Ảm Đạm lộ ra một nụ cười châm chọc, thì ra ngay khi ở trong mộng trong tiềm thức, nàng vẫn có thể cảm giác mình không phải là Cô Vân, nói cách khác bây giờ nàng chỉ có ở trong giấc mộng mới là tĩnh táo, thật đúng là buồn cười.
Nhưng, nếu tiếp tục như vậy nữa, nàng thật sự phản kháng ý niệm vốn vô cùng sâu kia. Xem ra, ngày mai lại phải đến gặp Nhan Thanh Thập Cửu.
"Cô Vân ~~" Nhược Khả Phi vẫn là cau chặt mày, thần sắc trên mặt thật là thống khổ, Ảm Đạm căng thẳng trong lòng, có phần không thoải mái.
"Không cho phép kêu." Ảm Đạm cúi đầu nói thầm, kế tiếp bá đạo đem môi chụp lên đôi môi mềm mại của Nhược Khả Phi, cúi đầu đem thanh âm Nhược Khả Phi đè ép xuống.
Sáng sớm hôm sau, Ảm Đạm cùng Nhược Khả Phi ăn điểm tâm, dặn dò nàng không được đi ra khỏi nhà gỗ trong phạm vi một dặm, chỉ nói là đi ra ngoài làm việc. Lại dặn dò nàng không nên lộn xộn, phải cẩn thận đứa nhỏ trong bụng. Nhược Khả Phi mỉm cười đưa mắt nhìn Ảm Đạm rời đi mới xoay người trở về nhà.
Mà Ảm Đạm trực tiếp trở về phủ đệ của mình, trong sân, Nhan Thanh Thập Cửu đang ở đó.
"Chủ Nhân." Nhan Thanh Thập Cửu cẩn thận chào hỏi, Chủ Nhân cũng thật sự là thay đổi thất thường, lần trước bắt mình ngày đêm nghiên cứu thuốc làm cho thân thể người ta suy yếu, qua vài ngày sau lại nói tạm thời không cần đến. Lần này tới tìm mình lại là chuyện phiền toái gì đi.
"Thập Cửu, nàng có... có thể sẽ đột nhiên nhớ tới tất cả chuyện trước kia hay không?" Ảm Đạm bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng hỏi ra chuyện mình bây giờ muốn biết nhất. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, mình không muốn nàng nhớ tới chuyện trước kia, chuẩn xác mà nói không muốn để cho nàng biết mình không phải Cô Vân!
Lý do?
Không có bất cứ lý do nào, tâm lý chính là muốn làm như vậy! Cũng có thể nói là một loại bản năng, bản năng kỳ quái......
"Này, theo lý mà nói chắc là không." Nhan Thanh Thập Cửu trả lời có chút lo lắng, theo lý mà nói những thuốc kia đủ để khống chế một người khi còn sống. Nhưng không bài trừ loại người có ý chí mạnh mẽ phi thường có thể sẽ bài xích. Bởi vì trong sách của những tộc trưởng đời trước dường như có ghi lại một người ý chí rất mạnh đã phá giải vu thuật của ông, phải trả giá rất nặng nhưng vẫn là thật sự bài trừ.
"Ta muốn là câu trả lời khẳng định." Mắt Ảm Đạm lạnh lẽo, trong giọng nói rõ ràng là sốt ruột không nhịn được.
Nhan Thanh Thập Cửu nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới thật cẩn thận hỏi: "Chủ Nhân, có phải vị cô nương kia xuất hiện cái gì dị thường hay không?"
Ảm Đạm không hề trả lời, chính là trở về trạng thái trầm mặc. Nhan Thanh Thập Cửu vừa thấy liền lập tức hiểu được, nhất định là vì trên người nử nhân kia xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho Chủ Nhân có chút bất an.
"Như thế này, Chủ Nhân, ngài đem hoa này cắm ở trong phòng là được, sau khi hoa khô tiếp tục đến thay ở chỗ ta. Nhất định sẽ không để cho nàng nhớ tới cái gì." Nét mặt Nhan Thanh Thập Cửu tràn đầy tự tin, trên kệ đồ ở phía sau lấy ra hoa tươi màu đen đưa cho Ảm Đạm.
Ảm Đạm như không muốn vươn tay, chỉ nhăn mày lại hỏi: "Ngươi không phải đã nói hoa này không tốt sao?"
"Đó là hoa khô, Chủ Nhân, đây là hoa tươi, chỉ biết tăng mạnh hiệu quả vu thuật, đối với thân thể người không có thương tổn gì, chỉ là khó coi một chút." Nhan Thanh Thập Cửu kiên nhẫn giải thích.
Ảm Đạm nhận lấy hoa tươi, xoay người rời đi.
"Chủ Nhân, nếu hoa khô lại đến thay là được." Nhan Thanh Thập Cửu hướng bóng dáng của Ảm Đạm nói thêm.
Ảm Đạm không quay đầu lại cũng không nói chuyện, chỉ cầm hoa tươi rời đi.
Khi rừng cây quen thuộc xuất hiện ở trong mắt Ảm Đạm, thì tia lạnh lẽo xuất hiện trong mắt Ảm Đạm chậm rãi hòa tan ra.
Đi từ từ về hướng phòng ở, đứng cửa xa xa nhìn bóng hình xinh đẹp một chút. Đi vào chỉ thấy Nhược Khả Phi ngồi ở trên ghế mỉm cười nhìn mình.
"Cô Vân ~~" Nhược Khả Phi mỉm cười đứng dậy đón hắn.
"Bên ngoài lạnh lẽo, sao nàng không vào đi?" Ảm Đạm vuốt tay nhỏ bé hơi lạnh của Nhược Khả Phi, có chút trách cứ hỏi.
