Trong xe ngựa chỉ còn lại có ấm áp, chậm rãi dừng hôn. Nhược Khả Phi mới ghé vào trên lồng ngực Hiên Viên Cô Vân hỏi: “Vừa rồi ngươi vừa nói gì?”
“Ha ha, còn không phải con tiện nhân kia, muốn uy hiếp ta. Ta hận nhất bị người khác uy hiếp.” Hiên Viên Cô Vân cười, nhưng câu còn lại trong lòng kia không nói ra, người có thể uy hiếp được ta, chỉ có thể là ngươi, tiểu Phi nhi của ta.
“Vậy sao? Nói nghe thử một chút.” Nhược Khả Phi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên cái cằm xinh đẹp của Hiên Viên Cô Vân......
Lúc Nhược Khả Phi vừa mới rời khỏi phủ, Đỗ Vũ liền lập tức phái người đi mời Hiên Viên Cô Vân nói có chuyện quan trọng cần thương lượng. Hiên Viên Cô Vân không để ý đến, Đỗ Vũ phái người mời ba lượt, Hiên Viên Cô Vân không kiên nhẫn mới đi đến phòng nàng.
“Vương gia.” Khi bóng dáng Hiên Viên Cô Vân xuất hiện ở cửa phòng Đỗ Vũ vui mừng nghênh đón. Lúc này đây, nếu mình nắm chắc, về sau Vương gia sẽ thường đến nơi này của mình, thậm chí có khả năng sẽ không nỡ buông tay!
“Nói đi, chuyện gì? Bổn vương bề bộn nhiều việc.” Hiên Viên Cô Vân đứng ở cửa không có ý tứ muốn đi vào.
“Vương gia ~~” Đỗ Vũ đè nén nội tâm bất mãn, ẩn nhẫn nói nhẹ nhàng, “Thiếp thân muốn tìm Vương gia thương lượng một việc.”
“Nói.” Trong mắt Hiên Viên Cô Vân thật sâu là không kiên nhẫn cùng khinh thường làm cho trong lòng Đỗ Vũ càng căm tức hơn, vì sao Vương gia lại dùng thái độ này đối với mình! Trong lòng hắn con tiện nhân kia quan trọng như vậy sao? Càng nghĩ càng thấy không cam lòng cùng khó chịu!
“Vương gia, ngài không sợ chuyện muội muội nữ giả nam trang lọt vào trong tai của hoàng thượng ư? Đây chính là tội chết a.” Đỗ Vũ cắn chặt răng, giọng điệu cay nghiệt đã cố gắng đè nén, nói.
Bất chợt, mắt Hiên Viên Cô Vân đáy mắt lạnh xuống, không khí xung quanh giống như bị đông kết lại. Đỗ Vũ không khỏi có chút phát run, thậm chí thấy có chút hối hận bởi những lời mình vừa nói. Con tiểu tiện nhân nữ giả nam trang kia mới ra khỏi cửa chỉ mình ả biết. Vốn định gọi Vương gia tới là dùng việc này làm một chút lợi thế hảo hảo mà đàm phán một phen, không nghĩ tới cục diện lại như vậy.
“Vương gia, thiếp thân, không, không phải ý tứ kia.” Đỗ Vũ lắp bắp muốn làm dịu đi một chút không khí hiện tại.
“Vậy sao? Vậy là ý của ngươi là gì?” Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười, nở nụ cười sáng lạn ấm áp, Đỗ Vũ nhìn ngẩn ra. Tuấn mỹ thiên hạ như thế, có thể nào không động lòng người.
“Không, không có ý gì. Thiếp thân chính là rất muốn nhìn thấy Vương gia mà thôi.” Đỗ Vũ đỏ mặt.
“Nga, hiếm khi được ái thiếp khổ tâm a. Ha ha, bất quá, bổn vương bây giờ còn có chuyện phải xử lý, đợi xử lý xong lại tới tìm ngươi, được không?” Hiên Viên Cô Vân mỉm cười, cứ như vậy nhìn chằm chằm Đỗ Vũ.
Đỗ Vũ nhìn nụ cười xinh đẹp của Cô Vân, hoàn toàn thất thần bị chìm đắm ở bên trong, chính là theo bản năng vẫn gật đầu lia lịa. Đợi nàng phục hồi tinh thần lại, cửa đã không có bóng dáng của Hiên Viên Cô Vân.
“Vương gia ~~” Đỗ Vũ đuổi theo ra tận cửa, nhìn bóng lưng đi xa, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Thật hy vọng nụ cười sáng lạn kia là dành cho chính mình......
“Ả uy hiếp ta.” Hiên Viên Cô Vân ôm Nhược Khả Phi, ở bên tai của nàng khẽ cắn, “Nàng nói xem, ả ta không ngoan nữa phải không?.”
“Cho nên?” Nhược Khả Phi nắm tay Hiên Viên Cô Vân, cười hỏi.
“Cho nên a, ta liền suy nghĩ là nên độc chết ả, hay nên trực tiếp cắt đầu lưỡi.” Hiên Viên Cô Vân làm ra vẻ buồn rầu, thấp giọng hỏi.
” Nhưng nàng ta là sườn phi của ngươi, ngươi tính sao.” Nhược Khả Phi mím môi nhỏ giọng cười rộ lên.
” Hừ ~~” Hiên Viên Cô Vân nhíu nhíu mày, tùy ý nói, “Vậy cắt đầu lưỡi ả ta nhé. Không tốt, toàn là máu, sử dụng độc làm quên đi. Phi nhi, nàng nói đượcc không?”
“Ha ha, tùy ngươi tính toán a.” Nhược Khả Phi thản nhiên trả lời.
“Ừm.” Hiên Viên Cô Vân cũng không nói nữa, chỉ ôm Nhược Khả Phi hai mắt nhắm nghiền. Thật sự là một ngày không thấy tiểu Phi nhi của mình, cảm giác thế giới cũng không giống nhau.
Mà Tiểu Vũ cùng Diêm Diễm đi xe ngựa khi ra khỏi thành gặp một chút phiền toái, một người xinh đẹp đang đứng ở trước xe ngựa của bọn hắn. Xa phu dừng lại lập tức, xe ngựa đột nhiên dừng làm cho Tiểu Vũ thiếu chút nữa bị đụng đầu.