Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh

Chương 10: Tuyết trong lửa




Má đào ánh tuyết lồng ánh lửa

Bốn bề hoang vắng thê lương, không những thế cái lạnh còn thấm vào da thịt.

Mặt đất phủ một tầng sương tuyết, cũng may sương tuyết chẳng quá dày. Tuyết tụ vào nhau rải rác trong thung lũng, tuyết ngưng kết thành băng vụn bám trên cành cây khô, tuyết làm cho mặt đất trở nên ẩm thấp, tuyết che phủ cả nơi này. Nhưng tuyết cũng dần tan biến để lộ mặt đất hoang tàn như một cơ thể trĩu nặng vết thương, khiến cho khung cảnh càng cô liêu tịch mịch.

Tuyết rơi lạnh lẽo nhưng ý tuyết còn lạnh lùng hơn.

Câu, Quải nhị hiệp đều nghĩ vậy.

Hai người cùng cưỡi trên lưng ngựa, nén chịu cảm giác về một cái lạnh thật sắc, thật sâu. Cảm giác này có thể gọi là cô tịch. Nỗi cô đơn thật sự cũng giống như cái lạnh, thấm vào xương cốt. Người ta khi huyên náo thì nóng mà khi cô đơn thì lạnh. Đời người khi thì lạnh, khi thì nóng, cho đến khi không còn cảm giác gì nữa.

Hai người bọn họ làm cái nghề bảo tiêu này đã hai chục năm nay, đường đời gập ghềnh, còn có gì mà chưa nếm trải. Máu tươi đã đổ, nước sôi lửa bỏng đã nhảy vào, sóng to gió lớn đã vượt qua. Mỗi lần làm nhiệm vụ giống như là một lần xuất chinh, ngạo khí ngất trời, kiêu hùng oai dũng, không biết thoái lui là gì.

Cũng chẳng biết tại sao, lần này không làm nhiệm vụ bảo tiêu, nhưng đến Lang Nha ao, gặp cảnh tuyết thâm hàn, trong lòng họ lại không nguôi hoài niệm về những chiến công nơi Thập vạn đại sơn trừ yêu diệt quỷ, nơi Đại Hành sơn chém đầu Thập Tứ Thái Bảo... những ngày tháng oanh liệt hào hùng.

Rượu rất nồng, ngựa chạy rất nhanh và máu kẻ thù bao giờ cũng đỏ.

Quãng thời gian đắc ý ấy, thật hào hùng như một khúc trường ca.

Tướng quân bách chiến thân oanh liệt.

Đinh Quải Tử và Trương Câu Tử đã bao phen toác đầu, hộc máu, gẫy tay, thân thể hầu như chỗ nào cũng từng dập vỡ, nhưng tiếng tăm thì không “vỡ” bao giờ, chỉ có càng ngày càng thịnh.

Không thôi hoài niệm về những ngày xa cũ!

Ăn tuyết nằm sương, giang hồ xung sát, khoái ý trường ca, đều là những tháng ngày oanh liệt.

Chỉ có điều, không biết tại sao, nơi Lang Nha ao này đây, họ đều cảm thấy nỗi thê lương cùng với cái lạnh xuyên vào trong cốt tuỷ.

Vì sao có thể như thế được?

Già rồi!

Đinh Quải Tử và Trương Câu Tử trong lòng không hẹn mà cùng chung ý nghĩ: “Có thể giống như Bạch Y đại hiệp Long Hỷ Dương là tốt nhất!” Đinh Quải Tử nói: “Người đó tuổi còn trẻ mà đã danh động võ lâm, thống soái giang hồ. Chi bằng chúng ta cũng giống như vậy, làm hai kẻ hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt bạo! Ta chỉ tiếc hai mươi năm trước không gặp được con người như thế này để cùng hắn vào sinh ra tử, dù có chết cũng không từ”. Trương Câu Tử nói xong, cất tiếng cười, tiếng cười vang vọng đến trời cao: “Chúng ta già mất rồi!”

Cuối cùng ông cũng phải thốt lên như vậy!

Nếu vừa rồi không có dịp hạnh ngộ Long Hỷ Dương ở trạm Bách Phúc, cái cảm giác già rồi này hẳn sẽ không ập đến, dằng dặc và ngổn ngang đến thế.

Long Hỷ Dương tuy tuổi trẻ tài cao nhưng rất mực khiêm cung hữu lễ. Mọi điều tốt đẹp không hẹn mà tương tụ nơi con người trẻ tuổi anh tuấn này.

Trong cái đêm tuyết lạnh không hẹn mà gặp ấy, ba người đã cùng đàm thi luận kiếm, bàn chuyện giang hồ. Không những Trương Câu Tử và Đinh Quải Tử đối với Long Hỷ Dương vô cùng ngưỡng phục mà bao nhiêu kẻ dừng chân nơi trạm dịch cũng chú ý đến chàng. Họ tụ tập nơi tuyết địa bên ngoài Lăng Thần Điện để so tài cao thấp. Long Hỷ Dương chỉ dùng một chiếc đũa mà cùng lúc đả bại cả Thần Câu và Tiên Quải của hai người.

Thần Câu, Tiên Quải đã giúp hai người bọn họ thành danh trên giang hồ ba chục năm nay, giờ lại đại bại dưới tay một người trẻ tuổi mà vũ khí chỉ là một chiếc đũa.

Câu, Quải nhị hiệp ngưỡng ngộ đến mức có thể quỳ xuống sát đất để tỏ lòng bội phục, trong lòng càng thấm thía hơn nữa cái đáng sợ của hai chữ “già rồi”.

Già rồi! Bởi vì chỉ cần nhìn ánh mắt của Lâm Vãn Tiếu và Chu Kim Tú, thậm chí của hai con a hoàn Tiểu My và Tiểu Tỵ là đủ biết. Trong mắt họ chỉ có tráng sĩ trẻ tuổi anh tuấn kia là đáng kể, còn hai kẻ già nua như hai ngọn nến tàn trước gió này thì có gì đáng để nói?

Lâm Vãn Tiếu và Chu Kim Tú là nguyên nhân khiến lần này hai kẻ già nua ấy phải nhọc lòng.

Chu Kim Tú thân thế chẳng phải tầm thường. Nàng là con gái duy nhất của quan ngự sử tiền triều Chu Ưng Thái. Chu đại nhân bởi nhận được thỉnh cầu của người em họ là Chu Nguyệt Minh đại nhân hiện đứng đầu Tổng ban Hình bộ mà ra trợ trì đại cục. Chu đại nhân đến kinh trước, đợi khi thu xếp xong xuôi rồi mới nhờ hai vị Đinh, Trương hộ tống con gái mình đến sau.

Đinh Quải Tử và Trương Câu Tử đã từng chịu ơn Chu đại nhân, lần này được nhờ cậy, việc dù nhỏ cũng không thể chối từ.

Lâm Vãn Tiếu thì là con gái của một gia đình danh giá đất Lạc Dương, cha nàng bị thuộc hạ mưu phản, cả nhà bị biết giết hại, chỉ có nàng và một người anh trai may mắn sống sót. Anh trai nàng lưu lại Lạc Dương, cùng những người trung thành lập mưu báo thù rửa hận. Lâm Vãn Tiếu được gửi gắm trong phủ của Chu gia, làm bạn với Chu Kim Tú. Lần này Chu Kim Tú vào kinh, nghĩ đến ở nơi xa lạ không có bạn bè thì một mực kéo nàng đi theo. Lâm Vãn Tiếu còn lưu luyến gì mảnh đất đau thương này nữa nên cũng chẳng ngần ngại đồng hành cùng Chu Kim Tú.

