*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn Đông Tuyết vẫn đang không ngừng nói gì đó, nhưng Ninh Tịch một chữ cũng không nghe lọt, chỉ sững sờ nhìn người thiếu niên kia.
Nàng đương nhiên biết hắn.
Hắn là Dung Cẩn.
Cha hắn là Dung Diệu Võ- Dung Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy khắp đất nước, trấn giữ biên quan mấy năm, lập vô số chiến công, là võ tướng mà đương kim thánh thượng xem trọng nhất. Đại ca hắn là Dung Giác, sau khi đỗ Võ trạng nguyên thì trở thành thống lĩnh Ngự lâm quân, Nhị ca hắn Dung Tông là Tham tướng trẻ tuổi nhất, theo Dung tướng quân cùng nhau đóng quân ở biên quan.
Dung gia một nhà hiển hách, ở kinh thành cũng là tiền đồ vô lượng.
Mặc dù như vậy nhưng kiếp trước Ninh Tịch cũng không để ý đến những chuyện này, có thể làm cho nàng có ấn tượng sâu sắc như vậy là bởi vì hắn còn có một muội muội là Dung Ngọc…
Dung Ngọc, Dung Ngọc…
Cái tên này như một cái châm, đột nhiên đâm vào tim Ninh Tịch.
Loại đau đớn này vừa mãnh liệt lại đột ngột, nàng hầu như không có lực chống đỡ, đôi môi run rẩy, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Kiếp trước, nàng một lòng yêu Thiệu Yến, đau khổ chờ đợi nhiều năm, thế nhưng đến một khắc trước khi chết kia, nàng cũng chưa từng gả cho hắn.
Bởi vì hắn đã sớm định hôn sự cùng Dung gia tứ đại tiểu thư, chỉ chờ tân hoàng đế đăng cơ sẽ chính thức cưới Dung Ngọc.
Khi đó, Thiệu Yến thề son sắt trong lòng chỉ có mình nàng. Mà nàng thế nhưng ngây ngốc tin hắn.
Lúc Ninh gia cả nhà gặp họa thì Thiệu Yến đang bận rộn chuẩn bị hôn sự…
Nhớ tới chuyện cũ, Ninh Tịch tự giễu cười cười, trong nụ cười tràn đầy bất đắc dĩ cùng tiêu điều.
Chỉ là nhìn thấy cố nhân kiếp trước đã gặp qua vài lần, nàng liền kích động khó có thể ức chế. Như thế này tuyệt đối không được, nếu tương lai đụng phải Dung Ngọc hay là Thiệu Yến nàng nên làm cái gì bây giờ?
Cuối cùng Tôn Đông Tuyết cũng phát giác được sắc mặt Ninh Tịch không bình thường, nghi hoặc đánh giá Ninh Tịch:’’Sắc mặt của muội thật khó coi, có chỗ nào không thoải mái sao?’’ Mới vừa rồi còn nói tốt cơ mà. Ninh Tịch thu hồi ánh mắt, cố nặn ra vẻ tươi cười:’’Không có gì, chỉ là đột nhiên đói bụng thôi’’.
Hai người lần đầu tiên gặp mặt, còn không tính quen thuộc, mặc dù nhìn ra Ninh Tịch nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng Tôn Đông Tuyết cũng không tiện truy vấn thêm, vừa cười vừa nói:’’Hiện tại phòng bếp đang bề bộn, muội ăn trước ít trà bánh lót bụng đi đã’’. Nói xong liền tiện tay đem cái mâm bên cạnh đẩy đến trước mặt Ninh Tịch.
Ninh Tịch cười cười, mượn động tác dùng trà từ từ khôi phục trấn định. Đầu óc sáng rõ tỉnh táo liền phát giác chỗ không thích hợp.
Dung Cẩn trời sinh thể chất yếu, nhiều bệnh không thể tập võ, ngay cả số lần xuất phủ cũng cực ít. So với danh tiếng mạnh mẽ của hai vị huynh trưởng, hắn thật sự quá mức điệu thấp.
