Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 87




Sau khi đưa Nhược Khả Phi đến mật thất, hoàng thượng thật đúng là bớt thời giờ đến gặp nàng, vẫn là chơi cờ, nói chuyện phiếm. Có đôi khi thái độ hòa ái làm cho người ta cảm thấy ông ta chỉ là một lão nhân gia bình thường. Mà Mộc Cách từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng đứng hoặc ngồi ở một bên, lạnh lùng nhìn hai người nói chuyện phiếm. "Khả Phi a, lần đầu tiên Cửu nhi gặp ngươi có cảm giác như thế nào?" Hoàng thượng vừa hạ quân cờ xuống vừa tò mò hỏi. "Còn có thể là cái gì, ngây ngốc a." Nhược Khả Phi mỉm cười trả lời. "Làm sao có thể ngốc chứ? Nhi tử của Trẫm làm sao có thể ngốc?" Hoàng thượng cau mày thật chặt. “Vậy ở trong mắt hoàng thượng Vương gia là người như thế nào?” Nhược Khả Phi nhìn quân cờ do dự trong tay hoàng thượng nở nụ cười. "Hắn a, thật là ngoài ý muốn, một sự đắc ý bất ngờ làm cho trẫm giật mình." Hoàng thượng vẫn do dự cầm quân cờ trong tay, không biết nên đặt hướng nào.

"Bất quá, thật không hổ là nhi tử của trẫm a" Nhược Khả Phi cả kinh, người trước mắt lại có thể đã biết! Thấy Nhược Khả Phi không nói gì, hoàng thượng ngẩng đầu"Tới phiên ngươi." "Nga, Được." Nhược Khả Phi thu hồn lại. Bỗng nhiên hiểu được, thì ra tất cả mọi chuyện đều không thể trốn khỏi đôi mắt của người nam nhân này. Loại cảm giác này thực chán ghét. Giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn"Hoàng thượng, ngài thua." Lần này không phải Mộc Cách nói ra,..., mà là Nhược Khả Phi thản nhiên nói ra. Hoàng thượng cẩn thận nhìn bàn cờ, thật lâu không hề động đậy. Một lát, phát ra cười to"Ha ha, là trẫm thua, không hổ là con dâu của trẫm a." Nhược Khả Phi nhìn người cười sang sảng trước mắt, cũng nở nụ cười. Chẳng qua trong nụ cười không hề có chút độ ấm. Con dâu? Ha ha. Khắp thiên hạ này, có lẽ chỉ có mình ông ta đem con dâu ra làm trò tiêu khiển như thế. Nhưng,mình đã không còn là chính mình trước kia không quan tâm đến sự sống chết nữa, mình không thể chết, tuyệt đối không thể. "Ai nha, Mộc Cách." Hoàng thượng dường như chợt nhớ tới cái gì, "Ngươi đến đây, trẫm đã sớm muốn nhìn thử ngươi đánh cờ cùng nàng mà. Đến đây~ Xem các ngươi ai lợi hại hơn ai." "Không cần.” Mắt Mộc Cách lạnh lùng nhìn bàn cờ. "A?" Đứng dậy hướng Nhược Khả Phi cười cười, "Như thế coi như xong. Đi thôi, Mộc Cách." Ánh mắt Nhược Khả Phi thẳng tắp đã rơi vào trên người Mộc Cách, đã đáp ứng muốn giúp mình. Vì sao đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh, nếu quá muộn, bản thân nàng thực sự không tưởng tượng nổi sẽ là hậu quả như thế nào. Ánh mắt Mộc Cách dừng ở trên bàn cờ, cùng nàng đánh cờ sao? Nàng nhất định sẽ thua, bởi vì tâm của nàng không phải không có gì vướng bận như trước nữa rồi. Ánh mắt từ bàn cờ lại chuyển đến trên mặt của Nhược Khả Phi, ánh mắt Mộc Cách hơi tối sầm lại, xoay người đi theo phía sau hoàng thượng rời đi. Đợi đến khi bóng dáng của hai người biến mất ở trong phòng, Nhược Khả Phi vươn tay mạnh mẽ gạt tất cả những quân cờ trên bàn xuống đất, mặt trầm như nước. Lần đầu tiên luống cuống như thế. Nhược Khả Phi gắt gao nhắm nghiền hai mắt. Gục xuống bàn, tất cả không tiếng động. Từ nay về sau, Nhược Khả Phi mỗi ngày trò tiêu khiển chính là lẳng lặng ngồi ở trước cái lỗ nhỏ, nhìn các đại thần trên đại điện vào triều, đầu tiên là thương nghị đại sự, sau là một ít việc nhỏ. Nói nhiều nhất chính là chuyện tranh đoạt của Cửu vương gia cùng thái tử. Chiến tranh, nga, không, có lẽ nói đúng ra là nội loạn. Tình thế càng ác liệt, mà hoàng thượng mỗi ngày lại nhàn nhã nghe các vị các đại thần bàn luận, thái tử cũng là không nóng không vội, dáng vẻ như có dự tính trước. Nhược Khả Phi nhìn tất cả mọi thứ trong phòng có chút buồn cười, mọi thứ vật dụng bên trong căm phòng này đều tròn trịa, không có bất cứ một vật bén nhọn nào cả dù chỉ một chút, chén trà đều là sau khi dung xong lập tức bị người đem cất đi, sợ mình tự sát? Ha ha, Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, mình tại sao lại tự sát chứ? "Đang cười cái gì?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộc Cách bỗng nhiên vang lên ở bên tai Nhược Khả Phi. "Đang cười thế nhân đều tỉnh ta tự mình say." Nhược Khả Phi đáp trả lại một câu kì lạ. Mộc Cách lẳng lặng ngồi xuống, nhìn Nhược Khả Phi, bỗng nhiên nói ra câu: "Ta không thể thả ngươi đi được." Nhược Khả Phi không biểu hiện gì, chỉ thản nhiên đáp: “À.”

