Ngày hôm sau Tiêu mẫu, Tiêu Bá Nguyên cùng mấy đại thần thân thiết mang theo gia quyến tiến cung, tham gia tiệc nhỏ thưởng xuân mà Hoàng thượng và Hoàng hậu ban thưởng.
Nói là tiệc thưởng xuân, thực ra đã sớm đến đầu hạ. Hơn nữa năm rồi Tiêu Thương Hải cũng không nhiệt tình lắm, ngoại trừ mỗi tháng sẽ định kỳ tuyên triệu các vị mệnh phụ tiến cung thỉnh an, rất ít khi tổ chức loại yến hội nhỏ trong hậu cung này. Nhưng năm nay không biết vì sao, mấy ngày trước Hoàng hậu đột nhiên hạ chỉ, muốn ban thưởng tiệc thưởng xuân ngay dịp cuối xuân đầu hạ.
Bởi vì cơ hội rất ít, vì vậy những người nhận được thiếp mời đều vô cùng vui vẻ kiêu ngạo, tự cảm thấy trong lòng Hoàng đế có lựa chọn, được Hoàng đế ưu ái, cho nên đây là bữa tiệc của long tử, cực kỳ thận trọng.
Yến hội được cử hành ở Xuân Khê điện. Đây chính là một tòa Ngự hoa viên đẹp nhất ở bên ngoài hậu cung, mặc dù không ở bên cạnh hồ Thái Dịch, nhưng lại có thêm một mảnh hoa rực rỡ nhiều vẻ, cảnh đẹp cực kỳ vui mắt.
Mọi người ngồi xuống đầy đủ thì không bao lâu sau, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu tiến đến.
Hai người một người mặc long bào, bước đi mạnh mẽ uy vũ sinh uy, nghiêm trang, vô hạn uy nghi. Người còn lại mặc trường bào hoa phục, tuấn dung mỉm cười, ưu nhã thong dong.
Là Hoàng hậu, ở trong những dịp công khai nho nhỏ này làm bạn bên cạnh Hoàng đế, cần phải trang điểm xinh đẹp quý phái, đoan chính thanh nhã vô song mới đúng. Nhưng Tiêu Thương Hải là nam nhân, cũng không thể cài trên đầu trang sức rực rỡ, châu báu vây quanh. Y chỉ mặc một thân hoa phục Hoàng hậu chính thức rườm rà, lại phối thêm mấy viên ngọc, trên đầu đeo phát quan hồng châu ngọc bích tinh xảo hoa mỹ, càng có thêm cảm giác xinh đẹp khí phách đè ép hết đám hoa cỏ xung quanh.
Khi hai người ngồi xuống thì, Hoàng hậu đỡ Hoàng thượng một chút. Động tác này tuy nhỏ, nhưng không thể lừa được con mắt của người khôn khéo.
Tiêu mẫu và Tiêu Bá Nguyên ngồi ngay gần phía trước, có thế nhìn thấy rõ ràng trên phần cổ bên dưới tai trái của Hoàng thượng có một vết hồng ngân cực rõ, cho dù mặc trường sam cao cổ mùa xuân cũng không thể che giấu được.
Mẫu tử hai người thầm kinh hãi trong lòng, mặt không đổi sắc quan sát người phía trên.
Dương Tĩnh lúc này thầm kêu khổ trong lòng. Tối hôm qua bị Tiêu Thương Hải đặt ở trên giường dùng sức lăn qua lăn lại một hồi, sáng nay thức dậy xương sống thắt lưng đau đến mức giống như không phải của mình nữa. Hơn nữa Tiêu Thương Hải không biết từ lúc nào đã hạ không ít ‘ô mai’ trên người hắn, còn đều ở chỗ dễ thấy, đã thế hôm nay còn cử hành loại tiểu yến này, nếu có người ở gần bên cạnh, căn bản là không che giấu được.
Đây rõ ràng là bị Tiêu Thương Hải tính kế.
Thực ra trong lòng Dương Tĩnh đều biết. Hắn không thể không khiến cho đám đại thần phía dưới biết được mình sủng ái Tiêu Thương Hải biết bao nhiêu, y không chỉ là Hoàng hậu của hắn, song song hắn cũng là người của Tiêu Thương Hải. Ai muốn làm địa vị của Hoàng hậu dao động, đều phải tự cẩn thận đánh giá lại.
Nhưng mà trong lòng tuy rằng có ý phối hợp, nhưng khi đặt mông ngồi xuống thì Dương Tĩnh cũng không nhịn được mà mặt biến sắc.