"Chờ ngươi a." Nhược Khả Phi tự nhiên đến gần rồi ôm chầm lấy hắn.
Ảm Đạm cười, lôi kéo Nhược Khả Phi vào phòng, trước tiên đem Nhược Khả Phi ấn quay về trên ghế ngồi xuống, sau đó đi tìm bình hoa,đem hoa tươi màu đen cắm ở trong bình.
"Đây là dùng để an thần, đối với nàng cùng đứa nhỏ trong bụng nàng đều rất tốt." Ảm Đạm quay đầu mỉm cười nhìn Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi nhìn hoa tươi màu đen trên bàn kia, trong mắt hiện lên một tia thần sắc kỳ quái, lại lập tức biến mất không thấy gì nữa, mà Ảm Đạm không nhìn thấy gì cả.
"Hoa này, màu sắc thật kỳ quái." Nhược Khả Phi nhìn bó hoa tươi trên bàn nhẹ nhàng nói, trong mắt có chút nghi hoặc.
"Ừm, màu sắc là có chút kỳ quái, nhưng rất tốt cho nàng và con." Ảm Đạm mỉm cười đi tới bên người Nhược Khả Phi, tự nhiên cúi đầu hôn trán của nàng.
"Cô Vân." Nhược Khả Phi bỗng nhiên ôm cổ Ảm Đạm
"Làm sao vậy?" Ảm Đạm cười.
"Ngươi yêu ta sao?" Nhược Khả Phi nhìn ánh mắt Ảm Đạm nghiêm túc hỏi.
"Ta yêu nàng." Ảm Đạm không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp nói ra, ôm Nhược Khả Phi hôn lên môi của nàng thật sâu. Chỉ có chính hắn biết, đây không phải đang giúp Hiên Viên Cô Vân trả lời. Này, dường như là thanh âm sâu trong tâm linh của chính mình. Là mình nghiêm túc đáp trả.
"Ta muốn đi ra ngoài đi một chút." Hai người tách ra, Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Ảm Đạm nói thật nhỏ.
"Ừm, được." Ảm Đạm kéo tay Nhược Khả Phi qua " Trong rừng lá cây rơi xuống đầy đất, một tầng thật dày, giẫm lên đi phát ra âm thanh kỳ quái rất nhỏ. Ảm Đạm một tay ôm bả vai Nhược Khả Phi, một tay đỡ lấy bàn tay nhỏ bé của Nhược Khả Phi, chậm rãi bước chậm ở trong rừng. Bỗng nhiên một con thỏ màu xám mạnh mẽ thoáng qua trước mặt hai người. Nhược Khả Phi ngẩn ra, nhìn theo con thỏ biến mất xuất thần.
"Cô Vân ~~~" Nhược Khả Phi nhìn lá rụng tung bay nhẹ nhàng mở miệng.
"Làm sao vậy" Ảm Đạm quay đầu mỉm cười nhìn Nhược Khả Phi ôn nhu hỏi.
"Còn nhớ lúc ở Hứa Thành ngươi dẫn ta đi săn bắn không? Bắn con thỏ kia." Nhược Khả Phi rũ mắt xuống, trong mắt đều là lo lắng, "Ngươi tự tay nướng cho ta ăn."
"Nhớ rõ, làm sao có thể không nhớ chứ." Ảm Đạm cười rộ lên, "Khi đó dùng là Kim cung của ta, nhưng là hiện tại không mang cung, bất quá, ta có biện pháp."
Nhược Khả Phi nhìn chằm chằm Ảm Đạm, nghi hoặc trừng mắt nhìn.
"Ngươi xuống." Ảm Đạm cẩn thận buông Nhược Khả Phi xuống, nhặt lên một khối cục đá nhỏ, người bay lên trời, lại đạp trên lên thân cây bên cạnh mượn lực đi xa. Một lát đã bắt con thỏ trở lại bên người Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi ngạc nhiên nhìn con thỏ trong tay Ảm Đạm, chính là trên mặt có cái động tròn nhỏ đang chảy máu. Là do hòn đá nhỏ vừa rồi trong tay đục lỗ lên đầu con thỏ.
"Còn muốn ăn gì không?" Ảm Đạm mỉm cười nhìn Nhược Khả Phi kinh ngạc.
"Ta muốn ăn cái gì ngươi đều có thể làm ra sao?" Nhược Khả Phi trừng mắt, khóe mắt đều là ý cười.
"Ừm, đương nhiên." Ảm Đạm cười có thản nhiên sủng nịch.
"Ta đây muốn ăn ngươi thì sao?" Nhược Khả Phi nhướng mày, đôi mắt sáng trong nhìn Ảm Đạm.
"Đương nhiên cũng có thể." Ảm Đạm cười ha hả, cúi đầu, lộ ra cổ của mình, "Cho nàng ăn."
"Hừ." Nhược Khả Phi giận dữ một tiếng, nhào tới thật sự một ngụm liền cắn đi xuống, nhưng không có thật sự dùng sức. Ảm Đạm cảm nhận được trên cổ ngứa, lại nhịn không được cười lợi hại hơn. Giờ phút này tại trước mắt mình chỉ là tiểu nữ nhân, chỉ là tiểu nữ nhân làm cho mình đau lòng.
"Đi thôi. Trở về ta nướng cho nàng ăn." Ảm Đạm một tay nhấc con thỏ, một tay kéo Nhược Khả Phi bước chậm đi hướng nhà gỗ. Bên cạnh nhà gỗ có giếng, Ảm Đạm lưu loát lột da con thỏ. Mà Nhược Khả Phi mỉm cười ngồi ở một bên nhìn Ảm Đạm làm con thỏ.