"Bên trong gian mật thất này có rất nhiều đại nổi thị vệ bao bọc chung quanh, nếu ngươi bước ra khỏi phòng này một bước lập tức giết không tha" Mộc Cách muốn nhìn trên mặt Nhược Khả Phi nhìn ra gì đó, nhưng lại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, vẫn như cũ, không chút nào sợ hãi. "À" Nhược Khả Phi vẫn như cũ, chỉ thản nhiên đáp một câu, không muốn để cho Vô Hồn mạo hiểm, nhưng nếu không đánh cược thử một lần, như vậy ngay cả một tia vọng cũng sẽ không có. Nếu mình chết đi như vậy, Vô Hồn cũng sẽ chết theo, không biết hắn có thể oán mình hay không, khi đó ánh mắt mình đầu tiên khi nhìn thấy hắn, muốn mua hắn. thực sự huyết tế coi như là mua bảo hiểm, khi đó mình hoàn toàn sẽ không băn khoăn ý nghĩ của người khác. Hiện tại, lòng mình lại thấy có chút hối hận. "Ngươi, cho rằng người cuối cùng bước vào đại điện là ai?" Mộc Cách nhìn nữ nhân linh hoạt kì ảo trước mắt, rất muốn biết ý nghĩ của nàng, bởi vì, đột nhiên phát hiện mình nhìn không thấu nàng. "Đương nhiên là Cô Vân của ta " Nhược Khả Phi bỗng nhiên ôn nhu nở nụ cười, thực tự nhiên nói ra đáp án này. "Vậy xương cốt toàn thân của ngươi sẽ nát vụn mà chết chết." mắt Mộc Cách lạnh xuống, nàng biết ý nghĩa đáp án mà nàng nói ra hay không? Nói mình sẽ chết lại là biểu tình ôn nhu như thế.

"Đúng vậy a, ta biết" Nhược Khả Phi gục xuống bàn nhìn người xinh đẹp trước mắt.

"Tại sao phải làm hòa thượng? Ngươi biết không, ngươi rất đẹp." Tuy rằng từ xinh đẹp chỉ dùng để để hình dung nữ nhân, nhưng, khi cái từ này hình dung trên người hắn tuyệt không quá đáng, tuyệt không đột ngột. Mộc Cách ngoảnh mặt đi, nhìn một bên không nói gì. "Thôi, ngươi không trả lời coi như ta chưa hỏi đi." Nhược Khả Phi miễn cưỡng giơ tay lên. Im lặng như trước,

Xem qua giống như giơ tay lên đi. Như trước không thanh âm, Nhược Khả Phi lười biếng nhắm nghiền hai mắt. Thật lâu sau, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại lần nữa vang lên

"Mới trước đây, bởi vì khuôn mặt này rước lấy đại phiền toái, những người thân của ta, vì bảo vệ ta mà chết. Khi đó, sư phó đã cứu ta, ta liền muốn theo sư phó xuất gia. Sư phó lại nói cho ta biết, ta sẽ gặp được nghiệp chướng của mình. Chạy không khỏi, cũng tránh không khỏi, chỉ có tự mình vượt qua sau mới có thể theo ông ấy xuất gia"

Nhược Khả Phi mở mắt ra, lẳng lặng nghe.