Chỉ e rằng trong tận đáy lòng, Trương Đinh nhị hiệp còn yêu thương nàng hơn cả Chu Kim Tú.

Có thể vì nàng gặp phải cơn gia biến đáng thương chăng, hay vì nàng thuần khiết ôn hòa gấp bội phần Chu Kim Tú. Gặp cảnh ngộ đau lòng như vậy mà không hề oán thán, người khác có thể chỉ là khéo léo bừa bịp qua mắt thế gian, còn nàng là tự bản thân mình không muốn phiền lụy đến ai, nên càng khiến người ta mến phục. Đó là nguyên nhân đích thực chăng?

Hơn nữa nàng lại vô cùng xinh đẹp.

Tiểu My và Tiểu Tỵ là nữ tì của Chu Kim Tú, nhưng họ cũng yêu mến cô gái họ Lâm này nhiều hơn.

Bởi vì Lâm Vãn Tiếu quả thực là người tốt, từ nhỏ đã đối đãi với hai nàng vô cùng tử tế.

Chu Kim Tú thực ra cũng rất mến thích nàng.

Chỉ trừ buổi tối hôm qua.

Vào cái lúc mà Long Hỷ Dương cùng với hai vị đại hiệp đang say sưa cao đàm khoát luận, Chu Kim Tú chỉ đăm đăm nhìn chàng. Đôi mắt đẹp chan chứa nhu tình không rời khỏi chàng một giây. Nhưng Long Hỷ Dương lại chỉ len lén nhìn trộm Lâm Vãn Tiếu.

Lâm Vãn Tiếu hơi mỉm cười, đầu cúi xuống, hàng mi dài chớp động. Lửa trong phòng ánh sắc hồng lên gương mặt diễm lệ của nàng, còn tuyết ngoài kia tôn thêm màu trắng của đôi má lúm đồng tiền e lệ.

Vào lúc đó, Chu Kim Tú có một cảm giác gần như là ghen ghét.

Lẽ ra chỉ có nàng và Long Hỷ Dương mới xứng là một cặp trời sinh.

Hai vị đại hiệp có gì mà lại không nhận thấy?

Lâm Vãn Tiếu yên lặng ngồi cách xa bọn họ, không làm theo Chu Kim Tú lúc đó đang luôn miệng hỏi han Long đại hiệp chuyện trên trời dưới bể, cũng không giống Tiểu My và Tiểu Tỵ đang kéo vạt áo nhau mà rúc rích cười.

Nàng cứ lặng thinh như vậy, không biết đang suy nghĩ điều gì? Hay là chẳng suy nghĩ điều gì cả?

Ai mà biết được!

Hai vị đại hiệp lần này bảo vệ hai thiếu nữ ngây thơ, với người khác vô thù vô oán, trên danh nghĩa là bảo vệ con gái của Chu đại nhân, kì thực như là người cha bảo vệ con gái mình, đưa chúng đi chơi hội chùa, đi xem phố phường náo nhiệt. Trên đường đi họ cũng không gặp phải hiểm nguy gì.

Nhưng trong cuộc sống có những chuyện không ai lường trước được.

Nếu đưa con gái mình đi xem hội chùa, trên đường không may gặp chuyện bất ngờ thì sao?

Cái bất ngờ ấy nếu chỉ là không cẩn thận mà vấp ngã, bị bọn côn đồ trên ghẹo hay bị kẻ trộm lấy mất đồ thì cũng chẳng sao.

Chỉ e trong sự bất ngờ có những thứ vô cùng đáng sợ.

Đường đời lắm hố sâu không lường trước được. Đốm lửa nhỏ nếu không dập tắt ngay sẽ thiêu cháy cả cánh đồng. Hậu quả của những việc tưởng là nhỏ nhặt ấy lại không thể hình dung được.

Điều bất ngờ xảy đến với họ cũng vậy.

Trương Đinh nhị hiệp làm bảo tiêu đã ba chục năm nay, có điều gì còn chưa rõ, sớm đã biết Lang Nha ao này không phải chốn vãng lai của bọn thổ phỉ đạo tặc. Mà nếu chỉ có một toán lưu manh nho nhỏ thì cũng chẳng hề gì.

Vì vậy họ mới có được chút thư nhàn để dừng lại ven bờ con sông chảy dọc theo thung lũng, đốt một đống lửa để sưởi ấm, xoa dịu đôi chân và ăn chút lương khô.

Lang sói đợi chính lúc này để nhe nanh thò vuốt Nhất Thượng Lai, Tài Chiếu Diện, Du Lạt Thủ, Thực Ca Thi, Tháng Tiểu Thất, Đức Quyền, Ngu Đảm - mấy tên lưu manh đều đã bị giết chết.

Bởi vì Trương, Đinh hai người tuy bị bất ngờ song vẫn kịp thời ứng biến. Móc câu và song quải từ trong tay nải đồng thời rút ra, khiến cho kẻ thù khó mà toàn mạng. Nhưng đứa cháu nhỏ của Trương Câu Tử và hai phu khiêng kiệu cũng bị giết chết trong cuộc hỗn chiến này.

Ngoại trừ hai phu khiêng kiệu lúc này mặt cắt không còn hột máu và Tiểu My, Tiểu Tỵ hồn phi phách tán đang run rẩy, chỉ có người trong kiệu cùng Trương, Đinh là còn sống.

Bọn cướp vừa xuất hiện đã ra tay sát thủ, bởi chúng không phải đạo tặc thổ phỉ thông thường. Rồi đây lành ít dữ nhiều.

Chúng kéo đến càng ngày càng đông, vượt quá tưởng tượng của hai người. Đang bao vây họ có đến mười một, mười hai tên cướp, nhưng đối diện thì chỉ có ba tên, ba tên đó rõ ràng là thủ lĩnh.

Trương Câu Tử và Đinh Quải Tử không phải ếch ngồi đáy giếng, nhìn một cái là có thể nhận ra hai trong ba người đó.

Là ác nhân thật rồi!

Hảo hán trong chính đạo sớm đã coi hai ác nhân đó là tử địch.

Cái gọi là tử địch có nghĩa là: Khi gặp kẻ đó thì phải rút đao ra mà liều mạng, đến chết thì mới thôi.

Dĩ nhiên, phải làm được thì mới có thể liều được.

Hạ được hai kẻ này, rất ít người làm được.

Ít ra Long Hỷ Dương là một người như thế.

Trương Đinh sớm đã có điều hối hận: sao lại không để cho Long Hỷ Dương đi cùng mình. Nếu có người đó ở đây, cả ba hợp lực, cục diện chắc sẽ không nghiêng về phe bọn cướp.

Kì thực hai người sớm từ biệt Long Hỷ Dương như thế chỉ vì e ngại trên đường đi có điều khó xử. Chu tiểu thư rõ ràng đã quyến luyến Long đại hiệp, mà trái tim chàng như sớm đã bị Lâm Vãn Tiếu vô tình cướp mất.

Hai người tuy già nhưng mắt vẫn sáng và tâm vẫn minh.

Dù thế nào cũng không thể dùng dằng. Đã chịu ơn của Chu đại nhân, sao có thể để cho Chu tiểu thư đau lòng.