"Cô Vân, ta chưa từng nghĩ tới, ta cùng ngươi sinh hoạt chung một chỗ như vậy, cứ ngỡ rằng là mộng." Trong mắt có chút mê man, nhìn về phía xa, nhẹ tay đặt ở trên bụng của mình, không nghĩ tới mình cũng có một ngày làm mẹ.
"Cho ta cắn một ngụm xem có phải đang nằm mơ hay không?" Ảm Đạm ngẩng đầu nhìn Nhược Khả Phi vui cười.
"Mới không cần." Nhược Khả Phi vươn tay sống chết nhéo mặt Ảm Đạm, cười hỏi, "Có đau hay không?"
"Đau." Ảm Đạm méo miệng nghẹn ra một chữ.
"Đau là được rồi, vậy ta không phải đang nằm mơ." Nhược Khả Phi mím môi nở nụ cười.
"Tốt lắm, đừng làm rộn, rửa xong rồi, đi thôi, đi vào." Ảm Đạm cười khổ lắc lắc đầu, đứng dậy.
"Ta lấy khăn cho ngươi lau tay." Nhược Khả Phi cười xoay người bước vào phòng. Vừa mới vào phòng, mùi hoa kỳ quái thản nhiên lại bay tới. Nhược Khả Phi đưa mắt nhìn hoa tươi màu đen trên bàn, không ngừng cũng không hề nói chuyện, chỉ thẳng tắp đi về hướng khăn mặt treo trên tường kia.
"Khi nào thì mang ta đi du ngoạn a? Buồn chết rồi." Nhược Khả Phi trực tiếp ném khăn mặt cho Ảm Đạm, hướng trên mặt của hắn ném đi, ý bảo bất mãn của mình.
"Ai nha." Ảm Đạm không có vươn tay ra tiếp, tùy ý khăn mặt bay đến trên mặt mình. Nhìn thấy Nhược Khả Phi lại cười đến vui vẻ.
"Ngươi thực ngốc." Nhược Khả Phi bước lên đem khăn mặt trên mặt Ảm Đạm cầm xuống.
"Nàng cũng ngốc." Ảm Đạm vừa cười vừa nói.
"Đi, nướng thỏ đi." Nhược Khả Phi dựng thẳng mày ra lệnh.
"Được." Ảm Đạm nhún vai, cầm con thỏ đi tới một bên. Ánh mắt Nhược Khả Phi thản nhiên nghiêng mắt nhìn qua hoa tươi màu đen trên bàn, trong mắt kia có chút gợn sóng không ai hiểu.
"Hai ngày nữa mang nàng đi ra ngoài được rồi." Ảm đạm trong tay bận việc, không có ngẩng đầu, hứa với Nhược Khả Phi.
"Ừm, được." Nhược Khả Phi nhìn bóng lưng Ảm Đạm cúi đầu đáp ứng, khóe mắt lại nhìn hoa tươi màu đen kia không hề động. Ban đêm, trong nhà gỗ lẳng lặng, chỉ có ngọn nến ở nhẹ nhàng cháy, Nhược Khả Phi gục xuống bàn không hề động, tiếng hít thở vững vàng vang lên, mà Ảm Đạm ngồi ở đối diện với nàng, ôn nhu nhìn người trước mắt.
"Ngươi tới, chỉ vì muốn nói lời này thôi sao?" Thanh âm của Ảm Đạm cúi đầu vang lên, khóe mắt liếc về phía cửa sổ.
"Vì sao ngươi điểm yếu huyệt ngủ của nàng? Ngươi đang sợ cái gì?" Thanh âm trêu tức của Vô Hồn vang lên.
Ảm Đạm trầm mặc không nói gì.
"Bảo ta làm gì? Ta tới xem nàng, kết quả ta nhìn thấy cái gì, một bộ dáng thật ấm áp. Đáng tiếc, đây tất cả cũng không phải là thật, nụ cười của nàng không phải đối với ngươi, " Vô Hồn châm chọc nói.
"Ngươi tới, chỉ vì muốn nói lời này sao?" Ảm Đạm mắt lạnh xuống, thản nhiên nói.
"Nếu, ta tới là vì đổi ý rồi, muốn cho chính mình thay thế Cô Vân" Vô Hồn đứng ở bên cửa sổ lạnh lùng nhìn Ảm Đạm mặt không biểu tình. Ảm Đạm trầm mặc như trước không nói gì, ánh mắt chính là nhìn khuôn mặt Nhược Khả Phi kia điềm tĩnh không nói gì.
"Lão ca......" Vô Hồn sâu kín mở miệng.
"Hiện tại, đã muộn rồi.." Ảm Đạm chậm rãi thốt ra những lời này, "Hiện tại không thể để cho ngươi mang nàng đi."
Đồng tử Vô Hồn bỗng nhiên phóng đại, nhìn Ảm Đạm trong mắt băng lãnh lại có lo lắng, mà ánh mắt hắn giờ phút này lại đang đặt ở trên người Nhược Khả Phi.
"Ha ha ~~~ ha ha ~~~" Vô Hồn đột nhiên nở nụ cười, cười trào phúng, cười đau khổ, cười nước mắt đều sắp rơi ra.
Ảm Đạm không hề nhúc nhích, chỉ ngồi ở chỗ kia lẳng lặng nhìn Nhược Khả Phi, bỗng nhiên vươn tay đến nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, động tác đó là ôn nhu như vậy, luyến ái như vậy.
" Người không tin vào tình yêu, cho rằng yêu là vô dụng, lại có thể cũng sẽ yêu người khác, " Vô Hồn cười chua xót, cười nước mắt đều sắp tuôn ra, chẳng qua sáng quắc nhìn Ảm Đạm cứ thế nói.