"Ta không phục, ta không tin. Tất cả vướng bận của ta đều đã cắt đứt, cho nên, ta đi theo sư phó xuất gia." Sắc mặt Mộc Cách không có thay đổi, chỉ thản nhiên kể chuyện.

"Đáng tiếc, ngươi vẫn chưa cắt được" Khóe miệng Nhược Khả Phi hiện lên nụ cười thản nhiên. Mộc Cách không tiếp nhận, nhưng thực sâu trong mắt lại làm cho người ta nghi hoặc. Là đồng ý lời nói của Nhược Khả Phi, hay là khinh thường cách nói của nàng?

"Còn bao nhiêu ngày nữa, hắn sẽ tấn công vào đại điện?" Nhược Khả Phi nhẹ nhàng hỏi. "Không đến nửa tháng.” Thanh âm của Mộc Cách sâu kín."Ngươi sẽ làm gì đó nếu như có thể dùng để tạo phúc cho dân...." "Đại sư, cái gì là phúc, cái gì gọi là họa?” Nhược Khả Phi cắt đứt lời nói của Mộc Cách..., không đợi Mộc Cách đáp lời, giọng nói Nhược Khả Phi mỉa mai cười cợt, "Mỗi người lý giải cũng không giống nhau, cho nên mới có chúng sinh muôn màu." Mộc Cách trầm mặc nửa ngày"Phúc của ngươi là cái gì?" "Phúc của ta a ~ ~" Trên mặt Nhược Khả Phi hiện lên nét ôn nhu, cười thõa mãn, ngẩng đầu nhìn Mộc Cách, "Ta không nói cho ngươi biết" Mộc Cách sửng sốt, nhất thời cau mày, xoay người chuẩn bị rời đi. "Phúc của Đại sư là cái gì?" thanh âm Nhược Khả Phi nhẹ nhàng vang đến.”

"Chúng sinh trong thiên hạ được hạnh phúc" Mộc Cách thản nhiên thốt ra một câu. Nhược Khả Phi lại nở nụ cười, cười đến làm càn, cười đến càng phát ra điên cuồng). Mộc Cách xoay người, nhìn chằm chằm Nhược Khả Phi. "Đại sư, ngươi thật đúng là dối trá" Nước mắt của Nhược Khả Phi sắp rơi ra, bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, có chút chua sót nói"Ta nói cho đại sư phúc của ta nhé. Phúc của ta chính là muốn ở cùng với Cô Vân, dù sống hay chết"

"Dù sống hay chết.?" Mộc Cách nhẹ nhàng lặp lại lời nói của Nhược Khả Phi. "Đúng vậy, dù sống hay chết. Lúc sống, ta muốn được ở bên cạnh hắn, cho dù chết, ta cũng muốn được chôn ở bên cạnh hắn." Nhược Khả Phi nhăn mày lại, giống như mình đang kể một câu chuyện gì đó, "Trước kia ta không hiểu cái gì gọi là yêu, hiện tại, ta đã hiểu." "Cái gì gọi là yêu?"

