Hai người đã lâu không hoan hảo, lần ân ái này tự nhiên là không cần hạn chế. Lăn qua lăn lại cho đến tận canh hai, mới mây yên gió lặng.
Dương Tĩnh gọi cung nữ, hầu hạ hai người tắm rửa sạch sẽ, một lần nữa lên giường ôm nhau yên giấc, đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt ra được. Lại nghe thấy Tiêu Thương Hải nằm sấp xuống ghé vào tai hắn nói cái gì đó, hắn hàm hàm hồ hồ đồng ý, quay đầu liền ngủ say.
Sáng sớm hôm sau Dương Tĩnh rời giường, vừa để cung nhân hầu hạ thay long bào phục sức, vừa cố gắng nghĩ lại xem đêm qua có phải là đã đồng ý với Tiêu Thương Hải chuyện gì hay không? Sao lại không nhớ gì cả?
Hắn quay đầu lại nhìn lướt qua ái nhân đang cuốn chăn vùi người trên long sàng ngủ say, bất đắc dĩ mà bĩu môi.
Quên đi, mặc kệ là chuyện gì, nếu Tiêu Thương Hải đã nói, hắn đồng ý thì cũng đã đồng ý rồi.
Dương Tĩnh lại không nghĩ rằng, trong lúc hắn đang mơ màng liền bị Tiêu Thương Hải dùng sức tính kế. Không chỉ có đồng ý để Tiêu Uyển Nương xuất cung gả ra ngoài, còn đồng ý sau này để Tiêu Thương Hải khôi phục việc luyện võ, còn, nỗ lực để y sinh thêm nhi tử.
Việc đó sau này Dương Tĩnh cũng biết, nhưng Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nói ra rồi không được đổi ý nữa.
Chuyện của Tiêu Uyển Nương thì cũng thôi đi, do Tiêu Thương Hải đứng ra sắp xếp, ba tháng sau Tiêu Thục tần ‘chết bệnh’, từ nay về sau biến mất khỏi chốn thâm cung. Nhưng ở tiễn đường có một vị quan nhỏ xuất thân hàn môn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng lại có một hiền thê lớn hơn mình bốn tuổi.
Tiêu Thương Hải một lần nữa cầm kiếm lên, vừa lúc sư đệ Tạ Như Thương đã ở trong cung, hai người luôn luôn so chiêu, Dương Quang Vinh và Dương Kiện nhìn thấy liền hô to đặc sắc, sự sùng bái trong lòng đối với mẫu hậu cũng tăng thêm một bậc.
Chuyện duy nhất khiến Dương Tĩnh khổ não chính là, Tiêu Thương Hải muốn sinh thêm nhi tử.
Hoàng Tử Quy tuy rằng đã nói thân thể của Hoàng hậu mấy năm nay đã điều dưỡng không tệ, vả lại sau khi sinh Trường Bình Công chúa thì trong tháng bảo dưỡng rất tốt, những bệnh căn để lại lúc trước cũng ít đi vài phần, nhưng Tiêu Thương Hải cũng đã qua ba mươi tuổi, sinh con một lần nữa thực sự không phải là lựa chọn sáng suốt.
Thời đại này, ngay cả nữ tử qua tuổi ba mươi cũng dứt khoát không sinh con nữa, huống chi là nam tử?
Nhưng lại có một việc quan trọng nhất, vẫn luônn khiến Dương Tĩnh lo lắng.
Năm đó ở trong cốc Luân hồi, vị thần luân hồi đã từng nói qua cho hắn biết, khẩn cầu cùng sám hối trong mười thế, chỉ có thể cho hắn nhiều thêm mười năm thọ mệnh.