Ảm Đạm không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đắm chìm tại đoạn thời gian những ngày tháng sống cùng nàng. Nàng mỉm cười ngọt ngào, nàng gắt gao dựa sát vào mình, nàng dùng sức nhéo ngực của mình, nàng ỷ lại lôi kéo tay của mình, nụ hôn của nàng khi thì nóng bỏng khi thì ôn nhu. Tay Ảm Đạm chậm rãi cầm tay nhỏ bé Nhược Khả Phi.
"Ngươi đã yêu nàng? Ngươi đã yêu nàng?" Vô Hồn cười điên cuồng, đem ý nghĩ của mình nói ra, giọng điệu cũng phức tạp. Có chua xót, có đau đớn, có do dự, có bi ai, có tức giận, lớn hơn nữa là khiếp sợ!!! Mình thật không ngờ, như thế nào cũng không nghĩ ra. Người hoàn mỹ vô hạn, sẽ không vì chuyện chung quanh hoặc vì người khác có một tia dao động, lại có thể đi yêu! Lại có thể thật sự yêu!!!
"Ta, không, biết." Ảm Đạm chậm rãi nói, không quay đầu nhìn Vô Hồn, chỉ sáng quắc nhìn Nhược Khả Phi, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé, mình chỉ biết là, không bao giờ muốn bàn tay này ra nữa.
"Không biết là có ý gì" Vô Hồn cười khổ, hỏi.
"Không biết là không biết, chỉ biết là, không muốn thả nàng đi thôi" Ảm Đạm tay di động đến trên đầu Nhược Khả Phi, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
"Nàng, yêu không phải ngươi!" Vô Hồn tăng thêm giọng điệu, từng chữ từng chữ dị thường rõ ràng nặng nề nói, "Ngươi rốt cuộc hiểu hay không? Hiểu như thế nào đi yêu một người hay không?"
"Cần biết sao?" Ảm Đạm cười khẽ, trong mắt lại chỉ nhìn Nhược Khả Phi.
"Ngươi phải biết rằng nàng hiện tại cười là đối với một người khác, ngươi bây giờ có được nàng tất cả đều là ngươi trộm đến! Trộm đến! Nếu có ngày nàng tỉnh lại, ngươi nói sẽ như thế nào?!" Vô Hồn giận trợn trừng hai mắt, tức giận đem những lời này gào thét ra.
"Sẽ không!" Ảm Đạm lạnh lùng cắt đứt lời nói Vô Hồn, kiên quyết nói, "Ta sẽ không để cho nàng nhớ tới tất cả."
"Ha ha ~~" Vô Hồn nở nụ cười khổ, "Ngươi phải làm một người thế thân cả đời? Bị nàng coi trở thành người kia để yêu sao?"
Ảm Đạm không nói gì, nhưng trong mắt nổi lên gợn sóng không hiểu.
"Buông tay đi, lão ca, nàng yêu không phải ngươi, như vậy nàng là không chân thật, ngươi muốn sống ở trong mộng cả đời sao?" Vô Hồn dứt lời này, bỗng nhiên mạnh mẽ cả kinh, nhớ lại lúc lấy lửa tinh túy ở trên cầu treo, trong sương mù day đặt kia, lão ca thấy cái gì?
"Ngươi, đi đi." Ảm Đạm nhắm mắt lại, chậm rãi nói ra những lời này.
"Lão ca, ta muốn hỏi ngươi một chuyện." Vô Hồn nhìn Ảm Đạm nhắm mắt lại, chăm chú hỏi.
"Ngươi muốn hỏi cái gì? Nói đi." Ảm Đạm mở mắt ra, tay nhẹ trượt đến trên mặt Nhược Khả Phi, vuốt ve thật cẩn thận.
" Khi ngươi ở trên cầu treo trong cấm địa Bắc Lăng đã nhìn thấy gì?" Vô Hồn hỏi xong gắt gao nhìn mặt Ảm Đạm, muốn nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
"Ngươi muốn biết?" Ảm Đạm quay đầu nhìn Vô Hồn, bỗng nhiên lộ ra giọng cười mỉa mai, "Không nói cho ngươi biết."
"Ngươi." Vô Hồn oán hận cắn cắn môi, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ngươi tìm được hai người bọn họ phải không?" Ảm Đạm quay đầu nhìn Vô Hồn, cúi đầu cười rộ lên, "Ngày kia ta sẽ mang nàng đi Tĩnh Sơn du ngoạn, để cho bọn họ tới đi."
"Ngươi muốn làm gì?" Vô Hồn nhìn nụ cười thần bí khó lường trên mặt Ảm Đạm, trong lòng căng thẳng.
"Đến lúc đó sẽ biết." Ảm Đạm cười rực rỡ, thản nhiên nói, "Ngươi đi nói cho người nọ, tới xem nàng hay không là do hắn a. Nhìn hắn có nghĩ là thấy nàng rồi, Phi nhi của hắn nha." Ảm Đạm trong mắt tất cả đều là lạnh nhạt cùng mị hoặc.
Vô Hồn mặt nhăn mày nhíu, cắn cắn môi, xoay người qua, cúi đầu thốt ra một câu: "Ngươi, ngươi sẽ phải hối hận." Dứt lời, biến mất trong đêm tối.
Hối hận sao? Trên mặt Ảm Đạm lộ ra nụ cười nhợt nhạt, hối hận là cái gì? Mình làm cái gì cũng không biết hối hận. Trước kia sẽ không, hiện tại sẽ không, tương lai càng sẽ không.