Giọng nói của Mộc Cách ại có chút nghi hoặc. "Nhược Khả Phi không đáp ngược lại cười: " Đại sư. Tự ngươi đi tìm hiểu thì tốt hơn? Bởi vì cách hiểu mỗi người không giống nhau, chỉ có thể lĩnh hội ý nghĩa, không thể nói bằng lời." Mộc Cách ngây người, tiếp theo trong mắt vốn không có gợn sóng thế nhưng lại nổi lên chút tức giận. Dùng sức phất tay áo cà sa rộng thùng thình, rời đi. Phía sau Nhược Khả Phi cười đến không thở nổi, xoay người nhìn căn phòng không có một bóng người,, Nhược Khả Phi cũng hiểu được, xung quanh căn phòng này, có rất nhiều người đang ẩn nấp mà mình không thể nhìn thấy được, có rất nhiều ánh mắt giám thị hành động của mình. Nhược Khả Phi nhìn ngón tay, thấp lẩm bẩm"Còn đến, nửa tháng sao?" Nhẹ nhàng đem tay của mình rút vào tay áo, vươn bàn tay còn lại, mạnh mẽ dùng lực, bẻ gẫy ngón tay của mình, âm độc, dứt khoát, không có một tia do dự, tay đứt ruột xót, nhất thời đau nhức toàn tâm ập tới, trên trán Nhược Khả Phi toát ra mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, tiếp tục nắm những ngón tay còn lại, nhẹ nhàng răng rắc một tiếng, bẻ gãy một ngón, rồi lại một ngón, xuống tay tàn nhẫn lại mặt không chút thay đổi, thẳng đến toàn bộ ngón tay trái bị mình bẻ gẫy hết, Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười thản nhiên, hi vọng Vô Hồn có thể cảm nhận được. Bất luận như thế nào, vào lúc này nàng cũng muốn đánh cược thử một lần. Đau sao? Càng đau hơn dường như là nơi này, Nhược Khả Phi nhẹ nhàng sờ lên lồng ngực của mình, thì ra, người kia đã sớm tiến vào trong lòng của mình, mà bản thân mình lại không phát hiện. Hắn hiện tại, là nổi trận lôi đình, hay vẫn bình tĩnh ứng phó, hẳn là phần sau chiếm đa số đi. Thật muốn, muốn nhìn thử xem dáng vẻ nghiêm túc của hắn vào lúc này.

**********

" Đau!"

Bàn tay của Vô Hồn đang cầm gì đó bất chợt run run, thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. "Làm sao vậy? Ngu ngốc, ngay cả thứ này cũng lấy không xong." Ảm Đạm khinh thường ném qua một cái bánh bao, chính xác đánh vào trên trán Vô Hồn. Vô Hồn không có trốn tránh cũng không có nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm tay trái của mình, đau! Không phải đau bình thường Năm ngón tay đau đến giống như bị người chặt đứt, người đàn bà kia, đã xảy ra chuyện!

"Làm sao vậy?" Ảm Đạm cũng phát hiện Vô Hồn dường như có chút không đúng nhấp một hớp cháo nghi ngờ hỏi, "Vừa sáng sớm ngươi nổi điên làm gì?"

"Tay, rất đau." Sắc mặt Vô Hồn có chút nghiêm trọng. "Mẹ kiếp! Ta đánh là đầu của ngươi, tay ngươi đau cái rắm." Ảm Đạm nhăn lông mày lại hét lớn, lần này mặt nạ da người làm được phi thường tinh xảo, nhíu mày, động tác nhỏ đều có thể biểu hiện ra ngoài. "Con mẹ nó, ta không có nói là ngươi đánh đau đâu." Ảm Đạm dữ dội lên, đuổi theo Vô Hồn dồn sức đánh, "Dám mắng ông nội của ngươi là đầu heo! Ta là đầu heo, vậy là ngươi cái gì? Còn dám chửi mẹ của ta, mẹ ta không phải là mẹ ngươi sao, ngươi muốn chết hả?" Ảm Đạm trong cơn giận dữ, xuống tay lại không lưu tình chút nào. "Nữ nhân kia đã xảy ra chuyện, đừng giận." Vô Hồn dùng tay phải kẹp lấy công kích của Ảm Đạm, không kiên nhẫn hét một tiếng: “Cũng chưa chết, sốt ruột con mẹ gì?”

Ảm Đạm vui cười "Nếu chết sẽ trễ." Khóe môi Vô Hồn run rẩy, rất muốn đem người trước mắt hành hung một chút, nhưng, mình trước kia không phải là đối thủ của hắn, hiện tại cũng không phải, tương lai chỉ mong có thể là!

"Tạm thời không chết được, nàng bị hoàng thượng mang đi." Ảm Đạm đánh một cái ngáp, ngồi xuống, tiếp tục bưng cháo lên. "Cái gì?" Vô Hồn ngồi xuống, nhìn vẻ mặt tự nhiên tự đắc của Ảm Đạm, "Lão ca ngươi cũng biết sao?" Hỏi xong mình cũng cảm thấy có điểm vô nghĩa, tay chân thủ hạ Thiên Cơ cục của lão ca trải dài khắp các nước, không, phải nói rất nhiều quốc gia đều có, có tin tức gì đương nhiên sẽ là người biết được đầu tiên, Thiên Cơ cục chính là dựa vào buôn bán tin tức, cũng có thể cùng người trao đổi tin tức trọng yếu.

