Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 90




Dương Tĩnh cười nói:

“Ngươi đây là thừa nhận rồi? Trẫm xin nhận.”

Tiêu Thương Hải lườm hắn một cái.

Phu phu hai người không nhắc lại chuyện của Nhiễm Hương nữa. Lát sau, Thái tử và nhị Hoàng tử nắm tay nhau đến, người một nhà cũng đi đến chỗ Thái hậu, nhưng không nhắc đến một bữa tiệc sinh thần nhỏ nữa của Thái tử.

Từ đó Nhiễm Hương không còn xuất hiện trong hoàng cung.

Từ lúc Tiêu Thương Hải có thai, đã lâu không còn những thủ đoạn độc ác cất giữ trong lòng giống như năm đó. Nhưng lần này Nhiễm Hương cả gan làm loạn, đoạt thức ăn bên miệng hổ, phạm vào điều tối kỵ của y. Mặc dù nể phần nàng ta đã hầu hạ nhiều năm không ban thưởng chết, nhưng cũng đánh hai mươi gậy lớn, đuổi ra khỏi cung. Lúc này y liền thăng Mặc Hương cùng Lưu Hương lên làm đại cung nữ tâm phúc, Nghiên Hương cùng một cung nữ mới đến là Tùng Hương thăng lên cung nữ thứ đẳng.

Đảo mắt đã qua năm mới, vào tháng hai, sư đệ Tạ Như Thương của Tiêu Thương Hải vào kinh.

Tiêu Thương Hải và sư đệ này mới chỉ gặp mặt một lần, nhưng cực kỳ hợp tính, dù cách nhiều năm mới gặp mặt lần thứ hai thì cũng không cảm thấy xa lạ.

Tạ Như Thương nhỏ hơn Tiêu Thương Hải đúng mười tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, dáng vẻ thanh tú, mặc dù không thể nói là cực kỳ tuấn mỹ, nhưng tự có một cỗ thần thái thanh phong lãng nhật (nhẹ nhàng như cơn gió, rực rỡ như mặt trời), khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy thân thiết.

Lúc này Tiêu Thương Hải béo phệ, đã gần đến ngày sinh, động tác có chút bất tiện. Y chỉ vào bụng của mình, cười nói với Tạ Như Thương:

“Nghe nói y thuật của sư đệ trò giỏi hơn thầy, so với sư phụ còn cao minh hơn, chẳng biết có thể nhìn ra được thai trong bụng ta đây là nam hài hay nữ hài?”

Nhìn, nghe, hỏi, sờ, Tiêu Thương Hải vẫn chưa để hắn bắt mạch, chỉ bảo hắn ‘Nhìn’, e là đang kiểm tra y thuật của hắn.

Tạ Như Thương cũng thản nhiên, cẩn thận quan sát bụng của Tiêu Thương Hải một hồi, nói:

“Nam nhọn nữ tròn, thai này của sư huynh chắc chắn là vị Trưởng Công chúa đầu tiên của Đại Thịnh ta.”

Tiêu Thương Hải nghe vậy, có chút thất vọng, vuốt ve bụng không nói gì.

Tạ Như Thương nhìn ra tâm tư của y, không khỏi cười nói:

“Sư huynh còn đang tuổi trẻ khỏe mạnh, ngày sau tất sẽ có thêm Hoàng tử. Hơn nữa ta nhìn tướng mạo của sư huynh, chắc chắn là sẽ có ba nhi tử.”

“Hử?”

Tiêu Thương Hải nghe người ở đối diện vừa nói thì không thể nào tin được. Năm đó sư phụ y là Nga Sơn lão nhân từng nói qua tướng mạo của y là cực hiếm trong thiên hạ, trong quý có quỷ, số phận gập ghềnh, sợ rằng sẽ tuổi trẻ mất sớm, từng một lòng một giúp y xuất gia.

Nhưng y là đích tử của Tiêu gia, phụ mẫu sao có thể cho phép? Vả lại y tính tình mạnh mẽ, kiệt ngạo phong lưu, có chỗ nào là người thanh tu chứ?