Tốt nhất là để tránh chuyện lôi thôi thì hãy chia tay ngay lập tức.

Ai có thể ngờ ở Lang Nha ao lại gặp phải lũ cướp này?

Bọn cướp này chiếm cứ một vùng núi khác. Trong bọn chúng có hai tên ác tặc giết người không chớp mắt. Thứ nhất là “Ngũ Mã Phanh Thây” Cám Thế Di, thứ hai là “Trọng Sắc Khinh Bạn” Lôi Bàng Bàng.

Trên thế gian này kỳ thực có không ít kẻ trọng sắc khinh bạn, nhưng những kẻ trọng sắc khinh bạn thông thường, vì biết đó là việc không nên làm, nên dù có làm trong lòng cũng không dám thừa nhận. Lôi Bàng Bàng hoàn toàn không như thế. Hắn vô cùng cao hứng, coi biệt hiệu này là một thứ vinh quang.

Cám Thế Di ngoại hiệu là Ngũ Mã Phanh Thây, cách gọi ấy mô tả đao pháp của hắn. Hắn luôn ưu ái dành cho kẻ địch của mình cái cực hình ngũ mã phanh thây, nghĩa là dùng dao chém người ta thành năm mảnh. Tất nhiên ngoại hiệu ấy cũng là cách người ta nguyền rủa hắn, cầu cho hắn cũng có ngày bị ngũ phanh thây như vậy.

Trương Đinh nhị hiệp vừa gặp Lôi Bàng Bàng đã hiểu ngay ra việc bọn chúng định làm. Cặp mắt hắn hau háu nhìn vào trong kiệu, cặp mắt của loài lang sói muốn lột trần người ta.

Nhưng hai kẻ đó còn đang phải chú ý đến “lão đại”.

“Lão đại” là một gã gầy nhom.

Hắn vừa gầy vừa đen đúa, cằm mọc đầy râu, tay cầm tẩu thuốc, trông giống một học giả hơn là một tên đầu sỏ.

Trương Đinh chưa hề gặp người này.

Tình hình này, nếu còn chưa phân kẻ chết người sống thì chưa thôi, vốn biết chẳng có gì hay ho để nói cũng không thể không lên tiếng.

“Lôi Bàng Bàng, Cám Thế Di! Chúng ta nước sông không phạm vào nước giếng, các người vừa ra tay đã hạ độc thủ, như thế còn gọi gì là anh hùng hảo hán!” Trương Câu Tử lớn tiếng hỏi.

“Ta vốn không phải anh hùng hảo hán gì hết” gã họ Lôi cười “Hì hì. Nếu không giang hồ đã chẳng gọi ta là trọng sắc khinh bạn”.

“Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cớ gì bọn ngươi qua đây gây chuyện?”

“Vì đại ca của ta,” Cám Thế Di nói. “Đại ca muốn đến nên ta đến”.

“Ai là đại ca của các người?”

“Là người kia”. Cám Thế Di trỏ tay vào vị “lão học giả”.

“Ta không là đại ca thì ai có thể là đại ca được nữa?” Lão học giả cười gằn. “Tứ đại danh bổ truy đuổi ta đến tận Thiên Mục sơn, nhưng ta lại đang ở Lang Nha ao, ai có thể ngăn cản ta được. Chuyến này xuất sơn, ta chọn các người để mở màn”.

Trương Câu Tử đột ngột nhận ra, sắc mặt đại biến, líu lưỡi không nói nên lời “Ngươi là...”

Đinh Quải Tử hạ giọng xuống hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Trương Câu Tử hướng về những người kia mà nói: “Các vị, chúng ta vốn đã không có oán thù với nhau, xin hãy giơ cao đánh khẽ, mở cho bọn ta một con đường sống!”.

Cám Thế Di và Lôi Bàng Bàng cười rộ lên.

Đinh Quải Tử phẫn nộ nói: “Đại ca, chúng ta cần gì phải nhu nhược quỵ lụy người ta như vậy”.

Trương Câu Tử cười thảm đáp lời: “Đệ chẳng lẽ còn không biết hắn là ai à?” Đinh Quải Tử cũng đột nhiên biến sắc “Lẽ nào hắn chính là...”

Tên lão học giả ngắt lời: “Trương Đinh nhị hiệp bảo tiêu đã mấy chục năm, không ai không biết. Lần này hai vị tái xuất giang hồ, món đồ giấu trong kiệu kia hẳn là giá trị không tầm thường. Dùng cách ấy để che mắt thế gian, thực là nhỏ mọn quá đó!”

Trương Câu Tử vội vã đáp: “Lần này chúng ta chỉ hộ tống gia quyến của một người bằng hữu, chẳng có hàng hóa gì đáng kể. Hắc tiên sinh xin hãy xem xét”.

Tên lão học giả nhíu mày “ồ” lên một tiếng Lôi Bàng Bàng sợ tên đại ca đổi ý thì vội vã cướp lời: “Nếu đúng là chỉ có gia quyến thật, thì nữ tử ngồi trong kiệu kia, bỏ đi cũng đáng tiếc vô cùng”.

Cảm Thế Di cũng nói “Đại ca, chúng ta lần đầu tiên đến nơi này mở mang, nếu ra về tay trắng, bị thiên hạ chê cười thì còn ra cái gì nữa!”

Tên đại ca nhún vai một cái: “Hai vị nghe rõ rồi đấy. Không phải ta không muốn mà hai người anh em của ta đã quyết rồi. Xin đắc tội!”

Trương Câu Tử toan giằng co thêm nữa: “Hắc tiên sinh...”

Hắc tiên sinh châm lửa hút thuốc, hắn đã dứt khoát rồi, tàn lửa rơi xuống tuyết nứt ra thành những đốm đỏ.

Đinh Quải Tử nói: “Đại ca, nói nữa cũng vô dụng thôi. Chúng ta quyết một trận sống mái với chúng. Thà chết chứ không thể để cho hai vị tiểu thư thọ nhục”.

Trương Câu Tử vung móc câu sắc nhọn của mình lên, móc câu xoay tròn tỏa ra một luồng kim quang sắc nhọn, kêu lớn: “Làm tới đi!”

* * * * *

Máu đã nhuộm đỏ cả tuyết địa.

Tuyết đang chảy máu.

Trương Câu Tử múa lưỡi móc câu bằng đồng, Đinh Quải Tử song quải ào ạt như gió bão, bước chân vun vút dẫm đạp lên những vết máu trên mặt đất.

Từ giờ phút này trở đi, họ đã không nghĩ rằng mình có thể sống sót. Họ chỉ mong cứu được Chu Kim Tú và Lâm Vãn Tiếu.

Không trách được trên giang hồ, toàn những chuyện người này sống thì người kia phải chết. Bởi bản năng sinh tồn, phải vắt sức bình sinh ra mà tiêu diệt cơ hội sống sót của đối thủ, toàn mạng cho mình. Kỳ thực ai cũng có bản năng đó. Mà trong võ lâm những chuyện thế này lại càng khốc liệt.

Cũng quang minh chính đại cả thôi!

Khi Hắc tiên sinh còn chưa ra tay thì Trương Câu Tử và Đinh Quải Tử còn chưa đến nỗi bại. Họ đã hợp sức giết chết bốn tên rồi. Đến lúc ấy Cám Thế Di và Lôi Bàng Bàng cũng không thể đứng yên. Cửu Tiết Đồng Tiên của Cám Thế Di nhằm Trương Câu Tử mà phóng tới. Khoái đao của Lôi Bàng Bàng khắc chế thiết quải của Đinh Quải Tử.