Ảm Đạm xoay người, đi tới bên cửa sổ, nhìn đêm đen nhánh, ánh mắt cũng tối sầm xuống. Ngày ấy, mình ở trên cầu treo đã thấy. Là nàng! Nhìn qua lại là nàng ở đang cười với mình, nàng vươn tay với mình, mình đẩy tay nàng ra, nhưng là nàng lại vươn tay lần nữa. Bản thân mình lúc đó đang nghĩ những thứ gì? Khi đó mình thực phẫn nộ, thực phiền chán khi thấy hình ảnh như vậy. Hiện tại, dường như minh bạch thứ gì đó, thì ra, mình ngay từ đầu đã mong được nàng vươn tay đối với mình sao?
Nhẹ nhàng đóng cửa sổ, Ảm Đạm nở nụ cười, xoay người đi về hướng Nhược Khả Phi gục xuống bàn, thật cẩn thận bế lên, đi đến bên trong phòng. Đem Nhược Khả Phi đặt ở trên giường, Ảm Đạm nhìn nàng không có cử động nữa, chỉ lẳng lặng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Nhược Khả Phi. Thật lâu sau cầm tay nàng, nhẹ nhàng đặt ở môi của mình. Thế thân sao? Thì tính sao? Đối với mình cười là giả sao? Thì tính sao? Mình không muốn buông đôi tay này ra, mình không muốn cho nàng rời khỏi bên cạnh mình.
"Cô Vân!!!" Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lời vô nghĩa, nhíu chặt mày Ảm Đạm cam thấy tim mình đau nhói.
Ảm Đạm vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mày nhíu chặt của Nhược Khả Phi, muốn làm cho nó giãn ra, lại nhưng làm sao cũng không được.
"Cô Vân ~~~ Cô Vân ~~~" Nhược Khả Phi vẫn còn đang thì thầm những lời vô nghĩa.
"Không cho phép kêu, không cho phép kêu!" Ảm Đạm có chút chán nản, cũng bò lên giường, nằm ở bên người Nhược Khả Phi ôm chặt lấy thân mình nàng.
Giờ phút này Vô Hồn lắc mình vào một gian phòng mờ mờ.
"Ngày kia hắn muốn dẫn nàng đi ra ngoài? Hắn nói cho ngươi biết điều này?" Diêm Diễm cau mày xác nhận.
"Phải, hôm nay cũng không có người theo dõi ta." Vô Hồn cũng cau chặt mày, lão ca riêng tự nói với mình. Hơn nữa biết rõ mình đã tìm được Hiên Viên Cô Vân cùng Diêm Diễm, nhưng cũng không có phái người theo dõi đến, điều này biểu hiện cho cái gì? Hắn có kế hoạch, có nắm chắc rồi?
"Ngày kia tốt nhất không cần đi."Diêm Diễm nói xong ý nghĩ của chính mình.
"Đúng, hắn sớm đã có chuẩn bị cho nên mới để cho ta nói cho ngươi biết." Vô Hồn ngồi xuống, mặt trầm như nước.
"Đi, vì sao không đi." Hiên Viên Cô Vân híp mắt, trong mắt hiện lên nét bạo ngược. Mình đã sớm vừa giận vừa nóng nảy. Nữ nhân của mình ở trong lòng một người đàn ông khác, còn đem người nam nhân kia trở thành mình, cười với mình. Mình cũng sắp điên rồi. Muốn lập tức liền phóng đến đó đem nàng cướp về. Phi nhi của mình, chỉ có thể chính mình chạm vào nàng, chỉ có thể chính mình hôn nàng ôm nàng. Tên vô liêm sỉ kia, mình tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.
Vô Hồn ngồi ở một bên nhìn trong mắt Hiên Viên Cô Vân hiện lên bạo ngược cùng lãnh khốc, vừa quay đầu, trên mặt tất cả đều là thần sắc phức tạp. Một bên là nữ nhân mình yêu nhất, một bên là đại ca mình yêu nhất. Bất kể là bên nào, mình cũng không hy vọng bọn họ xảy ra chuyện. Ngay từ đầu lão ca là vì mình mới làm như vậy a? Nhưng, thật đúng là châm chọc, người chưa bao giờ biết yêu là như thế nào như hắn, lại dính sâu vào, mất đi bản thân. Hắn so với mình còn điên cuồng hơn, không có lý trí hơn. Mình thật sự từng một lần hoài nghi, người kia, đó có thật là đại ca cho tới nay luôn lạnh nhạt của mình sao? Trong mắt của hắn cho tới bây giờ không có cái gì là không bỏ xuống được, chỉ nhìn không khí. Chỉ có thời điểm nhìn thấy mình, trong mắt mới có gợn sóng, mà bây giờ! Trong mắt của hắn tất cả đều là nàng!
"Nhưng ta muốn đi gặp người kia một chút trước." Trên mặt Hiên Viên Cô Vân lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Ai?" Hai người đồng thanh hỏi.
"Chính là người cứu chúng ta." Hiên Viên Cô Vân cong cong khóe miệng. Trong lòng mặc dù phẫn hận đối với Ảm Đạm, nhưng mình cũng hiểu được, mình không phải là Hoàng thượng, hơn nữa nước xa không cứu được lửa gần. Rất không cam lòng! Nhưng....
Sáng sớm hôm sau, Nhược Khả Phi tỉnh lại chính là cảm giác không khoẻ một trận, quay đầu mới phát hiện người bên cạnh đang ôm mình thật chặt.
"Cô Vân ~~~" Nhược Khả Phi nhẹ giọng kêu gọi, vươn tay lắc lắc người còn ngủ say bên người nhíu chặc mày.
"Hửm ~~" Ảm Đạm chậm rãi tỉnh lại, trợn mắt liền nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Nhược Khả Phi.
"Thức dậy đi." Nhược Khả Phi cười ôn nhu.
