Ham muốn độc chiếm của Tiêu Thương Hải với Dương Tĩnh rất mạnh. Trước đây mỗi lần đến dịp săn thú mùa thu y đều đi theo, cũng có thể nhân cơ hội hít thở không khí, tiện thể giải sầu. Kỹ thuật cưỡi ngựa cùng săn bắn của y còn cao minh hơn Thịnh Huy đế, hai người đua ngựa, Thịnh Huy đế rất ít khi có thể thắng y.
Nhưng năm nay quả thực là đặc biệt. Thái tử cùng Kiện nhi đều còn nhỏ tuổi, y thân là mẫu hậu, đúng là không thể rời đi. Nhưng cứ như vậy xa rời Dương Tĩnh hơn hai mươi ngày, đem hắn tặng cho nữ nhân khác, trong lòng Tiêu Thương Hải sao có thể vui vẻ?
Chỉ là y thông minh không thể hiện phần đố kỵ này ra bên ngoài. Dù sao lần này là do tình thế bức bách, cũng không có cách nào khác. Nếu như vô cớ gây rối, sẽ biến thành cố tình gây sự.
Nghe xong sự an bài của Dương Tĩnh, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tiêu Thương Hải là không thể để Hiền phi độc chiếm cho riêng mình. Suy nghĩ giống như tia chớp nhanh chóng xẹt qua đầu, y đã có quyết định, mỉm cười nói:
“Hiền phi cùng Cẩn tần tự nhiên là tốt. Mạnh Quý nhân nhập cung năm Vũ Hợp thứ ba, nàng ta luôn thông minh cẩn thận, còn chưa từng được tham gia săn bắn mùa thu. Trương Tiệp dư cũng vậy. Hoàng thượng mang theo các nàng đi đi.”
Dương Tĩnh không quá để tâm nói:
“Được. Vậy đưa các nàng ấy đi.”
Nói rồi lại giống như suy nghĩ gì đó, đột nhiên vẫy tay với Tiêu Thương Hải.
Khi hai người bọn họ ở trong điện thì, đã quen cho cung nhân ra bên ngoài. Tiêu Thương Hải cho rằng hắn có việc gì đó cần mình hầu hạ, liền đi qua nói:
“Hoàng thượng có gì dặn dò?”
Dương Tĩnh đột nhiên ra tay, ôm ngang Tiêu Thương Hải đặt ở trên đùi.
Võ nghệ của Tiêu Thương Hải cao minh, muốn tách ra là việc rất dễ dàng, nhưng y vì sao phải tách ra chứ?
Y kêu thấp một tiếng, ôm cổ Dương Tĩnh, sẵng giọng:
“Ngươi làm gì vậy? Dọa ta giật cả mình.”
Dương Tĩnh đắc ý nói:
“Muốn ôm ngươi một cái.”
Tiêu Thương Hải nghĩ hắn thật giống như một hài tử, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Từ sau khi trở về từ thảo nguyên, Dương Tĩnh có lúc sẽ phát ngốc, làm những việc ngốc nghếch. Mặc dù ở trong mắt Tiêu Thương Hải, hắn vốn đã có bộ dạng ngu ngốc, lần đầu tiên gặp mặt là đang bắt gia nô chạy trốn, hắn lại cho rằng mình đang ỷ thế hiếp đáp người khác, đánh với mình một trận. Sau đó khi biết hắn là Hoàng đế, vẫn cảm thấy có lúc hắn làm việc không biết suy xét. Nhưng chính mình lại vẫn là thích kẻ ngu ngốc dã tâm bừng bừng, kiêu ngạo nhiệt tình này.
Y cảm thấy trong lòng ngọt ngào, hai tay đặt lên mặt Dương Tĩnh, kéo sang hai bên:
“Đồ ngốc.”
Dương Tĩnh trừng mắt:
“Lớn mật! Vô lễ!”
Tiêu Thương Hải hất cằm lên, vẻ mặt coi thường nói:
“Thì sao chứ!”
Dương Tĩnh vỗ cái mông cong tròn của y một cái, cười xấu xa nói:
“Đánh mông ngươi.”
Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Tiêu Thương Hải trừng đến tròn xoe, mặt cũng đỏ, không biết là tức giận hay xấu hổ, nói:
“Ngươi thử đánh một cái nữa xem?”
Dương Tĩnh lại vỗ một cái, còn lưu luyến không muốn rời mà nhéo nhéo, cảm xúc cực tốt.
Tiêu Thương Hải thẹn quá thành giận, vặn vẹo thắt lưng muốn đứng lên.
Dương Tĩnh vội vàng ôm lấy thắt lưng y:
“Chỉ là đùa thôi mà, đừng buồn bực như thế.”
“Tránh ra!”
Tiêu Thương Hải đẩy hắn một cái.
Dương Tĩnh không đề phòng, liền ngã lăn từ trên tháp lùn xuống.
Tiêu Thương Hải là một người vô cùng chu đáo, trong ngoài điện của Phượng Nghi cung đều được trải thảm rất dày, trong điện còn là da gấu trân phẩm, dù có ngã lên cũng sẽ không quá đau.
Tiêu Thương Hải hơi ngây người, có chút đau lòng lao qua:
“Ký Nô.”
Dương Tĩnh thuận thế túm lấy cổ tay y, Tiêu Thương Hải liền nằm úp sấp trên người hắn.
Dương Tĩnh cười ha ha, Tiêu Thương Hải đánh hắn hai cái, dở khóc dở cười.