Bởi vậy mặc dù y vạn phần tôn kính sư phụ của mình, nhưng lại không cho rằng thuật xem tướng mạo của sư phụ mình là đúng, cũng chưa từng học qua. Nhưng ngày hôm nay nghe Tạ Như Thương nói vậy, lại bị khơi lên hứng thú, hỏi:

“Vậy không biết nhi tử thứ ba của ta bao giờ thì được sinh ra?”

Tạ Như Thương buông tay xuống, nói:

“Nếu cái này cũng có thể tính ra được, vậy thì ta là thần tiên rồi. Sư huynh đây là ép buộc.”

Tiêu Thương Hải cười ha ha, chuyển trọng tâm câu chuyện không nhắc đến nữa.

Buổi tối Tiêu Thương Hải nói việc kêu Tạ Như Thương nhìn thai giúp y nói cho Dương Tĩnh, trán cau lại, rõ ràng là có chút lo lắng mình thực sự sẽ sinh một nữ nhi.

Dương Tĩnh lại không có quan niệm trọng nam khinh nữ như vậy. Hắn biết Tiêu Thương Hải là xuất phát từ lập trường gì mới một lòng muốn sinh nhi tử, liền khuyên giải an ủi nói:

“Nữ nhi thì làm sao? Hiện tại chúng ta đã có hai nhi tử rồi, nên có một nữ nhi. Đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ của phụ mẫu. Trước đây khi Huệ nhi còn sống, ta thường cùng Đức phi mặc cho nó giống như búp bê trong tranh Tết vậy, cực kỳ đáng yêu. Chỉ tiếc khi đó ta một lòng Bắc phạt, chưa từng cẩn thận yêu thương nó…”

Nhớ tới trưởng nữ mất sớm, Dương Tĩnh có chút tiếc nuối.

Tiêu Thương Hải thấy thế, vội vàng nói tiếp:

“Ta là lo lắng chúng ta đều là nam nhân, không có kinh nghiệm nuôi nữ nhi. Nhưng nếu ngươi thích nữ nhi như thế, ta liền sinh một đứa là được.”

Dương Tĩnh cười nói:

“Vậy là được rồi. Chỉ cần là hài nhi của chúng ta, nam hài hay nữ hài ta đều thích. Nếu ngươi không vui, cục cưng trong bụng cảm giác được đấy. Nếu như nó nghĩ ngươi không thích nó thì làm sao bây giờ? Ta thật đau lòng muốn chết.”

Tiêu Thương Hải gấp gáp nói:

“Ta nào có không thích cốt nhục của mình được. Ngươi nhanh đừng nói nữa, hài tử này rất ngoan, ta cực kỳ thích.”

Có điều hài tử này thật sự rất ngoan ngoãn, đến hai tháng cuối rồi, Tiêu Thương Hải vẫn không hề có dấu hiệu phát tác nào.

Lúc này y chân y phù thũng vô cùng, thân thể cũng nặng, không thích đi lại xung quanh. Thế nhưng bụng không hề động đậy, mỗi ngày đành phải kiên trì tản bộ, đi đường một chút.

Dương Tĩnh có chút lo lắng, ngự y lại nói không thành vấn đề, nói bởi vì Hoàng hậu bảo dưỡng tốt quá, sớm hay muộn một chút đều không có vấn đề.

“Ai…”

Tiêu Thương Hải ôm bụng nhíu mày.

Mặc Hương khẩn trương nói:

“Điện hạ, làm sao vậy? Có phải là…”

Tiêu Thương Hải khoát khoát tay, nói:

“Không có việc gì, chỉ là hơi đau một chút.”

Mấy ngày nay thỉnh thoảng lại như muốn phát tác, nhưng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. Năm đó Vinh nhi là ra đời sớm mấy ngày, Kiện nhi càng không cần phải nói, sinh non gần ba tháng. Nhưng hài tử này lại chậm hơn nửa tháng, Tiêu Thương Hải lúc đầu còn có chút gấp gáp xúc động, sau đó thì từ từ bình tĩnh lại.