"Thiên cơ bất khả lộ" Vẻ mặt của Ảm Đạm rất đáng đánh đòn nhàn nhã uống. Vô Hồn cầm lấy chiếc đũa nhẹ nhàng vươn đến, chạm nhẹ vào cái bát cháo trên tay của Ảm Đạm, cháo từ lỗ nhỏ mà Vô Hồ vừa khoét chậm rãi rò rỉ ra.

"Ngươi, tiểu tử thúi này! Lãng phí a!" Ảm Đạm đau lòng gầm nhẹ. Lại hoàn toàn quên chuyện chính mình vừa rồi lấy bánh bao đánh người.

"Nàng hiện tại đã gặp chuyện gì? Người định thế nào?" Vẻ mặt Vô Hồn nghiêm túc, vì sao bên Diêm Vương lại một chút tin tức cũng không có? Rốt cuộc là sao lại thế này?

"Một ngàn lượng!" Ảm Đạm cầm chén để xuống, gác chân lên.

"Việc buôn bán cũng tính trên đầu lão đệ của ngươi, ngươi muốn chết a!" Vô Hồn cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị làm khó dễ.

"Nếu không trả tiền nhanh một chút, nói không chừng hai tay của ngươi đều đau chết nha." Ảm Đạm hắc hắc gượng cười.

"Ngươi lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì a?" Từ trong lòng ngực móc ngân phiếu ra ném cho Ảm Đạm, thật không biết lão ca đang suy nghĩ gì, trong kho bạc của hắn, vàng, ngân phiếu có rất nhiều, để mặc cho mình lấy, nhưng vừa gặp phải chuyện như vậy liền nhất định đòi mình phải trả thù lao, nói cái gì đây là vấn đề nguyên tắc, hắn cho mình tiền là tiền xài vặt đại ca cho tiểu đệ, nhưng khi hỏi thăm tin tức hoặc nhờ hắn giúp chút ít thì phải trả tiền, lí luận gì kì quái như thế!

"Lấy để xài a!" Ảm Đạm ném cho Vô Hồn một cái ánh mắt, hắn rất ngu ngốc, thế này mới chậm rãi nói" Nàng ta trước mắt vẫn không có gì nguy hiểm, chẳng qua, nếu chờ đến khi Cửu vương gia tạo phản cũng không biết được."

"Cái gì?! ~~~~~~~~~" Thanh âm của Vô Hồn sắp đem nóc nhà sốc ngược lên. Tạo phản? Cửu vương gia muốn tạo phản? "Ngươi tên là cái rắm a!" Ảm Đạm moi moi lấy lổ tai của mình, "Nói không chừng nữ nhân kia muốn tìm ngươi, mau đi xem một chút, nếu không ngươi chết ta còn phải nhặt xác cho ngươi, còn phải mua tiền giấy."

Sắc mặt Vô Hồn nháy mắt thay đổi, hoàng cung, là địa phương sâu không lường được, có nhiều người bởi vì tiền đi đầu phục nơi đó, nếu hắn muốn lẻn vào hay rời đi đương nhiên là chuyện rất đơn giản, nhưng nếu là muốn mang theo nàng, sẽ rất khó.

"Muốn thuê người giúp hay không?" Ảm đạm nhìn ra Vô Hồn ngượng nghịu, cười trêu cợt

"Giá có thể coi như tính rẻ cho ngươi một chút, hay là người vẫn chưa kịp cứu ra, bản thân đã bị vướng vào đó, còn nữa, cứu ra rồi trò chơi vẫn chưa chấm dứt đâu.”

Vô Hồn không rảnh bận tâm câu nói cuối cùng kia của Ảm Đạm là có ý gì, cứu người ra rồi không phải xong chuyện sao?

"Bao nhiêu tiền một người?" Vô Hồn nhìn dáng vẻ gian trá của Ảm Đạm trước mắt.

Ảm Đạm đố kị ở phía sau đưa lên một ngón tay. "Một vạn lượng! Ngươi quá quắt rồi!" Vô Hồn tức giận oa oa kêu.

Ảm Đạm cười lắc đầu. Vô Hồn nhìn tên tiểu nhân đáng khinh Ảm Đạm, thử hỏi"Một ngàn lượng?"