Hắn cũng không giống Tiêu Thương Hải từng sinh hai nhi tử, hơn nữa quanh năm đều dùng dược điều dưỡng trong ngoài, hậu huyệt từ lâu đã thích ứng được việc hầu hạ. Đáng thương cho ‘Long huyệt’ của Hoàng đế hắn bị lăn qua lăn lại đủ một đêm, lúc này quả thực là yếu đuối, nhưng triều yến cũng không thể bỏ lỡ, quả thực là ‘Như đứng đống lửa, như ngồi đống than’.
Yến hội bắt đầu, Hoàng hậu cực kỳ chu đáo bỏ hết mấy chén rượu trước mặt Hoàng đế đi, sai người thay bằng nước trà.
Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói:
“Không cần cẩn thận như thế đi?”
Tiêu Thương Hải lo lắng cười, khuyên giải nói:
“Cứ cẩn thận thì tốt hơn. Nếu ngươi khó chịu, ta sẽ đau lòng.”
Dương Tĩnh một bên hưởng thụ sự quan tâm của y, một bên nhỏ giọng thì thầm:
“Làm như vậy cũng quá rõ ràng rồi…”
Hoàng đế như hắn đây thật đúng là đã bị tính kế, chẳng những uy thế bên trong bị mất, thể diện cũng sắp không còn.
Chỗ ngồi càng gần Hoàng thượng và Hoàng hậu, thân phận càng tôn quý, tâm tư cũng càng thêm linh mẫn. Ngoại trừ Khang Vương hận không thể ở bên ngoài cách xa Hoàng huynh của hắn một chút, những người khác đều cẩn thận tỉ mị chú ý đến từng chi tiết nhỏ của Hoàng đế và Hoàng hậu. Có vài người còn đang nghi hoặc, thấy Hoàng thượng nâng chung trà lên thì mu bàn tay dường như lộ ra dấu răng còn hơi đỏ lên, không khỏi mơ hồ đều có suy đoán.
Tuy rằng Hoàng thượng bị Hoàng hậu ‘áp’, có mất tôn nghiêm và thể diện, nhưng giữa phu thê đồng tính có tình cảm tốt mà nói, có một số việc cũng khó tránh được. Hơn nữa các đời Hoàng đế lập nam phi cũng không phải là ít, Tần Văn đế tiền triều thậm chí còn lấy thân nam tử sinh hài tử cho một nam nhân khác, bởi vậy việc này chỉ khiến mọi người kinh sợ vì phân lượng thật sự của Hoàng hậu ở trong lòng Hoàng đế, nhưng cũng không quá phản cảm. Huống chi long uy của Thịnh Huy đế sâu nặng, mọi người hoàn toàn không dám khiêu khích.
Tiêu Thương Hải làm ra vẻ mờ mịt một hồi, khiến mọi người hiểu rõ vì sao sắc mặt của Hoàng thượng ngày hôm nay có chút không được tốt. Không hề biểu lộ rõ nhưng lại đạt được mục đích, trong lòng thật sự thoải mái.
Nhưng còn chưa có kết thúc. Sau khi yến hội bắt đầu không lâu, Thái tử và nhị Hoàng tử liền đi đến.
Các Hoàng tử của Đại Thịnh không có quy định độ tuổi chính thức gặp mặt các đại thần. Nhưng phần lớn là sau mười tuổi, mới có thể chậm rãi đi ra khỏi thâm cung, xuất hiện trước mặt mọi người. Đương nhiên cũng sẽ căn cứ theo mức độ yêu thích của Hoàng đế mà có ngoại lệ đặc biệt, nhưng trên cơ bản thì Hoàng tử còn nhỏ đều được nuôi ở trong thâm cung.
Nhưng thân phận của Thái tử là đặc biệt.
Dương Quang Vinh từ khi còn nằm trong tã thì đã được lập làm Thái tử, lại là người thừa kế duy nhất của Thịnh Huy đế hiện tại, bởi vậy tháng mười hai năm ngoái sau khi đầy sáu tuổi thì, Dương Tĩnh từng dẫn hắn lên lộ diện trên niên yến. Vì vậy những kẻ quyền quý này cũng không quá xa lạ với Thái tử.
Nhị Hoàng tử Dương Kiện lại là lần đầu tiên chính thức xuất hiện trước mặt chúng thần.
Thái tử và Dương Kiện là sau khi học xong mới đến được. Hai người đều thay y phục rửa mặt chải đầu, chuẩn bị chỉnh tề đẹp đẽ quý giá, sạch sẽ, dung mạo một người tuấn mỹ, một người đáng yêu, nhìn từ xa huynh đệ hai người có đến năm sáu phần giống nhau.