Nhuyễn giới kị câu đồng. Roi đồng của Cám Thế Di không khắc chế nổi móc câu lanh lẹ như tuyết của Trương Câu Tử. Song quải của Đinh Quải Tử cũng không kém cạnh Lôi Bàng Bàng.

Nhưng mà còn Hắc tiên sinh Hắn vừa động thủ, bàn tay lập tức phóng ra sấm sét và cả tuyết quang. Tuyết quang lấp lánh như hoa, khiến hai người không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả. Sững sờ một chốc, Trương Câu Tử đã trúng liền một lúc chín bông hoa tuyết. Hoa tuyết ngay lập tức biến thành màu đỏ.

Song quải của Đinh Quải Tử ngay lúc đó cũng bị Lôi Bàng Bàng giữ chặt. Cám Thế Di đao bất dung tình, ngay lập tức xẻ Đinh Quải Tử ra thành năm mảnh.

Máu đã đỏ cả tuyết địa.

Càng hãi hùng.

Càng kinh tâm.

Thứ mà Hắc tiên sinh vừa phóng ra đương nhiên không phải là hoa tuyết thật. Nhưng âm khí này cũng giống như hoa tuyết. Tên của nó là “Tuyết Lý Hồng”. Ngoại hiệu của Hắc tiên sinh cũng là Tuyết Lý Hồng.

Dù là hắc đạo hay bạch đạo, không ai là không biết Hắc tiên sinh.

Đinh Quải Tử chết rồi. Trương Câu Tử bị trọng thương quỵ gối trên nền tuyết.

Bây giờ là lúc chia chác chiến lợi phẩm. Bất cứ cuộc chiến nào cũng chỉ vì chiến lợi phẩm.

Hắc tiên sinh vừa hô một tiếng, Cám Thế Di đã tung chân đạp bay một phần chóp kiệu. Quả thật trong kiệu không có vật quý, chỉ có người!

Cô gái vừa thét lên vừa bò ra khỏi kiệu. Cám Thế Di nắm tóc nàng mà kéo, đến nỗi nàng phải ngẩng đầu lên. Nước mắt đầm đìa trên má, trên mặt nàng. Toàn thân nàng run rẩy, sợ hãi đến mức không thể thốt lên được thành lời. Tiếng rên rỉ tắc nghẹn trong cổ họng.

Hai nữ tỳ kinh hãi kêu lên nho nhỏ: “Tiểu thư!”

Cám Thế Di vô cùng đắc ý: “Đây là tiểu thư của các người?”

Cả hai chỉ dám run rẩy gật đầu “Tốt lắm” Hắn cười lớn. “Lão gia đây thích con gái nhà khuê các. Chuyến này không có tiền tiêu được nhưng chơi được, chúng ta không lỗ!”

Lôi Bàng Bàng thèm thuồng liếm môi “Tốt quá rồi!”

Bỗng một tiếng thét lớn vang lên: “Dừng tay!”

Cám Thế Di và Lôi Bàng Bàng tự nhiên hoảng hốt, chỉ nhìn thấy một thiếu nữ từ trong kiệu đi ra. Tấm rèm lụa che kiệu thấp thoáng những đóa mai vàng, vừa như che giấu vừa như phô bày một dung nhan tuyệt thế.

Tiểu My, Tiểu Tỵ cũng mi thanh mục tú, Chu Kim Tú cũng thập phần diễm lệ, nhưng bên cạnh thiếu nữ này, tất cả đều trở nên mờ nhạt.

Thiếu nữ ấy thanh nhã nhưng mặn mà, dáng cao, đôi mày cong, đôi mắt hoa đào, đôi môi mềm mại tựa hoa mai. Giữa trời tuyết trắng xóa nàng rực rỡ như lửa cháy.

Kì lạ một điều, thiếu nữ dịu dàng thanh khiết ấy bên trong vẻ ôn nhu lại ẩn tàng nét mạnh mẽ, như lửa cháy trong tuyết, ấm nồng, rạo rực.

“Ha,” Hắc tiên sinh im lặng nãy giờ nay cũng phải lên tiếng: “Thả cô ta ra? Vậy thì nàng thay vào nhé!”

Cám Thế Di buông Chu Kim Tú, cô gái vừa được thả ra, hoảng sợ ôm chặt lấy hai nữ tỳ mà khóc.

Trong khung cảnh ấy, Lâm Vãn Tiếu nổi lên, kiêu hãnh tựa phượng hoàng.

“Ngươi không dọa nổi ta đâu!” nàng nói.

“Ngươi không sợ à?” Lôi Bàng Bàng đã ý loạn tình mê sải chân bước tới.

“Cho ngươi biết lão gia ta lợi hại thế nào”.

“Không được chạm vào ta!”

“Ta muốn xem nàng có thật là tam trinh cửu liệt!”

Lâm Vãn Tiếu rút lên bên mình ra một con dao nhọn, hướng thẳng vào ngực mình, kiên quyết nói: “Ta thà chết chứ không theo ngươi!”

“Đợi đã!” Hắc tiên sinh vội nói. “Người chết thì không thể bằng người sống!”

Cám Thế Di mắt lóe sáng: “Thì ra đại ca đã động lòng?”

Hắc tiên sinh lắc đầu, tặc lưỡi: “Người đẹp mơn mởn thế này, cả đời họa may là gặp được một lần”.

Trương Câu Tử trọng thương nằm phục trên mặt đất bỗng nhảy vọt lên, huơ móc sắt đả thương Cám Thế Di lúc này đang đứng chết trân trước mặt người đẹp rồi gầm lên: “Chạy đi!”

Lôi Bàng Bàng vung đao lên.

Một thân người gục xuống.

Lâm Vãn Tiếu chạy vội đến, xốc Chu Kim Tú lên, nói nhỏ: “Chạy mau!”

Chu Kim Tú vùng lên chạy, kéo theo cả Tiểu My, ngã lăn ra. Tiểu Tỵ đang hoảng loạn, không kịp quay người lại, cuống cuồng chạy trốn. Hắc tiên sinh vung tay, tuyết quang phóng ra như chớp. Nàng đổ gục xuống, máu tươi loang ướt áo rồi tràn ra lênh láng trên mặt đất.

Lâm Vãn Tiếu dìu Chu Kim Tú chạy đi. Cám Thế Di đuổi theo, đoạt được con dao trong tay nàng. Lúc giằng co ấy, bị vẻ đẹp khác thường của nàng làm cho mụ mẫm, hắn ngơ ngẩn cả người, trong nháy mắt đã trúng một dao vào bắp tay.

Người bình thường, đối với thiếu nữ tuyệt sắc này tự nhiên có cảm giác không thể nào xâm phạm.

Tiếc thay, những kẻ đại ác này có việc gì mà không dám làm!

Cám Thế Di bị thương hai chỗ, máu tơi chảy ra, thú tính của hắn càng bùng phát. Hắn đã tóm được nàng. Nàng thậm chí còn cao hơn hắn. Hương thơm và sức nóng của nàng, cái chất nữ tính mê hoặc của nàng, trong lúc vẫy vùng cự tuyệt càng kích phát, khiến cho hắn như phát cuồng.