Ảm đạm vẫn cười đến đáng khinh,như cũ vẫn là lắc đầu. "Ngươi đừng quá đáng a!" Vô Hồn cắn chặt răng sắp sửa nổi cơn thịnh nộ. "Một lượng." Ảm Đạm cười tủm tỉm báo ra giá. Vô Hồn thiếu chút nữa té nhào trên mặt đất,

"Ngươi đùa bỡn ta sao?"

"Đúng, đúng vậy, chính là đùa giỡn ngươi." Ảm Đạm cười mị mị nhìn Vô Hồn đang phẫn nộ trước mắt,

"Ai bảo ngươi đáng yêu như vậy, chính là muốn đùa giỡn ngươi."

Khóe miệng Vô Hồn co rút lại mãnh liệt súc, từ nhỏ đến lớn, vẫn bị lão ca trêu cợt như vậy, mà mình mỗi lần đều bị hắn cười cợt.

Ánh mắt của Ảm Đạm giờ phút này rõ ràng như đang nói: Tuyệt không có tiến bộ.

"Đi chọn đi, đừng chọn đi hết là được, chừa lại vài người ta còn muốn mở rộng sang nước Bắc Lăng bên kia, nhờ phúc của nữ nhân ngươi, bây giờ qua lại bên kia phi thường tiện lợi.”

Ảm Đạm vuốt cằm của mình cười.

"Nàng không phải nữ nhân của ta!" Vô Hồn giống như mèo bị dẫm phải đuôi, tóc gần như sắp dựng đứng cả lên, cúi đầu gầm thét.

"Phải không? Vậy là ai ở quán lẫu của người ta nói cái gì, ai nha, nữ nhân của ta đối với ta rất tốt." Ảm đạm âm dương quái khí* (kì quái) hắng giọng nhại lại lời của Vô Hồn.

"Ngươi muốn chết!" Vô Hồn nổi giận, chết tiệt, thậm chí ngay cả thứ này cũng nghe lén. Thiên Cơ cục cũng nên đúng mực một chút chứ. "Thật là, ngươi chậm một bước nữa, nàng bận tâm gãy là không là tay trái nha." Ảm đạm bỗng nhiên nghiêm túc nói, Vô Hồn trên không trung dừng ngay, nhảy tới cạnh cửa.

"Trở về cho ngươi thêm tiền, ta đi chọn người!" Nói xong liền không thấy bóng người. Ảm Đạm nhìn cháo đổ đầy bàn đau lòng cực kỳ, " Tiểu tử chết tiệt, trở về sẽ thu thập ngươi." Ảm Đạm đứng dậy đi đến bên giường, nhìn trăm hoa đua nở trong viện cũng lộ ra nụ cười kỳ quái. Người đàn bà kia vẫn không thể chết được, trò chơi của nàng và mình còn chưa bắt đầu đâu. Sao có thể để cho nàng chết dễ dàng như vậy chứ? Lâu như vậy tới nay, lần đầu tiên gặp phải nữ nhân thú vị. Nhờ phúc của nàng, việc làm ăn của mình càng lúc càng thuận lợi. Lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ, trong mắt Ảm Đạm cũng lộ ra ánh mắt hưng phấn, giống như mãnh thú đã tìm thấy con mồi mình ưng ý.

"Chủ Nhân, thiếu chủ tổng cộng mang đi bốn mươi người, tất cả đều là người có chữ Thiên trên lưng.”

Ngay lúc Ảm Đạm đang cười đến đắc ý, có bóng người không tiếng động bay tới phía sau hắn báo một câu.

"Cái gì ——— ——————!!!"

Thanh âm kinh tâm động phách kia của Ảm Đạm vang vọng phía chân trời, tên tiểu tử khốn kiếp, dám mang đi toàn bộ người có chữ Thiên! Mà là bốn mươi người! Toàn bộ vốn liếng của mình a! Đi hơn một nửa! Bóng đen phía sau cười đến không tiếng động, chỉ có thiếu chủ mới có thể chọc Chủ Nhân giận đến như vậy.

