Thập Toàn Thực Mỹ

Chương 42: Thiên tài chân chính




Với tâm tư của Ninh Tịch thì nàng hận không thể lập tức xem xong quyển sách rồi nghi nhớ toàn bộ vào đầu.

Loại cảm giác này tựa như người không được uống nước ba ngày đột nhiên gặp được một con suối trong, chỉ muốn vùi cả người vào để uống.

Chỉ tiếc là chưa xem hết một tờ, Nguyễn thị đã vào thúc giục ba lần, cuối cùng dứt khoát bưng ngọn đèn đi.

Ninh Tịch bất đắc dĩ thở dài, đành phải lên giường ngủ. Đương nhiên trước khi ngủ nàng không quên đặt quyển sách nhỏ vào trong áo, lúc này mới yên tâm ngủ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Ninh Tịch theo thói quen đã rời giường, mặc quần áo rửa mặt xong lại cất quyển sách nấu ăn vào trong rương.

Quyển sách trân quý như thế tát nhiên là muốn giữ lại từ từ nghiên cứu.

Ninh Hữu Phương cũng nhớ thương một đêm, trên đường đi không nhịn được hỏi:’’Tịch nhi, quyển sách nấu ăn kia con xem được bao nhiêu rồi? Bên trong viết những gì?’’

Ninh Tịch đem nội dung nửa trang mà mình đã xem nói lại với Ninh Hữu Phương.

Sau khi nghe được phương pháp xử lí mấy loại hoa quả khô, hai mắt Ninh Hữu Phương lập tức tỏa sáng, cười khen:’’Ngày thường cha xử lí hoa quả khô phần lớn đều là dùng nước, dùng lửa với dùng dầu cha còn chưa thử qua, còn dùng muối và ướp mặn nữa chứ, đều là chút ít biện pháp khó gặp. Đàu bếp đã viết quyển sách này quả nhiên là lợi hại.

Nói rồi thuật lại các biện pháp một lần. So với mấy lời rải rác trong sách, cách Ninh Hữu Phương nói sinh động hơn nhiều, Ninh Tịch nghe liền hiểu, trong lòng âm thầm cao hứng.

Ngay cả Ninh Hữu Phương đều khen không dứt miệng vậy quyển sách này thực đúng là đồ tốt. Ninh Hữu Phương vẫ chưa thỏa mãn nói:’’Tịch nhi, về sau mỗi ngày con lại đọc một chút, nếu có gì không hiểu thì hỏi cha’’.

Lời nói vừa đúng ý Ninh Tịch, hưng trí bừng bừng gật đầu, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.

Đến phòng bếp, Ninh Hữu Phương vừa cười vừa nói:’’Tịch nhi, đao công của con đã tạm ổn, từ hôm nay trở đi, cha sẽ dạy con điên nồi’’.

Đao công và điên nồi đều là những kiến thức cơ bản của đầu bếp, nhất là điên nồi, đã cần sức lực lại càng cần kỹ xảo, muốn làm một đầu bếp tốt, tất nhiên phải khổ công luyện tập.

Thật ra phải làm học đồ ít nhất một năm mới bắt đầu luyện điên nồi, chỉ là đao công của Ninh Tịch tiến triển rất nhanh, sớ luyện điên nồi cũng không phải không được.

Ninh Tịch có chút ngoài ý muốn, liên tục gật đầu đáp ứng, chuyên chú nhìn Ninh Hữu Phương làm mẫu.

Không biết Ninh Tịch tìm ở đâu ra một ít cát, bỏ vào nồi sắt lớn. Đầu tiên là lắc lư trước sau mấy cái, sau đó cổ tay dùng sức, hạt cát đang quay cuồng trong chảo thì có hơn phân nửa bị hất lên không trung rồi lại vững vàng rơi trở lại vào nồi. Từ đầu đến cuối không rơi một hạt nào.

Ninh Tịch trợn tròn hai mắt, sợ hãi than:’’Cha thật lợi hại’’.

Ninh Hữu Phương nhếch miệng cười, rõ ràng rất đắc ý lại làm ra vẻ khiêm tốn:’’Đây là kiến thức cơ bản của đầu bếp, không coi vào đâu. Lại đây nói cho cha biết vừa rồi con quan sát được những gì?’’

Ninh Tịch suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:’’Để điên nồi thì phải dùng sức ở cổ tay, dùng ngón cái phát lực kéo nồi vào người, sau đó dùng bốn ngón còn lại đẩy nồi về phía trước, cổ tay gập về biên, chảo sẽ hướng lên, cát trong nồi sẽ bị hất lên, thời điểm dùng nồi đón cát là phải xem nhãn lực của đầu bếp.

Hai mắt Ninh Hữu Phương tỏa sáng, nở nụ cười:’’Hảo hảo hảo, nữ nhi ngoan của cha quả nhiên là tốt’’.

