Vào tháng mười, Trương Tiệp dư sau khi quay về từ cuộc săn bắn mùa thu vẫn thấy thân thể không khỏe, một ngày khi đến chỗ Thái hậu thỉnh an thì đột nhiên té xỉu, Thái hậu cho mời ngự y đến xem, đúng là đã mang thai hơn một tháng.
Thái hậu cực vui mừng, liền vội cho người đến báo cho Hoàng thượng. Hoàng thượng tự mình đến chỗ của Trương Tiệp dư thăm hỏi một hồi, Hoàng hậu cũng ban cho không ít thứ, còn miễn việc đến thỉnh an của nàng.
Trương Tiệp dư vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn tỏ vẻ kính cẩn muốn mỗi ngày đến thỉnh an Hoàng hậu và Hoàng Thái hậu.
Tiêu Thương Hải lúc này đã được bỏ cấm túc, khôi phục quy củ như lúc trước. Tuy rằng y biết rõ những tần phi này đều biết mình bị trách cứ, nhưng vẫn giữ nguyên bộ dáng vân đạm phong khinh. Thậm chí sau khi nghe tin vui của Trương Tiệp dư cũng biểu hiện cực kỳ vui mừng, tự mình chúc mình Thái hậu.
Sau khi Trương Tiệp dư có thai lập tức giống như nước dâng thuyền lên, mỗi ngày người lui tới vấn an nàng không hề ít, ba người đứng đầu là Thái hậu, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng luân phiên ban đồ xuống.
Trương Tiệp dư dù có cẩn thận giữ kẽ thế nào, cùng không nhịn được lộ ra một chút đắc ý.
Ai ngờ chỉ vài ngày sau, Trương Tiệp dư liền sảy thai. Cũng chính là con báo nhỏ mà Hoàng thượng thưởng cho nàng, chẳng hiểu vì sao đột nhiên phát điên, nhảy đến vồ Trương Tiệp dư. Trương Tiệp dư kinh hãi ngã xuống, trên mặt trên tay đều bị thương, thân dưới thấy hồng, người cũng kinh sợ đến ngất đi, khi tỉnh lại thì thái y nói hài tử đã không còn.
Sau khi Thái hậu biết tin liền kinh hãi.
Hoàng thượng đấm ngực giậm chân nói với Thái hậu:
“Sao trẫm lường được là tiểu súc sinh trẫm đưa cho Trương Tiệp dư lại hại cốt nhục thân sinh của trẫm chứ. Đều là lỗi của trẫm!”
Thái hậu sao có thể nhẫn tâm nhìn nhi tử hối hận khổ sở? Vội vàng trấn an nói:
“Việc này sao lại có liên quan đến Hoàng thượng được? Tiểu súc sinh này ngày đó ở chỗ săn bắn nhìn thật ngoan ngoãn đáng yêu, mà Trương Tiệp dư cũng rất thích, Hoàng thượng mới thưởng cho nàng. Hiền phi và Mạnh Quý nhân muốn cũng không được, đây là ân sủng Hoàng thượng dành cho Trương Tiệp dư. Hiện tại tiểu súc sinh kia là do nàng ta nuôi lớn, sảy thai còn có thể trách được ai?”
Hoàng thượng đau lòng đỡ trán nói:
“Tuy là nói như thế, nhưng trẫm vẫn là không nhịn được nghĩ, nếu như lúc ấy trẫm không đưa cho nàng, cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay, hài tử của trẫm cũng vẫn tốt đẹp.”
Thái hậu cũng là than thở.
Hoàng thượng thì thảo lẩm bẩm:
“Thực sự là rất kỳ quái. Con báo này rõ ràng là tính tình dịu ngoan, trẫm còn phái người đến dạy dỗ qua, sao đột nhiên lại nổi điên chứ?”
Thôi ma ma đang đứng sau Thái hậu nghe vậy, sắc mặt liền hơi biến.
Thái hậu không quá chú ý, nhưng Hoàng thượng thì nhìn thấy, nói:
“Thôi ma ma có chuyện gì? Muốn nói gì à?”
Thôi ma ma chần chừ một chút.
Thái hậu nói:
“Có chuyện gì thì ngươi nói đi. Không thấy Hoàng thượng đang đau lòng sao?”
Thôi ma ma liền cẩn thận dè dặt nói:
“Hoàng thượng, Thái hậu, còn nhớ rõ lúc đó ở chỗ săn bắn, tiểu thái giám dạy dỗ con báo nhỏ nói gì không? Hắn nói loại báo được nuôi dưỡng từ nhỏ này, tính tình cực kỳ dịu ngoan, chỉ là không được cho ngửi mùi của cỏ miêu kiến. Nếu ngửi thấy mùi ấy sẽ phát điên.”
Thái hậu cùng Hoàng thượng nghe vậy đều biến sắc.
Hoàng thượng run giọng nói:
“Lẽ nào…”
Thái hậu trầm mặt.