Thái tử bước chân vững vàng, cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện ở những dịp như thế này, cung kính hành lễ với Hoàng thượng và Hoàng hậu, an vị ở vị trí đầu tiên dưới tay Hoàng đế.
Dương Kiện lại là lần đầu tiên tham gia loại yến hội này. Nhưng năm nay tuổi còn nhỏ, tính cách đơn thuần, lại lớn lên dưới sự sủng ái của phụ hoàng, bởi vậy cũng không cảm thấy khẩn trương và sợ hãi, đi sau ca ca thoải mái hành lễ, cười hì hì ngồi ở vị trí ngay dưới tay Hoàng hậu.
Gia yến lần này không phân biệt nam nữ, ngoại thần ngồi ở một hàng bên trái Hoàng đế, nữ quyến ngồi ở bên phải phía Hoàng hậu. Việc phân chia nam nữ của Đại Thịnh vẫn chưa quá mức nghiêm cẩn, bầu không khí cũng là thoải mái vui vẻ.
Yến hội lần này là thưởng xuân, thực ra cũng không phải thực sự chạy vào trong Ngự hoa viên dạo chơi xung quanh, chỉ là xung quanh đại điện đều có đủ các loại hoa mùa xuân tranh nhau nở rộ, bố trí khiến cho xuân ý dạt dào, lại mang theo vẻ sinh động hoạt bát của đầu hạ, còn có những tiết mục biểu diễn ca múa phù hợp khác.
Tiêu Thương Hải là một người cực kỳ lịch sự tao nhã, xuất thân từ đại tộc, ánh mắt và tri thức đều vô cùng bất phàm. Y tự mình để Lễ nhạc phường sắp xếp khúc ca múa là hòa thuận vui vẻ, còn cố ý bao gồm cả vũ đạo đặc sắc gần với dân ca của phương bắc và Giang Nam.
Thái tử và Dương Kiện xem đến cực kỳ hưng phấn. Đặc biệt là một phần biểu diễn cổ nhạc ở phía nam, Dương Kiện thấy những thiếu nam thiếu nữ vóc người kiện mỹ yểu điệu này cầm trống cơm, ở trên bồn hoa ngoài điện tấu lên những điệu múa trống tuổi trẻ sinh động, không khỏi vô cùng hưng phấn.
Tiết mục này vừa kết thúc, bé liền gấp gáp nói:
“Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần cũng muốn cái trống kia.”
Dương Tĩnh mỉm cười nói:
“Con muốn cái kia làm gì? Con cũng muốn học sao?”
Dương Kiện dùng sức gật đầu.
Dương Tĩnh liền dặn dò người phía sau:
“Đi, lấy cho nhị Hoàng tử một cái trống lên đây.”
Tiểu thái giám này đi xuống dưới, chốc lát sau đã lấy mang về.
Dương Kiện dùng cả hai tay ôm lấy, đôi mắt mở to nói:
“Thật to, thật nặng.”
Dương Tĩnh cười ha ha, nói:
“Kiện nhi, mang đến cho phụ hoàng nhìn xem.”
Dương Kiện cố hết sức ôm cái trống cơm kia đi đến bên cạnh Hoàng đế.
Dương Tĩnh một tay cầm cái trống cơm kia lên ướm thử, nói:
“Có chút nặng thật, bây giờ con còn chưa thể nâng được đâu, sau này lớn lên thì chơi sau đi.”
Dương Kiện phùng má, không phục nói:
“Nhi thần sẽ lớn rất nhanh. Phụ hoàng giữ lại cho con đi.”
Dương Tĩnh suy nghĩ một chút, nói:
“Được, đặt ở trong cung cho con chơi. Nhưng cũng không thể vì vậy mà bỏ mặc bài học.”
Dương Kiện hưng phấn mà gật đầu.
Dương Tĩnh cho người cầm trống cơm đưa vào trong tẩm điện của nhị Hoàng tử, ôm bé ngồi vào bên cạnh, nói:
“Được rồi, con cứ ngồi đây đi, cùng phụ hoàng xem mấy tiết mục nữa được không?”
“Vâng.”
Thái độ của bé thản nhiên mà tùy ý, vừa nói vừa sai tiểu thái giám phía sau lấy cho mình một đĩa rau, vừa nói chuyện với Hoàng đế, không hề có một chút cảm giác khẩn trương lo lắng nào, rõ ràng là đã rất quen với việc ngồi ở bên cạnh phụ hoàng.