"Ngủ tiếp đi." Ảm Đạm tham luyến mềm mại ấm áp trong lòng, không muốn dậy.
"Nhưng, ta không muốn ngủ a, không mệt nhọc." Nhược Khả Phi nháy đôi mắt.
"Nhưng ta lại muốn ngủ a." Ảm Đạm ôm Nhược Khả Phi, vùi đầu vào trong cổ nàng, nhẹ nhàng cắn cắn. Trong lòng ấm áp, khi nào thì mình đã quen bên người có sự tồn tại của nàng rồi, nghe hơi thở trầm ổn của nàng bên người mình, mình lại cũng có thể ngủ an ổn như thế.
Chưa bao giờ ngủ cùng ai có thể ngủ thật sự. Nhưng, có nàng bên người, thật sự rất an tâm. Buổi sáng mình lại có thể không hề phát hiện nàng tỉnh lại.
"Thật là, vậy ngủ tiếp đi." Nhược Khả Phi sủng nịch sờ sờ mặt Ảm Đạm, đến gần trong ngực của hắn, nhắm mắt lại.
"Phi nhi ~~~" Ảm Đạm bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng.
"Làm sao vậy?" Nhược Khả Phi không mở mắt ra, chỉ miễn cưỡng hỏi.
"Ta, yêu nàng. Thật sự rất yêu nàng." Thanh âm trầm thấp của Ảm đạm vang lên ở bên tai Nhược Khả Phi.
"Ta biết, ta biết a, thật là." Nhược Khả Phi có lệ khoát tay áo, đem Ảm Đạm bỏ sang một bên không hề để ý tới.
Trên mặt Ảm Đạm hiện lên nụ cười ôn nhu. Người trước mắt thật sự có biết không? Biết mình yêu nàng. Nàng, thật sự có biết không? Ôn nhu cười có thoáng nét tịch mịch. Hai người rốt cục rời khỏi giường dùng qua điểm tâm.
"Ta đi ra ngoài có việc, nàng không nên chạy loạn........"
Ảm Đạm vuốt tóc Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nói, lời còn chưa nói hết, Nhược Khả Phi liền nói tiếp theo, "Chỉ có thể đi quanh một dặm ở cánh rừng này, trong bụng ta có đứa nhỏ không thể chạy loạn, đúng không?"
"Ha ha, đúng." Ảm Đạm cúi đầu ở trên trán Nhược Khả Phi ấn xuống một nụ hôn, vừa lòng cười cười thế này mới ra cửa.
Nhược Khả Phi đưa mắt nhìn bóng lưng Ảm Đạm biến mất ở trong rừng, thế này mới xoay người trở lại bên cạnh bàn, lẳng lặng ngồi xuống nhìn chằm chằm hoa tươi màu đen sắp héo rũ kia. Chậm rãi vươn tay đem hoa màu đen nắm ở trong tay, cẩn thận nhìn lên. Dần dần, ánh mắt Nhược Khả Phi trầm xuống. Đóa hoa ở trong tay chậm rãi bị dập nát, hoa dập nát chậm rãi bay xuống trên mặt đất.
Khi Ảm Đạm cầm hoa tươi màu đen mới mẻ trở về, đẩy cửa ra nhưng không nhìn thấy bóng dáng Nhược Khả Phi. Ảm Đạm dừng một chút nghi hoặc nhìn trong phòng một chút, không có ai!
Trong lòng Ảm Đạm trầm xuống, mắt lạnh lẽo vứt hoa xuống. Người đâu? Vì sao không thấy nàng. Ảm Đạm chậm rãi rảo bước vào buồng trong, liếc mắt nhìn quanh, tất cả như thường.
Chỉ là, không có bóng dáng nàng! Bỗng nhiên Ảm Đạm cảm giác được dị thường ở phía sau, nhíu mày, toàn thân đề phòng. Cửa bị đóng lại mạnh mẽ, Ảm Đạm lại nở nụ cười.
"Ngươi đã trở lại."
Ảm Đạm bị người từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy, thanh âm của Nhược Khả Phi mềm mại vang lên.
"Ừm, ta đã về."
Ảm Đạm vươn tay cầm tay Nhược Khả Phi, nở nụ cười. Còn muốn dọa mình một chút sao? Thật là một vật nhỏ bướng bỉnh.
"Đây là cái gì?" Nhược Khả Phi xoay người đến phía trước Ảm Đạm, nghi hoặc nhìn hoa tươi màu đen trong tay hắn, "Tại sao lại lấy hoa này trở lại, màu đen, ta không thích."
"Hoa trong phòng tàn rồi, thay mới a." Ảm Đạm ha ha cười rộ lên, "Trong bụng nàng có hài tử, cũng không thể quá tùy ý nha."
"À!!!" Nhược Khả Phi thản nhiên đáp một câu, nhưng vẫn hơi hơi nhíu lại mày, "Ta không thích sắc hoa này. Màu đen, đại biểu cho tội ác."
"Nhưng đối với thân thể ngươi mới có lợi a." Ảm Đạm bất đắc dĩ cười cười.
"À, được thôi ~~" Nhược Khả Phi vẫn là thản nhiên đáp, lơ đễnh. "Ta đi cắm đây."
Ảm Đạm mở cửa đi ra gian ngoài, đi đến bên cạnh bàn, lại đột nhiên thấy một cỗ thản nhiên mùi máu tươi. Đây là có chuyện gì? Ảm Đạm cúi đầu xem xét ở chung quanh, không có bất kỳ dị thường, nhưng mùi máu tươi rất nhạt lại chân thật tồn tại, có người đã tới? Không đúng, không có khả năng. Có người đã tới làm sao có thể không kinh động những người canh giữ ở bên ngoài kia? Nhưng mùi máu tươi này là từ đâu đến?