“Nhanh đứng lên. Đừng để cho đám nô tài nhìn thấy, vạn nhất truyền ra, Hoàng hậu ta đây lại phải đeo trên lưng cái tiếng đại bất kính.”
Dương Tĩnh nghiêng người, áp lên người y, cười nói:
“Trong Phượng Nghi cung này ngươi thu dọn đến mức ngay cả một con ruồi cũng không thể tiến vào, sao có thể truyền ra chứ? Nếu ngươi lo lắng, trẫm ở mặt trên là được rồi đi.”
Tiêu Thương Hải nói:
“Đừng náo loạn, đang là ban ngày đấy.”
Dương Tĩnh cũng biết một vừa hai phải, tự mình nhổm dậy trước, lại duỗi tay kéo Tiêu Thương Hải đến, thuận lợi ôm vào trong lòng, nói:
“Trẫm mang mấy người kia đi, trong lòng ngươi có đúng là không thoải mái hay không?”
Hắn bất chợt nói ra, Tiêu Thương Hải không kịp phản ứng, nhất thời sửng sốt, trên mặt liền hiện rõ vài phần.
Dương Tĩnh cúi đầu cười, nói:
“Ngươi yên tâm, trong lòng trẫm biết hết.”
Tiêu Thương Hải bị hắn nhìn thấu tâm tư, cũng không cảm thấy ngại ngùng, trái lại còn thẳng thắn nói:
“Ta cũng không phải là một người rộng lượng, ngươi đã biết.”
Dương Tĩnh nhéo nhéo thắt lưng y, cười nói:
“Trẫm cũng không phải một người rộng lượng, cũng để Uyển Nương ở lại cùng ngươi mà?”
Tiêu Thương Hải có lúc không thể hiểu nổi tâm tư của Dương Tĩnh.
Chuyện của Nô Mã Vương còn có thể rộng lượng bỏ qua, sao đến chuyện Uyển Nương ở lại đây liền tính toán chi li chứ?
Ngày hôm sau Dương Tĩnh hạ triều, trực tiếp đến Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu.
Hoànghậu và chư phi còn chưa rời đi, bầu không khí coi như có chút quỷ dị.
Thái hậu thấy Hoàng thượng, vẻ lãnh đạm trên mặt vẫn chưa lui, bởi vậy chỉ cười nhạt, nói:
“Hoàng thượng đã mấy ngày không đến, ai gia còn đang muốn phái người đến gọi người đây.”
Dương Tĩnh làm như không thấy bầu không khí cổ quái xung quanh, vô cùng cao hứng cười nói:
“Mẫu hậu, mẫu tử ta thật đúng là có thần giao cách cảm, mấy ngày nay nhi tử bận rộn, trong lòng cũng rất nhớ nhung mẫu hậu mà. Ngày hôm nay hạ triều sớm liền khẩn cấp đến đây, mẫu hậu nhất định phải để nhi tử ở lại dùng cơm trưa mới được.”
Hoàng Thái hậu nghe xong, vui vẻ hơn vài phần, kéo tay hắn vỗ vỗ:
“Ai gia kêu ngự phòng làm mấy món mà Hoàng đế thích ăn.”
Dương Tĩnh ‘ai’ một tiếng, nói:
“Vẫn là mẫu hậu thương ta.”
Thái hậu nghe xong mỉm cười, mặc dù biết rõ có thể là nhi tử nghe được tin tức mới chạy đến, nhưng vẫn là vui vẻ, nếp nhăn nơi khóe mắt liền hiện rõ, nói với Hoàng hậu và đám tần phi phía dưới:
“Các ngươi cũng ở lại đi. Ngày hôm nay người một nhà chúng ta cùng dùng ngọ thiện.”
Cẩn tần cười nói:
“Vẫn là mặt mũi Hoàng thượng lớn, chúng nô tỳ đều được hưởng ké vinh quang từ Hoàng thượng. Ai chẳng biết mấy vị ma ma bên cạnh Thái hậu làm đồ ăn là ngon nhất chứ? Bình thường nô tỳ chỉ có thể lén nhìn mà thèm, ngày hôm nay nhất định phải ăn thỏa thích một hồi.”
Thái hậu cười chỉ nàng:
“Ngươi xem đi, ngươi xem đi. Ai gia sao lại không biết ngươi là cái đồ tham ăn chứ? Trước đây đều bị ngươi giấu diếm qua mặt.”
Cần tần vốn là người bên cạnh Thái hậu, trước nay nói chuyện trước mặt Thái hậu đều được coi trọng. Mạnh Quý nhân cùng mấy người khác dù cũng rất biết ăn nói, nhưng vì địa vị không cao, bởi vậy không dám tùy ý. Trương Hiền phi là một người nói chuyện không biết chừng mực, thường thường mỗi khi nàng ta góp chuyện thì đều có hiệu quả ngược lại. Trương Tiệp dư có đường tỷ trước mặt, cũng không dám làm càn.
Tiêu Thương Hải thực ra là một người rất thông minh, nhưng Thái hậu không muốn nhìn y, mặc kệ y nói lời hữu ích như thế nào, vào trong tai của Thái hậu cũng thành không dễ nghe, bởi vậy y thông minh liền ít nói ít sai.
Thái hậu dặn dò ma ma bên cạnh đi làm riêng mấy món mà Hoàng thượng thích ăn, mới quay đầu nói với Dương Tĩnh:
“Hoàng thượng tới thật đúng lúc. Vừa rồi ai gia đang bàn bạc với Hoàng hậu chuyện tuyển tú mùa thu năm nay đấy.”