Cũng vì vậy mà kiếp trước nàng chỉ nhìn thấy hắn từ xa hai lần, chưa nói chuyện trực tiếp bao giờ.
Như vvayj, làm sao Dung Cẩn có thể rời xa kinh thành Lạc Dương mà xuất hiện ở đây?
Ninh Tịch cố làm ra vẻ trấn định nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện thiếu niên đã biến mất vô tung. Chẳng lẽ vừa rồi là mình đã hoa mắt sao?
Tôn Đông Tuyết cũng nhìn theo ánh mắt nàng, tiếc hận thở dài nói:’’Đừng nhìn nữa, thiếu niên anh tuấn đã đi rồi’’.
Ninh Tịch bình tĩnh lại, dò hỏi:’’Đông Tuyết tỷ tỷ, thiếu niên mà ngươi nói là người mặc quần áo đỏ sẫm sao?’’
Tôn Đông Tuyết gật đầu liên tục, hiển nhiên là có ấn tượng rất sâu đối với thiếu niên kia:’’Đúng vậy, hắn đứng trước cửa hàng, cười đẹp mắt cực kỳ. Ta còn chưa bao giờ thấy qua chàng trai xinh đẹp như vậy đâu’’.
Ninh Tịch im lặng suy nghĩ.
Không, thiếu niên kia không có khả năng là Dung Cẩn.
Mặc dù kiếp trước, nàng không quen thuộc với Dung Cẩn nhưng vẫn nghe qua một chút lời đồn đãi về hắn. dung Cẩn là người hướng nội văn nhược, hằng năm lại hay sinh bệnh, cho nên xuất phủ cực ít, cũng không gặp người ngoài nhiều, không thể nào có chuyện đứng trên đường phố náo nhiệt nhất ở thành Lạc Dương cười tủm tỉm như vậy.
Có lẽ thiếu niên mà nàng vừa thấy kia chỉ là lớn lên rất giống Dung Cẩn mà thôi. Cách xa như vậy, cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt, vừa rồi nàng bị hoa mắt đi. Đúng, nhất định là như vậy. Ninh Tịch nghĩ thông suốt, tâm tình trở nên sáng sủa, cười trêu ghẹo nói:’’Đông Tuyết tỷ tỷ thích xem thiếu niên anh tuấn như vậy, nên đi phòng bếp dạo mới phải’’. Vài cái học đồ đều có phong thái đặc sắc khác nhau, còn có mấy vị đầu bếp trẻ tuổi, lớn lên cũng không sai.
Mối tình đầu của Tôn Đông Tuyết cực kỳ chính trực, trong sáng, bị giễu cợt như vậy lập tức đỏ mặt, mềm mại đấm bả vai Ninh Tịch. Ngược lại khoảng cách của hai người kéo gần lại không ít.
Đang cười nói thì Lai Phúc bưng một mâm đồ ăn nóng hổi đi vào.
Tôn Đông Tuyết trêu cười:’’Lai Phúc, huynh mang đến nhầm chỗ rồi’’.
Lai Phúc nhếch miệng cười, lưu loát đem mâm bày ra trước mặt hai người:’’Ninh đầu bếp lo lắng hai người đói bụng, đặc biệt làm món sườn xào chua ngọt để ta mang đến cho các muội. Các muội nhanh nếm thử đi’’.
Trong lòng Ninh Tịch ấm áp, cười liếc đĩa món ăn kia một cái.
Hiện tại nàng coi như đã bước vào ngưỡng cửa trù nghệ, chỉ liếc mắt nhìn liền có thể biết chỗ hơn người của món ăn này.
Những miếng sườn lớn nhỏ vừa ăn nằm lộ ra trong đĩa nước sốt bán trong suốt, màu khẽ phiếm hồng, bốc lên chút nhiệt khí. Cứ nhìn như vậy cũng đủ để người ta cảm thấy them thuồng, lại không cần phải nói đến hương thơm nồng đậm đã lan tỏa khắp hoa sen sảnh.
Tôn Đông Tuyết nhìn đến chảy nước miếng, vội vàng gắp một miếng bỏ vào miệng.