"Làm sao vậy?" Nhược Khả Phi nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hành động dị thường của Ảm Đạm.
"Không, không có gì." Ảm Đạm xoay người thản nhiên cười cười, che dấu nghi hoặc trong mắt, còn có tia bất an kia.
"Oh." Nhược Khả Phi trừng mắt nhìn, không tiếp tục truy vấn.
"Ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài một chút." Ảm Đạm vươn tay ôm Nhược Khả Phi, cười nói.
"Ừm, " Nhược Khả Phi nhẹ nhàng tựa vào trước ngực Ảm Đạm cúi đầu đáp trả.
Sáng sớm hôm sau, Ảm Đạm đem Nhược Khả Phi còn nhắm hai mắt dao động tỉnh lại. Nhược Khả Phi trở mình, không để ý tới hắn tiếp tục ngủ.
"Không phải hôm nay muốn đi ra ngoài chơi sao?" Ảm Đạm ở bên tai Nhược Khả Phi khẽ cắn, trong mắt tất cả đều là ý cười sủng nịch.
"Thực lười."
Ảm Đạm cười rộ lên, mặc kệ Nhược Khả Phi kháng nghị, một phen bế lên. Nhược Khả Phi còn híp mắt không chịu mở, Ảm Đạm cười thở dài, giúp nàng mặc quần áo, lại ôm ra rửa mặt, đem nước đưa đến bên mồm của nàng mời nàng súc miệng. Nhược Khả Phi từ từ nhắm hai mắt bất nhã đem nước trong miệng phun ra, cả người lại nằm úp sấp biết Ảm Đạm đang ôm, dùng ngón tay đâm đâm vào lồng ngực tinh tráng của Ảm Đạm, nói nhỏ: "Nói, vì sao ngươi đối với ta tốt như vậy?"
Ảm Đạm cười nhìn Nhược Khả Phi trong lòng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, trong lòng cũng là rất kỳ quái không biết tại sao. Chưa từng có đối một người như vậy, chưa từng có sủng qua một người như vậy. Nhưng, hiện tại trong lòng của mình tất cả đều là ấm áp, có nàng ở trong lòng mình, cảm thấy cái gì cũng đã không còn quan trọng, thầm nghĩ cứ luôn luôn sống cùng nàng như vậy.
"Nói a ngươi, vì sao đối với ta tốt như vậy?" Nhược Khả Phi không thuận theo không buông tha nói thầm, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Ảm Đạm nhìn bộ dáng bức bách này của Nhược Khả Phi, lại nhịn không được cười, đem nàng ôm chặt hơn. Vì sao đối tốt với nàng?? Không có vì sao, chính là tự mình nghĩ mà thôi.
"Muốn đối thì đối tốt thôi. Còn buồn ngủ không?" Ảm Đạm ghé vào bên tai Nhược Khả Phi nhỏ giọng hỏi.
"Bườn ngủ a, buồn ngủ a, buồn ngủ a." Nhược Khả Phi giống như niệm kinh đờ đẫn lặp lại.
"Vậy trước tiên ngủ, lát nữa ta sẽ đánh thức nàng." Ảm Đạm đem thân mình Nhược Khả Phi ôm vào trong lòng liền đi ra cửa.
Nhược Khả Phi hơi hơi trừng mắt nhìn, lại lần nữa chậm rãi nhắm lại không nói chuyện. Ảm Đạm một đường ôm Nhược Khả Phi ra cánh rừng, lên xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt.
"Tĩnh Sơn chơi có vui không?" Nhược Khả Phi cúi đầu hỏi.
"Tĩnh Sơn có chín mươi chín ngọn núi, mỗi tòa sơn thủy đều có một tòa chùa miếu, được xưng hương khói giáp thiên hạ nha." Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi híp mắt kiên nhẫn giải thích, "Còn có rất nhiều thức ăn ngon đó." "
Nga nga ~~" Nhược Khả Phi vẫn là không yên lòng tùy ý đáp vài tiếng, sau đó uốn tại trong lòng Ảm Đạm tìm một vị trí thoải mái híp mắt.
Hai người tới dưới chân Tĩnh Sơn thì xuống xe ngựa, Nhược Khả Phi thật là có chút giật mình.
Toàn bộ đồi núi, dòng suối nước rơi, quái thạch cổ động, thương tùng thúy trúc, thanh tĩnh âm u, tôn nhau lên thành thú vị. Cổ tháp riêng biẹt, khói trắng lượn lờ, phần đông thiện nam tín nữ đều là vẻ mặt thành kính.
Nhìn ngọn núi kia trông không đến đầu liên miên làm cho Nhược Khả Phi có chút nghi hoặc, thật sự có chín mươi chín ngọn núi, chín mươi chín miếu thờ sao? Mà người chung quanh lại giật mình trước tướng mạo của hai người. Nữ xinh đẹp thì đừng nói, mà nam tử kia lại có thể không giống người, giống như yêu mị, làm cho người ta luyến tiếc dời mắt.
Ở lối vào tòa sơn thứ nhất dưới chân núi, phần đông tiểu thương đều đang rao hàng. Ánh mắt Nhược Khả Phi bị tiểu thương ven đường bán gì đó hấp dẫn. Đồ chơi làm bằng đường, tượng đất, quả vỏ cứng ít nước..........
Nhược Khả Phi vừa nhìn vừa lộ ra tươi cười. Mấy thứ này, mình đã từng thấy, nhưng lại chưa từng có tiếp xúc qua gần như vậy.
"Mua hết?" Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi hai mắt tỏa sáng bất giác buồn cười.
"Phải cái này, còn có này." Nhược Khả Phi chỉ vào đồ chơi làm bằng đường sáng trông suốt kia cười thật tươi.