Kiếp trước hắn là chết bệnh vào năm ba mươi lăm tuổi. Dựa theo ý hiểu của hắn, kiếp này thọ mệnh của hắn hẳn là sẽ ngưng lại vào năm bốn mươi lăm tuổi. Mà khi đó Thái tử đã qua hai mươi, Kiện nhi cũng đã thành niên, Nguyên An hẳn là đã mười lăm tuổi đến tuổi xuất giá rồi, bởi vì đã sắp xếp cho thỏa đáng, hẳn là sẽ không có hậu hoạn gì. Nhưng nếu Tiêu Thương Hải còn muốn sinh thêm một hài tử nữa… Chỉ sợ hắn sẽ không được nhìn thấy hài tử kia trưởng thành.
Bởi vậy từ sâu trong lòng Dương Tĩnh mà nói, là không muốn có thêm hài tử nữa.
Thế nhưng Tiêu Thương Hải lại cố chấp muốn sinh nhi tử, vả lại y thuật của y cực cao, lại tinh thông dược thiện, thật sự khó có thể động tay động chân gì được.
Này phải làm thế nào mới được đây?
Dương Tĩnh sau khi âu sầu, cũng không có cách gì cả. Thời đại này không có biện pháp tránh thai hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là thuận theo tự nhiên.
Cũng may Tiêu Thương Hải có thể là bởi vì thể chất của bản thân, so với nam tử khác càng khó thụ thai hơn, bởi vậy cũng không nhất định có thể thụ thai thêm lần nữa.
Ôm loại tâm tình lo được lo mất này, thời gian trôi đi như nước chảy.
Đảo mắt đã đến Vũ Hợp năm thứ hai mươi, Thịnh Huy đế Dương Tĩnh, nghênh đón sinh thần bốn mươi tuổi của mình.
Trong mười năm này xảy ra rất nhiều chuyện.
Chế độ khoa cử mà Dương Tĩnh phổ biến đạt được thành tựu không tệ, hàng năm luân chuyển cho triều đình không ít quan viên và nhân tài, mâu thuẫn giữa sĩ tộc nam bắc cũng chậm rãi nhạt đi, quyền lực chiếm được cũng phân hóa. Lục Trạc này quả thực là một nhân tài, chỉ trong mười năm ngắn ngủi, từ một học trò nho nhỏ trong Hàn Lâm Viện thăng lên Đô Đốc nhị phẩm ở Giang Nam.
Trương Thái hậu vào ba năm trước đã qua đời, Dương Tĩnh đau khổ, truy phong mẫu thân là Từ An Thái Hòa Tường Thánh Hoàng Thái hậu.
Kiếp trước hắn đi trước Trương Thái hậu, không thể cho mẫu hậu sự chăm sóc từ thân tình trước lúc lâm chung. Hiện tại Trương Thái hậu vẫn qua đời cùng một năm giống như kiếp trước, nhưng cũng không phải gánh chịu nỗi đau người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, ra đi cũng rất an tường.
Dương Tĩnh cũng không thể nói rõ trong lòng có phải là có chút thoải mái hay không, chỉ là hắn biết mẫu hậu có thể sẽ qua đời vào tuổi này, vì vậy để Ngự y mỗi ngày đến bắt mạch bình an một lần, bình thường cũng nỗ lực điều dưỡng bồi bổ cho mẫu hậu, mong muốn có thể giống như Tiêu Thương Hải tránh qua được việc tuổi trẻ mất sớm giống như thế, kéo dài vài năm tuổi thọ cho mẫu hậu. Nhưng sự thực chứng minh, trong lần luân hồi sống lại này, dường như chỉ có số phận của hắn và Tiêu Thương Hải thay đổi, những người khác, có vẻ vẫn không thể ngăn được lời mời của Diêm Vương gia.
Thứ hai, Thừa tướng Úy Liêu tuổi già cũng qua đời. Điểm này cũng giống với thời gian mà Dương Tĩnh nhìn thấy trên bàn đá.
Dương Tĩnh mất đi một vị thần tử tài năng trung thành và tận tâm, cũng cực kỳ bi thương, không những hạ chỉ truy phong Úy Liêu, còn ban ân cho năm nhi tử của ông.