Chỉ nhìn một lần liền có thể nói ra kỷ xảo cùng yếu điểm nói không sai chút nào. Hắn làm đầu bếp nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy ai có ngộ tính và nhãn lực như vậy. Ninh Tịch nở nụ cười, học theo Ninh Hữu Phương thả chút it hạt cát vào trong nồi, ước lượng thử, nặng quá…

Ninh Hữu Phương nín cười, ho khan:’’Con mới bắt đầu luyện tập, chỉ cần phóng một ít là được’’.

Ninh Tịch dẩu môi, lên án:’’Cha giễu cợt con’’.

Trong mắt Ninh Hữu Phương tràn đầy vui vẻ, cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh cãi lại:’’Con thấy cha giễu con chỗ nào?’’

Ninh Tịch trợn mắt, hờn dỗi không thôi:’’Rõ ràng cha đang cười con, con mắt đang cười, miệng đang cười, mặt cũng cười…’’ Mấy người bồi bàn đang làm việc đều cười ồ lên.

Ninh Hữu Phương lập tức giơ tay đầu hàng:’’Hảo hảo hảo, là cha không tốt, đảm bảo sẽ không cười con nữa, con tới luyện vài cái cho cha xem thử’’.

Lúc này, Ninh Tịch mới đem toàn bộ tinh thần đặt lên nồi thiết trong tay, trong đầu hồi tưởng lại động tác vừa rồi của Ninh Hữu Phương’’.

Giống như vừa rồi tất cả đã được ghi lại trong đầu nàng, ngay cả động tác nhỏ nhất nàng cũng nhớ rõ tường tận.

Ninh Tịch hít sâu, vững vàng quơ quơ nồi trước sau, cát trong nồi chạm rãi rung động, một khắc kia, dường như nàng có thể cảm nhận được quỹ tích vận động cùng phương hướng của tất cả hạt cát trong nồi.

Loại cảm giác này thật sự rất kì diệu…

Sau đó, nàng không chút do dự đẩy nồi về phía trước rồi nâng lên, lại dùng sức kéo về. Hạt cát nhẹ nhàng linh hoạt bay trong không trung, sau đó vững vàng rơi vào nồi, một hạt cũng không rớt ra ngoài. Ninh Hữu Phương nghẹn họng nhìn trân trối.

Động tác không đủ thuần thục, cũng không tính là quá linh hoạt nhưng lại nắm rõ tất cả những gì quan trọng nhất khi điên nồi. Cho dù là ai nhìn cũng sẽ không tin động tác này do người lần đầu tiên điên nồi làm ra. Không biết Trương Triển Du cũng đã đi đến lúc nào, đem một màn này thu vào mắt, cũng kinh sợ không thôi. Thì ra trên đời này thật sự có thiên tài như vậy, người khác phải hao hết tâm tư luyện máy tháng mới làm được, nàng chỉ tốn chưa đến một canh giờ.

Đứng trước mặt thiên tài như vậy, một chút tự tin cùng tự tôn đáng thương đã sớm không còn, vậy mà Ninh Tịch vẫn không hài lòng lắm nhíu mày, lầu bầu nói:’’Tốc độ vẫn còn quá chậm so với cha, hơn nữa mới làm vài cái tay đã mỏi đến mức độ này’’.

Ninh Hữu Phương nỗ lực đè ép đắc ý cùng kiêu ngạo, ho khan một tiếng:’’Con lần đầu tiên làm được như vậy là không tệ rồi. Sau này luyện tập nhiều hơn, quen tay hay việc tự nhiên sẽ tốt lên. Đến khi con có thể điên chước gấp đôi số cát bây giờ, lại kiên trì trong nửa canh giờ, thì miễn cưỡng được xem là hợp cách, có thẻ đổi thành thức ăn để luyện tập’’.

Ninh Tịch nghiêm túc gật đầu, vẫy vẫy cánh tay, lại tiếp tục luyện tập, trong miệng còn lẩm bẩm:’’…Thật vô dụng, mới có một chút đã mỏi rồi…’’

Ninh Hữu Phương nghe, nhịn không được cười lên, chào hỏi Trương Triển Du một tiếng sau đó bắt đầu chuẩn bị làm việc.

Một ngày tốt đẹp lại chính thức bắt đầu, thật sự là rất phấn khởi. Chỉ tiếc, tâm tình tốt duy trì chưa đến một khắc thì Lai Phúc chạy vào la ầm lên:’’Ninh đầu bếp, mau chuẩn bị một chút, khách quý lại tới nữa rồi’’.

Động tác trong tay Ninh Tịch dừng lại, đột nhiên có dự cảm xấu:’’Lai Phúc ca ca, vị khách quý kia là ai?’’

Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng là Dung tam thiếu gia lời nói cay nghiệt lại độc ác hôm qua…