Ninh Tịch kịp thời nhắc nhở:’’Coi chừng bị phỏng…’’
Lời còn chưa dứt liền nghe Tôn Đông Tuyết kêu to:’’Ôi chao, nóng quá, bỏng chết ta’’.
Ninh Tịch nhịn không được cười lên, gấp rút rót chén trà đưa qua:’’Sườn xào chua ngọt này vừa mới nấu xong, đừng xem nhiệt khí ít mà nhầm, kì thật rất dễ bị phỏng, phải chờ một chút nữa mới có thể ăn được’’.
Tôn Đông Tuyết uống nửa chén nước trà, đầu lưỡi mới dễ chịu hơn một ít.
Lúc này, Ninh Tịch cầm lấy đôi đũa, nhẹ nhàng linh hoạt gắp lên một khối sườn, nhẹ nhàng thổi thổi, chậm rãi cắn một miếng, sau đó khẽ nheo mắt, tinh tế nghiền ngẫm thưởng thức.
Nhìn bộ dạng hưởng thụ của Ninh Tịch, Tôn Đông Tuyết cũng nóng lòng, lại gắp lên một khối, học bộ dáng của Ninh Tịch, cái miệng nhỏ cắn một chút, khen không dứt:’’Ăn ngon, ăn ngon thật’’.
Về phần ngon ở chỗ nào thì nàng không thể nói ra được.
Ninh Tịch lộ ra nụ cười hiểu ý, chậm rãi mà đàm đạo:’’Món sườn xào chua ngọt này thoạt nhìn đơn giản nhưng thực chất để làm ra được thì rất khó khăn. Phải lựa chọn một khối sườn non nhất, rửa sạch sẽ chặt thành miếng vừa ăn, lại dùng rượu gia vị, dấm chua cùng dưa muối ngâm nửa ngày như vậy mới có thể bài trừ mùi tanh của xương cũng sẽ làm món ăn thêm ngon miệng’’.
Tôn Đông Tuyết nghe đến nồng nhiệt, lại gắp thêm một miếng nhấm nháp, mơ hồ nói không rõ:’’Sườn này bên ngoài có hương giòn chua ngọt, bên trong lại mềm mại non nớt, rốt cục là làm như thế nào?’’
Ninh Tịch cũng gắp thêm một khối thưởng thức mới nói tiếp:’’Chuyện này cũng không khó, chờ ngâm dưa muối xong liền cho sườn vào chiên sơ qua là được’’.
Đương nhiên, phải thật chú ý khống chế hỏa hầu, có thể chiên sườn đến mức độ ngon nhất hay không là phải xem tay nghề của đầu bếp.
Sauk hi vớt ra, lại cho sườn vào nồi một lần nữa, lần này, dùng lửa nhỏ để bên trong miếng thịt có thể mềm từ từ, ngon miệng. Tỷ lệ giấm đường là mấu chốt của món ăn, đây là tay nghề độc nhất vô nhị của mỗi đầu bếp, cũng không truyền ra ngoài.
Khi thịt đã ngấm gia vị, nâng nồi cao hết sức, dùng lửa lớn cùng đảo liền tay để phần nước sốt cô đặc lại mà không bị cháy. Như vậy, một món sườn xào chua ngọt ngon miệng, ngoài giòn trong non, mĩ vị hương nồng mới tính là đã hoàn thành.
Tôn Đông Tuyết nghe xong, trợn mắt há hốc mồm:’’Ninh Tịch muội muội, muội mới làm học đồ một tháng liền biết làm sườn xào chua ngọt, thật sự là lợi hại’’.
Ninh Tịch cười một tiếng:’’Hiện tại ngày nào muội cũng luyện đao công, ngay cả chước công còn chưa học, làm sao có thể làm sườn xào chua ngọt’’.
‘’Vậy không phải là Ninh đầu bếp dạy muội sao?’’, Tôn Đông Tuyết tự nhiên hỏi.
Ninh Tịch cười cười:’’Tạm thời cha còn chưa dạy muội cái này, muội cũng là vừa rồi ăn mới biết được’’.
