May là mấy ngày nay hai nhi tử đều ở trong cung của Thái hậu, vì vậy chuyện Dương Tĩnh hôn mê và Tiêu Thương Hải sinh bệnh bọn chúng cũng không biết. Thái hậu sai người cẩn thận hầu hạ bọn họ, một chút phong thanh cũng không lộ ra. Hai hài tử tuy rằng nhớ phụ hoàng và mẫu hậu, nhưng cũng là hiểu chuyện không có hồ đồ.
Chỉ là Dương Kiện tuổi còn quá nhỏ, một hai ngày liền bắt đầu nhớ phụ hoàng và mẫu hậu, kéo tay Đông thị hỏi không ngừng:
“Phụ hoàng ang àm chi nha? Mẫu hậu i ào đến ăm chúng ta?” (Cái miệng nhỏ vẫn chưa thể nói rõ)
Đông thị lúc đầu còn nghĩ rằng bé chỉ là thuận miệng hỏi một chút, sau đó khi gặp mấy vấn đề nhị Hoàng tử liền nhắc đi nhắc lại, lúc này mới hiểu được hài tử này là đang nhớ phụ mẫu.
Nàng dịu dàng vỗ về, ôm Dương Kiện kể chuyện xưa, chuyển lực chú ý của bé đi.
Chỉ là đến buổi tối, Dương Kiện nhớ trước đây mỗi đêm phụ hoàng và mẫu hậu sẽ đến phòng bé thăm bé, hơn nữa phụ hoàng còn hôn nhẹ lên trán bé nữa, sau đó mẫu hậu cũng sẽ hôn nhẹ, bé sẽ ngủ rất an ổn ngon lành. Thế nhưng hiện tại phụ hoàng mẫu hậu không thấy đâu, hôn nhẹ cũng không có nữa, liền khổ sở nhỏ giọng bật khóc.
Đông thị đau lòng không thôi, thật vất vả mới dỗ dành qua được một đêm, ngày hôm sau Thái tử liền nghe nói thế từ chỗ thiếp thân thái giám Khúc Dương của mình (Khúc Dương là hỏi thăm được từ chỗ đường đệ Khúc Minh).
Dương Quang Vinh tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng cũng đã rất có dáng vẻ của huynh trưởng, liền để Dương Kiện chuyển đến noãn hạ (hạ là chỉ gian nhà lớn)của mình, buổi tối huynh đệ hai người ôm nhau ngủ, lúc này mới dỗ dành được.
Sau đó thân thể Dương Tĩnh khá lên rồi, đến thỉnh an Thái hậu, thuận tiện đi thăm hai nhi tử, Dương Quang Vinh cùng Dương Kiện mới vui vẻ hơn. Nhưng Tiêu Thương Hải bởi vì vất vả quá độ, lại ưu sầu thương thân, vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng, vì vậy Dương Quang Vinh vẫn nghĩ là mẫu hậu sinh bệnh.
Tiêu Thương Hải nói:
“Kiện nhi cũng qua đây.”
Dương Tĩnh đặt Kiện nhi ở trên giường, Dương Kiện liền nhào vào trong lòng Tiêu Thương Hải.
Ôm hai nhi tử, Tiêu Thương Hải nhớ tới mấy ngày nay quả thực là không chút quan tâm đến hai đứa, không khỏi áy náy trong lòng, nhẹ giọng hỏi hai bé gần đây ăn có ngon không? Chơi có vui không?
Thái tử tương đối hoạt bát, giọng nói thanh thúy, sinh động đáng yêu kể lại những chuyện thú vị ở trong Hi Ninh cung. Phản ứng của Dương Kiện có chút chậm chạp, nói còn không rõ ràng lắm, chỉ ở bên cạnh gật đầu hùa theo ca ca.
Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải hai người thân mật nói chuyện với hai nhi tử một hồi, buổi tối để hai bé ở lại dùng bữa, mới để vú em ôm hai bé về.
Buổi tối khi nghỉ ngơi thì, Tiêu Thương Hải nói:
“Mấy ngày nay ta cũng khá lên rồi, đưa bọn nhỏ về đi. Mẫu hậu tuổi tác đã cao, để lão nhân gia chăm sóc hai hài tử này quá mức khổ cực rồi.”
Dương Tĩnh nói:
“Ta cũng nghĩ như vậy. Mẫu hậu dường như thoáng cái đã già đi rất nhiều, đều là kẻ làm nhi tử như ta bất hiếu.”
Tiêu Thương Hải cầm tay hắn, nói:
“Hoàng thượng sao có thể nói như thế đâu? Thái hậu lo lắng cho ngươi, cũng là tình thân mẫu tử. Chỉ là gần đây trong cung quả thực xảy ra quá nhiều chuyện, cũng nên để mẫu hậu nghỉ ngơi cẩn thận mới được.”
Dương Tĩnh ôm ái nhân vào trong lòng, sờ sờ lưng y, trán cau lại, đau lòng nói:
“Ngươi cũng phải tĩnh dưỡng cẩn thận. Gầy đến mức cả người toàn là xương rồi.”
Tiêu Thương Hải mỉm cười, nói:
“Ta có nội lực hộ thân, không lâu nữa sẽ lại dưỡng đủ lại thôi.”
Dương Tĩnh nói:
“Đây là do ngươi nói nhé. Trong một tháng phải tăng thêm hai mươi cân thịt cho ta.”
Tiêu Thương Hải nhịn không được liếc một cái.
Dương Tình nói thầm:
“Ôm cũng thấy đau hết tay rồi.”