Người bên cạnh lần lượt rời đi, hơn nữa thời gian và số phận đa phần đều giống hệt kiếp trước, điều này khiến cho Dương Tĩnh không khỏi có chút thương cảm.
Xem ra tuổi thọ mà thần tiên áo tím cho hắn, cũng là không thể tránh khỏi.
Bởi vậy theo thời gian đến gần, Dương Tĩnh càng có loại cảm giác gấp gáp. Hắn càng muốn ở bên Thương Hải và bọn nhỏ nhiều hơn, cũng muốn làm càng nhiều việc vì Đại Thịnh, vì bách tính.
Đến năm Vũ Hợp thứ hai mươi này, Đại Thịnh quốc thái dân an, mặc dù biên qua và Tây nam xảy ra chút chiến sự nhỏ, hàng năm cũng có hạn hán ngập lụt, nhưng toàn bộ Đại Thịnh chính là cực kỳ hưng thịnh, lại thông được con đường đến Tây Vực, nghênh đón chư quốc ở Tây Vực vào triều.
Mà năm nay Thái tử đã qua tuổi mười lăm. Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải bàn bạc, nên lập phi cho Thái tử.
Ngày hôm đó Dương Tĩnh đang ở Ngự thư phòng xử lý chính vụ, nhị Hoàng tử Dương Kiện lại đột nhiên đến.
“Có chuyện gì?”
Dương Tĩnh ôn hòa nhìn nhi tử trước mắt.
Vài năm này Dương Kiện phát triển rất nhanh, tuy chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng vóc dáng đã cao hơn một nửa so với Thái tử lớn hơn hắn một tuổi, phỏng chừng đã cao khoảng một thước bảy, bề ngoài nhìn qua hoàn toàn là một đại nam hài. Nhưng gương mặt hắn còn có chút ôn hòa, mang theo ngây ngô của thiếu niên, còn một cái đầu tròn tròn, khiến cho hắn nhìn qua vô cùng đáng yêu. Đặc biệt khi cặp mắt to giống như hổ phách kia của hắn ngượng ngùng nhìn ngươi, ngươi liền phát hiện ra sự thuần phác và ngại ngùng bên trong nam hài này.
“Phụ hoàng, con muốn hỏi một chút… À thì… Cái này…”
Dương Kiện có chút khổ não gãi gãi đầu.
Dương Tĩnh nghĩ mà có chút buồn cười. Hắn cố ý không nói tiếp, kiên trì nhìn nhi tử đang đứng im một chỗ bối rối khó xử.
Một lát sau, Dương Kiện có vẻ như đã tìm được ngôn từ thích hợp, liền ho khan một tiếng, nói:
“Phụ hoàng, gần đây hình như mẫu hậu hay triệu kiến các mệnh phụ tiến cung, là có chuyện gì sao? Có cần nhi tử giúp đỡ hay không ạ?”
Dương tĩnh có chút hiểu rõ. Rất rõ ràng, Dương Kiện là đến tìm hiểu tin tức cho Thái tử ca ca của hắn.
Dự định của hắn và Tiêu Thương Hải không thể gạt được các nhi tử. Đặc biệt là Dương Quang Vinh thiên tính thông tuệ, phản ứng nhanh nhạy, lại đã đến tuổi có thể thành hôn, không cần người khác ám chỉ, chì cần nhìn gần đây Tiêu Thương Hải không ngừng triệu kiến các mệnh phụ và nữ nhi của các nàng tiến cung nói chuyện, cũng có thể đoán được một hai phần.
Việc liên quan đến đại sự cả đời, Dương Quang Vinh đương nhiên là vô cùng quan tâm. Chỉ là hắn rốt cuộc là một thiếu niên, nói tới chuyện thành hôn này, khó tránh khỏi ngượng ngùng. Hắn không tiện đứng ra hỏi, liền phái đệ đệ đến thăm dò giúp hắn.