Tiêu Thương Hải xoa xoa cái bụng, cúi đầu nói:

“Tiểu gia khỏa, con ở bên trong ngây người thoải mái lắm à? Không biết yêu thương mẫu hậu của con một chút.”

Bên trong nhúc nhích một chút, hài tử động đậy trầm xuống, trong bụng dâng lên một hồi cuộn sóng.

Tiêu Thương Hải không thoải mái vươn thẳng lưng, thở dài, cầm danh sách trong tay lên tiếp tục xem.

Trên danh sách là những thứ cần bày biện sau khi Đông cung của Thái tử được tu sửa hoàn tất. Ý của Dương Tĩnh là thừa dịp xuân về hoa nở, chọn một ngày lành để Dương Quang Vinh chuyển đến Đông cung. Về phần Kiện nhi thì vẫn tiếp tục ở trong cung của Tiêu Thương Hải. Thực ra thì tương lai nó cũng phải khai phủ sống một mình, không cần thiết phải làm đi làm lại nhiều việc.

Tiêu Thương Hải cầm bút vạch vạch vài cái trên tờ danh sách, bỏ đi mấy thứ không quá quý giá, nói:

“Mấy thứ này để Nội Vụ phủ chọn lại một lần nữa. Thân phận của Thái tử cao quý, ngoại trừ mấy thứ kiểu cũ từ tiền triều, còn cần một ít vật trấn áp thanh nhã cao quý. Mang bức Sơn Hà Tình Nhật có ý an lành rực rỡ của tiền triều và… A —“

Tiêu Thương Hải nói được một nửa, ngừng lại, nhíu mày ôm bụng.

Mặc Hương thấy thế không dám nói lời nào, đợi sắc mặt Tiêu Thương Hải khôi phục lại một chút, vội hỏi:

“Điện hạ, hôm nay ngài đã đau vài lần, không bằng lên giường nằm nghỉ một lát đi, truyền ngự y đến xem cho ngài một chút?”

Tiêu Thương Hải nhíu mày, buông danh sách trong tay, nói:

“Cũng được. Gọi Hoàng ngự y đến.”

Y nằm trên giường nghỉ ngơi, Hoàng Tử Quy chạy đến rất nhanh, chẩn mạch cho y xem thử, vẫn không hề có dấu hiệu phát tác.

Tiêu Thương Hải nói:

“Đau cũng đã vài ngày rồi, nhưng lại chậm chạp không chịu phát tác, còn khiến bản cung có chút tâm lực hao mòn. Không dùng dược trợ sản được sao?”

Hoàng Tử Quy cả kinh, vội nói:

“Không thể được. Điện hạ từng vì sinh sản mà để lại bệnh căn, vốn đã khó thụ thai. Sau khi thụ thai lại càng phải cẩn thận hơn, dứt khoát không thể trợ sản, sẽ làm thân thể bị tổn thương.”

Tiêu Thương Hải cũng biết khi sinh Kiện nhi thì mình phá hủy thân thể quá mức. Nam nhân sinh con vốn là dựa vào dược vật điều dưỡng mới làm được, nếu trong lúc sinh sản lại tùy tiện dùng dược, không làm tốt sẽ khiến xuất hiện tình trạng rong huyết.

Y thở dài, nhíu mày nói:

“Thôi đi thôi đi, đã chờ thêm nhiều ngày như vậy rồi, cũng không cần bận tâm phải thêm bao nhiêu ngày nữa.”

Ai ngờ y đau càng lúc càng nhiều lần, thậm chí nửa đêm còn bị đau đến tỉnh, nhưng hài tử lại vẫn không chịu đi ra.

Đến đầu tháng ba thì, Tiêu Thương Hải chỉ có thể nằm ở trên giường chịu đựng, thể lực cùng tâm lực đều bị mấy cơn đau bụng trong khoảng thời gian này hao tổn không nhẹ, hốc mắt có chút thâm đen, sắc mặt cũng trở nên tiều tụy.