"Phu nhân, ngài muốn hình gì hiện tại cũng có thể làm cho ngài."
"Có thể làm hình dạng của hắn?" Nhược Khả Phi chỉ vào Ảm Đạm bên cạnh tò mò hỏi.
"Có thể, phu nhân, yên tâm." Lão bản lưu loát bắt đầu in dấu nổi lên đồ chơi làm bằng đường.
Sau một lát, một cái đồ chơi làm bằng đường rất giống Ảm Đạm liền in dấu đi ra.
"Đây, phu nhân." Lão bản mỉm cười đưa cho Nhược Khả Phi.
"Ha ha, đúng là có chút giống." Nhược Khả Phi cầm đồ chơi làm bằng đường cười thoải mái, "Bất quá, người thật của ngươi tương đối đẹp hơn."
Ảm Đạm mỉm cười sủng nịch sờ sờ đầu Nhược Khả Phi, dắt nàng đi. "Dù cho đẹp đến đâu cũng muốn đem ngươi ăn luôn, đem ngươi ăn luôn."
"Được được, ăn đi, còn muốn ăn cái gì?" Ảm Đạm cười nhìn Nhược Khả Phi trước mắt, trong lòng là dị thường ấm áp.
"Ngươi nói a, muốn cái gì đều cho sao."
"Thật sự mà." Ảm Đạm cam đoan, đang muốn nói thêm gì nữa, một trận tanh tưởi bay tới, làm cho Nhược Khả Phi đang ăn cao hứng thiếu chút nữa đem mọi thứ trong miệng đều phun ra. "Cái gì vậy thúi như vậy?"
"Là chao." Ảm Đạm nhìn quán nhỏ ven đường kia giải thích.
Nhược Khả Phi cau mày: "Vật kia có thể ăn? Thúi như vậy."
Dứt lời, che miệng lại. Ảm Đạm lại tâm tình thật tốt, kéo lại tay Nhược Khả Phi nhe răng cười: "Đi xem sẽ biết. Nghe thối, là ăn rất thơm nha."
"Không cần." Ảm Đạm lại cười không cho Nhược Khả Phi cơ hội cự tuyệt, lôi kéo nàng ngồi xuống trước bàn."Lão bản, mang điệp đậu hủ đến đi."
Nữ lão bản si ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười Ảm Đạm nửa ngày không kịp phản ứng.
"Lão bản, có thể nhanh chút không?" Ảm Đạm lạnh lùng quét mắt nữ lão bản đang ngẩn người kia, thản nhiên thúc dục. Mà liếc mắt một cái, lại làm cho nữ lão bản bỗng nhiên giống như đặt mình trong vết nứt. Nữ lão bản tay cầm thìa cũng bắt đầu không xong.
"Khụ ~~" Ảm Đạm nhẹ nhàng ho khan, "Lão bản thỉnh mau chút."
"Dạ, dạ, được được." Nữ lão bản liên tục không ngừng đáp ứng, nhanh chóng đứng lên lấy đậu hủ.
Một lát sau đậu hủ đã bưng lên, Nhược Khả Phi che cái mũi của mình cau mày nhìn thức ăn trước mắt, thứ này có thể ăn?
"Nếm thử xem, cam đoan ngươi ăn ngon."
"Tự ngươi ăn đi." Nhược Khả Phi dựng thẳng lông mi lên, giận dữ nhìn người trước mắt.
"Được, được tự ta ăn." Ảm Đạm cười ha ha, kẹp đậu hủ lên.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ mua cái này đi." Bỗng nhiên một thanh âm non nớt truyền đến trong lổ tai Nhược Khả Phi, theo ống tay áo của nàng bị nhẹ nhàng lôi kéo, Nhược Khả Phi quay đầu, nhìn một tiểu hài tử mi thanh mục tú đang cười nhìn mình chờ đợi, trên tay mang theo các loại nhỏ côn trùng làm bằng cỏ.
"Được."
Nhược Khả Phi gật đầu cười, Nhược Khả Phi nhận lấy hàng mây tre lá côn trùng, quay đầu đối Ảm Đạm đương nhiên sai sử.
"Trả thù lao." Ảm Đạm hiểu ý cười cười, móc ra bạc đưa cho tiểu hài tử. Tiểu hài tử giật mình không có tiếp, chính là cúi đầu đáp một câu:
"Không có tiền thối."
"Không cần thối." Ảm Đạm đem bạc nhét vào tiểu hài tử trong tay, nhìn tiểu hài tử vô cùng vui vẻ rời đi.
Nhược Khả Phi nắm bắt trong tay côn trùng làm bằng mây tre lá, cỏ tản ra mùi thơm ngát thản nhiên. Ngửi được mùi kia, Nhược Khả Phi trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cũng chờ Ảm Đạm quay đầu trong nháy mắt nhanh chóng biến mất rồi, chính là cầm thảo trùng trên tay nhu nhu.
"Đi thôi." Ảm Đạm xoay người trả tiền lôi kéo Nhược Khả Phi chậm rãi hướng trên núi đi đến.
"Miếu thờ trên ngọn núi này là thờ cái gì?"
"Thiên Tú núi, mặt trên miếu thờ kêu thần hành lang điện." Ảm Đạm cười đáp, "Mặt trên xin sâm thực chuẩn nha."
"Thật không?" Nhược Khả Phi phiết; bĩu môi, không thể nào tin được này. Khóe mắt lại bỗng nhiên nghiêng mắt nhìn đến ven đường bãi một cái quầy hàng, mặt trên trên lá cờ viết: không chỗ nào không tính, bao hàm toàn diện.
"Di, vị cô nương này, ngươi muốn coi là cái gì?"