- Tiểu Ly… tiểu Ly, ta khát nước quá, lấy cho ta một cốc nước đi!!! - Tố Tiêu mơ hồ gọi a hoàn tiểu Ly
- Tiểu thư, tiểu thư ơi!!!! Nước… nước đây ạ!!!! - Nói rồi tiểu Ly đi rót cho Tố Tiêu một cốc nước ấm đưa cho nàng ta
- Tiểu Ly, tối qua rốt cuộc… sao ta có thể trở về được đây - Tố Tiêu đã có thể cố gắng ngồi dậy nhưng tâm trí vẫn còn rất mơ hồ
- Nô tì không rõ nữa, là …. là thập tam gia đưa tiểu thư về ạ!!!! À phải rồi, tối qua tiểu thư hình như rất rất say thì phải, nô tì chờ mãi, chờ mãi không thấy người về, chỉ sợ người có chuyện gì không hay cũng định đi bẩm báo Đức phi nương nương thì… thì nô tì thấy thập tam gia ngài ấy dìu người đang trong trạng thái say khướt rồi còn… còn nói năng lung tung gì mà Hạo… cái gì mà Hạo… à Vương Hạo gì gì đó nữa ạ!!!! À mà Vương Hạo là ai thế tiểu thư - Tiểu Ly đang tròn xoe mắt vì tò mò nổi lên, trông chờ câu trả lời của tiểu thư
- “Thập tam gia” *Bùm*
--- ------ ------ ------ ------ ------
“ Chuyện tối hôm trước
- Thập tam gia, huynh nói xem, nếu… nếu như ta nói ta và thập tứ gia đó đều là người của … của thế kỉ 21, của 300 sau lỡ… lỡ trong một chuyện không may nào đó xuyên không về lại thời đại này thì … thì liệu huynh có tin ta không? Hay lại nghĩ ta là người đàn bà điên, hahaha - Tố Tiêu nói rồi lại cầm ly rượu lên uống cạn, nàng trước giờ học y nên biết rượu rất độc hại, lại là người con gái sống rất quy tắc nên ở thời hiện đại không hề động tới giọt rượu nào, bất kể chuyện gì, đây… là lần đầu tiên nàng biết tới uống rượu, rượu rơi xuống cổ họng, đúng là khó uống trôi thật, rất đắng nhưng tâm nàng còn đang đắng hơn ly rượu nàng mới uống rất nhiều.
- Muội nói xem, làm sao để ta có thể tin được một chuyện hoang đường thế này!!!! - Thập tam gia uống cạn ly rượu trước mặt một cách dễ dàng, nhướn đôi mày lên nhìn nữ tử đã uống say khướt nói năng không còn quản được lời nói trước mặt mình, tỏ vẻ rất hứng thú
- Được, huynh không tin ta… suỵt… ta sẽ nói cho huynh biết, ta biết được một.. một bí mật hoàng gia của huynh….ực - Tố Tiêu nhìn người con trai trước mặt mình, cười ngây người.
- Muội nói xem, bí mật hoàng gia mà muội muốn nói ở đây là gì!!!! - Dận Tường không khỏi tò mò
- Huynh… lại gần đây, đây là bí mật đại Thanh, huynh, tuyệt đối đừng nói với ai hết - Tố Tiêu nói rồi cố ghé sát tai thập tam hết sức có thể - Ta, biết chắc rằng, tứ a ca sẽ… sẽ tiếp quản ngôi vị của vạn tuế gia đương thời bây giờ, niên… niên hiệu của ngài ấy trong tương lai sẽ là… là… à phải rồi, Ung Chính gia…. - Tố Tiêu càng lúc càng tỏ vẻ bí bí hiểm hiểm với thập tam
- Haha, lời muội nói nghe có vẻ hơi hoang đường - Dận Tường càng lúc càng tỏ ra hứng thú
- Thế huynh không tin ta, cứ chờ đi rồi sẽ thấy, huynh sẽ hối hận vì hôm nay đã không tin ta - Tố Tiêu không ngần ngại trừng mắt lại với Dận Tường
- Không phải là hoàn toàn không tin, chỉ là làm người khác hơi khó tin hoàn toàn, muội nói xem thế giới từ nơi muội đến nó ra sao?