Khung xương của nam nhân vốn lớn, thiếu sự co dãn của cơ thể, cảm xúc khó tránh khỏi kém hơn một chút.
Tiêu Thương Hải nghe vậy, nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của hắn, xoay người đưa lưng lại, thản nhiên nói:
“Hoàng thượng không thích có thể đi đến chỗ người khác. Thần thân thể kém xấu, không có phúc nhận long ân của Hoàng thượng.”
“Ai nha.”
Dương Tĩnh kéo y lại, Tiêu Thương Hải không chịu hợp tác, hắn đành phải dùng sức thật lớn mới có thể kéo người quay lại trong lòng.
“Ta chỉ là nói đùa thôi, Thương Hải ngươi đừng nóng giận. Đều là ta không tốt, miệng luôn thích nói bậy, ngươi ngàn vạn lần đứng tính toán với ta a.”
Tiêu Thương Hải lạnh mặt không nói gì, thân thể vẫn cứng ngắc.
Dương Tĩnh phải mất công phu miệng lưỡi thật lớn, mới từ từ dỗ dành được Tiêu Thương Hải lay chuyển, thân thể mềm xuống.
Động tác này của Tiêu Thương Hải, Dương Tĩnh không chỉ không hề tức giận, trái lại còn vô cùng vui vẻ.
Năm đó khi hai người tình sâu ý đậm thì, Tiêu Thương Hải chỉ cho hắn thể diện ở trước mặt người khác, nói trắng ra là không để tâm đến thân phận Hoàng đế của hắn, muốn tức giận liền tức giận, muốn phát hỏa liền phát hỏa, thậm chí trên đường Bắc chinh bởi vì vài lần ý kiến bất đồng mà còn vung tay với hắn. Cho dù là thời kỳ Dương Tĩnh đăng cơ lần thứ hai ở Lạc Kinh, tân hôn lập y làm hậu thì, y phát hỏa với mình cũng không hề ít.
Chỉ là sau đó bởi vì chuyện trong hậu cung, như Thái hậu không thích, áp lực không có con từng chút một đè lên, mới khiến y từ từ mài giũa tính tình, học cách vòng vo khéo léo, không còn cứng rắn tranh cãi với hắn nữa.
Hiện tại Tiêu Thương Hải lần thứ hai thể hiện tâm tình thật sự ở trước mặt hắn, Dương Tĩnh tuy rằng phải dỗ dành đến mức miệng khô lưỡi khô, nhưng vẫn vui mừng.
Hắn lại kể cho Tiêu Thương Hải liên tiếp vài câu chuyện hài hước, cuối cùng cũng chọc được cho giai nhân mỉm cười, nhéo nhéo mặt hắn:
“Hoàng thượng học được cách dịu dàng như thế từ lúc nào vậy?”
Dương Tĩnh nói:
“Ta vẫn như vậy, ngươi không biết sao?”
Tiêu Thương Hải nhớ tới khoảng thời gian niên thiếu, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp và dịu dàng. Y xoay người ôm cổ Dương Tĩnh, thấp giọng nói:
“Ký Nô, ta… sinh cho ngươi một hài tử nữa có được không?”
Dương Tĩnh ôm lấy vòng eo thon nhỏ mềm dẻo của y, nheo mắt cười nói:
“Được. Nhưng mà sinh hài tử khổ cực như thế, ngươi phải dưỡng béo lên trẫm mới đồng ý, nếu không trẫm sẽ không chấp thuận.”
“Được.”
Tiêu Thương Hải hôn nhẹ lên mặt Dương Tĩnh, nghiêm túc mà kiên định nói:
“Lần này ta nhất định sẽ sinh cho ngươi một tiểu Hoàng tử nữa!”
Dương Tình nhìn y một cái, cười ha ha nói:
“Nữ nhi cũng không tệ. Trẫm muốn một công chúa mà.”
Tiêu Thương Hải nhìn gương mặt mỉm cười của hắn, nghĩ đến chuyện khiến chúng thần cam chịu cùng việc bỏ hẳn tuyển tú, biết sau này trong hậu cung sẽ không còn có thêm những người mới xinh đẹp trẻ tuổi. Mặc kệ sự xuất hiện của ba ba thần và việc Hoàng thượng hôn mê có phải là trùng hợp hay không, nhưng Dương Tĩnh mượn cơ hội này không chút do dự bỏ đi chế độ tuyển tú, đây là lời hứa hẹn với chính mình, y sao có thể không cảm động chứ?
Nhưng là vì thế, trách nhiệm của y cũng càng thêm gian khổ.
Chỉ có một nhi tử, đừng nói là một đời đế vương, dù là đối với một dân chúng bình thường mà nói, cũng là thực sự quá ít!
Nếu hiện tại Hoàng đế đã có được lý do quang minh chính đại để có thể không cần để ý đến những nữ nhân này nữa, Tiêu Thương Hải quyết tâm tĩnh dưỡng thân thể tốt lên một chút, tiếp tục góp thêm một viên gạch vì sự phồn vinh của Hoàng thượng!
Có phần tâm tư này, Tiêu Thương Hải tự nhiên là coi trọng việc bảo dưỡng thân thể. Trong Hoàng cung này không thiếu thứ gì cả, huống chi thân phận của y ở bậc này, lại có sự sủng ái vô hạn của Hoàng đế. Thế là không bao lâu sau, thân thể liền từ từ bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp.
Thế nhưng bởi vì nam tử mang thai không dễ, vả lại Tiêu Thương Hải bởi vì lúc sinh Dương Kiện để lại bệnh căn, thực sự là không dễ mang thai, từ đó về sau qua bốn năm, vẫn không hề có tin tức gì