“Đại ca, cô gái này phải dành cho ta trước!”

“Ngươi...”

Cám Thế Di không nhịn được cũng quát lên: “Ta bị thương vì cô ta”.

Hắc tiên sinh quát to: “Bỏ cô ta ra!”

Trong lúc Cám Thế Di quyết liệt không chịu bỏ, Hắc tiên sinh đã thò tay vào túi phi tiêu trong vạt áo.

Cám Thế Di không phải kẻ ngu đần, đến mức này hắn đành nhượng bộ: “Được rồi! Thôi được!”

Lôi Bàng Bàng thấy thế thì làm sao có thể cam chịu được: “Còn ta thì sao hả?”

Đúng lúc ấy tiếng ngựa hý từ xa dội lại.

Một con bạch mã từ đâu vun vút lao tới, đạp cả lên người mấy tên sơn tặc. Móng ngựa dẫm tung đống lửa, tàn lửa văng tung tóe. Người trên ngựa dùng tay nhấc bổng Lâm Vãn Tiếu lên lưng ngựa. Lôi Bàng Bàng tức giận gầm lên, vung đao bổ xuống. Người này cũng rút kiếm ra, đao kiếm chạm vào nhau tóe lửa. Tuyết rơi xuống càng dày.

Tuyết. Băng khiết. Cô đơn. Lạnh cóng

Lôi Bàng Bàng vận đao quay cuồng như gió, phầm phập chém tới. Đối phương tay phải kẹp chặt Lâm Vãn Tiếu, tay trái vung kiếm đâm trả. Đao kiếm va vào nhau chan chát.

Cám Thế Di xoay tròn ngọn roi dài rồi giật mạnh, tung ra một đường roi thẳng tắp nhanh như một ngọn trường mâu, nhằm sau lưng người kia mà phóng đến.

Lâm Vãn Tiếu bị kẹp chặt, người ấy vừa điều khiển ngựa vừa múa kiếm, kiếm khí tỏa ra ào ạt như cuồng phong, ép nàng đến ngạt thở. Tuy vậy nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhìn thấy ngọn roi từ đằng sau bèn hô lớn: “Long đại hiệp, cẩn thận đằng sau!” Bạch y bạch mã, kiếm quang như tuyết. Long Hỷ Dương! Đúng là chàng!

Long Hỷ Dương tung mình nhảy ra khỏi lưng ngựa. Lôi Bàng Bàng không ngờ đến điều này, đao của hắn vẫn theo đà phóng tới, chém đúng vào yên ngựa. Bạch mã hý vang, tung chân đá cho hắn một cước.

Cám Thế Di cũng không kịp trở tay.

Hắc tiên sinh đứng từ xa mà nhìn lại, thấy cảnh ấy đột nhiên tái mặt, hét lên: “Cẩn thận!”

Long Hỷ Dương nhẹ nhàng như tuyết lánh mình tránh đường roi, phóng đến trước mặt Cám Thế Di. Cám Thế Di muốn ra tay nhưng Lâm Vãn Tiếu đã chắn trước mặt Long Hỷ Dương mất rồi. Hắn do dự một giây, bởi không nỡ làm tổn thương người đẹp. Kiếm của Long Hỷ Dương đâm thẳng vào lưng hắn.

Hắn đau đớn ngã vật ra, roi đồng quấn chặt trong tay định đánh trả nhưng kiếm của Long Hỷ Dương đã lập tức kề sát cổ. Hắn toát mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.

Hắc tiên sinh nắm chặt phi tiêu, nhưng Long Hỷ Dương đã khống chế được Cám Thế Di rồi. Bên cạnh Long Hỷ Dương lại có Lâm Vãn Tiếu. Hắn chẳng biết làm thế nào. Tuyết Lý Hồng, nếu phóng ra, không biết máu ai sẽ đổ.

Vì vậy hắn chỉ cố nén cơn giận dữ. Hắn không chỉ kìm nén bản thân mà còn ngăn Lôi Bàng Bàng ra tay.

“Ngươi muốn gì?”

“Ta chẳng muốn gì cả”. Long Hỷ Dương vừa điểm huyệt Cám Thế Di vừa nói: “Ta không muốn giết người, cũng không muốn đắc tội với các vị. Chỉ cần các vị thả Lâm cô nương, ta cũng sẽ không làm khó dễ người anh em này”.

Hắc tiên sinh trầm ngâm.

Lôi Bàng Bàng vung đao tới. Hắn cuồng loạn gầm thét vang trời: “Đại ca, mặc kệ hắn. Ta sẽ băm thằng oắt con này ra thành trăm mảnh”.

Hắc tiên sinh bỗng nói: “Ngươi là Long Hỷ Dương?”

Long Hỷ Dương đáp lời: “Bái kiến Hắc tiên sinh!” nhưng khẩu khí ấy lại không có chút gì gọi là thật lòng bái kiến.

Hắc tiên sinh lạnh lùng nói: “Ngươi biết ta chứ?”

“Hắc sơn bạch thuỷ, hoàng hoa lục thảo thiên lâm. Hắc tiên sinh đại danh lừng lẫy, như sấm bên tai. Vãn bối tất nhiên là biết!”

“Hay lắm! Long Hỷ Dương - Ngoại tam đường chủ của Thất bang Bát hội Cửu liên minh, ta đã sớm nghe danh”. Hắc tiên sinh nói giọng nhu hòa: “Ngươi đi đi!”

Lôi Bàng Bàng phẫn nộ kêu: “Đại ca!”

Hắc tiên sinh chỉ khoát tay.

Long Hỷ Dương đáp: “Thịnh tình của Hắc tiên sinh vãn bối xin đa tạ. Giờ xin được đưa Lâm cô nương cùng đi”.

Lâm Vãn Tiếu nói: “Đại hiệp, xin mang theo Chu tiểu thư!”

Lôi Bàng Bàng nhìn thấy Lâm Vãn Tiếu thì thầm bên tai Long Hỷ Dương. Nàng đẹp như mây như tuyết, Long Hỷ Dương anh tuấn phi phàm. Trong lòng hắn lửa cháy bừng bừng, không kìm chế được, lại vung đao tới.

Không ngờ Long Hỷ Dương trong nháy mắt đã giải khai huyệt đạo của Cám Thế Di, hắn kinh hãi thu đao về. Cám Thế Di nghĩ bụng: “Lôi Bàng Bàng vốn là kẻ trọng sắc khinh bạn, vậy mà lần này thấy người đẹp vẫn vung tay ác sát thì với mình hắn có nể nang gì?” Giây phút này sống chết trong gang tấc, tính mạng là quan trọng, hắn rút nhanh roi đồng, dùng hết sức đâm thẳng vào ngực gã họ Lôi. Ngọn roi xuyên qua người tên ác tặc.

Lôi Bàng Bàng hộc lên một tiếng, trước mắt bỗng tối sầm. Đến chết hắn vẫn không tin Cám Thế Di có thể hạ độc thủ với mình như vậy.

Cám Thế Di nhìn thấy hắn như vậy thì cũng hoảng hồn, chân tay đờ ra, bị Long Hỷ Dương xách như xách một con chim, phong tỏa huyệt đạo, quẳng lên lưng ngựa. Long Hỷ Dương huýt một tiếng sáo, quất ngựa chạy nhanh, vừa chạy vừa nói vọng lại đằng sau: “Hắc tiên sinh, xin đắc tội, đi được một đoạn rồi sẽ trả người”.