- Nó… nó là một thế giới hoàn toàn… hoàn toàn hiện đại, ở đó nam nữ có thể tự do yêu đương với nhau, cùng nhau đi hẹn hò, nam nhân thường mời các cô người yêu của họ đi ăn, đi xem phim,… ở nơi đó mới thật sự có tình yêu thật sự, không phải như ở đây, toàn vì hôn ước mới phải gả cho nhau, chưa hề có tình yêu… còn… ở đó có một chiếc điện thoại, có thể vô cùng, vô cùng tiện lợi, ta nói thật đấy, nó tiện lợi còn hơn bất kỳ bảo bối nào đương thời của mấy người luôn a ~ còn có tivi, cả bồn cầu tự hủy chứ không phải đi đổ giống thời mấy vị nữa cơ… còn, còn rất nhiều nữa - Tố Tiêu đang được đà, nói, nói rất nhiều, sẵn tiện cao hứng uống cạn ly rượu mới rót trước mặt nàng
- Nam nữ được tự do yêu nhau? Cùng nhau đi chơi? Nghe có vẻ thú vị thật nhỉ? Thế cuộc sống của muội ở hiện đại chắc hẳn rất hạnh phúc chứ không gò bó như thời của ta đúng không?
- À, chuyện đó thì cũng không hẳn, cũng tùy người thôi, nhưng số trời không cho ta sinh ra trong một gia đình bình thường như thế, có thể khóc thì khóc thật to, cười thì cười thật sảng khoái, yêu hết mình hận cũng hết mình. Đúng là ta cũng đã từng được sống khoảng thời gian của người bình thường đó nhưng tiếc là không được bao lâu thì nhà ta lâm vào khốn cùng, ta cũng buộc phải hứa hôn với người mà ta không yêu để cứu sản nghiệp nhà ta… - Tố Tiêu nhìn về xa xăm, trong mắt không khỏi đã có ướt một chút lệ nhòa.
- Xem ra cuộc đời của muội ở hiện đại cũng bi đát không thua gì ở đây nhỉ? - Dận Tường không khỏi xót xa
- Bi đát? Bi đát thì được gì chứ, cũng phải cố gắng vượt qua thôi, biết làm sao được, bốn chữ thôi “Số trời đã định”. À mà ta ngồi đây uống rượu vì tình thì đúng rồi, còn huynh không đúng lắm, tại sao cũng phải mượn rượu giải sầu?
- Ta? Có lẽ vì một người con gái mà ta không nên có tình cảm với nàng ấy….!!!!
- Nàng ấy? “Chẳng lẽ… Quách Tương Bình?” Bỏ đi, huynh nhìn xem, huynh là ai chứ, đường đường là nhi tử của Vạn tuế gia Khang Hi đương triều, sao mà phải ngồi đây si tình một người con gái không đáng như nàng ta chứ, huynh xem, huynh thì thứ gì không thể có chứ, huynh muốn bao nhiêu mỹ nhân thì hoàng thượng chẳng lẽ không thuận cho huynh sao? Hà tất vì một người con gái mà đau lòng, không đáng, không đáng nha!!! - Tố Tiêu lúc này không nhịn nổi lại nói nhiều như sấm còn điên cuồng vỗ vai Dận Tường như muốn được an ủi chàng phần nào.
- Muội… làm sao hiểu được - Dận Tường chỉ nhìn nàng mà lắc đầu cười cười, không biết nói gì với nữ tử đang say khướt trước mặt huynh ấy”
--- ------ ------ ------ ------ --------
- Tiểu thư, tiểu thư, người có nghe tiểu Ly nói không ạ? - Tiểu Ly lấy làm lạ, huơ huơ tay trước mặt Tố Tiêu đang hóa đá kia
- Hử, nãy ngươi mới nói gì thế tiểu Ly - Lúc này Tố Tiêu mới có chút gì đó gọi lại sực tỉnh lại
- À, tiểu thư, người cũng vừa mới tỉnh rượu xong, hay… hay tiểu thư rửa mặt đi rồi nô tì đỡ người ra ngự hoa viên nghỉ ngơi, ăn điểm tâm cho mát mẻ ạ? Để nô tì đi lấy nước chuẩn bị!!!!
- Ừm… ta thấy vậy cũng được …. - Nói rồi Tố Tiêu làm theo lời tiểu Ly rửa mặt, thay y phục rồi cùng rảo bước ra ngự hoa viên
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
- A Xảo, cô có nghe tin gì chưa, Quách Tương Bình và thập tứ gia vốn có tình ý với nhau đấy!!! Ta nghe nói thập tứ gia vốn trong tim chỉ có mỗi Tương Bình tỷ tỷ thôi, cơ bản là không có tâm tư để ý tới cô tiểu thư giàu có Lý Tố Tiêu kia đâu a ~ Lý tiểu thư nói danh là đích phúc tấn như chỉ là về danh, về sự ân sủng chắc gì đã bằng một nửa Quách tiểu thiếp kia
- Haizz… vẫn là Lý tiểu thư tội nghiệp, bị cô a hoàn của mình tư thông với phu quân tương lai, đúng là không có gì đau bằng
- Ấy, đâu thể nói vậy được!!!! Chỉ trách thập tứ gia và Tương Bình tỷ tỷ tình cảm mặn nồng quá sâu đậm không có chỗ cho Lý tiểu thư thôi, thật sự thì trong tình cảm đâu thể tính chức vị cao thấp được, phải nói đến thứ tự trước sau chứ, nếu nói về mặt này Lý tiểu thư mới thật là tiểu tam xen vào tình cảm của người khác, chỉ trách Bình Bình tỷ không may mắn sinh ra trong gia đình danh giá như Lý tiểu thư kia thôi!!!!