Tôn Đông Tuyết nghe đến đầu đầy mờ mịt:’’Từ từ, thế nào gọi là ăn mới biết được?’’, nàng như thế nào mà một chữ cũng không hiểu rồi?
Ninh Tịch mím môi nở nụ cười, trong mắt lóe ra tự tin:’’Mặc kệ là món ăn gì, muội chỉ cần nếm thử một miếng liền có thể biết món đó làm như thế nào. Món sườn xào chua ngọt này cũng vậy, đây là lần đầu tiên muội ăn’’.
Tôn Đông Tuyết không dám tin nhìn Ninh Tịch, lắp bắp hỏi:’’Thật…thật vậy sao?’’
Ninh Tịch bị bộ dáng ngốc hồ hồ của nàng chọc cười:’’Muội lừa tỷ làm cái gì. Trong phòng bếp, đầu bếp chính, nhị trù, học đồ hay là bồi bàn đều biết chuyện đó. Mạc kệ là món ăn gì chỉ cần một miếng là có thể biết nguyên liệu nấu ăn cùng cách nấu’’.
Lúc mới đầu mọi người còn khiếp sợ, đến bây giờ đã tập mãi thành thói quen, sớm đã không xem ra gì.
Đương nhiên cung có người không tin, trong những lúc phòng bếp được nghỉ ngơi sẽ mang những món ăn ly kỳ cổ quái đến cho Ninh Tịch nếm thử. Sau khi Ninh Tịch nói đúng nguyên liệu và cách nấu của tám món ăn thì không có ai làm như vậy nữa.
Tôn Đông Tuyết há to miệng, nửa ngày đều không thể nói gì, hiển nhiên là còn chưa phục hồi tinh thần sau khiếp sợ vừa rồi.
Ninh Tịch lại bắt đầu có khẩu vị, nồng nhiệt ăn xong sườn xào chua ngọt.
Một lúc lâu sau, Lai Phúc lại hét lớn đưa các món khác lên.
Tôn Đông Tuyết lập tức tỉnh táo, la hét bắt Ninh Tịch nhắm mắt, lại cúi đầu kiểm tra kỹ sau đó giảo hoạt cười, tự mình gắp một miếng thức ăn đút cho Ninh Tịch:’’Nói thử xem, đây là món gì?’’
Ninh Tịch vừa nhắm mắt vừa nhai thức ăn, khẳng định đáp:’’Bầu dục cừu non xào, tuy nhiên, vì sao tỷ chỉ gắp rau cần cho muội ăn?’’ Món nàng không thích nhất là rau cần a.
*Chú thích*: Bầu dục cừu là quả cật của con cừu, để vậy cho bớt thô.
Tôn Đông Tuyết bị nghẹn, nàng không gắp miếng bầu dục, cố ý gắp rau cần vậy mà Ninh Tịch cũng có thể nếm ra. Không phải là nàng nhìn lén chứ.
Ninh Tịch giống như biết rõ Tôn Đông Tuyết đang nghĩ gì, trêu ghẹo nói:’’Nếu không, tỷ tìm miếng vải đen bịt mắt muội lại, như vậy muội sẽ hòa toàn không nhìn thấy gì’’.
Chủ ý này rất tốt.
Tôn Đông Tuyết đang muốn gật đầu, liền nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh:’’Đông Tuyết, không được hồ nháo’’, là Tôn chưởng quỹ đứng cạnh cửa nói.
Cũng không biết Tôn chưởng quỹ đã đến bao lâu, đắm chìm trong trò chơi nhỏ của hai thiế nữ không hề phát giác.
Tôn chưởng quỹ cười đi đến, nhìn Ninh Tịch tán dương, không hề keo kiệt ca ngợi:’’Vị giác Tịch nha đầu bén nhạy, lại thông tuệ có thiên tư hơn người, trời sinh là một mầm non tốt, tương lai nhất định có thể kế thừa y bát của Ninh đầu bếp, trở thành một đầu bếp xuất sắc nhất’’