Với Lâm Vãn Tiếu ở trước mặt, Cám Thế Di đằng sau lưng, Long Hỷ Dương điều khiển ngựa vút đi, bỏ mặc Chu Kim Tú đang ngất lịm đằng sau.

Hắc tiên sinh tay cầm sẵn phi tiêu, nhìn phía trước chỉ thấy vó ngựa cuốn tung bụi mù, lại thấy Cám Thế Di trên lưng ngựa thì tức giận lồng lên: “Tên ngu xuẩn này làm hỏng hết ý đồ của ta!”

Hắn định đợi Long Hỷ Dương thả người rồi sẽ phóng phi tiêu kết liễu đời địch thủ. Nào ngờ Long Hỷ Dương không chỉ nhìn thấu ý đồ của hắn mà còn dùng chính tay chân của hắn yểm hộ cho mình.

Hắn càng nghĩ càng tức, nhưng chỉ biết nghiến răng giận dữ.

* * * * *

Nửa ngày sau Cám Thế Di mới lết được về!

Long Hỷ Dương quả thật không giết hắn, còn cho hắn đem về một câu: “Đa tạ Hắc tiên sinh rộng lượng!” Hắc tiên sinh nghe hết câu này rồi mới cho tên thuộc hạ một cái bạt tai.

Hắn vô cùng giận dữ: “Họ Long kia, xem ngươi thoát khỏi bàn tay ta bằng cách nào?”

Hắn lập tức hỏi xem Long Hỷ Dương đi hướng nào. Cám Thế Di có chết cũng chả dám quên. Là hướng Tây Bắc.

Hắc tiên sinh phấn chấn trở lại. Hắn thề truy sát hai kẻ kia đến cùng.

Nhưng... Long Hỷ Dương đã không đi về hướng Tây Bắc. Chàng chỉ đánh lừa Cám Thế Di và lừa cả Hắc tiên sinh.

Chàng hiện đang ở phía Đông Bắc của Lang Nha ao, trú ẩn ở một nơi gọi là Mai Sơn. Đống lửa nhen lên, trời vừa sập tối, tuyết rơi trắng xóa cả màn đêm.

Đây là vùng hoang lương nhất của Lang Nha ao. Không có dấu chân người, vô cùng lạnh lẽo.

Long Hỷ Dương hơ nóng lương khô, đưa cho Lâm Vãn Tiếu. Nàng một mực cúi nhìn xuống chân, chiếc bánh đưa tới, hàng mi dài mới nhướng lên một chút. Trong mắt nàng vẫn thấp thoáng tia kinh hãi.

Tuyết xuống mỗi lúc một dày. Lửa vẫn hồng rực.

Lửa ánh hồng lên gương mặt nàng, gương mặt thanh khiết màu băng tuyết, như tranh lấy một chút dịu dàng.

Họ đang trú trong căn lều của những người đi săn. Bạch mã buộc ở bên ngoài. Mùa đông đến những người thợ săn cũng rời khỏi đây. Lều cỏ trống rỗng này có thể làm nơi tạm trốn cái rét tê tái của mùa đông.

Nàng khi nãy còn ở trong lòng chàng, nơi ấy còn vương lại một chút hơi ấm, một làn dư hương.

Nàng như cũng biết người đó đang nhìn mình. Khi hàng mi dài khẽ chớp, chàng mới nhìn thấy rõ hàng mi ấy lượn thành một đường cong diễm tuyệt.

Như một giấc mơ.

“Sao chàng không cứu Chu tiểu thư?”

Hàng mi ấy vẫn còn run rẩy.

“Hắc tiên sinh lợi hại vô cùng, ta không chắc sẽ mình thắng được hắn”. Long Hỷ Dương trả lời vậy rồi đưa bình nước cho nàng “Nàng uống ít nước rồi ăn chút gì đi”.

Nàng chỉ lắc đầu.

Long Hỷ Dương trải áo lông trên nền đất. Không, trên nền tuyết lạnh. Chàng mở tay nải, lấy ra một ít quần áo mặc trong, phủ lên trên tuyết.

“Nàng biết vì sao ta cứu nàng chứ?”. Chàng hỏi, rồi nói tiếp: “Nàng nhất định không ăn uống gì, người của Hắc tiên sinh đuổi tới thì lấy sức đâu mà chạy nổi?”

Lâm Vãn Tiếu ngẫm nghĩ rồi cúi xuống uống chút nước. Thực ra nàng đã khát khô cổ họng cho nên uống mấy hớp liền rồi mới hỏi: “Vì sao?”

“Vì nàng!”

Long Hỷ Dương lúc này mới có thể nói thật.

“Vì ta?”

“Nàng biết những thứ quần áo này trải ra để làm gì không?”

...

“Cũng là vì nàng!”

Nàng vội nhìn lên, nhìn vào mặt con người đó. Nàng nhạy cảm vô cùng, có thể nào mà không hiểu. Cảm giác này khiến nàng sợ hãi đến lạnh người, lạnh hơn cả trời tuyết ngoài kia.

“Vì hôm qua ta đã nhìn thấy nàng, rồi sáng nay lên đường, ta làm cách nào cũng không quên nổi nàng, nên ta đã quay lại âm thầm đi theo nàng”.

Long Hỷ Dương sán lại gần nàng, đẩy nàng ra cách xa đống lửa. Hai bàn tay ấy trước khi nàng kịp có phản ứng đã vội vã siết chặt lấy đôi vai nàng, như dày vò, như ngấu nghiến.

“Ông trời ơi! Nàng đẹp đến thế này, cả đời ta không có cơ may gặp lại. Ta đã thề, dù thế nào ta cũng phải có được nàng, nếu không ta thà bị sét đánh chết!”

Lâm Vãn Tiếu vùng ra.

Dù nàng biết như thế là vô ích.

Nàng thở ngắt quãng. Lúc giằng co giãy giụa một thứ nhan sắc vừa mềm yếu vừa cương liệt đồng hiện trên đôi má đỏ bừng của nàng, làm cho Long Hỷ Dương càng rạo rực. “Chàng đã đến từ sớm” - Nàng nói - “Chàng đã tận mắt nhìn thấy Trương Đinh nhị hiệp vong mạng, chàng...”

“Đúng, ta chỉ cần nàng!”

Long Hỷ Dương cười thành tiếng: “Ta chỉ cần một mình nàng sống”.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt nghĩ không biết mình hôm nay đã rơi vào tay của tên đạo tặc Hắc tiên sinh hay là rơi vào tay của vị “Long đại hiệp” này.

“Xin chàng, buông ta ra...”

Tiếng kêu cuối cùng, trước khi nàng bị ấn chặt xuống đất. Y phục vương trên đất bắt đầu rã rời tán loạn. Lưng nàng dính chặt xuống nền tuyết lạnh. Lạnh vô cùng!

Nàng cảm thấy một cơn đau khủng khiếp xộc vào giữa thân mình.

Nàng không cầu xin nữa. Nàng chỉ cầu chết, nhưng trí não nóng bừng, tim đập cuồng loạn, hơi nóng tỏa ra trên người nàng càng rạo rực.

Tấm lưng trần ấy đã trói chặt cánh tay nàng.

Đôi tay mềm yếu.

Tấm thân trong trắng ấy, mềm mại như một đóa bạch mai, kiêu ngạo như tuyết và trinh bạch như tuyết.