-Tiểu thư, rõ quá đáng mà, để nô tì lại đó giáo huấn bọn họ!!! - Tiểu Ly tới này đã không kìm chế được nữa, tức giận thay cả phần tiểu thư
- Khoan, đừng vội, nghe họ nói xong đã - Tố Tiêu ngồi bên này ngự hoa viên, cố ý lắng nghe cuộc nói chuyện của hai nô tì nọ thì…..
- Nô tì to gan, tội đáng muôn chết, dám cả gan qua đây bêu xấu Lý tiểu thư -Không đợi Tố Tiêu lên tiếng. Thượng Uyển nô tì của Đức phi từ đâu đi lại, lớn tiếng dạy dỗ
- Cô cô… cô cô tha mạng… - Hai nô tì đang nói xấu người khác kia giật nảy mình, quỳ lại trước mặt Thượng Uyển mong cô ta không làm lớn chuyện này tới tai Lý tiểu thư, nhưng họ đâu ngờ….
- Thượng Uyển tỷ tỷ, bỏ đi a ~ chuyện không đáng - Tố Tiêu cùng tiểu Ly từ bên kia ngự hoa viên bước tới
- Lý… Lý tiểu thư… - Hai nô tì lúc này đã sợ tới xanh mặt
- Bỏ đi, ta không trách hai ngươi đâu
- Hai người ngươi đấy, quỳ ở đây một canh giờ và tự đánh mình 50 cái cho ta, đừng để ta phải tự động thủ - Tố Tiêu bỏ qua nhưng dù gì người họ đang đi bêu xấu cũng là thập tứ đích phúc tấn tương lai và cả thập tứ gia … Thượng Uyển trung thành với Đức phi như vậy, đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
- À mà Thượng Uyển tỷ tỷ không biết hôm nay tỷ tới tìm ta có việc gì không ạ? - Tố Tiêu lên tiếng hỏi Thượng Uyên trước, làm giãn hòa bầu không khí căng thẳng hiện tại
- Lý tiểu thư, Đức phi nương nương sai bảo ta tới chỉ người những nghi thức lễ nghi trong cùng, mời người đi theo ta…!!!!
--- ------ ------ ------ ------ -------
- Tứ ca…. - Dận Tường ngập ngừng mãi mới có thể thốt nên lời gọi tứ ca của hắn
- A Tường à, đệ học từ bao giờ cách nói ấp a ấp úng thế kia chứ, đó vốn đâu phải cách nói chuyện của đệ - Vị tứ a ca lừng lẫy kia không vội, nói từng chữ ra một cách ôn nhu nhất có thể
- Đệ… đệ có một chuyện muốn nhờ huynh giảng giải giúp a ~ - Dận Tường vẫn tiếp tục e ngại
- Đệ nói ra xem - A Chân không vội, đưa ly trà hoa sen lên, nhấp một ngụm, ôn nhu nói
- Nếu như… đệ lỡ, có tình cảm với một nữ tử không nên có tình cảm thì… thì đệ nên tiếp tục hay từ bỏ - Khó khăn lắm, thập tam mới có thể nói ra câu nói hoàn chỉnh
- Đương nhiên phải từ bỏ - Dận Chân bình thản lên tiếng
- Tứ ca… huynh đã… đã từng yêu chưa?
- Chưa từng, yêu đương? Ta chưa từng có định nghĩa đó, nữ nhân chỉ là tai họa trong đường đại nghiệp của chúng ta thôi… đừng nên dính vào chữ tình sẽ hay hơn!!!! - Nói rồi tứ ca không nhanh không chậm đặt ly trà xuống bàn
- “Không nên yêu…” - lúc này quả thật tâm trạng thập tam hỗn độn hơn bao giờ hết, sau đó, sau đó tứ ca quả thật đã nói với chàng rất nhiều nhưng lúc này chàng không tài nào có tâm trạng gì để chữ nào của tứ ca vào đầu cả, chàng còn không nhớ rõ được rốt cuộc hôm đó cuộc trò chuyện của chàng và tứ ca có những gì, ý nghĩa ra sao, chàng chỉ nhẩm mãi ba từ thôi “Không nên yêu…” như muốn nhắc nó khắc cốt ghi tâm đối với chàng vậy!!!!