Hoàng thượng cũng tỉnh táo lại, phất tay lên, để những cung nhân khác đều lui, chỉ để lại Thôi ma ma. Hắn nói với Thái hậu:
“Mẫu hậu, việc này sợ rằng có chút cổ quái. Không bằng để Thôi ma ma đi tra xét một chút, xem trong cung của Trương Tiệp dư có đúng là có vấn đề hay không. Nếu không một con báo đang tốt lành, mới nuôi lớn được mấy tháng, sao lại đột nhiên phát điên?”
Thái hậu nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tức giận đến cả người phát run, nói với Thôi ma ma:
“Tra! Lập tức tra xét cho ai gia! Bắt tất cả cung nữ hầu hạ trong cung của Trương Tiệp dư đến lần lượt thẩm vấn! Ai gia ngược lại muốn nhìn xem, là kẻ nào muốn hại tôn tử của ai gia!”
“Vâng.”
Thôi ma ma nhận lệnh lui xuống.
Hoàng thượng trầm giọng nói:
“Nếu thật sự có kẻ hạ độc thủ, chuyện này trẫm quyết không thể buông tha. Hôm nay có thể hại cốt nhục còn chưa sinh ra của trẫm, tương lai nói không chừng còn dám hại đến cả Thái tử.”
Thái hậu nghe xong thầm rùng mình trong lòng, nhất thời cũng hạ quyết tâm, nói:
“Hoàng thượng yên tâm. Chuyện này bất kể có kết quả như thế nào, ai gia đều đứng ở bên cạnh Hoàng thượng.”
Hoàng thượng kéo tay Thái hậu nghẹn ngào. Hai mẫu tử đều cực kỳ thương tâm.
Nhưng đền buổi chiều sau khi Thái hậu tỉnh táo lại, đột nhiên nhớ ra, ngày ấy ở trong đại trướng nghe những lời tiểu thái giám nói, chỉ có hai mẫu tử bọn họ cùng với đám người Trương Hiền phi, Mạnh Quý nhân cùng Trương Tiệp dư hầu hạ. Nếu thật sự có người cố tình dùng cỏ miêu kiến khiến con báo phát điên, nhảy đến cào cắn Trương Tiệp dư làm hại nàng sinh non, nói không chừng là có liên quan đến mấy người này.
Vừa nghĩ như thế, Thái hậu không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh.
Ngàn vạn lần đừng là…
Hiệu suất của Thôi ma ma cực nhanh, đến chiều tà, đã có được kết quả.
Hoàng thượng đã ở trong Hi Ninh cung của Thái hậu, nghe Thôi ma ma báo cáo.
“Ngày hôm qua Trương Tiệp dư mặc chính là bộ y phục này. Nô tỳ tra xét, trên tay áo cùng thắt lưng của bộ y phục này quả nhiên có giấu cỏ miêu kiến.”
Nói đoạn Thôi ma ma liền lật mở y phục trong tay ra, trong hai lớp lót của y phục, quả nhiên có một nắm cỏ miêu kiến đã nghiền nát phơi khô.
Thái hậu cùng Hoàng thượng đều tức giận đến hai tay phát run.
Thôi ma ma lại áp giải mấy cung nữ vào bắt quỳ xuống đất, quát mắng:
“Các ngươi còn không khai ra!”
Một người trong đó nơm nớp lo sợ nói:
“Nô tỳ tên là Tiểu Tuyết, hầu hạ bên cạnh Trương Tiệp dư. Bởi vì mấy ngày nay trời trở lạnh, Trương Tiệp dư đổi sang y sam mùa thu, ngày hôm qua nô tỳ lấy từ trong rương ra bộ y phục này, Trương Tiệp dư nói màu sắc đẹp, kiểu dáng cũng mới, liền mặc vào. Nô tỳ thực sự không biết y sam mùa thu này có vấn đề, xin Thái hậu và Hoàng thượng minh xét a!”
Thôi ma ma nói:
“Bộ quần áo này ở đâu ra? Có người động qua chưa?”
Tiểu Tuyết chần chừ một chút, thấp giọng nói:
“Y phục này, là Hiền phi nương nương tặng…”
‘Choang’ một tiếng.
Chén trà trong tay Thái hậu rơi mạnh xuống mặt đất.
Mọi người sợ đến không dám hé răng.
Sắc mặt Hoàng thượng cũng không tốt, nói:
“Mẫu hậu bớt giận, sự việc còn chưa được điều tra rõ, nói không chừng bên trong còn có ẩn tình khác.”
Thái hậu ôm ngực, nói:
“Hoàng thượng, ai gia đột nhiên cảm thấy thân thể không khỏe, đi xuống nghỉ ngơi trước. Việc này liền giao cho con đi, Hoàng thượng muốn xử trí thế nào, ai gia cũng không hề có ý kiến.”
Hoàng thượng gật đầu, đưa tay đỡ Thái hậu đi vào hậu đường, khi quay lại thì, vẻ mặt lạnh nhạt.