“Không cần đâu, ở đây không có người, nàng có muốn chết cũng không được đâu,” Long Hỷ Dương nói. “Nàng vừa nãy đã uống Tương Phi Tô, dù chỉ có vài hớp nhưng nàng cũng không thể nào kháng cự ta được nữa, đúng không?”

Nàng cắn chặt môi đến ứa máu.

Hắn dán chặt lên người nàng, lột bỏ y phục của nàng. Làn da mượt mà nhường ấy làm cho hắn mê cuồng. Hắn giật đứt chiếc dây chuyền mặt hình chìa khóa trên cổ nàng, vùi mặt xuống...

Không biết cái đó mệnh bài của gia đình nàng, hay là một món trang sức quý giá?

Lâm Vãn Tiếu bật ra tiếng rên rỉ.

Đau đớn và ô nhục.

“Nàng đẹp thế này, trời ạ, đẹp thế này!” Long Hỷ Dương chưa hết ngỡ ngàng trước tấm dung nhan tuyệt thế. Dục vọng của hắn đã lên đến đỉnh điểm. Nhưng nhan sắc yếu đuối nhường kia khiến hắn không nỡ giày vò.

“Cho ta, lần đầu tiên của nàng!”

Nàng không quay mặt đi. Một giọt lệ rơi xuống tan vào lòng tuyết lạnh.

Lửa cháy ở không xa. Một cành củi bị đạp tung văng ra trên tuyết, phát ra tiếng rì rì không rõ nét. Lửa tắt thật nhanh mà băng tan cũng thật nhanh, tạo thành một vũng nước nhỏ.

Tuyết băng hàn, tịch mịch. Lạnh cóng.

Tuyết Thiên Vũ Kiếm. Tuyết Địa Hỏa Quang

Nước mắt?

Lửa?

Thế gian này có gì là sáng tỏ.

Có lẽ từ khi mặt trời xuống núi, những thứ gì có thể chứa đựng ánh sáng đã mất đi. Chỉ có những vì sao nơi cuối trời kia, lẻ loi chiếu sáng.

Ngoài ra còn có ánh tuyết.

Lâm Vãn Tiếu biết rằng khi đống lửa này tàn hết, Long Hỷ Dương sẽ giết chết nàng, vì hắn không thể để nàng được sống.

Long Hỷ Dương cũng đang nghĩ vậy.

Thiếu nữ này thanh lệ như tuyết và cũng mong manh như tuyết, không thể nào có được nàng trong tay. Dù trân trọng nàng đến đâu cũng không thể mang nàng theo bên mình mà rong ruổi nhân gian.

Vì việc hắn vừa làm không thể để người thứ ba biết được.

Hắn chỉ có thể làm bông tuyết ấy tan ra trong tay mình.

Là do dự hay là đau khổ?

Hắn thèm muốn biết bao được cả đời này ôm ấp trong tay tấm thân mềm mại, lạnh giá vô ngần mà ấm áp vô ngần ấy. Nhưng hắn phải nhanh chóng giết nàng.

Hắn nhìn thẳng vào tấm lưng đang xoay lại đối diện với mình. Đôi bờ vai rung khe khẽ, nàng đang khóc chăng? Hắn sờ tay vào cây đao, nhìn nàng. Bờ vai mềm mại thấp thoáng sau làn vải mỏng, lượn cong như một sườn núi, nơi kẻ si tình không tránh khỏi trượt chân. Sao nàng vẫn chưa mang y phục? Long Hỷ Dương nhìn xống áo tan tành trên mặt đất, nhớ lại cảm giác mà nàng vừa cho hắn trải qua, nhất thời cảm thấy mình không thể nào xuống tay.

Hay là đợi nàng mặc y phục đã?

Vẻ đẹp hoàn mỹ ấy, đã thuộc về hắn thì không thể để cho một kẻ thứ hai làm cho ô uế.

Vì nàng là của hắn.

Vào lúc ấy, nàng nhẹ quay người lại, dịu dàng nói. “Thiếp đã là của chàng rồi”.

Tim hắn đập cuồng loạn. Hóa ra nàng không khóc.

“Chàng biết vì sao thiếp bảo chàng phải cứu được Chu tiểu thư không?”

Ngón tay mềm mại của nàng cầm lấy chiếc dây chuyền đã bị giật đứt. Món trang sức lồng vào chiếc dây chuyền này do một người thợ khéo làm ra. Nàng mỉm cười nói tiếp: “Chàng làm sao có thể không cứu cô ấy?”

Long Hỷ Dương cảm thấy trong lòng rạo rực, buột miệng hỏi: “Vì sao?”

“Chàng chắc hẳn phải biết, lần này Trương Đinh nhị hiệp đưa bọn thiếp vào kinh chẳng qua là để che mắt người đời. Trong kiệu quả thật có đồ vật quý, chính là ‘Khải Tất Ngũ Hà Bình’ và ‘Ngọc Điệp Bàn Long Bôi’.” Long Hỷ Dương nghe vậy, nhướn mày lên chờ nàng nói tiếp “Chàng biết đấy, Chu bá phụ lần này vào kinh, tất phải mang theo lễ vật cống triều đình. Chu bá phụ sợ kẻ gian nhòm ngó nên đã không mang bảo vật theo bên mình. Bọn Hắc tiên sinh quả thật đoán không sai”.

Long Hỷ Dương trong lòng đã bắt đầu rung động bèn hỏi lại: “Thật à?”

“Tiếc là muộn mất rồi!”

“Sao vậy?”

“Chu Tiểu thư bị bọn gian ác ấy bức hiếp, e rằng sẽ để lộ bí mật này. Bảo vật một khi đã rơi vào tay bọn Hắc tiên sinh thì khó lòng mà lấy lại được”.

Nàng đột nhiên mỉm cười khó hiểu: “Nhưng vẫn còn có thể yên tâm”.

Long Hỷ Dương mắt bị người đẹp làm cho mê đắm, tâm bị cơn hiếu kỳ thúc giục, vội vàng kêu lên: “Ồ!”

Nàng hơi hé môi cười, hé lộ cả một chút phong tình, đồng thời lại có vẻ gì đó như là trầm mặc, quả quyết, không chịu nói gì thêm.

Long Hỷ Dương không nhịn được bèn hỏi tiếp: “Rơi vào tay bọn cướp ấy mà có thể yên tâm được sao”.

“Thiếp không nói cho chàng biết đâu”. Nàng có vẻ như vừa e lệ, vừa hờn dỗi, tay nghịch nghịch chiếc chìa khóa bạc.

Vẻ đẹp ấy làm cho tim hắn loạn nhịp.

“Nhưng, thiếp đã là của chàng rồi, cũng nên cho chàng biết mới phải”.

“Đúng rồi” Long Hỷ Dương nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, ngón tay hắn lần lần qua viền áo, mân mê mấy sợi tóc mềm mại sau gáy nàng “Có chuyện gì cũng phải nói với ta”.

“Cái tráp đựng bảo vật ấy nằm ở ngay dưới góc kiệu chỗ thiếp ngồi. Không có cái chìa khóa bạc trên trên dây chuyền của thiếp và của Chu muội muội thì sẽ không mở được nó đâu, và cách mở cũng chỉ có thiếp và Chu muội là biết”. Nói đến đây nàng cảm thấy những ngón tay của hắn không còn tuân theo khuôn phép nữa, cả hơi thở của hắn cũng đang bị kích động. “Cái tráp ấy do người thợ giỏi nhất thành Lạc Dương làm ra, nếu dùng sức mà cậy mạnh, bảo vật bên trong sẽ vỡ nát hết. Bọn chúng đâu có ngu ngốc mà làm vậy!”

