, dáng vẻ củaVô Hồntuyệt đối giống như một yêu nghiệt.

Vô Hồn run rẩy khóe miệng, không lên tiếng, trong lòng đã có chút chua sót.

"Như vậy, quyết định, chúng ta đến Bách Hoa cung trước." Ảm Đạm đem lời vừa chuyển, vui vẻ. Nhìn Vô Hồn, sâu tận trong đáy mắt, nét đau lòng càng hiện rõ hơn.