"Còn có Chủ Nhân, thiếu chủ đến phòng của ngài, mang đi lệnh bài điều khiển Thiên Cơ cục." Bóng đen có chút bất đắc dĩ, không thể trách được, ai bảo chủ nhân lại đem thứ quan trọng như thế quăng bừa khắp nơi, mặc dù không có người dám lộn xộn, nhưng, có một người dám a. Tiếng kêu thảm thiết kinh tâm động phách kia của Ảm Đạm lại vang vọng phía chân trời. "Xú tiểu tử!! A a a a!!!! Tức chết ta, chờ ngươi trở về, xem ta nhất định chém gãy xương của ngươi." Ảm Đạm kêu thê thảm. Bóng đen ở phía sau lặng lẽ buông tay, lời này hắn đã nghe ít nhất hai mươi lần.

Trong thư phòng Vương Phủ ở Hứa Thành, ngọn nến lay động, hiện ra bóng dáng cô đơn của Hiên Viên Cô Vân. Tờ giấy trên bàn, vẫn là mấy chữ lạnh lung cứng ngắc của những người đó. Muốn gì đó, tự mình tới lấy.

Lạnh lùng nhìn trang giấy này, Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên tức giận lên, đem giấy hung hăng vò thành một cục, sau đó biến thành bụi phấn, ‘Băng’ giáng một quyền lên bàn, thanh âm quỷ dị phát ra từ chiếc bàn bị vỡ đôi.

Một trận đau đớn xuyên tim thấu xương chạy lên não, bi thương, phẫn nộ, sợ hãi nhất nhất hiện lên từ trong mắt Hiên Viên Cô Vân, Phi nhi, Phi nhi của mình, nàng chính là tất cả của mình.

Đứng dậy đi đến bên giường, nhìn bóng đêm yên tĩnh, thân hình Hiên Viên Cô Vân ẩn ẩn run rẩy lên, cái trán gân xanh toát ra, đôi mắt thâm trầm đã xuất hiện những sợi gân đỏ nho nhỏ, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân giờ phút này vặn vẹo, có vẻ dữ tợn vô cùng. Nắm chặt nắm tay, móng tay sớm đã đâm sâu vào da thịt, máu tươi theo khe hở chậm rãi chảy ra, Hiên Viên Cô Vân lại không hề để ý đến. Nếu, Phi nhi của mình có một chút chút sơ xuất gì, như vậy.... Hiên Viên Cô Vân nhìn bóng đêm, cười không tiếng động.

Nụ cười tươi hồn nhiên như khi mới gặp được Nhược Khả Phi. "Phi nhi, nếu nàng bỏ ta mà đi, ta sẽ đem toàn bộ thế giới này chôn cùng nàng." Hiên Viên Cô Vân đưa tay về phía trong ngực của mình, móc ra một cái túi tiền, mặt trên thêu hai chữ Phi Vân, túi tiền Nhược Khả Phi tự tay may cho hắn!

"Như vậy, nàng cũng sẽ không tịch mịch. Ta cũng sẽ đi cùng nàng, khắp thiên hạ đều tuẫn táng cho chúng ta. Có phải rất đồ sộ hay không?" Hiên Viên Cô Vân đem túi tiền nhẹ nhàng để sát vào khuôn mặt, nhắm mắt lại, cười đến trong veo. Ngoài cửa, Diêm Diễm lẳng lặng đứng ở nơi đó. Động tĩnh trong phòng hắn không thể không cảm giác được, lời nói của Hiên Viên Cô Vân hắn cũng không phải không nghe thấy. Hắn muốn cái gì? Nàng muốn cái gì? Mà mình muốn là cái gì? Muốn tự mình đã đáp ứng nàng, ở lại bên cạnh hắn hai năm, nhưng, hiện tại xem ra, ngay cả hai năm đều không cần rồi, Diêm Diễm cúi đầu. Nàng hiện tại, có tốt không? Mình bây giờ đi con đường nào? Là ở lại hay là đi tìm nàng? Đột nhiên, rất muốn, rất muốn nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ cùng một chỗ tươi cười. Hai mắt Diêm Diễm nhắm nghiền, mờ mịt trước nay chưa từng có xuất hiện dâng đầy trong đầu hắn.

"Diêm Diễm." Trong phòng bỗng nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp của Hiên Viên Cô Vân.

"Có ta." Diêm Diễm không hề động, cũng cúi đầu trả lời. "Theo giúp ta, đi mang nàng trở về. Thế nào?" Thanh âm của Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng, cũng là dị thường kiên định.

"Được."Diêm Diễm cũng nhẹ nhàng trả lời.