Long Hỷ Dương vui mừng kêu lên: “Vậy thì tốt quá rồi!”

Nàng chợt tựa người vào hắn, miết nhẹ tay lên vạt áo hắn “Võ công của bọn chúng lợi hại như vậy, đáng sợ như vậy...”

“Sợ?” Long Hỷ Dương đột nhiên siết chặt nàng vào lòng: “Có ta ở đây rồi nàng hà tất phải sợ kẻ nào nữa?”

Hắn không nhận ra môi nàng còn hằn vết răng cắn mạnh.

Thực ra hắn không thể không sợ. “Thất Lý Hồng” của Hắc tiên sinh người trong võ lâm không ai không ngại phải đối đầu.

Nhưng hắn không từ bỏ được lòng tham. Vì thế hắn bất chấp phong tuyết, đem theo Lâm Vãn Tiếu bí mật trở về Lang Nha ao, thăm dò động tĩnh của Hắc tiên sinh.

Chỉ cần nhân lúc hắn không phòng bị mà đột ngột ra tay, giết chết Hắc tiên sinh rồi, những kẻ còn lại hoàn toàn không đáng ngại.

Hắc tiên sinh có nằm mơ cũng không ngờ Long Hỷ Dương có thể quay trở lại.

Bọn chúng vẫn đang say sưa chè chén cho dù xác của những tên bị giết vẫn nằm ngay đó, có cả xác của Lôi Bàng Bàng. Cám Thế Di thì đang bận dưỡng thương. Tiểu My đã chết. Chỉ còn lại Chu Kim Tú, đến một chút hơi sức để khóc cũng không còn, đôi mắt thất thần trống rỗng nhìn về nơi có ánh lửa, áo quần xộc xệch, vô cùng tiều tuỵ đáng thương.

Long Hỷ Dương đã đến sau lưng Hắc tiên sinh, chuẩn bị tung một đòn chí mạng. Lâm Vãn Tiếu bỗng đột ngột kêu lên: “Ở đó! Báu vật nằm ở đó!”

Đám người đang huyên náo bỗng dưng im bặt.

Long Hỷ Dương đột ngột quay người lại, nhưng đã không kịp ngăn Lâm Vãn Tiếu. Hắn biến thành một đạo kiếm quang, bay vút tới. Chỉ thấy Hắc tiên sinh đầu lìa khỏi cổ, văng ra xa vài trượng, rơi trúng vào đống lửa. Từ trong đống lửa phát ra một âm thanh kỳ dị và một thứ mùi tởm lợm.

Thế nhưng trên ngực Long Hỷ Dương vẫn trúng liền ba bông hoa tuyết.

Hoa tuyết rất nhanh biến thành hoa máu.

Bọn cướp hốt hoảng quơ vội vũ khí, bao vây Long Hỷ Dương.

Long Hỷ Dương cắn răng chịu đau, quay cuồng múa kiếm, oai lực vẫn vô cùng sung mãn, quật ngã ba tên, những tên còn lại tan tác như bình sa lạc nhạn.

Chỉ còn sót lại một mình Cám Thế Di, đang múa may roi đồng. Roi đồng của hắn quấn vào giá đỡ của căn lều vải, giật mạnh, lều vải đổ ụp xuống. Long Hỷ Dương chỉ muốn vùng dậy chạy đến chỗ cái tráp quý giá. Nhưng Cám Thế Di biết vậy càng ra sức ngăn cản.

Màn trướng đổ ụp lên đầu Long Hỷ Dương. Hắn cố xé rách vải để chui ra, không ngờ một con dao đã kề vào ngay cạnh. Lâm Vãn Tiếu nhằm vào hắn mà đâm thật mạnh.

Máu tươi phun ra, bắn xuống đất, ướt đỏ cả nền tuyết.

Bức trướng bắt đầu bén lửa.

Cám Thế Di ngẩn người ra, hắn không hiểu cô gái kia là thù hay là bạn. Hắn vội ngừng vung roi đồng. Lâm Vãn Tiếu chỉ vào cái tráp nằm ngay cạnh bức trướng đang cháy dở, kêu lên : “Nhanh lên, bảo vật ở trong đó!”

Cám Thế Di nghe thấy vậy, loáng một cái đã phi thân đến bên cái tráp nhỏ, tưởng như đã chạm tay vào nó. Nào ngờ, màn trướng rách toạc, Long Hỷ Dương như một hung thần toàn thân đẫm máu nhảy vọt ra, chọc thẳng kiếm vào tim tên ác tặc.

Long Hỷ Dương run rẩy ôm lấy cái tráp. Hắn thở không ra hơi, bủn rủn không còn mang nổi kiếm, buông thõng tay xuống, vội bảo Lâm Vãn Tiếu: “Mau! Mau! Thuốc giải trong vạt áo hắn!”

“Thuốc giải?” Lâm Vãn Tiếu chạy đến bên cái xác của Hắc tiên sinh tìm kiếm một hồi. Lửa đỏ cháy bùng bùng như sắp thiêu trụi tất cả. Nàng chạy đến, đưa cho hắn hai cái túi nhỏ, hỏi dồn: “Túi nào là thuốc giải?”

Long Hỷ Dương nhịn đau, gắng gượng nhìn cho kỹ hai túi thuốc. Bỗng hắn cảm thấy cái tráp trong tay mình bật khoá, vội vàng mở ra xem. Cái gì thế này? Toàn là đồ trang sức và son phấn! Hắn sững người, lạc giọng kêu lên: “Đây là...”

Chưa dứt lời, Lâm Vãn Tiếu một tay đầy phấn và tuyết, vung cả vào mặt hắn.

Con thú bị thương gào lên điên loạn, hai tay bưng lấy mặt, quay cuồng tìm kiếm. Nhưng kiếm đâu mất rồi! Mọi thứ trước mắt hắn tối sầm lại rồi lập tức sáng lên, sáng chói đến phát sợ. Hơi nóng hừng hực điên cuồng bao trùm lấy hắn.

Lâm Vãn Tiếu quăng cả tấm màn cháy rực lên đầu hắn. Trước khi hắn kịp thoát ra, nàng đã rút kiếm - thanh kiếm của chính hắn - đâm xuyên qua lớp vải, xuyên qua người hắn.

Tiếng kêu giãy chết cuối cùng bắn vọt ra! Nàng rút kiếm, máu tươi ộc ra như suối, bắn cả lên vạt áo nàng, lênh láng tràn ra trên nền tuyết.

Cả người hắn đã biến thành ngọn đuốc.

Lâm Vãn Tiếu cắn chặt môi, cầm lấy kiếm. Nàng bước đến gần, vuốt lại mái tóc, chỉnh lại y phục cho Chu Kim Tú, dìu nàng đứng dậy rồi dịu dàng nói: “Tú muội! Ta sẽ đưa muội về với cha!”

Hai tên đạo tặc ở đằng xa, nhìn hai người con gái yếu đuối đứng trên nền tuyết trắng xoá, bên cạnh đống lửa hừng hực ấy nhưng tuyệt không dám động lòng tà tâm.